Thừa Kế Phòng An Toàn Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 5: Trường Học Trẻ Khiếm Thị




Trên con đường yên tĩnh ngập tràn ánh nắng, xe buýt bắt đầu lăn bánh.

NPC cha mẹ không biết là khi Hứa Tri Ngôn lên xe biểu cảm luyến tiếc nháy mắt biến thành vô cảm.

Trên xe trống không, Hứa Tri Ngôn chọn ngồi ở hàng ghế cuối cùng.

Chợt, cậu quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng cha mẹ càng lúc càng mờ ảo, cậu thu hồi ánh mắt, mày nhíu lại.

“Lý do nhận nuôi đôi quái vật kia là vì giống con trai ruột à.” Hứa Tri Ngôn lẩm bẩm.

Có khi bộ dạng hồi nhỏ của hai anh em kia cũng không khác gì con người nhỉ?

Trong lúc cha mẹ nói chuyện luôn treo trên miệng hai chữ ‘ giá trị ’, quái vật không có giá trị, không thể đưa đi học, suất duy nhất thuộc về đứa trẻ loài người.

“Rốt cuộc kẻ được đi học, bản thân họ mang giá trị thế nào?” Hứa Tri Ngôn tự hỏi.

Qua cuộc trò chuyện vừa nãy Hứa Tri Ngôn phát hiện, một khi nhắc tới chuyện không muốn đến trường, NPC sẽ trở nên vô cùng mâu thuẫn, tình nguyện móc nhiều tiền tiêu vặt để trấn an con trai, nhưng tuyệt đối không cho phép cậu đến trễ vào ngày nhập học.

“Vậy học sinh sẽ bị đưa đến nơi nào đây.”Hứa Tri Ngôn nghĩ.

Bọn họ thật sự thương con hay vì giá trị?

Xe buýt dừng lại trước một căn biệt thự.

Nhìn cửa xe mở ra, Hứa Tri Ngôn không tiếp tục suy nghĩ nữa, cậu ngồi thẳng lưng, chờ người chơi tiếp theo lên xe.

Kết quả một con chó Doberman đột nhiên nhảy lên xe.

Mắt Hứa Tri Ngôn trừng lớn, theo bản năng nhảy lên ghế, cảm giác ớn lạnh lan khắp cơ thể, bàn tay siết chặt nắm đấm, móng tay đâm vào thịt in dấu lưỡi liềm.

Đến động vật mà trò chơi cũng không tha hả?

Ở cửa xe, chó Doberman dần dần hoá lớn.

Thẳng đến 80cm, một thanh niên tóc vàng cổ áo gài kín nút theo sau lên xe.

Bị vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, Hứa Tri Ngôn chỉ cảm thấy tim sắp nhảy khỏi cổ họng luôn rồi, cũng may nó ngoan ngoãn nằm im trên hàng ghế đầu, chỉ tò mò quay sau nhìn xung quanh, không có ý định đi thăm dò.

Giằng co trong chốc lát, thấy thanh niên khống chế chó săn rất tốt, cậu thoáng thở phào một hơi.

Chủ nhân của Doberman tên Kim Thịnh, anh ta có thể điều khiển loài chó, biệt danh là khuyển sư, cậu đã từng xem qua livestream của người nọ, một hạt giống tiềm năng trong phó bản cấp thấp này.

Lúc xem livestream vừa vặn tới đoạn kết toán, điểm của Kim Thịnh cao hơn người chơi khác nhiều.

Không ngờ có thể gặp anh ta ở phó bản này, Hứa Tri Ngôn cố nhớ lại đánh giá của khán giả đối với Kim Thịnh: Câm như hến, kỹ năng đặc biệt, là người mới chưa từng trải qua phó bản linh dị.

Kim Thịnh không nghĩ tới trong xe có ít người đến vậy.

Anh ta ngạc nhiên nhìn thanh niên hàng ghế cuối, bộ dạng của cậu như thấy kẻ thù không đội trời chung, cong eo co giò dựa sát cửa sổ, tư thế sẵn sàng nhảy xuống xe bất cứ lúc nào.

