Thua Bởi Động Lòng

Chương 32: Chương 32:




“Bạn Khương Dư Miên, em về trước đi, chuyện này cô sẽ bàn bạc lại với nhà trường.” Chủ nhiệm lớp có chút mơ hồ, dùng biện pháp trì hoãn lừa Khương Dư Miên rời đi trước.

 

Lúc này phòng làm việc chỉ còn lại chủ nhiệm lớp và Triệu Thanh, Triệu Thanh rốt cuộc không nhịn được: “Thưa cô, bài văn kia chỉ viết tên một mình em, liệu có xảy ra chuyện gì không?”

 

Chủ nhiệm lớp đau đầu thở dài.

 

Vốn dĩ tưởng rằng Khương Dư Miên không thể nói, hơn nữa tính tình cô yếu đuối, nên đã thay cô định đoạt mọi chuyện, đến lúc đó lại từ từ thuyết phục, nhất định có thể thành công. Nào ngờ cô đột nhiên khôi phục lại giọng nói, còn thề rằng cô có thể diễn thuyết mà không cần kịch bản.

 

Chỉ mới nghỉ nửa tháng, mà Khương Dư Miên dường như đã khác trước rất nhiều.

 

Còn nhớ lúc mới tới, cô là học sinh vâng vâng dạ dạ, luôn thích cúi đầu, tựa như quả hồng mềm. Mà vừa rồi cô lại đứng ở trước mặt mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực, trên mặt hiện ra vẻ tự tin trước nay chưa từng có.

 

Lý do thoái thác vốn đã chuẩn bị tốt, nhưng trước mặt Khương Dư Miên, bất luận như thế nào cũng không nói nên lời.

 

Hiện tại tình huống đã có chút thay đổi, chủ nhiệm lớp đành nhìn cô gái bên cạnh: “Triệu Thanh, em gọi điện thoại cho chú em đi.”

 



 

Vừa rời khỏi văn phòng, Khương Dư Miên đã cảm thấy không đúng, hiện tại sức khỏe cô đã khôi phục lại bình thường, có thể báo danh dự thi, nhưng chủ nhiệm lớp hình như có vẻ không vui cho lắm?

 

Khương Dư Miên vừa đi trên đường vừa suy nghĩ, không cẩn thận đụng phải người khác.

 

“Thật ngại quá.” Cô vô thức xin lỗi, quay đầu nhìn lại, thù ra là Tưởng Bác Tri.

 

“Cậu.” Tưởng Bác Tri kinh ngạc: “Vừa rồi cậu nói chuyện?”

 

Cậu ấy nhìn Khương Dư Miên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, thậm chí còn hoài nghi mình nghe nhầm.

 

Hiện tại cũng không cần phải giấu diếm, Khương Dư Miên thả lỏng sắc mặt, gật đầu với cậu ấy: “Lúc trước bởi vì bị bệnh nên mới tạm thời không thể nói được, nhưng hiện tại đã hồi phục.”

 

Hai người đứng ở hành lang nói chuyện vài câu, Tưởng Bác Tri mới biết được một số nguyên do.

 

Cậu ấy ôm bài thi đứng đối diện Khương Dư Miên, thấy đối phương trầm mặc, mới nói ra một câu: “Thì ra giọng cậu là như vậy, rất dễ nghe.”

 

“Cảm ơn.” Khương Dư Miên chân thành cảm ơn cậu ấy.

 

Trường trung học Hải Gia không giống với trường trung học trước đây, ngay cả thái độ của các bạn học đối với cô cũng không giống nhau.

 

Điều này khiến cô tin tưởng rằng, tương lai thật sự sẽ trở nên tốt đẹp hơn.

 

Cô có thể nói, chỉ là không nói được nhiều, nên Tưởng Bác Tri đảm đương nhiệm vụ dẫn dắt đề tài: “Đúng rồi, vừa rồi thầy bảo cậu đến văn phòng, có phải đã nói với cậu chuyện chuẩn bị diễn thuyết không?”

