Hai người Băng Thần lướt nhanh trên những con đường, trong quá trình này họ cũng bắt đầu gặp thêm người. Đồng thời yêu thú cũng xuất hiện với mật độ càng lúc càng dày đặc hơn, nhưng tốc độ của chúng không cao lên thường bị bỏ qua.
Thế nhưng đi được khoảng một ngày thì chiếc xe nguyên liệu hoàn toàn cạn kiệt, Tịnh Ảnh Phong Lan bối rối hỏi:
"Chúng ta làm sao đây?"
Băng Thần đang quan sát xung quanh để tìm nơi có xe cộ hoặc thử nhớ lại trên bản đồ có khu vực dân cư nào không. Dù sao khi đi học chỉ liếc sơ qua bản đồ tổng quan chứ không có rõ ràng từng nơi, thế nên cứ nơi đông dân thì theo hắn sẽ có xe và xăng.
Hắn chỉ về một ngã rẽ rồi nói:
"Chúng ta đi về hướng đó vào khu dân cư rồi xem tình hình thế nào, khu dân cư này cũng chỉ cách khoảng mười dặm thôi.Còn nếu gặp được người thì chúng ta thử xin quá giang xem có ai nổi lòng thiện tâm giúp đỡ không."
Tịnh Ảnh Phong Lan buồn rầu:
"Đây là cuộc thi thế nên chuyện có người giúp chúng ta thì gần như không thể."
Băng Thần mỉm cười nói:
"Họ không giúp thì chúng ta cướp thôi, đã là một cuộc thì chúng ta không nên chừa bất cứ thủ đoạn nào để chiến thắng cả. Hứ...."
Chưa nói xong thì hắn ta đã nghe thấy tiếng xe phát ra từ khu dân cư hai người định đi tới, tốc độ khá nhanh đang tiến thẳng tới chỗ của hai người. Băng Thần và Tịnh Ảnh Phong Lan lập tức ra dấu xin đi quá giang.
Băng Thần dùng chân hất cục đá dưới chân lên tay để nếu người trong xe không dừng lại thì hắn ta dùng cục đá ném gục tài xế rồi cướp xe.Nhưng trong sự bất ngờ của ca hai người chiếc xe kia thực sự dừng lại, cửa xe mở ra có một thanh niên đầu trọc bước xuống.
Phía đằng sau cũng có mấy người đi xuống theo, tất cả trông rất bặm trợn đầy vẻ du côn. Tên đầu trọc liếm mép nhìn chằm chằm Tịnh Ảnh Phong Lan rồi nói:
"Cô em muốn xin đi nhờ có phải không?"
Tịnh Ảnh Phong Lan gật đầu hỏi:
"Chúng ta cần quá giang một đoạn cho đến khi tìm được phương tiện mới không biết các ngươi có cho phép chúng ta đi cùng được không?"
Tên đầu trọc nhìn lướt nàng từ trên xuống dưới một lần làm cho Tịnh Ảnh Phong Lan không khỏi nhíu mày, từ bé đến lớn vẫn chưa có ai dám nhìn nàng với cái ánh mắt tràn ngập dục vọng như thế.
Đầu trọc chỉ lên xe rồi nói:
"Cô em muốn lên cũng được chúng ta đảm bảo đưa ngươi tới nơi để hoàn thành thử thách nhưng ngươi cũng phải cho bọn ta cái gì chứ."
Tịnh Ảnh Phong Lan ánh mắt trở nên âm trầm hỏi:
"Các ngươi muốn cái gì?"
Đầu trọc nhìn về vòng một đầy đặn của nàng rồi nói:
"Trên đường lái xe mệt mỏi ngươi chỉ cần cho chúng ta vui vẻ một chút là được, dù sao cũng đâu có mất miếng thịt nào phải không."
"Bốp.....bốp....bốp"
Băng Thần trong tay hòn đá lần lượt va chạm vào đầu mấy người này khiến cho mấy tên này lập tức bất tỉnh nhân sự. Khi mới tới đám này làm như Băng Thần không tồn tại đã khiến cho hắn ta ghét ra mặt rồi, lại còn dám trêu ghẹo bạn đồng hành của hắn.
Nhìn ba người bất tỉnh trên mặt đất Băng Thần xoa tay rồi ném đi cục đá rồi nói:
"Chúng ta đi, chiếc xe này coi như đại giới dành cho họ vì dám trêu trọc ngươi."