Nhìn cậu phản ứng dữ dội, Kim Thịnh nghi hoặc hỏi:”Cậu sợ chó à?”

Hứa Tri Ngôn:”Không, sợ gì chứ.”

Cậu lập tức phản bác, thực tế thì cẳng chân đã cứng đến mức không thể cử động.

Cậu rất muốn tịnh tâm, dù sao thì trò chơi đang phát sóng trực tiếp, lỡ mà bị đối thủ phát hiện cậu sợ chó, họ dùng chó để dí thì làm sao?

Mẹ nó! Chứng sợ chó đành phải bại lộ từ hôm nay rồi!

Xe buýt lại khởi động, hai người ngồi hai dãy khác nhau.

Sau khi Kim Thịnh hỏi thăm một câu liền im lặng, thật ra anh ta đoán được người chơi ngồi ghế cuối sợ chó, ý định bắt chuyện làm quen cũng dẹp luôn, thầm ra lệnh cho đám chó không được chạy ra hàng ghế sau.

Xe đi một đoạn khá xa, Hứa Tri Ngôn mới chậm rãi thích ứng, bỏ chân xuống ghế ngồi ngay ngắn lại.

Một đường bình an không có việc gì, trấn này không còn người chơi nào lên xe nữa.

Cảnh sắc hai bên đường dần dần mơ hồ, sương mù dày đặc bao phủ khắp ngõ ngách.

“Đã đến Trường Trung Học Thế Minh!”

Theo tiếng thông báo vang lên, danh sách nhiệm vụ đổi mới.

【 Nhiệm vụ chủ tuyến [ Chưa hoàn thành]: Tiến vào trường trung học Thế Minh 】

【 Nhiệm vụ 2: Mong người chơi tích cực hoà hợp với các bạn trong lớp 】

【 Tiến độ: 0%】

Xe buýt ngừng ở cổng trường.

Xem ra chuyến xe này đến đầu tiên, bốn phía không thấy thêm người chơi khác.

Bị sương trắng bao phủ trường học cực kỳ an tĩnh, không hề có một chút hơi thở người sống.

Kim Thịnh dẫn đầu dắt theo Doberman xuống xe, dù sao anh ta đã có bày chó đi theo bảo vệ, sức chiến đấu của chúng cũng không thấp, để anh ta xuống xe trước thăm dò tình hình bên ngoài vẫn tốt hơn.

Hứa Tri Ngôn nghe tiếng chó sủa bên ngoài, sắc mặt trắng bệch, chờ tài xế thúc giục mới không tình nguyện xuống xe.

Khung cảnh khá là ấn tượng.

Sáu gã cảnh vệ đứng xếp hàng ngang tay cầm súng □□, nhìn chằm chằm Kim Thịnh.

Cảnh vệ trưởng đứng ôm cánh tay, vẻ mặt nghiêm túc quát: “Trường học quy định cấm dẫn theo thú cưng!”

Kim Thịnh không phản kháng, sợ chó Doberman sẽ gặp nguy hiểm, nhìn nòng súng nhắm thẳng vào nó anh ta theo bản năng giơ hai tay lên đầu, “Tôi không có ác ý.”

Nhưng nhóm cảnh vệ vẫn không buông tha.

Sau khi cảnh báo, bọn họ dứt khoát nổ súng bắn chết nó.

“Đoàng đoàng đoàng……”

“Ẳng……”

Phát súng đầu tiên bắn ra, đám chó săn của Kim Thịnh nhanh chân vọt chạy về các hướng khác nhau.

Hiện trường trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Tâm trạng Kim Thịnh rớt thẳng xuống đáy, đêm qua chó của anh ta đã chết hơn phân nửa, mấy con chạy đi đều bị thương chưa lành.

Cảm giác được chó săn chạy vào sương trắng liền mất liên lạc, Kim Thịnh cắn chặt răng không phát ra tiếng.

