Thủ Tướng Mời Xem Đơn Ly Hôn

Chương 86




Chương 86 ĐỆ ĐƠN LY HÔN (1)

Sinh nhật của Nữ hoàng chỉ còn mười ngày nữa, những hộ kinh doanh nhỏ lẻ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này. Nghe nói, mặt hàng ăn theo sinh nhật Nữ hoàng chiếm chín phần trăm sản phẩm kinh doanh của thành phố Goose trong tháng.



Trung tâm thương mại hai bên đường Jose bày bán hàng hóa liên quan đến sinh nhật của Nữ hoàng làm Tô Thâm Tuyết hoa cả mắt.



Năm nay, cư dân thành phố Goose đã chờ dài cổ rồi. Năm ngoái, từ cuối tháng Hai, trang web chính thức của Nữ hoàng đã đăng một loạt hoạt động mừng sinh nhật. Nhưng năm nay, đã đến giữa tháng Ba rồi mà trang web chính thức vẫn im ỉm.



Hôm qua, theo tin tức nội bộ Hoàng gia, do vấn đề an toàn, năm nay ekip của Nữ hoàng thiên về tổ chức riêng tư, hiện vẫn đang chờ câu trả lời từ phía số Một đường Jose.



Nếu đúng là như vậy, thì những người thất vọng nhất chắc hẳn là dân kinh doanh của thành phố Goose.



Chiếc xe tiến về khu đỗ xe dành cho người nhà tại số Một đường Jose. Nghe nói nửa tiếng trước, một số nhân viên ở số Một đường Jose đã nhận được tin tức, Nữ hoàng định tới số Một đường Jose, nhưng không phải đến gặp Thủ tướng, mà đến gặp em gái.



Tô Jenny vừa bực vừa thẹn trước sự xuất hiện đột ngột của Tô Thâm Tuyết, bởi vì...



Tính chất công việc của cô ta hiện giờ không khác gì người làm vườn, đó là tưới nước bón phân cho bồn hoa thuộc các phòng ban.



Về phần chuẩn bị cho tác phẩm tuyệt tác vạch trần sự thật trong giới chính trị, đến tận bây giờ cô chỉ phỏng vấn miệng được hai nhân viên ở số Một đường Jose. Một trong hai người đó đã làm việc được ba năm, người còn lại mới được bổ nhiệm làm nhân viên chính thức năm ngoái. Người có ba năm kinh nghiệm làm việc từng đi đến quốc hội đưa tài liệu cho nghị sĩ; còn người kia thậm chí chưa được sờ vào cánh cửa Văn phòng Thư ký của Thủ tướng.



Đúng rồi, cái gọi là phỏng vấn miệng được thực hiện trong lúc Tô Jenny vừa ăn cơm vừa trò chuyện với họ.



Thông tin hai người đó cung cấp cũng có thể điều tra được trên mạng.



Lúc Tô Thâm Tuyết xuất hiện, trước mặt Tô Jenny đang đặt mười mấy chậu hoa. Cô ta vừa hoàn thành nhiệm vụ tưới nước, lát nữa còn phải đem chúng ra ngoài phơi nắng.



Nhưng Tô Jenny vẫn là Tô Jenny.



Tuy mọi chuyện không diễn ra như mong đợi, nhưng cô ta vẫn cho rằng có ít nhất hơn nửa đàn ông độc thân ở số Một đường Jose muốn hẹn hò với mình.



"Nếu chị đến sớm hơn một chút thì đã được gặp anh chàng muốn hẹn ăn tối với tôi rồi." Tô Jenny lại bắt đầu tự đắc.



Tô Jenny còn nói, cô ta đã làm quen được với một người bạn rất tuyệt vời.



Tô Jenny không tiếc lời khen ngợi người bạn kia. Mấy phút sau, Tô Thâm Tuyết đã biết người bạn tuyệt vời Tô Jenny nói là ai.



Tang Nhu, lại là Tang Nhu.



Tô Jenny và Tang Nhu trở thành bạn, là kiểu bạn bè tan làm có thể hẹn nhau xem phim dạo phố.