 

Khương Dư Miên gật đầu: “Ừm.”

 

Tưởng Bác Tri thầm nghĩ mình đoán không sai, giáo viên tiếng Anh đã thông báo trước cho cậu ấy biết bài văn trúng cử, sẽ được đưa vào thành phố dự thi. Khi đó cậu ấy nhìn thấy một bài văn khác trên máy tính trong văn phòng, nhưng không xem kỹ, chỉ nhìn sơ qua đề mục, hình như là Khương Dư Miên viết.

 

Tưởng Bác Tri thản nhiên nói ra lời thách đấu: “Cậu là một đối thủ rất mạnh, cũng rất tốt, hy vọng chúng ta có thể phân cao thấp trên bục diễn thuyết.”

 

Hy vọng hai người bọn họ đều có thể trúng cử, những lời này, là chúc phúc cho mình cũng là chúc phúc cho cô.

 

Trong mắt Khương Dư Miên đầy sự chờ mong.

 



Cô không sợ đối thủ mạnh, bởi vì cô chỉ muốn làm tốt chuyện của mình. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 

Cô đang chờ chủ nhiệm lớp trả lời, không ngờ xế chiều hôm đó, lại bị gọi đến văn phòng.

 

Lần này người cô gặp được, là chủ nhiệm khoa.

 

Khương Dư Miên không biết vì sao mình đăng ký dự thi lại tốn nhiều công sức đến như vậy, nên mang theo nghi hoặc đi tới trước mặt chủ nhiệm khoa.

 

Chủ nhiệm khoa là một người đàn ông trung niên, đeo kính, trước trán bị hói một mảng nhỏ, ánh mắt thoạt nhìn có chút sắc bén.

 

“Em chính là Khương Dư Miên phải không?” Chủ nhiệm khoa nhếch khóe miệng, nụ cười trên mặt ông ta có vẻ không phù hợp cho lắm: “Nghe nói thành tích của em rất tốt, giáo viên các khoa đánh giá em cũng không tệ, giải thưởng học sinh ba tốt năm nay nên trao cho học sinh như em.”

 

Giải thưởng học sinh ba tốt?

 

Từ cuộc thi viết văn trúng cử đến giải thưởng học sinh ba tốt, chuyện tốt liên tiếp ập đến, khiến cô nhất thời có loại cảm giác không chân thật.

 

Nhưng cô vẫn rất lễ phép nói: “Cảm ơn chủ nhiệm.”



 

Thầy chủ nhiệm khoa nâng khung kính lên: “Không cần phải khách khí, những giải thưởng này cho em là xứng đáng.”

 

Ông ta cười nói: “Hôm nay gọi em tới, chủ yếu là muốn nói với em về cuộc thi diễn thuyết.”

 

Khương Dư Miên lấy lại tinh thần.

 

“Chúng tôi đều đã xem qua bài văn của em, nội dung rất tốt, cơ hội trúng cử rất lớn.” Lý do đưa ra của chủ nhiệm khoa cũng giống như chủ nhiệm lớp.

 

Khương Dư Miên: “Dạ.”

 

Chủ nhiệm khoa: “Cho nên chúng tôi có một đề nghị, hy vọng em có thể nghiêm túc suy nghĩ một chút.”

 

Khương Dư Miên: “Dạ?”

 

Chủ nhiệm hắng giọng nói: “Triệu Thanh là người dẫn chương trình vô cùng ưu tú trong số các học sinh của trường, đã ba năm liên tục chủ trì lễ khai giảng, cùng với các loại hoạt động trong trường, nên năng lực diễn thuyết, năng lực ứng phó với khán giả và giám khảo của cô ấy cũng rất mạnh, cho nên chúng tôi đều cho rằng, để cô ấy đi diễn thuyết bản thảo kia sẽ thích hợp hơn.”

 

Khương Dư Miên nhíu mày.

 

Chủ nhiệm khoa quan sát vẻ mặt cô, tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Bài văn xuất sắc cộng thêm phần diễn thuyết xuất sắc, thì cơ hội đoạt giải sẽ lớn hơn có phải hay không?”