Đây là phó bản trò chơi, không phải hiện thực, chó săn cũng chỉ là đống số liệu, chỉ khi niệm trong đầu như vậy anh ta mới có thể chịu đựng không lao vào đập mấy gã cảnh vệ.

Uy áp của nhóm cảnh vệ cực kì đáng sợ.

Súng đã nhanh mà tốc độ phản xạ của họ còn nhanh hơn, đám quái vật đêm qua chẳng là gì so với họ cả!

Lần thứ ba tiến vào phó bản Kim Thịnh hiểu rõ, NPC nào không thể chọc.

Anh ta đầu hàng trước cũng không thể khiến bọn họ nương tay.

Nòng súng lại nhắm ngay người Kim Thịnh.

Mục tiêu lần này là cún con nấp trong ngực.

“Nhà trường quy định cấm mang theo thú cưng, xin các bạn học tuân thủ quy định.”

Lần này, Kim Thịnh không nhúc nhích.

Cún con không phải giống chó bình thường.

【 Tên: Tiểu Nhất ( Linh thú bảo mệnh) 】

【 Cấp bậc: S】

【 Loại hình: Hệ động vật ( Đặc biệt) 】

【 Tóm tắt: Đạo cụ đặc biệt hệ động vật trói định cùng mạng sống của chủ nhân, Tiểu Nhất sẽ thăng cấp thông qua độ khó của phó bản, cấp bậc càng cao chủ nhân càng mạnh đó nha. Chayo!!! 】

【 Ghi chú: Đạo cụ đặc biệt cần người chơi tự mình khám phá cách sử dụng 】

Tiểu Nhất là động vật đặc biệt không thể thu vào balo.

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Kim Thịnh khán giả liên tục than thở.

【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ-Kim Thịnh(....) 】

【 Hm linh thú bảo mệnh bị giết thì người chơi cũng ngủm theo hả? 】

【 Bầy đặt đứa con trời chọn đồ, tao thừa nhận mới chơi hai phó bản đã dạt được kỹ năng đặc biệt rất trâu bò, nhưng cũng chỉ có thể dừng ở đây thôi! 】

【 Trả lời lầu 1, cũng không hẳn phải chết ngay tức khắc, khuyển sư vẫn là người mới nên bọn kia mới nói hùa theo á mà 】

【 Tiếc ghê, tao vẫn còn coi trọng nó lắm 】

【 Tưởng đâu hắn sẽ lụm trọn gói mấy hạng mục NO.1 thuận lợi tiến vào bảng xếp hạng người mới tiềm năng chứ, chậc 】

【 ĐM ĐM ĐM! Tôi cược cho cậu ta đấy!! Tích phân của tôi! T-T】

【 Trên đất có cái gì kìa? 】

【 Hình như trái quýt đang lăn tới? Quýt từ đâu ra zẫy? 】

【 Vãi! Đó không phải là quýt của nhóc trăm vạn chôm được sao? 】

Trong khi hiện trường căng thẳng đến nín thở, một quả quýt cam lè mọng nước lăn vào vòng vây của đám cảnh vệ, đụng trúng mũi chân Kim Thịnh.

Mọi người quay đầu nhìn hướng quả quýt xuất hiện, không biết thanh niên mặc áo sơ mi trắng đã đi tới phòng bảo vệ từ khi nào.

Vẻ mặt Hứa Tri Ngôn ôn hoà nở một nụ cười lễ phép, từ trong balô móc ra vài trái quýt, chia cho nhóm NPC cảnh vệ, tựa như không thấy cảnh nổ súng ban nãy.

Thẳng đến khi ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này, cậu mới giả vờ kinh ngạc cảm thán.

Hứa Tri Ngôn: “Ôi trời! Rớt mất một trái rồi!”

Giọng nói ấm áp phá tan cục diện bế tắc, cậu đưa ba lô cho cảnh vệ trưởng cầm giúp, rồi vọt vào vòng vây nhặt quả quýt.

