Băng Thần và Tịnh Ảnh Phong Lan vừa vui vẻ được một lúc thì bĩ đẩy ra khỏi trò chơi,ra ngoài thực tại thì trước mặt họ lại hiện lên dòng thông báo.
Các người chơi của Thiên Đạo được nghỉ ngơi trong vòng năm tiếng trước khi quay lại với trò chơi.
Thở phào một hơi Băng Thần đẩy cửa ra bên ngoài, ở trong trò chơi gần một ngày bây giờ đang lúc cao trào của sự vui sướng thì lại bị đẩy ra bên ngoài. Rõ ràng Thiên Đạo có sự chuyển giao quyền điều khiển nên rườm rà hơn Tân Sinh khá nhiều.
Băng Thần đi ra ngoài thì mấy cô gái cũng đã đi ra ngoài hết rồi, Hoàng Kỳ than thở:
"Rõ ràng không cho người khác cơ hội chiến thắng, may sao chúng ta tận dụng được kẽ hở nếu không trắng tay rồi. Không biết Băng Thần có thu hoạch được gì hay lại gục ngã ở khu vực trung tâm, ở đó chết nhiều người lắm thì phải."
Hắn ta đi ra thì Tịnh Ảnh Liên lập tức đi tới hỏi:
"Huynh lần này có thu hoạch được gì không?"
Băng Thần khẽ cười hỏi:
"Trước tiên các nàng có ai thu hoạch được gì không, Hoàng Kỳ tỷ hình như vừa bảo mọi người thu được cái gì đó ta không nghe nhầm chứ?"
Hoàng Kỳ cười nói:
"Chúng ta gặp nhau ở bên trong sau đó cùng nhau đi, lúc bọn ta đi qua mấy hòn đảo thì một chỗ đã bị phá nát rồi. Thế là cả đám quyết định ở lại khám phá một hòn đảo đồng thời tim thuyền để đi qua nơi đó, sau cùng thì tình cờ phát hiện một hang động.
Phía bên trong có rất nhiều đồ để có thể thu thập, ta có kinh nghiệm ở trong Hư giới nên rất nhanh chóng nhận ra có đồ tốt. Sau khi thâm nhập thì phát hiện đó là mộ huyệt của cao thủ, mỗi người chúng ta nhờ đó có thu hoạch không ít."
Tịnh Ảnh Liên khẽ giọng hỏi:
"Huynh nếu không được cái gì thì chúng ta sẽ chia sẻ để huynh ở trong trò chơi sẽ tiến bộ nhanh hơn."
Băng Thần nắm tay của nàng ta khẽ nói:
"Muội không cần lo cho ta nếu nói ta thu hoạch nhỏ thì khỏi ai có thu hoạch lớn cả, dù sao ba người thành công chiến thắng ta cũng chiếm một vị trí mà."
Bốn cô gái lập tức giật mình, Hoàng Kỳ nắm tay áo của hắn ta hỏi gấp:
"Thiên Vương Tinh trong hai người chiến thắng có ngươi thật sao?"
Băng Thần cười nói:
"Chứ còn gì nữa, bạn đồng hành của ta cũng thành công đi vào, người này chắc Liên muội cũng rất quen thuộc đấy."
Tịnh Ảnh Liên đang ngượng ngùng vì bị Băng Thần nắm tay vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
"Người ta quen sao?"
Băng Thần nghĩ lại phì cười:
"Nàng ta kêu Tịnh Ảnh Phong Lan, lúc ta đang tìm phượng tiện di chuyển thì nàng lái xe ngang qua nên ta tới quá giang. Ban đầu ta không nhận ra nàng ta nhưng nàng ấy lại nhận ra ta ngay mới ghê."
Tịnh Ảnh Liên vui vẻ ra mặt:
"Cô cô của ta cũng thành công vào bên trong, lần này về nhà chắc nàng muốn lên trời luôn. Đảm bảo gia gia ta lần này sẽ thưởng cực kỳ lớn cho cô cô, trong nhà khéo lại đầy người ghen tị cho mà xem."
Băng Thần cười hỏi:
"Nàng ấy được cưng chiều lắm hay sao? "
Tịnh Ảnh Liên hơi buồn rầu nói:
" Gia gia cưới hai người nữ nhân, một người lúc trước còn rất trẻ nhưng do phải hi sinh vì gia tộc mới lấy ngài ấy. Nói ra cũng khó tin khi ngài ấy lại lấy được trái tim của nữ nhân trẻ tuổi kia, sau đó thì có cô cô của ta.