Chuyển từng bồn hoa đến chỗ nắng, Tô Jenny cho rằng mình phải thể hiện trách nhiệm chủ nhà của mình, dẫn chị gái đi dạo quanh.



Vừa đi Tô Jenny vừa than phiền số Một đường Jose có quá nhiều quy tắc: Ví dụ như, thực tập sinh chỉ có thể hoạt động ở vài nơi, không thể tùy tiện đi đến bất cứ nơi nào khác.



"Ngoại trừ Tang." Tô Jenny nói.

Tô Jenny nói Tang Nhu có thể đi đến rất nhiều nơi, làm cô ta khá ghen tỵ. Tô Jenny luôn miệng kể về người bạn Tang Nhu của mình, khiến Tô Thâm Tuyết sinh ra ảo giác. Hình như, cô gái xưa kia làm người ta nghĩ gió thổi đã ngã đang từng bước xâm phạm cuộc sống của cô.



Tô Jenny dẫn Tô Thâm Tuyết đến một bục cao. Tô Jenny nói với Tô Thâm Tuyết, đây là nơi thực tập sinh thích nhất bởi vì từ đây có thể nhìn thấy con đường dẫn đến Văn phòng Thủ tướng. Chỉ cần có thời gian là Tô Jenny lại chầu chực ở đây.



"Chỉ tiếc, tôi chỉ thấy Thủ tướng được hai lần, lại còn cách rất xa." Tô Jenny nói.



Lời nói của cô nhóc không biết trời cao đất rộng là gì thoáng vẻ cô đơn.



Hai người đứng ở đó một lát.



Lúc xuống bậc thang, Tô Jenny nghiêm túc xin lỗi Tô Thâm Tuyết vì những lời nói trước kia.



"Kể từ sau khi tôi đến đây, không!" Cô ta ra vẻ nghiêm nghị, "Thật sự mà nói thì tôi đã trưởng thành rồi, đã biết chuyện gì không thể nói, việc gì không thể làm."



Tô Thâm Tuyết hỏi cô ta cái gì là chuyện không nên nói, cái gì là việc không thể làm?



Tô Jenny lắp bắp trả lời: Ví dụ như, không thể nói mình thích ngài Thủ tướng trước mặt Nữ hoàng như trước kia; cũng không thể làm những chuyện như liếc mắt đưa tình với ngài Thủ tướng.



Nhưng!



"Trong một hoàn cảnh, chắc chắn tôi có thể lớn tiếng nói tôi thích ngài Thủ tướng, vì thích ngài Thủ tướng nên ngày nào tôi cũng sẽ liếc mắt đưa tình với anh ấy." Tư thế của Tô Jenny như đang thông báo cho cả thiên hạ được biết.



Cô còn có thể kì vọng gì đây?



"Hoàn cảnh nào?" Cô uể oải hỏi.



"Ly hôn."



Bàn chân sắp đặt xuống bậc thang của Tô Thâm Tuyết như bị đóng băng, khựng lại giữa không trung trong giây lát.



Lát sau, cô vững vàng đặt chân xuống.



Bậc thang tiếp theo.



"Chờ chị và ngài Thủ tướng ly hôn, tôi sẽ có cơ hội." Tô Jenny nói như vậy. Lát sau, cô ta lại lẩm bẩm bằng giọng ủ rũ, "Tôi biết đây là chuyện bất khả thi, mọi người không cho hai người ly hôn đâu."



Lại đặt chân xuống một bậc thang nữa.



Hình như bây giờ Tô Jenny mới bừng tỉnh, ý thức được mình lại nói lời không nên nói, chán nản vò tóc, giải thích cô ta không có ý đó.



"Tôi tuyệt đối không muốn chị và ngài Thủ tướng ly hôn đâu." Tô Jenny nói, "Tôi mong hôn nhân hai người hạnh phúc, hơn nữa... Tôi cảm thấy... tôi cảm thấy, cho dù chị và Thủ tướng ly hôn… Ý tôi là, nếu hai người ly hôn thật, dù một ngày tôi liếc mắt đưa tình với ngài Thủ tướng một nghìn lần, anh ấy... anh ấy cũng phớt lờ tôi thôi."