Dưới đất máu rải rác khắp nơi, cậu bước vội đến chỗ Kim Thịnh, kiềm chế không nhìn cún con, nhỏ giọng nói: “Cứ giao cún con cho bọn họ, cảnh vệ là NPC đặc biệt, tôi có biện pháp giúp cún của anh sống sót.”

Dứt lời, Hứa Tri Ngôn khom lưng nhặt quả quýt dính máu, chậm rãi rời khỏi vòng vây.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bán Yêu Và Bán Sơn
2. Tùy Tùng
3. Sau Khi Thông Báo, Khán Giả Cả Nước Đều Mong Chờ Chúng Tôi Rải Đường
4. Ngoảnh Mặt Lại Gặp Được Người
=====================================

Sau khi lau sạch máu, cậu cười tặng nó cho bảo vệ.

“Quýt này siêu ngọt luôn, thầy cũng lấy vài quả đi ạ!” Bày ra bộ dạng học sinh ngoan.

Vừa nãy, khi đưa balô tay cậu vô tình tiếp xúc với tay cảnh vệ trưởng, thông tin giới thiệu sơ lược lập tức bắn ra.

【 NPC đặc biệt: Người canh gác( Cảnh vệ trưởng) 】

【 Cấp bậc: Cao cấp 】

【 Tính uy hiếp: Cao 】

【 Ghi chú: Kẻ bảo vệ quy định trường học, chuyên xử lí những học sinh vi phạm, không có nhược điểm, rất khó tiêu diệt 】

Không cần giết chết nhưng thông tin vừa thấy cũng đủ khiến cho người ta ê răng rồi.

Một người đã khó, này tận một đám mới ghê!

Thấy cảnh vệ trưởng nhận quýt, Hứa Tri Ngôn liếc mắt ra hiệu cho Kim Thịnh, nói: “Hai chúng tôi là hàng xóm, nếu không thể mang chó vào trường vậy gởi ở chỗ ngài một thời gian được không ạ? Chúng tôi hứa sẽ gọi người nhà tới đem nó về.”

Nói xong, cậu móc nửa gói thuốc lá chôm được từ phòng khách đưa cho gã, hai trái quýt còn lại cũng lấy ra hối lộ luôn.

Cảnh vệ trưởng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận thuốc lá và quýt, nghiêm túc nói: “Phá lệ cho các người gởi một lần thôi đấy, phòng bảo vệ không có đồ ăn, nó chết đói bọn này mặc kệ.”

Hứa Tri Ngôn gật gật đầu, điên cuồng chớp mắt ra hiệu với Kim Thịnh.

Lúc này Kim Thịnh cũng phản ứng lại, tuy không mang thú cưng vào trường, nhưng có thể tạm thời để nó ở phòng bảo vệ cũng tốt.

Trong sương không ai biết đang ẩn chứa thứ gì, gởi cho cảnh vệ trông là giải pháp tối ưu nhất rồi.

Linh thú bảo mệnh nhịn ăn cũng không đói chết được, cộng với sức mạnh của nhóm NPC kia Tiểu Nhất tạm thời khá an toàn.

Lần này, anh ta không hề phản kháng.

Thành thành thật thật đưa cún con cho cảnh vệ trưởng.

Nguy cơ được hóa giải, nhóm cảnh vệ cất súng, tụ lại chia quýt ăn.

Hơn nửa vật tư bay màu, Hứa Tri Ngôn lòng đau như cắt.

Không để ý Kim Thịnh ủ rũ cụp tai như một chú golden đang bước tới cạnh mình, cậu mượn cơ hội này hàn huyên với cảnh vệ trưởng vài câu.

Trông bộ dạng cảnh vệ trưởng đã hơn 60 tuổi, ông khá thích cậu học sinh đã biếu trái cây, vẻ mặt nghiêm túc liền biến mất, thừa dịp giáo viên còn chưa tới ông tranh thủ dặn dò rất nhiều.

