Nói xong, Bạch Dương buông anh ta ra, đi từng bước chắn trước mặt anh ta, lạnh lùng nhìn Đoàn Hựu Đình: “Chủ tịch Đoàn, ông nói mấy hợp tác tôi vừa lấy được là nhờ leo được lên Phó Kình Hiên?”
“Chẳng lẽ không đúng à, ai tranh thủ hợp tác mà một lần tranh được mấy cái, nếu không phải leo lên Tổng giám đốc Phó thì còn có thể là cái gì, e rằng vị trí hợp tác nguồn năng lượng cũng mới vậy.” Đoàn Hựu Đình bĩu môi mỉa mai.
Bạch Dương nắm chặt tay, cô vô cảm trả lời: “Thì ra trong mắt Chủ tịch Đoàn tôi là người như vậy.”
“Nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất là đừng làm, phó tổng Bạch cô muốn có nhiều hợp tác, muốn có được lòng người trong tập đoàn, tôi hiểu điều này, nhưng phương pháp thật trơ trẽn, cô có nghĩ tới mình làm như vậy sẽ khiến Thiên Thịnh và Tam Thịnh càng mâu thuẫn hơn không?” Đoàn Hựu Đình lạnh lùng âm hiểm nhìn cô.
Bạch Dương hừ lạnh: “Mâu thuẫn giữa Thiên Thịnh và Tam Thịnh không cần tăng thêm nữa, trước mắt đã đến mức anh chết tôi mất mạng rồi, hơn nữa mấy hợp tác này là Phó Kình Hiên bồi thường cho tôi vì tội của Cố Tử Yên, ông cho là nhà họ Cố không biết à?”
Nghe nói như thế, Đoàn Hựu Đình sửng sốt: “Cô có ý gì?”
Bạch Dương lạnh lùng liếc nhìn ông ta, sau đó đẩy cửa phòng họp ra đi vào phòng.
Lục Khởi đi qua Đoàn Hựu Đình thì khinh thường nói với ông ta: “Ngay cả chuyện làm thế nào mà lấy được mấy hợp tác này ông cũng không biết mà đã nghi ngờ cục cưng dựa vào thủ đoạn bất chính, kết quả bây giờ biết nguyên nhân không như ông nghĩ, bị vả mặt rồi chứ?”
Dứt lời, anh ta cũng không để ý tới Đoàn Hựu Đình nữa mà đi vào phòng họp luôn.
Đoàn Hựu Đình đứng một mình ở đó, mặt mũi nhăn nhó vì tức giận.
Lần họp này tiến hành trong thời gian rất dài, bởi vì nói về mấy hợp tác này.
Mấy hợp tác này vừa vặn đề cấp đến toàn bộ sản nghiệp của Thiên Thịnh, bởi vậy tất cả mọi người thật sự bàn bạc chuyện gây dựng sản nghiệp lần nữa.
Cho đến khi trời sắp tôi, tất cả kế hoạch dựng lại sản nghiệp mới quyết định ra, chỉ cần chờ mấy công ty con của tập đoàn Phó Thị chuyển tài chính đến đây, những sản nghiệp đang bị đình trệ của tập đoàn Thiên Thịnh có thể sống lại toàn bộ.
Thiên Thịnh cũng có thể thoát khỏi nguy cơ phá sản bất cứ lúc nào, tiến vào giai đoạn phát triển ổn định.
Tuy nói Bạch Dương rất ghê tởm hành động bảo vệ Cố Tử Yên của Phó Kình Hiên, nhưng không thừa nhận cũng không được, lần này quả thật Phó Kình Hiên đã vực Thiên Thịnh dậy một phen.
Nhưng mà điều này cũng không có nghĩ là cô sẽ bỏ qua chuyện lần này.
Cuối tuần.
Dưới sự thúc giục của Lục Khởi và bà Lục, Bạch Dương đến trường đua ngựa của Tổng giám đốc Trần.
Trường đua ngựa rất lớn, dường như phải to bằng 8, 9 sân bóng đá, hơn nữa bên cạnh còn có cả sân chơi golf, đằng sau sân golf là biệt thự ở.
Hơn nữa phía sau biệt thự, còn có ngọn núi cao cách mặt biển bảy tám trăm mét, đỉnh núi có một đài viễn vọng, nghe nói là nơi cực tốt để ngắm sao và mặt trời mọc.
Cả quãng đường, Lục Khởi liến thoắng không ngừng, lên kế hoạch hai ngày này phải chơi thế nào, hưng phấn không thôi.
Còn Bạch Dương lại chẳng hứng chút hào, dựa vào ghế phụ, sắc mặt hơi trắng bệch.
Lục Khởi phát giác ra điều gì đó, thu lại sự hưng phấn của mình, quan tâm hỏi: “Cục cưng, em sao thế, sắc mặt khó coi như thế, có phải khó chịu ở đâu không?”
“Ừm, hơi đau đầu, chắc là say xe thôi.” Bạch Dương dựa đầu vào gần cửa sổ, nhắm mắt, giọng nói không chút sức lực.
Lục Khởi nghi ngờ nhíu mày: “Say xe? Không phải em không bị say xe sao?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. [Ngôn Tình] Sống Chung
3. Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã
4. Ái Thật Lâu Bằng Hữu
=====================================
Bạch Dương hơi hé mắt, ánh mắt thoáng qua một tia khác thường.