Cô hẳn nên lấy làm vui mừng vì cuối cùng Tô Jenny cũng đã tự biết mình là ai.



Nhưng, từ "ly hôn" xuất hiện liên tục trong lời nói của Tô Jenny làm Tô Thâm Tuyết khó chịu.



"Thay vì để người phụ nữ khác có được Thủ tướng, thà để chị giữ chặt lấy ngài Thủ tướng tôi thích còn hơn. Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi không muốn chị và ngài Thủ tướng ly hôn…"



"Câm miệng." Cô thốt lên.



"Tô Thâm Tuyết, chị dám bảo tôi câm miệng à, chị đang phá hỏng cảm tình tôi dành cho chị, chị có biết..."



"Câm miệng!" Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nói, "Nếu cô không câm miệng, thứ cô phải chịu trách nhiệm không phải bồn hoa đâu, mà là bồn cầu đấy."



"Tô Thâm Tuyết!" Tô Jenny hờn dỗi, cáu kỉnh trợn mắt. Tô Thâm Tuyết không buồn ngoảnh lại.



Đi được mấy chục bước, Tô Jenny đuổi tới: "Tô Thâm Tuyết, tôi muốn chị xin lỗi tôi."



Thấy Tô Thâm Tuyết không đáp lại, Tô Jenny sải bước dài đứng chắn trước mặt cô, thở hổn hển nói: "Tôi chỉ muốn tốt cho chị thôi. Mãi tôi mới có chút cảm tình với chị, khó lắm mới cảm thấy có người chị gái như chị cũng không quá tệ hại. Tôi còn thuyết phục Tô Zerel bỏ mặc cảm dành cho chị, biểu diễn môn ván trượt sở trường của nó trong ngày sinh nhật chị."



"Tô Zerel" mà Tô Jenny nhắc đến là người được xem là em trai cô.



"Chị biết không, tôi từng cãi nhau với Ginny vì chị đấy, có lần còn suýt đánh nhau với chị ta." Tô Jenny đuổi theo nói với cô.



Còn có chuyện như vậy à? Cô nhướng mày.



"Chị biết đấy, chị họ Ginny nổi tiếng thích xuyên tạc. Hôm đó chị ta nói chị có thể làm Nữ hoàng là vì may mắn, tôi đã cãi lại chị ta." Nhún vai, cô ta nghĩ tới điều gì đó, "Tô Thâm Tuyết, chị còn không mau nói xin lỗi tôi đi, nếu không, sau này tôi..."



"Có muốn đến phòng làm việc của Thủ tướng xem không?" Tô Thâm Tuyết dừng bước, hỏi.



Trước vẻ mặt kích động của Tô Jenny, Tô Thâm Tuyết gọi điện cho người phụ trách Văn phòng Thư ký Thủ tướng.



Bây giờ Ngài Thủ tướng không ở phòng làm việc, Nữ hoàng có thể đến phòng nghỉ chờ ngài Thủ tướng.



Trên đường đến Văn phòng Thủ tướng, Tô Thâm Tuyết còn biết được một tin từ Tô Jenny: Một trong hai thư ký phụ trách trà nước ở Văn phòng Thư ký đã xin nghỉ nửa tháng vì vấn đề sức khỏe. Bởi vì biểu hiện xuất sắc, Tang Nhu đã được thay thế vị trí của thư ký kia.



"Như vậy, số lần Tang được gặp ngài Thủ tướng tăng lên nhiều rồi." Giọng Tô Jenny ghen tỵ khỏi phải nói.



Phòng nghỉ và phòng làm việc của Utah Tụng Hương cách một tấm kính. Không được Thủ tướng ủy quyền, không ai được phép vào trong, kể cả Phu nhân Thủ tướng.