 

“Nhưng đó là sáng tác của em.” Cô lại không biết, người viết văn và người diễn thuyết còn có thể là hai người khác nhau?

 


Khương Dư Miên bắt đầu phản bác, nghe vậy nụ cười trên mặt chủ nhiệm thu lại vài phần: “Lúc trước miệng em không thể nói, chúng tôi lại không đành lòng thấy tài năng văn chương của em bị mai một, đành phải nghĩ cách khác để Triệu Thanh thay em lên sân khấu”.

 

“Em có thể nói hoặc phát biểu ngay bây giờ.” Cô cũng từng đứng trên sân khấu, hơn nữa có nhiều người quan tâm giúp đỡ cô như vậy, họ đều kỳ vọng cô có thể trở nên tốt hơn, cô không đành lòng phụ sự kỳ vọng của những người đó, nguyện ý một lần nữa bước lên sân khấu.

 

Nụ cười trên mặt chủ nhiệm ngày một nhạt đi: “Chuyện này đã báo cho ban tổ chức, ban tổ chức bên kia lo lắng cho tình huống đặc biệt của em, trải qua nhiều lần trao đổi, quyết định cho học sinh một cơ hội bình đẳng, nếu như bài văn của em có thể trúng cử, thì sẽ cho phép những người khác thay thế diễn thuyết.”

 

Ý là bọn họ đã trực tiếp đề cử Triệu Thanh lên, nên hiện tại đã không thể thay đổi?

 

Lời nói của chủ nhiệm như tạt một gáo nước lạnh lên người cô, sự chờ mong vừa dâng lên trong lòng đã bị dập tắt, Khương Dư Miên cho ngón tay vào túi áo: “Diễn thuyết còn chưa bắt đầu, chỉ cần đem tình hình hiện tại nói thật cho ban tổ chức không phải xong rồi sao?”

 

“Không có đơn giản như em nghĩ đâu, nói tới nói lui, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tư cách dự thi cũng bị tước bỏ, cuộc thi trong thành phố cạnh tranh rất khốc liệt, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Chủ nhiệm bỏ cây bút vẫn cầm trong tay xuống, ngồi trên ghế, quay đầu nhìn cô: “Em xem em hồi phục cũng không kịp thời nói cho mọi người biết, chuyện này đã gây ra bao nhiêu phiền toái.”



 

Thật là vô sỉ…

 

Không được sự đồng ý của cô đã tự ý quyết định còn đổ lỗi ngược lại cho cô.

 

Khương Dư Miên trong lòng dâng lên một sự tức giận không hề nhỏ: “Thầy chủ nhiệm, cho dù là em thật sự không thể nói được, thì trước hết phải có sự đồng ý của bản thân em rồi mới tìm người thay thế diễn thuyết chứ?”

 

“Lúc ấy chúng tôi cũng không biết biện pháp này có được hay không, sợ sẽ tổn thương đến sự tự tin của em.” Chủ nhiệm khoa mặt không đổi sắc nói: “Trẻ nhỏ bị bệnh vốn mẫn cảm, chúng tôi cũng chỉ suy nghĩ cho em, mới tranh thủ được sự đồng ý của ban tổ chức nói cho em biết tin tức tốt này.”

 

Nói tới nói lui, trường học là đang lo lắng cho cô, cuối cùng cô lại biến thành người không biết tốt xấu?

 

Không có đạo lý này.

 

Khương Dư Miên âm thầm cắn răng, vẻ mặt nghiêm túc nói với ông ta: “Em không thể chấp nhận sắp xếp như vậy.”

 

Chủ nhiệm khoa hoàn toàn không có tâm tư đi dỗ dành người khác, mặt cũng lạnh xuống theo: “Nếu như em cố ý muốn tranh giành, đến lúc đó khiến cho tất cả mọi người không thể xuống đài, mất nhiều hơn được.”

