Phó Kình Hiên thấy cô có vẻ không muốn nói, mím đôi môi mỏng mang theo vài phần lạnh nhạt, sau đó đưa tay vào trong cửa xe.
“Anh làm gì vậy hả!?” Bạch Dương kinh ngạc nhìn anh.
Phó Kình Hiên không trả lời, hạ tay xuống vặn tay cầm của cửa xe, tiếp đó một bàn tay khác mở cửa xe ra.
“Anh…”
“Ra đây.” Phó Kình Hiên trầm mặt ra lệnh.
Bạch Dương ngồi im trong xe: “Anh bảo tôi đi ra thì tôi phải đi ra sao, dựa vào đâu tôi phải nghe theo anh chứ? Cuối cùng là anh muốn làm gì hả!?”
“Cô ra phía sau ngồi, tôi đưa cô đến bệnh viện.” Phó Kình Hiên trả lời.
Ánh mắt Bạch Dương lóe lên, vội nghoảnh đầu sang hướng khác: “Không cần, tôi tự đi được, không cần anh đưa đi.”
“Cô cho rằng bây giờ cô vẫn có thể lái xe được sao?” Phó Kình Hiên nhìn khuôn mặt tái nhợt và cái trán đẫm mồ hôi của cô, lạnh nhạt lên tiếng.
Rớt cuộc thì người phụ nữ này có xem trọng sức khỏe của bản thân không vậy?
Bạch Dương ôm bụng cười lạnh: “Tôi có lái xe được hay không thì cũng chẳng liên quan gì đến anh, anh là gì của tôi cơ chứ?”
Phó Kình Hiên đờ người ra, đuối lý không trả lời được câu này của cô.
Bởi vì anh đúng chẳng là gì của cô, mối quan hệ duy nhất chính là chồng cũ.
Tuy nói là chồng cũ, nhưng thật ra cũng chẳng có liên quan gì với nhau.
Nghĩ đến đây, Phó Kình Hiên khẽ hạ mí mắt, trong lòng có chút không can tâm: “Cho dù tôi không là gì của cô đi nữa, với bộ dạng hiện tại của cô thì người lạ cũng không thể ngó mặt làm ngơ được.”
“Tổng Giám đốc phó nói đùa rồi, nếu là người lạ đưa tôi đi thì tôi sẽ không từ chối, nhưng bây giờ người đưa tôi đi lại là ngài Phó đây thì tôi không cần, anh vẫn nên chăm sóc cô Cố cho tốt đi thì hơn.” Bạch Dương nhếch môi, dùng lực đẩy anh ra, đưa tay đóng cửa xe lại.
Mặt Phó Kình Hiên đen như đáy nồi, trong lòng càng tức tối hơn.
Cô thà để người lạ đưa đi chứ nhất quyết không chịu để anh đưa đi.
Anh khiến cô khó chịu đến vậy sao?
“À đúng rồi.” Vừa lúc Bạch Dương định lái xe đi thì cô chợt nhớ ra điều gì đó, biểu cảm không được tốt lắm: “Tổng Giám đốc Phó, túi xách của tôi vừa mới bị một người đi xe máy giật mất rồi.”
“Giật mất?” Phó Kình Hiên cau mày.
Vậy nên vừa rồi là cô đuổi theo chiếc xe máy?
“Đúng vậy.” Bạch Dương gật đầu, quan sát anh: “Trong túi tôi có cả điện thoại, trong điện thoại có đoạn video Cố Tử Yên đẩy tôi xuống lầu, thật trùng hợp làm sao lúc tôi sắp vào cục cảnh sát để giao nộp đoạn video thì lại bị cướp đi mất, rất rõ ràng, người giật túi của tôi không phải vì tiền bạc mà là vì đoạn video đó, Tổng Giám đốc Phó, chuyện này có liên quan gì đến anh không đấy?”
Phó Kình Hiên hiểu cô muốn ám chỉ điều gì, anh bặm đôi môi mỏng: “Cô nghi ngờ tôi cho người cướp túi xách của cô?”
Bạch Dương chẳng nói đúng sai gì: “Không phải anh không cho tôi báo cảnh sát, muốn bảo vệ Cố Tử Yên sao? Cho nên anh rất đáng ngờ, hơn nữa chỉ có ba người chúng ta biết tôi có đoạn video đó, nếu không phải anh thì là Cố Tử Yên, tóm lại là một trong hai người.”
“Không phải tôi.” Phó Kình Hiên siết chặt tay.
Anh không đến mức phải dùng thủ đoạn cướp đi đoạn video thì mới có thể bảo vệ Cố Tử Yên.