Tô Jenny cho rằng như vậy đã đủ rồi, qua tấm kính cũng đủ để thấy một phần ba phòng làm việc của ngài Thủ tướng: chiếc bàn làm việc được Hoàng gia Đan Mạch tặng trong truyền thuyết, nội thất thủ công Thụy Điển số một trên thế giới, sofa đến từ Hoàng gia Thụy Điển, thảm là quà tặng của Ấn Độ. Phòng làm việc này chất đầy lịch sử của Goran.



Tô Jenny kể từng thứ một cách rõ ràng, làm Tô Thâm Tuyết khá bất ngờ.



Tiếc rằng, chưa được hai phút, Tô Jenny đã bị gọi đi. Hoa đã tắm nắng đủ rồi, cô ta phải chuyển chúng vào trong.



Tô Jenny vừa rời đi, đã có người đến phòng Thư ký.



Bóng dáng cô uyển chuyển, tóc vấn trang nhã, mặc đồ công sở vừa vặn.



Tô Thâm Tuyết phải thừa nhận, Tang Nhu trước mặt cô khiến đôi mắt người ta phát sáng.



Nói xinh đẹp mĩ miều cũng không hề quá đáng.



Ánh mắt cô rơi trên mặt Tang Nhu.



Chỉ một lớp son nước cũng đủ để làm cho khuôn mặt ấy tỏa sáng động lòng người, còn thêm đôi mắt long lanh.



Cô giáo ơi, em ghen tỵ rồi.



Sự ghen tỵ này xen lẫn với bối rối, hụt hẫng, và cả sự bất chấp.

Cô giáo ơi, sự ghen tỵ này làm em liên tưởng đến lợi ích và quyền hạn.



Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta.



Trong khoảnh khắc ấy, Tô Thâm Tuyết cảm thấy mình chính là người phụ nữ trang điểm đậm đứng trước gương thần.



Muốn dùng quyền lợi và quyền hạn, bất chấp hủy diệt hết thảy.



Hình như ánh mắt của cô đã làm Tang Nhu sợ hãi.



Cô đứng đó, không dám tiến về phía trước.



Thực tập sinh, không thể như vậy.



Mỗi một nhân viên ở số Một đường Jose đều đại diện cho hình ảnh đất nước Goran, tại sao có thể nhát gan, khúm núm như vậy? Chẳng may gặp phải vị khách khó tính thì sao?



Số Một đường Jose không phải là quán cà phê vườn trường, đâu thể chỉ bằng vẻ ngoài trong sáng không tì vết là có thể nhận được lời đánh giá cao nhất?



Chẳng may, người ngồi ở đây bây giờ là người có lòng riêng thì sao?

Vietwriter.vn để tham gia các event hấp dẫn.

Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nhìn Tang Nhu.



May mà phản ứng của Tang Nhu cũng tạm chấp nhận được. Cô ta nở nụ cười nhạt, cất bước tiến lên.



Vừa nhìn đã biết cách đi đứng đã được đào tạo, lực cổ tay và tiết tấu khi đặt cà phê hoàn hảo, tách đặt vững vàng, tư thế cũng đẹp đẽ.



Cô ta lùi ba bước, đứng bên phải Tô Thâm Tuyết: "Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ ngài Thủ tướng đang ở hội trường đón khách, kết thúc công việc ở hội trường sẽ về phòng làm việc, mất khoảng mười đến mười lăm phút."



Nói năng cũng tạm được.



"Bây giờ Thư ký Lâm đang ở hội trường đón khách với ngài Thủ tướng, tạm thời tôi sẽ thay thế phục vụ Nữ hoàng. Nữ hoàng bệ hạ, xin hỏi Người còn cần gì nữa không ạ?"



Có lẽ cô ta nói vậy vì sợ cô hiểu lầm. Phu nhân Thủ tướng, Thư ký Lâm vẫn chịu trách nhiệm quản lý Văn phòng Thủ tướng, thỉnh thoảng thiếu người tôi mới được giao việc thôi.



Cô không hỏi, trái lại Tang Nhu lại tự giải thích.



Tô Thâm Tuyết nâng ly cà phê lên.



