Lộ Mạn là con út trong nhà, tuy không có áp lực con nối dõi đè nặng lên vai nhưng người nhà vẫn hi vọng cậu có thể kết hôn với một cô gái xinh đẹp dịu dàng. Nhưng nếu không phải cũng không sao cả, chỉ cần Lộ Mạn thích, điều kiện gia đình đối phương cũng tương đương, tính tình tốt thì họ cũng không ngăn cản.
Dù sao bác sĩ từng phẫu thuật cho Lộ Mạn từng nói, bệnh tim của cậu là bẩm sinh, mặc dù phẫu thuật xong không khác người thường là bao nhưng đúng là vẫn còn di chứng, nếu bị kích thích quá mức sẽ rất dễ làm bệnh tim tái phát.
Vì vậy từ nhỏ tới lớn không ai dám để Lộ Mạn chịu kích thích gì, đương nhiên là cậu cũng rất ngoan ngoãn, đến bây giờ trừ việc cùng một người đàn ông ở bên nhau ra thì chưa từng làm ra việc gì khiến người khác không hài lòng.
Về phần Tô gia, Tô Hàn Diệc từ lúc chưa ở bên Lộ Mạn đã comeout rồi, bị đánh vài trận, một khoảng thời gian còn bị cắt đứt chi tiêu, cuối cùng người lớn trong nhà không lay chuyển được, người nhà họ Tô xem huyết thống vẫn nặng hơn mặt mũi vẫn tiếp nhận tính hướng khác người thường này của Tô Hàn Diệc.
Đương nhiên Tô gia luôn cấm Tô Hàn Diệc ra ngoài làm bừa. Hắn cũng không phải tên ngốc, biết người mình thích là ai rồi, không cần nhiều lời vẫn luôn giữ mình trong sạch.
Lần đầu Lộ Mạn yêu đương, người biết được tin tức đầu tiên chính là Tô Hàn Diệc. Nếu sớm biết Lộ Mạn cũng thích đàn ông thì hắn đã xuống tay trước rồi. Chỉ là nếu đối phương đã lựa chọn người khác, hắn cũng sẽ không xúc động đi là “Vương Mẫu nương nương”. Vừa không có lập trường lại có thể làm tổn hại tình bạn khó có được này.
Nhưng cứ chờ như vậy cũng không phải không có khả năng. Tô Hàn Diệc vừa gác điện thoại đã đi làm thủ tục xin tạm nghỉ học, mua một căn phòng gần trường đại học của Lộ Mạn, vừa vặn cùng tiểu khu với phòng của Thiệu Phỉ. Phòng của hắn ở trên lầu đối diện, còn đặc biệt chuẩn bị ống nhòm có độ chính xác cao, thường xuyên chú ý chuyện tình cảm của đôi tình nhân này.
Sau khi quan sát được một tháng rốt cuộc hắn cũng có thể yên tâm.
Cái người tên Thiệu Phỉ kia, sớm hay muộn cũng sẽ chia tay với Lộ Mạn. Có điều hai người ở cạnh nhau quá lâu, lâu tới mức Tô Hàn Diệc sắp kiềm chế không được thì bọn họ mới chia tay.
Tất nhiên thắng hay bại thì cũng không đáng để ghi nhớ trong lòng. Tô Hàn Diệc là người thắng cuộc cuối cùng, rất nhanh liền xóa bỏ sạch sẽ dấu vết của người cũ trong cuộc sống Lộ Mạn.
Tuy là hiện tại thoạt nhìn hai người vô cùng ân ái, Tô gia và Lộ gia đều tỏ vẻ ủng hộ nhưng trên thực tế Tô Hàn Diệc và Lộ Mạn từ lúc ở bên nhau đến lúc đăng kí kết hôn cũng bị gây sức ép một thời gian không ngắn.
Tô gia bên kia giải quyết rất trôi chảy, dù sao Tô Hàn Diệc trước kia cũng comeout rồi, việc gì cũng dễ giải quyết. Tô gia bọn họ cũng coi như nhìn Lộ Mạn trưởng thành, hiểu rõ con người của cậu, đối với con rể này cực kì vừa ý. Lộ gia lại không dễ xử lý như vậy, vốn dĩ họ đối xử với đứa cháu trai này người nào người nấy đều mặt mày niềm nở như gió xuân, thái độ vô cùng khách khí. Bây giờ lại hung thần ác sát, như tượng phật La Hán trong chùa vậy, vẻ mặt hết sức hung dữ.