 

“Khương Dư Miên, tôi đề nghị em trở về suy nghĩ thật kĩ, tuy rằng không cách nào diễn thuyết bài văn của chính mình, nhưng trường học cấp các loại giải thưởng đều sẽ ưu tiên cân nhắc đến em, đến lúc đó em sẽ có rất nhiều cơ hội đứng trên bục chào cờ tự mình diễn thuyết.”

 

“Cái đó không giống nhau.” Khương Dư Miên lắc đầu, thái độ rất kiên định: “Em có thể tự mình diễn thuyết là chuyện bình thường, nếu là bởi vì chất lượng không vượt qua kiểm tra mà không thể dự thi, em chấp nhận. Nhưng nếu vì những thứ khác, thì em không đồng ý.”

 

Cuộc giằng co giữa học sinh và giáo viên kết thúc không mấy vui vẻ.

 

Suốt buổi tối tự học, Khương Dư Miên đều suy nghĩ chuyện này.

 

Bọn họ coi trọng bài văn kia, đều hy vọng Triệu Thanh đi diễn thuyết, nếu như đến lúc đó đoạt giải, là thuộc về cô hay là thuộc về Triệu Thanh? Ban tổ chức thật sự sẽ đồng ý chuyện này sao?

 

Cô ở trên mạng tra được số điện thoại liên lạc của ban tổ chức, đợi đến thời gian làm việc ban ngày, Khương Dư Miên thừa dịp tan học lúc nghỉ ngơi nhờ ban tổ chức tư vấn, nhưng bởi vì cuộc thi lấy danh nghĩa trường học gửi đi, nên một cá nhân liên hệ sẽ không thể xem xét tin tức báo danh cụ thể.

 

Buổi tối về đến nhà, Khương Dư Miên ngồi trước máy tính do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định...

 

Vào trang web chính thức để xem.

 

Cuộc thi diễn thuyết lần này chia làm ba lớp trung học cơ sở, trung học phổ thông, đại học, lần lượt chọn ra mười bài văn diễn thuyết, Khương Dư Miên rất nhanh đã tìm được tin tức của trường trung học Hải Gia.


 

Trường học đưa ra ba bài, bài thứ nhất là Tưởng Bác Tri, bài thứ hai là một học bá trong lớp xã hội, bài thứ ba là Thư gửi thanh xuân.

 

Quả thật là bài văn của cô.

 

Khương Dư Miên cầm chuột tiếp tục lướt, cho đến khi tin tức học sinh được ghi ở phía dưới, mặt trên viết rõ ràng: Triệu Thanh ban một khoa văn lớp 201x của trường trung học Hải Gia.

 

Khương Dư Miên mới nhướng mày, từ đầu tới cuối tỉ mỉ kiểm tra đi kiểm tra lại, sợ bỏ sót tin tức nào, cho đến khi kiểm tra tới lần thứ ba, cô vô cùng chắc chắn, trong bài văn tham gia cuộc thi không có bất kỳ tin tức gì về cô.

 

Bài văn cô tự tay viết đã trở thành tác phẩm của Triệu Thanh.

 

Cô gái nặng nề dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, ánh sáng của màn hình chiếu rọi khuôn mặt trong trẻo của cô, trong căn phòng ấm áp này, thân thể lại phát ra cảm giác lạnh lẽo.

 

Vốn tưởng rằng trường trung học Hải Gia khác biệt, kết quả vẫn là cô quá ngây thơ.

 



Cô không nghĩ tới, giáo viên dạy học lại lừa gạt cô.

 

Đây không phải là thay thế diễn thuyết, rõ ràng là muốn Triệu Thanh cướp đi vinh dự mà cô có thể đạt được.

 

Khương Dư Miên chậm rãi mở mắt, trong lòng đã có quyết định.

 

Cô tuyệt đối không cho phép loại chuyện mạo danh này xảy ra ở trên người mình, giống như lúc những người bắt nạt và chèn ép cô lúc trước, dù là cô mình đầy thương tích, cũng sẽ lần lượt đứng lên chiến đấu với bọn chúng.