Cảnh vệ trưởng:”Mấy đứa là học sinh mới chuyển tới, một hồi chờ tập trung đầy đủ sẽ có giáo viên đến dẫn đi xem lớp học. Cậu nhớ rõ tuyệt đối đừng chọn vào lớp 10, lớp 1 mới tốt nhất đấy.”

Thấy ánh mắt nghi hoặc của Hứa Tri Ngôn, ông thở dài, tiếp tục nói:

“Mấy đứa nhóc lớp 10 rất đáng ghét! Thích bắt nạt học sinh mới, không thèm tuân thủ quy định gì cả. Mấy đứa là học sinh chuyển trường, không cần làm bài kiểm tra, còn tất cả học sinh ở đây bắt buộc phải thi cử, trong đó học sinh lớp 1 đạt thành tích tốt nhất, đặc biệt là mấy đứa đó ngoan như cậu vậy, cậu sẽ nhanh hoà hợp được thôi.”

Nghe được ba chữ ‘ ngoan như cậu ‘, khóe miệng Hứa Tri Ngôn nhịn không được nhếch lên.

Manh mối NPC cung cấp khá giống nhiệm vụ 2 yêu cầu người chơi tích cực hòa hợp với các bạn trong lớp, nhưng tại sao việc hoà hợp lại quan trọng đến vậy.

Nếu lớp đó bài xích người ngoài, thế chẳng phải bọn họ có thúc ngựa phi vào cũng chẳng ai chú ý à.

Lớp 10 không khác mô tả trên miếng nào.

Vừa tám với cảnh vệ trưởng xong, xe buýt chở học sinh khác cũng lần lượt xuất hiện.

Hứa Tri Ngôn không muốn gây trở ngại NPC làm việc, cùng Kim Thịnh tìm bồn hoa bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi.

Trên mặt cậu không còn biểu cảm mang tính công kích nữa, ngón trỏ và ngón cái chà chà, bình tĩnh nói: “Nửa gói thuốc lá, mười hai trái quýt, lấy được mấy thứ đó không dễ chút nào, thu anh 50 tệ không quá đâu ha?”

Quýt thật sự ăn ngon lắm.

Vốn dĩ cậu tính để dành ăn dần nhưng người tính không bằng trời tính mà.

Khuyển sư đang định nói cảm ơn nghe xong liền sửng sốt, không nghĩ tới cậu lật mặt nhanh như vậy.

Nhưng nếu không có đối phương giải vây, không chừng anh ta sẽ chết ở nơi này, đa phần người có thể mang vật phẩm tiêu hao vào phó bản phải đổi rất nhiều tích phân, so với 50 tệ cậu đề nghị quả thật không nhiều lắm, phải nói là ít thì đúng hơn.

“Cảm ơn.” Kim Thịnh đưa hẳn 100 tệ.

Hứa Tri Ngôn đột nhiên cảm thấy người trước mặt khá biết điều.

Thật ra lúc ở trên xe buýt cậu có quan sát người nọ.

Tổ đội trong phó bản là chuyện bình thường, không phải đầu óc người chơi nào cũng có vấn đề như Tưởng Thân*.

(*Nhân vật phụ ở chương 2)

Ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ hệ thống giao, Hứa Tri Ngôn còn phải đến nơi nguy hiểm nhất phó bản tìm phòng an toàn, độ khó tăng cao cần phải có đồng đội đáng tin cậy hỗ trợ.

Khi đó Kim Thịnh nhìn ra cậu sợ chó nên không cho chúng đi lung tung.

Bởi thế Hứa Tri Ngôn mới nguyện ý mặc kệ nguy hiểm bị cảnh vệ đấm một trận, giúp đối phương giải vây.

“Bịch!”

Trong lúc suy tư, lại một quả quýt từ trong ba lô rớt ra, lăn trúng chân Hứa Tri Ngôn, chắc là vừa nãy lén cắt xén quà hối lộ rồi.

Mắt Hứa Tri Ngôn sáng ngời, khom lưng nhặt quýt lên, lột sạch vỏ, phần thịt mọng nước lộ ra, nhanh tay bẻ một nửa nhét vào trong miệng.