Băng Thần đi về đằng sau kiểm tra thì thấy rất nhiều xăng liền khẽ mỉm cười:
"Không ngờ xin quá gian thôi lại gặp được may mắn như thế này."
Tịnh Ảnh Phong Lan cũng hào hứng nói:
"Nếu xe của chúng ta hết nhiên liệu một lần nữa thì tiếp tục sử dụng cách này, xin quá giang cho nhanh chứ kiếm xe làm gì."
Băng Thần đi tới ngồi vào vô lăng rồi nói:
"Cái này thì không cần đâu bởi theo ta ước tính thì chỉ cần số xăng cùng cái xe này hoạt động em ả là đủ để chúng ta tới đích rồi."
Tịnh Ảnh Phong Lan cũng không hỏi tại sao hắn ta biết đích ở đâu mà leo lên xe chợp mắt, đoạn đường còn lại thì chẳng có gì đặc sắc. Chỉ khi đi đến trung tâm vùng cực Nam thì một quang cảnh hùng vĩ xuất hiện mới khiến cho hai người chú ý.
Một cột sáng chiếu thẳng lên trời cao.
Hệ thống thông báo:
Đích đến đã xuất hiện trong tầm mắt mời người chơi Băng Thần đi vào để tiếp nhận phần thưởng. Đạp mạnh chân ga hắn ta tăng tốc hết mức bởi phía xa xa cũng có mấy người đang lao tới phía cột sáng.
Tới gần thì bọn họ phát hiện có một cái vành đai cản trở đường đi của xe cộ, tất cả xe cộ đều phải dừng lại tại đây. Mọi người bắt đầu tràn ra để đi bộ tới cột sáng, từng người một vượt qua vành đai chạy nhanh về phía cột sáng khổng lồ.
"Tất cả dừng lại cho ta nếu không ta bắn chết hết."
Băng Thần không biết từ đâu lấy ra một khổ súng chỉa về phía những người đang chạy, tất cả bây giờ tu vi đều bị giới hạn ở Vũ Sư nhất trọng thì làm sao chống lại được đạn của súng máy trong tay của Băng Thần.
Tất cả mọi người dừng bước lại, Băng Thần thấy thế mỉm cười nói:
"Phiền các vị lui về sau, đồng thời đứng cay cú bởi vì chúng ta đều cạnh tranh công bằng, ai có chuẩn bị thì người đó thắng thôi."
Hắn ta sau đó nắm tay Tịnh Ảnh Phong Lan kéo về phía cột sáng nhưng khi tới gần thì từ trong đám mây một đôi cánh khổng lồ lại xuất hiện. Băng Thần nụ cười chợt tắt miệng chửi thề:
"Mẹ kiếp có chuyện gì thế này."
Ở đây toàn người thông minh nên vừa thấy con yêu thú khổng lồ thì lập tức lao thẳng về hướng cột sáng không quan tâm tới Băng Thần nữa. Chính Băng Thần cũng ném súng xuống đất để tăng tốc về phía cột sáng.
Tròng mắt của hắn ta hóa thành hình bông tuyết, con Yêu thú kia hóa ra lại là một con Phượng Hoàng khổng lồ, lúc trước chưa kịp nhìn rõ bây giờ thì nó đã hoàn toàn hiện thân.
Tịnh Ảnh Phong Lan lần này quả thực đã bớt sợ và có thể chạy cùng với Băng Thần, hai người vẫn duy trì khoảng cách hơn một trăm mét so với những người khác. Phượng Hoàng oanh minh một tiếng chuẩn bị tặng cho đám người Băng Thần một quả cầu lửa để quét sạch tất cả.
Đúng lúc này từ người của Băng Thần sát ý của Sát Thần Kiếm tản mạn khiến cho Phượng Hoàng ánh mắt hơi liếc xuống. Chỉ chờ có thể Băng Thần lập tức thì triển Thập Vĩ Yêu Hồ đồng thuật khiến cho Phượng Hoàng ngẩn ra trong một tích tắc.
Tuy khoảng thời gian rất ngắn nhưng đủ để phá đi quả cầu lửa khổng lồ đang hội tụ, bức chân của hắn toát ra lôi điện. Ôm lấy Tịnh Ảnh Phong Lan lao nhanh, ngay lúc này nàng ta mới cảm nhận được sự vô dụng của mình.
Nàng thầm nghĩ:
"Nếu mình không phải tìm được chiếc xe kia, cũng không phải cô của Tịnh Ảnh Liên thì nàng có thể đi đến đây không."