 

Khai giảng chưa đầy một tuần đã xảy ra chuyện lớn như vậy, cô lập tức nghĩ đến Lục Yến Thần.

 

Ngày đó anh không xuất hiện trên chuyến bay, là bởi vì có việc phải xử lý, đêm đó rời đi sớm. Mấy ngày gần đây luôn bận rộn công việc, cũng vì thế mà liên lạc giữa hai người đã ít đi rất nhiều.

 

Lúc trước cô sẽ không ngại nói với Lục Yến Thần chuyện mình gặp phải, nhưng bây giờ nghĩ lại, Lục Yến Thần vốn đã bận rộn, còn phải nghe những chuyện nhỏ nhặt cũng coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cô rồi.

 

Lục Yến Thần không có nghĩa vụ thay cô giải quyết mọi chuyện, cô chỉ sợ mình dính vào quá nhiều lần sẽ tạo thành gánh nặng cho đối phương.

 

Trước kia cô từng có thể mang theo vết thương đầy người đi đến cục cảnh sát, thì bây giờ cũng có thể mang theo tác phẩm của bản thân thay chính mình đòi lại công đạo.

 

Ngày hôm sau, Khương Dư Miên đi tìm chủ nhiệm khoa, tỏ vẻ rất do dự: “Chủ nhiệm, chuyện lần trước thầy nói em đã suy nghĩ qua.”

 

Thầy chủ nhiệm không nhanh không chậm rót cho cô hai ly nước, trong đó có một ly đưa cho cô: “Vậy, kết quả suy nghĩ là gì?”

 

Khương Dư Miên chần chờ một lát, thử hỏi: “Chủ nhiệm lúc trước thầy nói, chỉ cần em đồng ý để Triệu Thanh đi diễn thuyết, đến lúc đó sẽ trao cho em giải học sinh ba tốt và những giải thưởng khác đúng không?”

 

Vừa nghe lời này, giáo viên chủ nhiệm đã biết con cá không chống lại được mà cắn câu, trên mặt xuất hiện nụ cười khó coi: “Hoàn toàn là thật.”

 

Khương Dư Miên mặt lộ vẻ rối rắm: “Lần này cuộc thi chủ yếu là diễn thuyết, nếu như Triệu Thanh thay em diễn thuyết lấy được giải thưởng, thì người đoạt giải lúc đó chẳng phải sẽ biến thành cô ấy sao?”

 

Chủ nhiệm giảng đạo lý: “Bạn Khương Dư Miên, em phải biết rằng, thế giới này vốn công bằng, có bỏ thì mới có được. Cô ấy lấy giải diễn thuyết, em lấy giải ba học sinh giỏi, không phải đều là giải thưởng sao? Còn có học bổng đánh giá sắp tới, em không chịu thiệt đâu.”

 


Hai chữ công bằng nói ra từ trong miệng người này thật sự là châm chọc.

 

Khương Dư Miên phải cố gắng rất nhiều mới có thể nhịn được cơn buồn nôn, khuôn mặt lộ ra vẻ do dự: “Tính chất cuộc thi diễn thuyết cùng giải thưởng học sinh ba tốt là không giống nhau, hơn nữa học sinh ba tốt và học bổng không phải dựa vào thành tích xếp hạng sao? Thầy nói chỉ có ba thứ hạng, thành tích của em còn chưa tới top ba, thầy có phải là đang gạt em không?”

 

“Chẳng qua chỉ là giấy khen và học bổng, chỉ cần tôi nói một câu, tìm lý do để sắp xếp cho em, thù đến lúc đó sẽ không ai dám nói gì.” Ông ta dường như coi tất cả những thứ này là vật sở hữu, tùy ý sắp xếp. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 

 

“Nếu như cuộc thi đoạt giải, thầy còn có thể cho em thêm một phần tiền bồi thường không dưới năm con số, thấy thế nào?” Chủ nhiệm không ngừng ném mồi, chờ cá mắc câu.