Nhưng nếu Tô Hàn Diệc dễ dàng chịu thua vậy thì đã phí công thích Lộ Mạn ngần ấy năm rồi. Không có tình tiết quỳ xuống máu chó như trong phim hay trong tiểu thuyết, hắn lựa chọn cách thuyết phục từng người từng người một. Nhõng nhẽo cứng rắn, mật ngọt chết ruồi các kiểu mới miễn cưỡng khiến cha mẹ Lộ Mạn yên tâm.
Lúc cha Lộ đồng ý cho Lộ Mạn và Tô Hàn Diệc sang Bỉ đăng kí kết hôn, ngay cả đàn ông con trai như Tô Hàn Diệc cũng rớt nước mắt, tất nhiên là do vui quá mà khóc.
đọc truyện boylove Sau đó hắn ồn ào lôi kéo Lộ Mạn ngồi phi cơ riêng nhà mình sang Bỉ, gấp gáp sắp xếp giáo đường và cha sứ, ở một tòa lâu đài phong cảnh độc đáo tại Bỉ gần nửa tháng, cuối cùng nhận được giấy kết hôn từ chỗ luật sư.
Sau ngày lĩnh chứng đó, hai người bị bậc cha chú Lộ gia mạnh mẽ yêu cầu về nước. Trong quá trình ngồi máy bay, Tô Hàn Diệc đắp thảm lông trên người, mệt mỏi gác đầu lên đùi người yêu, dù hai mắt đang nhắm vẫn khiến người ta cảm thấy hắn đang cười.
Người con trai tóc đen khuôn mặt tuấn tú, tay vò tóc người yêu, trên mặt toàn bộ là dịu dàng và dung túng.
Rất lâu về sau, Tô Hàn Diệc và người chị họ nào đó của Lộ Mạn nói đến cách lấy lòng cha Lộ lúc trước, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt tuấn mỹ đã còn trẻ nữa tràn đầy đắc ý.
Dù sao cha Lộ cũng có tiếng là lạnh lùng hà khắc. Có thể làm cho một người như vậy trong khoảng thời gian ngắn như thế chấp nhận việc này đúng là một chuyện cực kì đáng để khoe khoang.
Chị cả Lộ nghe xong chuyện này tâm tình đang không tốt cũng bật cười, chỉ chỉ người đàn ông đang ngồi trên ban công, sau đó nhìn Tô hàn Diệc như đang nhìn một tên ngốc: “Cậu cho là không có em trai chị giúp đỡ mà có thể đoạt người tới tay nhanh như vậy được à. Cậu cho là người nhà họ Lộ là người thế nào, cậu nói vài câu ngon ngọt đã bán người đi?
Cha Lộ quả thật là không quan tâm, làm gì có thứ gì quan trọng hơn hạnh phúc của con trai cưng chứ. Lộ Mạn tất nhiên cũng vì Tô Hàn Diệc nói không ít lời hay, lại ám chỉ mình là người “phía trên”, cha Lộ mới không tình nguyện gật đầu.
Chỉ là cha Lộ không muốn con mình phải chịu bất kì chút ấm ức nào, vẫn kiên tì lạnh mặt với Tô Hàn Diệc, sau đó chờ thời cơ thích hợp mới cho đối phương một bậc thang.
Trên ban công, gương mặt người con trai tựa như không bị năm tháng lưu lại dấu vết gì, dưới ánh nắng chiều tà trông có vẻ trẻ hơn, gió theo song cửa sổ màu trắng thổi vào trang sách trên đùi cậu phát ra âm thanh sột soạt.
Ngoài cửa sổ truyền đến âm thành trầm tháp của tháp đồng hồ, thời gian như trở lại quá khứ. Ngày hôm đó hắn đứng cùng người nọ, trao nhẫn cho nhau trước sự chứng kiến của cha sứ, hắn được nghe thấy câu “Tôi đồng ý” kia như ý nguyện.
So đo nhiều như vậy có nghĩa gì chứ, quan trọng nhất là người cuối cùng ở bên cậu là tớ, mà tớ sẽ luôn luôn ở nơi này chờ cậu.
Hết chương 11
~Hoàn~