1
Nhiệt độ trong phòng đấu giá hơi thấp.
Ban nãy do bị chuốc uống chút r ư ợ u lạnh trên bàn tiệc nên bây giờ dạ dày của tôi đang đau âm ỉ.
Cách đó không xa, một vài người có chức có quyền đang đứng nói chuyện với nhau.
“Sếp Tần sắp có chuyện vui rồi sao? Lại mua vòng cổ chỉ để đổi lấy nụ cười của người đẹp hả”
Tần Kha lười biếng ngước mắt lên: “Chỉ chơi đùa thôi, không tính là thật.”
Anh ngồi giữa đám người nhưng trông rất nổi bật.
Từng động tác đều vô cùng cao quý.
Cả giới Bắc Kinh cũng không có ai dám vô lễ với anh.
Hẫng mất một nhịp, sao lại gặp anh ở đây.
Rõ ràng…
Rõ ràng tôi đã xem qua danh sách khách mời.
Tôi đứng sau cánh gà.
Do khó chịu nên hơi cúi người xuống.
Bộ sườn xám trên người vốn thẳng thớm nay đã nhăn nhúm.
Kể từ khi về nước cho đến nay, đây là lần đầu tiên tôi tham gia buổi đấu giá với tư cách là chủ nhân của tác phẩm.
Có người tò mò: “Chẳng lẽ là vì năm đó…”
Tần Kha nghe xong, cười khẩy: “Cô ta cũng xứng sao?”
Đèn dần tối.
Gương mặt lạnh lùng của Tần Kha ẩn trong bóng tối khiến người ta không thấy rõ được biểu cảm của anh.
Nhớ lại năm đó, sau khi anh gọi cho tôi cuộc điện thoại cuối cùng, tôi như rơi xuống hố băng.
Anh nói, người chơi đùa trái tim người khác sẽ phải xuống địa ngục.
Cả đời này, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi.
“Cô Lê, cô không lên giới thiệu tác phẩm của mình sao?”
Đột nhiên MC nhắc tôi.
Đứng dưới ánh đèn từ trên đỉnh đầu rọi xuống, tôi đang đứng ở nơi bắt mắt nhất trong hội trường.
Dưới sân khấu tối đen như mực.
Thậm chí tôi còn không biết hiện giờ Tần Kha đang có cảm xúc gì.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều đang đợi tôi lên tiếng.
Tôi cầm chặt mic, cố tình tránh hướng của Tần Kha, nhìn ra xa rồi khẽ nói.
“Xin chào mọi người, tôi là nhà thiết kế trang sức của buổi đấu giá lần này, Lê Nguyện, rất vui vì có thể mang các tác phẩm đến gần mọi người hơn…”
Suốt cả quá trình, tôi cũng không biết mình đang nói gì.
Tôi liên tục tự an ủi mình.
Có lẽ anh đi rồi.
Anh không nhận ra tôi.
Tôi ôm trong mình một tia hy vọng, bước xuống sân khấu, muốn rời khỏi đây từ lối cầu thang sáng mờ mờ bên cạnh.
Phía trước vốn đang mờ mờ, đột nhiên bật sáng.
Một cái bóng cao lớn đang đi về phía tôi.
Đôi chân thon dài xuất hiện ngay trước mắt.
Đợi đến khi phản ứng lại, cổ đã bị người đó b óp chặt.
Theo quán tính, lưng tôi đập mạnh lên tường.
Hương bạc hà xen lẫn mùi th uốc l á quen thuộc, mang tính x âm l ược mạnh mẽ.
Giọng nói lạnh lùng của Tần Kha vang lên: “Cô còn dám quay lại?”
“Tôi có từng nói, nếu cô còn dám xuất hiện tôi sẽ g i ế t c h ế t cô không?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt quen thuộc ấy.
Có điều, tôi không còn thấy sự si mê của năm đó đâu nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Tôi tựa người lên tường, im lặng giằng co với anh.
Tự dưng anh cười phá lên
“Câm hả?”
“Tôi không có gì để nói.”
Bàn tay bóp cằm tôi trắng bệch.
Tần Kha khẽ nói: “Lê Nguyện, có giỏi cô nói lại lần nữa thử xem?”
Tiếng giày cao gót từ phía cầu thang vọng tới.
Có một giọng nữ dịu dàng thử dò hỏi: “Tần Kha, anh đang ở đâu? Buổi đấu giá kết thúc rồi.”
Tần Kha nhắm mắt, giấu đi sự lạnh lùng trong đáy mắt.
Cơn đau ở cổ cũng từ từ biến mất.
Anh cầm khăn lau tay, như thể vừa mới chạm phải thứ đồ bẩn thỉu.
“Đừng vào đây, lạnh lắm.”
Tiếng giày cao gót đột nhiên dừng lại.
Người phụ nữ khẽ vâng một tiếng: “Vậy anh nhanh lên.”
Tôi mệt mỏi tựa người vào tường, cởi cổ áo cho dễ thở, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hơi thở quyện vào nhau.
Cuối cùng Tần Kha nhìn tôi một cái, sau đó mở cửa cầu thang rồi rời đi.