 

Không ít hơn năm con số?

 

Đôi mắt Khương Dư Miên sáng lên, nhiều lần xác nhận: “Thật sao?”

 

Khương Dư Miên do dự tuy rằng làm cho chủ nhiệm có chút không kiên nhẫn, nhưng cô càng như vậy, tỷ lệ thành công lại càng cao. Chủ nhiệm khoa lại lần nữa trấn an cô: “Bạn học, đừng do dự nữa, bài văn có thể thất bại, nhưng những thứ nhà trường hứa hẹn nhất định sẽ cho em.”

 

Khương Dư Miên cúi đầu, trầm mặc thật lâu mới mở miệng: “Được rồi, nhưng em có một điều kiện.”

 

Thầy chủ nhiệm vui vẻ ra hiệu: “Em nói đi.”

 

“Em hy vọng bài luận xuất sắc của chúng ta có thể được trưng bày trên cột thông báo của trường.” Cô mím môi, sắc mặt có chút sa sút: “Nếu đã không thể diễn thuyết, em muốn cho mọi người khen ngợi sáng tác một chút, được chứ?”

 

Thầy chủ nhiệm khó xử: “Chuyện này… Bây giờ em đã mở miệng nói chuyện, nếu để mọi người biết Triệu Thanh thay em diễn thuyết, e rằng không tốt lắm.”

 

“Không có quá nhiều người biết em biết nói, nếu thật sự không được, vậy thì chỉ viết bài diễn thuyết cũng được.” Khương Dư Miên khó khăn lùi bước: “Em chỉ hy vọng tác phẩm của mình được mọi người công nhận, nếu không sẽ không đồng ý cho Triệu Thanh diễn thuyết.”


 

Viết tên Triệu Thanh?

 

Ý tưởng này rất hay, chủ nhiệm lập tức đồng ý: “Cái này dễ làm, tôi có thể cho người ta trưng bày ngay lập tức.”

 

Khương Dư Miên nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nhắc nhở: “Chủ nhiệm đừng quên thầy đã đồng ý giải thưởng, còn có… Tiền.”

 



Giải quyết xong vấn đề, chủ nhiệm tâm tình vui vẻ: “Đương nhiên, tôi nói chuyện giữ lời, không đến mức lừa một học sinh như em.”

 

Khương Dư Miên liên tục nhắc tới hai chữ lợi ích, rồi mới rời khỏi văn phòng với bước chân nặng nề.

 

Không lâu sau, Triệu Thanh từ ngoài cửa đi tới, nội tâm thấp thỏm: “Chú, như vậy thật sự được sao?”

 

“Đối với họ, giải thưởng sinh viên ba tốt, giải thưởng sinh viên xuất sắc, cùng với một phần thưởng, đều đã rất tốt rồi.” Một học sinh thì có thể gây ra sóng gió gì chứ, thậm chí hiện tại Khương Dư Miên cũng không biết bài văn báo danh kia viết tên Triệu Thanh, còn chủ động đề xuất tác phẩm triển lãm chỉ viết tên người diễn thuyết, đây không phải là chiêu cáo thiên hạ, bài văn kia thuộc về Triệu Thanh sao?”

 

Chủ nhiệm an ủi cháu gái: “Thanh Thanh con đừng suy nghĩ nhiều, chị họ con biết một giám khảo được ban tổ chức mời, ông ấy cũng nói bài văn kia quả thật không tệ, hơn phân nửa sẽ trúng cử, con cứ chuẩn bị diễn thuyết cho tốt đi.”

 

Ước mơ của cô ta không phải trở thành một người dẫn chương trình ưu tú sao? Cuộc thi cấp thành phố lần này có một lượng vàng nhất định, cũng có thể làm cho hồ sơ học tập của cô ta đẹp hơn một chút.

 

Ông ta tự cho mình đã nắm chắc mười phần thắng, nhưng không biết giờ phút này, Khương Dư Miên không lật nổi sóng gió từ trong túi lấy điện thoại di động ra, lưu lại ghi âm.