Tám với cảnh vệ trưởng khiến miệng lưỡi khô khát, hiện tại yêu cầu bổ sung nước gấp.

“……” Kim Thịnh sửng sốt, không nghĩ tới đối phương lại dễ dàng ăn đồ dự trữ không chút luyến tiếc!

Hứa Tri Ngôn đang hưởng thụ vị ngọt trái cây liền quay đầu, lại thấy Kim Thịnh nhìn chằm chằm mình.

Thèm sao? Cậu thở dài, bẻ hai múi chia cho đối phương, dù sao cũng nuốt 100 tệ của người ta, không thể keo kiệt quá.

Kim Thịnh xua xua tay, có chút ngượng ngùng nói: “Thứ này quý lắm, để dành tích phân đổi vật tư thông dụng vẫn tốt hơn.”

“Tích phân có thể đổi vật tư thông dụng à?” Hứa Tri Ngôn nói xong mới ý thức được, đối phương hình như hiểu lầm rồi.

Bất quá thu thập mấy thứ này cũng không tốn nhiều công sức, cậu chủ động giải thích nói: “Mấy thứ này đồ ‘nhà’ có sẵn yên tâm đi.

“……” Kim Thịnh lại sửng sốt.

Dừng vài giây, anh ta mới nghi hoặc hỏi: “Có, có thể ăn sao?” Theo luật ngầm từ xưa giờ, trừ đồ NPC đưa, anh ta cũng không dám chạm vào mấy thứ khác, sợ sẽ kích phát nguy hiểm ẩn.

Lần này đến lượt Hứa Tri Ngôn trợn tròn mắt, cậu ăn hơi bị nhiều à.

“Quýt và cơm đều là NPC đưa, chắc là ăn được......” Cậu nhớ hệ thống lời dặn, nên trừ những thứ hình dạng cổ quái thì lấy hết.

Nhìn Hứa Tri Ngôn vẫn tung tăng nhảy nhót, Kim Thịnh gật đầu, cảm thấy bản thân đã mở ra một cánh cửa mới.

Hai người trò chuyện vài câu, cuối cùng vẫn ăn hết nửa quả còn lại.

Trong phòng phát sóng trực tiếp, khán giả mồm năm miệng mười thảo luận um sùm.

【 TRƯỜNG HỌC TRẺ KHIẾM THỊ-Hứa Tri Ngôn(.....) 】

【 Chúc mừng nhóc trăm vạn lừa thêm 100 tệ nha! 】

【 Cười ẻ, tròng mắt khuyển sư sắp rớt ra ngoài rồi kìa, há há há há~】

【 Nhưng mà nhóc trăm vạn thật sự không sợ hả?】

【 Người và người quả nhiên không giống nhau, tôi cảm thấy nhóc trăm vạn thật sự biến nơi này thành trò chơi giải trí luôn rồi 】

【 Mấy thứ bình thường này có thể lấy thật á? 】

【 Trả lời lầu trên, lấy thì có thể lấy, nhưng không phải cái nào ‘ con người ’ cũng dùng được, yêu cầu người chơi phải phán đoán thật chính xác cơ 】

【 Nhóc trăm vạn rất có thiên phú đấy, quét sạch nhiều thứ như vậy, tất cả đều dùng được chậc chậc 】

【 ha ha ha ha loz má cười điên với lầu trên, lại còn thiên cmn phú! Tao thấy được hai chữ ‘ tiền ơi ’ từ trong mắt khuyển sư kìa! 】

【 Loz mẹ cười khùng! Tiền ơi! Ha ha ha ha ha ha ha 】

Khác với bầu không khí rộn ràng đầy tiếng cười trong phòng phát sóng trực tiếp.

Sau khi trước cổng tập trung đủ năm người chơi, một người tự xưng là giáo viên chuyên môn phụ trách học sinh chuyển trường, dẫn người chơi qua cổng.

Theo cổng sắt từ từ đóng lại, toàn bộ bên ngoài trung học Thế Minh bị sương trắng bao phủ.