"Đường dây phục vụ ở tay trái của Nữ hoàng bệ hạ, nếu Nữ hoàng bệ hạ cần gì có thể ấn phím 1, phím 1 sẽ nối thẳng đến Văn phòng Thư ký." Gập người bốn mươi lăm độ, lòng bàn tay hướng về phía trước, năm ngón tay đồng loạt hướng về điện thoại.



Cách hướng dẫn cũng đạt tiêu chuẩn.



Không nhận được lời đáp.



Cô ta lùi lại ba bước, dừng lại rồi cúi bốn mươi lăm độ một lần nữa. Sau cái gật đầu hỏi ý, cô ta xoay người rồi đi ra cửa.



Dưới gấu váy công sở chạm đầu gối là bắp chân thon thả.



Tô Thâm Tuyết nhớ lại hình ảnh Utah Tụng Hương và Tang Nhu cùng ăn tối, lần đó Tang Nhu cũng mặc váy.



Đúng rồi, cô vẫn chưa để thực tập sinh thấy vị khách không có ý tốt đâu.



"Khoan đã." Tô Thâm Tuyết bình thản nói.



"Dạ." Tang Nhu xoay người lại.



Tô Thâm Tuyết đặt cà phê lên mặt bàn: "Đổi cho tôi tách cà phê khác."



Cà phê mới đem đến không đủ nóng, đổi lại tách mới, tách này thì lại...



"Nóng quá, đổi lại."

Cốc cà phê thứ tư quá nhiều đường, cốc cà phê thứ năm do người phụ trách Văn phòng Thư ký đích thân mang đến.



Thực tập sinh, đây không phải nơi làm bài không tốt là có thể kéo phụ huynh vào.



"Cô ra đi, gọi thực tập sinh kia lại đây." Cô không thèm nhìn người đó, "Nhân tiện, mang cà phê đi, tách xấu quá."



Cửa phòng làm việc được mở ra lần thứ sáu.



Tang Nhu bê cà phê tiến vào còn bình tĩnh hơn người phụ trách Văn phòng Thư ký, bước chân và động tác cũng không hề sơ suất.



Thế này thì thật làm người ta chán ghét, khiến cô như nhân vật phản diện vậy. Thế này thì cô phải cho thực tập sinh này sớm biết về vị khách không ác ý khó chiều đến thế nào.



Dáng điệu cẩn trọng ấy làm người chán ghét, son nước cũng làm người chán ghét, đến gấu váy cũng đáng ghét.



Tô Thâm Tuyết nhìn đồng hồ, còn mấy phút nữa ngài Thủ tướng sẽ trở về.



Sắm vai vị khách khó chiều xong, tiếp theo cô cần để ngài Thủ tướng thấy phụ nữ khi ghen sẽ khiến người ta đau đầu đến mức nào, dù là Nữ hoàng cũng không ngoại lệ.



"Cô giúp tôi thổi cà phê cho nguội bớt đi." Cô hờ hững nói với Tang Nhu.



"Vâng, Nữ hoàng bệ hạ."



Híp hai mắt lại, Tô Thâm Tuyết nhìn Tang Nhu thổi cà phê cho cô.



Tang Nhu đứng ở nơi có ánh sáng rất tốt. Ánh sáng ngoài kia làm khuôn mặt trẻ trung của cô ta càng tỏa sáng.



Cô giáo kính mến, đã lâu lắm rồi em không dám để mặt mộc, đứng ở nơi ánh sáng chói lòa để Tụng Hương nhìn em nữa.



Cô giáo ơi, trong dòng chảy của năm tháng, em bất giác đánh mất Tô Thâm Tuyết rồi.



Cũng xóa sổ Tô Thâm Tuyết rồi.



Mắt cô mơ hồ có ánh nước.



Vuốt ve chén cà phê, nhiệt độ này chắc không có vấn đề.



"Được rồi." Tô Thâm Tuyết nói với Tang Nhu.



"Vâng, Nữ hoàng bệ hạ." Tang Nhu lùi lại.