 

Bảng thông báo của trường học rất nhanh hiện ra ba bài văn ưu tú, có rất nhiều bạn học đến xem náo nhiệt.

 

Lục Tập cùng đám người Lý Hàng Xuyên đi ngang qua, Lý Hàng Xuyên trong lòng hiếu kỳ chen vào để xem, rồi lắc đầu khi quay lại.

 

Tôn Bân: “Một đám người chen chúc ở bên kia nhìn cái gì vậy?”

 

Lý Hàng Xuyên: “Chỉ dán mấy bài văn tiếng Anh, tôi một câu cũng không hiểu, nghe bọn họ nói là cuộc thi tiếng Anh gì đó, trúng cử đều là lớp một, không phải chuyện của chúng ta.”

 

Lục Tập ngẩng đầu: “Lớp một?”

 

Lý Hàng Xuyên: “Đúng vậy, lớp một khoa văn và lớp một khoa học tự nhiên, dù sao cũng là đám học bá khác người kia.”

 

Lục Tập nhướng mày, đôi chân dài đi về phía đám người, nhanh chóng lướt qua ba bài văn tiếng Anh một lần nữa, nhàm chán nhún vai: “Không có ý nghĩa, đi thôi.”

 

Cậu nhớ rõ tiểu Câm cũng rất giỏi tiếng Anh, vậy mà không có trúng cử? Thật không thú vị.

 

Đám người thảo luận rất sôi nổi, chỉ có Tưởng Bác Tri đứng bên cạnh nghi hoặc nhíu mày.

 

Cậu nhớ rõ bài văn kia là do Khương Dư Miên viết, Khương Dư Miên cũng từng thừa nhận, mà sao bây giờ lại biến thành Triệu Thanh rồi?

 

Cậu ấy trở về phòng học tìm Khương Dư Miên, thấy cô gái kia đang vùi đầu làm đề thi, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ.

 

Tưởng Bác Tri vội vàng tìm cô, mà gõ bàn nhắc nhở: “Khương Dư Miên, bài Thư gửi thanh xuân kia có phải cậu viết không?”

 

Khương Dư Miên kinh ngạc ngẩng đầu, chần chừ vài giây mới thừa nhận: “Ừ.”

 

Tưởng Bác Tri lên tiếng thúc giục: “Vậy trường học nhầm rồi, họ viết tên tác giả bài văn của cậu thành Triệu Thanh, cậu mau đi nói với giáo viên đổi tên lại đi.”

 

Khương Dư Miên: “Cảm ơn đã nhắc nhở, cái này lúc nào cũng có thể sửa, không vội, chỉ cần tác phẩm báo danh dự thi viết đúng là được rồi.”

 

Tưởng Bác Tri bị giọng điệu bình tĩnh của cô ảnh hưởng, cuối cùng cũng không còn căng thẳng như vừa rồi: “Giáo viên trong trường này thật là cẩu thả, bây giờ tớ đang lo lắng họ có viết sai tên tác phẩm dự thi của tớ không.”

 

Khương Dư Miên đột nhiên nói ra hai chữ: “Không có.”

 

“Hả?” Tưởng Bác Tri nhất thời không nghe rõ: “Cậu nói cái gì?”

 

Khương Dư Miên ý thức được mình nói sai, sửa lại lời nói: “Tớ nói chắc là không.”

 

Tưởng Bác Tri suy nghĩ một chút: “Cũng đúng, đó là cuộc thi cấp thành phố, nhất định sẽ xét duyệt lại.”

 

Khương Dư Miên cũng không sốt ruột đi tìm giáo viên sửa lại, mà buổi tối hôm đó, cô tiến vào hệ thống của ban tổ chức, thoải mái đem hai chữ Triệu Thanh sửa thành Khương Dư Miên.

 

Sau đó, cô sao chép bản ghi âm vào máy tính, đăng ký hòm thư, nhập vào hòm thư tố cáo của Bộ giáo dục, rồi lựa chọn thời gian gửi. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang . Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.