Mọi người trong nhà đã từng sống một thời gian dài vui vẻ hạnh phúc nhưng khi sinh cô cô của ta ra thì nàng ấy vừa đúng lúc phát bạo bệnh. Dùng hết cách cũng chỉ cứu được cô cô của ta, cũng tại thế nàng mới được cưng chiều một cách quá mức."
Tịnh Ảnh Liên cô bé này trong giọng nói đầy thông cảm nhưng thực ra vẫn có chút ganh tỵ, dù sao hai người chênh nhau có vài tuổi thôi. Thương yêu gia gia dành cho con gái út quá lớn thì tất nhiên sẽ không có nhiều thời gian quan tâm mấy cái đứa cháu khác.
Băng Thần cuối cùng cũng hiểu được cái tính cách của Tịnh Ảnh Phong Lan từ đâu mà tới. Cùng mất thân nhân nên hắn ta hiểu được, tuy nhiên Băng Thần lại trở nên tiêu cực hơn rất nhiều, nàng ta tính cách như thế còn đỡ chán.
Hắn vỗ nhẹ vai của Tịnh Ảnh Liên rất chân thành nói:
"Ta khuyên muội lúc nào cũng nên nhẹ nhàng với cô cơ của muội, người như nàng lời người ngoài có thể bỏ ngoài tai. Thế nhưng thân nhân trách móc một tiếng có thể còn đau hơn dao cắt, không cẩn thận sẽ mất nàng mãi mãi."
Trong ánh mắt của Băng Thần mang đầy vẻ trân thành giống như đã từng trải qua rồi, Tịnh Ảnh Liên bất tri bất giác gật đầu. Hắn ta cười cười sau đó không nói đến chuyện này nữa giống như cho nàng ta một cái dấu chấm câu vậy.
Người khôn nói ít hiểu nhiều nên Băng Thần chỉ nói vậy để nàng hiểu thôi, thông minh như Tịnh Ảnh Liên suy nghĩ thì sẽ ngộ ra vấn đề. Tuy bây giờ Tịnh Ảnh Liên có vẻ chưa búc xúc quá nhiều với cô cô nhưng nếu cứ tích tụ trong lòng thì sớm ngày cũng sẽ tổn thương nhau.
Thẩm Tú suy nghĩ một chút rồi nói:
"Ta có ý này không biết tiểu thư có thấy được không? "
Tịnh Ảnh Liên dỏng tai lắng nghe, Thẩm Tú lúc này mới thần bí nói:
"Tiểu thư thử nghĩ xem Phong Lan tiểu thư được yêu chiều như thế, nếu dụ được nàng xuống đây ở chung thì những thứ nàng hưởng chúng ta vẫn có thể hưởng ké như thường."
Nghe Thẩm Tú gợi ý thì Tịnh Ảnh Liên mắt sáng lên nhìn qua Băng Thần, hắn ta thản nhiên:
"Các ngươi yên tâm nàng ta đã gặp ta thì nhất định sẽ tìm tới ta bởi vì sao có thể cưỡng lại sức hút của một người đẹp trai như vầy."
Tịnh Ảnh Liên bĩu môi nhưng trong lòng lại âm thầm công nhận, Hoàng Kỳ bĩu môi nói:
"Theo ta đoán thì nàng thèm thuồng Tiễn thuật của ngươi thì đúng hơn. "
Băng Thần mỉm cười nói:
"Ngươi thật sự chẳng biết đùa chút nào nhưng đúng thật là nàng thèm thuồng Tiễn thuật của ta thật. Với loại tính cách kia của nàng thì tìm tới ta chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi, Liên muội đừng liên lạc về mất công vi phạm luật nữa thì phiền phức. "
Thiểm Hồng khẽ gật đầu nói:
"Đúng là như thế, Phong Lan tiểu thư sống chết với Tiễn thuật chỉ mong một ngày lãnh ngộ được Cung Thế trở thành một đời Tiễn Thần. Nếu Băng Thần có thể giúp nàng tiến được một bước dù nhỏ xíu thôi thì nàng cũng sẽ nhanh tới thôi."