Tô Thâm Tuyết nâng tách cà phê lên, hỏi Tang Nhu: "Cô làm thế nào để trở thành bạn thân của Tô Jenny vậy?"



"Dạ?"



Cà phê trong tay rơi xuống giày, mũi giày nhạt màu lập tức biến thành màu nâu nhạt. Cô ngước mắt lên, chạm phải tròng mắt như nai con kia.



Tô Thâm Tuyết lạnh lùng nhìn Tang Nhu, dùng khẩu hình nói: "Lau khô."



Vì vậy, lúc chủ nhân phòng làm việc đi vào liền bắt gặp cảnh tượng Tang Nhu quỳ dưới đất giúp cô lau vết bẩn trên giày.



Tụng Hương, đây chính là quyền lợi mọi người kiên trì theo đuổi đấy. Nói về cách tận dụng lợi ích, chúng ta đều là tay sành sỏi.



Thứ mà cả hai đều biết rõ, sao đến thời điểm này lại như chỉ có mình em chơi vậy.



Utah Tụng Hương đứng ở cửa, giơ tay ra hiệu cho người ở ngoài không nên vào. Tô Thâm Tuyết đang ngồi trên ghế sofa đơn hưởng thụ phục vụ đặc biệt.



Bốn mắt nhìn nhau, cô đón nhận ánh mắt lạnh lẽo ấy.



Có sự chán ghét không?



Cánh cửa chậm rãi khép lại, âm thanh trầm đục làm bàn tay đang lau giày cho cô khựng lại.



Chiếc này lau xong rồi, còn chiếc kia thì sao? Tô Thâm Tuyết lắc cổ chân, chiếc giày còn lại rơi trước mặt Tang Nhu, cho nên, Tang Nhu lại mải miết lau sạch chiếc giày.



Khi ấy, Utah Tụng Hương đứng im ở đó.



Lau giày xong, Tang Nhu rời đi.



Phòng làm việc chỉ còn hai người họ.



Cô nhếch miệng cười với Utah Tụng Hương, đứng dậy từ ghế sofa đơn, đi từng bước đến trước mặt Utah Tụng Hương. Sắc mặt anh biến đổi vô cùng rõ ràng.



Utah Tụng Hương không che giấu cảm xúc trên mặt mình.

Trong bóng đêm mờ mịt, cô dùng hết khả năng để đổi lấy từng tiếng "Thâm Tuyết, Thâm Tuyết yêu dấu" của anh, nhưng ngàn lần, vạn lần "Thâm Tuyết yêu dấu" cũng không đổi được một lần phóng túng trước mặt anh.



Cô giáo ơi, em chưa bao giờ dành tình yêu nồng nàn cho thế giới này.



Cô ơi, lòng ghen tỵ gặm nhấm em như sâu bọ, nhưng em không muốn che giấu.



Thưa cô, em ghét người ta lải nhải bên tai em: Phải chân thành, phải thiện lương, phải khắc chế, phải biết ơn.



Cô ạ, chung quy, em vẫn muốn nhận được sự bao dung không bờ bến từ anh ấy.



Mong đợi anh, mong đợi người yêu của em, sau khi thấy hết thảy vẫn có thể nói rằng: "Tô Thâm Tuyết, lần sau còn như vậy, anh sẽ tét vào mông em đấy."



Nếu anh nói vậy, em nhất định sẽ lập tức đi xin lỗi Tang Nhu.



Nhưng, thật đáng tiếc.



Thưa cô, không có bất cứ chuyện gì xảy ra.



Anh ấy chỉ lạnh lùng nhìn em, nhìn xuống em từ nơi cao xa vời vợi.



Ánh mắt kia làm em tan nát cõi lòng.



Khóe miệng mỉm cười vẫn giữ vững đến khi dừng trước mặt anh ấy. Cô nhướng mày, kiễng chân, đưa tay đến. Nhưng khi đầu ngón tay sắp chạm vào bả vai anh, lại bị anh hất mạnh ra.



Như thể tay cô mang theo virus chết người.



Đúng là đàn ông.