Thừa Kế Hàng Tỷ Gia Sản Từ Mất Trí Nhớ Bắt Đầu

Chương 2: Thừa kế gia sản hàng tỷ bắt đầu từ một vụ tai nạn xe (2)




Là trợ lý cùng Ninh Kỳ La bước những bước đầu vào làng giải trí đến tận bây giờ, những lúc thế này nhất định phải vỗ về an ủi hết mực cô ấy.

Phúc Tử liền đem cốc cà phê hòa tan đã pha xong đưa cho cô và nói: “La La, anh ủng hộ ý tưởng của em”.

Ninh Kỳ La bật dậy ngay lập tức.

Phấn khích nắm chặt lấy tay Phúc Tử, xúc động nghẹn ngào: “Em biết ngay Phúc Tử sẽ là người đầu tiên ủng hộ em mà!”

Phúc Tử: “Đây không phải là vì sợ em bị ảnh hưởng đến tâm trạng nên mới…”

Ninh Kỳ La nhấp một ngụm lớn cà phê, đoạn nói: “Đắng quá, không uống nữa”. Sau đó liền đứng dậy: “Em đi thu dọn hành lý để về quê khai hoang đất đai đây”.

Phúc Tử nói với theo sau Ninh Kỳ La: “La La, em uống không phải là cà phê, thứ đó là cuộc sống và hiện thực”.

Ninh Kỳ La: “Người giàu không cần đối mặt với cuộc sống và hiện thực”.

Phúc Tử: “……”

Có vẻ như trạng thái tinh thần của La La đã vượt quá giới hạn.

……

Đối với sự mắng nhiếc hàng ngày của antifan trên mạng, và cả những cuộc gọi thường xuyên từ chị quản lý Tiểu Dương, Ninh Kỳ La đều phớt lờ hết thảy.

Tự đăng một dòng trạng thái duy nhất trên Weibo thông báo.

Ninh Kỳ La: “Tài hèn sức mọn, tương lai hẹn gặp lại sau. Tôi phải về nhà thừa kế gia sản của gia đình”.

Weibo vừa được gửi đi.

Đám người antifan đêm ngày trực chờ mắng nhiếc Ninh Kỳ La cút khỏi ngành giải trí, mặt ngây ra chết lặng:

Gì vậy?

Ninh Kỳ La muốn rút lui khỏi làng giải trí rồi?

Thật hay là đùa vậy?

Trước mắt chưa vội quan tâm đến sự thật giả trên đây.

Vốn dĩ là những antifan kì cựu của Ninh Kì La, bây giờ thì còn việc gì để làm nhỉ?

Tất nhiên là phải nhiệt tình cổ vũ chứ gì nữa!

“Thừa kế gia sản? Không phải là thừa kế gậy đánh chó của cái bang đấy chứ? Nhớ phát sóng trực tiếp ghi hình gia sản cây gậy đánh chó của cái bang nhé”.

“Cả ngày khùng khùng điên điên, ra ngoài nhất định chuốc tai họa”

“Ăn mừng Ninh Kỳ La cuối cùng cũng cút khỏi ngành giải trí rồi. Rải hoa rải hoa thôi, ăn mừng nhiệt tình nào”.

“Để chúc mừng cho việc Ninh Kỳ La đã rút khỏi giới giải trí, hãy đến cùng ăn mừng trong Weibo của tôi. Tôi sẽ bốc thăm chọn bất kì hai mươi người may mắn tặng ngay một trăm đồng tiền mặt!”.

“Đồ mặt dày trà xanh Ninh Kỳ La này, còn chưa thèm tạ tội với Bạch ảnh hậu đã vội giải nghệ rồi, dễ dàng cho cô ta quá”.

“Đúng là không phụ người có công, cực nhọc theo đuổi mắng nhiếc cô ta hơn trăm ngày, cuối cùng thì cũng làm cho cô ta phải giải nghệ rồi”.

“Bỗng dưng cảm thấy không khí của thế giới giải trí đột nhiên trong lành hẳn ra”.

Ngay sau khi Ninh Kỳ La tuyên bố rút lui khỏi làng giải trí, cô đã đứng đầu trong top từ khóa tìm kiếm.

Ninh Kỳ La sợ không ngăn nổi tò mò muốn mở điện thoại lên xem những bình luận nên đã tắt máy. Sau khi thu dọn xong xuôi hành lý, cô gọi điện cho quản gia Kim. Giọng NInh Kỳ La nghẹn ngào trong máy: “Chú Kim, những ngày tháng lang thang bên ngoài cay đắng quá, con muốn về nhà".

Quản gia Kim bên kia đầu dây nghe Ninh Kỳ La đích thân nói sẽ về nhà, trong lòng vô cùng vui mừng: “Tiểu thư, xin chờ chút, tôi sẽ phái mười chiếc Rolls Royces đến đón cô về nhà."

Gác điện thoại.

Ninh Kỳ La vui vẻ đẩy hành lý xuống lầu, chờ xe đến đón cô về nhà.

Nhưng điều mà Ninh Kỳ La không ngờ tới là...

Cô bị tai nạn giao thông...

......

Khi Ninh Kỳ La tỉnh lại đã là sáng hôm sau.

Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó đang khóc.

Nhà ai đang phát tang sao?

Cô lờ mờ nhớ tới quê nội mình khi có đám hình như đều sắp xếp có một bàn mười người, cũng không biết ở đây thì có bao nhiêu người ngồi trong một bàn tang sự này nữa.

Tiếng khóc càng lúc càng lớn, ồn ào đến mức khiến cho đầu của Ninh Kỳ La càng lúc càng thêm đau.

Ninh Kỳ La: "Ai da, phiền chết đi được!"