Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 54: Cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em




Lúc anh không cho chạm vào thì cô vẫn thiên hướng hổ sơn hành*.

*Biết nguy hiểm mà vẫn khăng khăng lao vào.

Bây giờ anh cho phép thì Vệ Lai lại bỏ cuộc giữa chừng.

Sợ có bẫy nên cô cẩn thận thăm dò: “Sẽ không có hậu quả gì chứ?”

Châu Túc Tấn tiện tay đặt ly nước lên bồn rửa mặt, cúi đầu nhìn cô: “Theo ý em, anh sẽ không làm những việc khiến em không vui.”

Chính là không cần phải gánh vác hậu quả.

Vệ Lai nâng ngón tay lên, hai đầu ngón trỏ và ngón giữa hơi dùng sức đè trên yết hầu của anh, đầu ngón tay vuốt ve yết hầu sắc bén gợi cảm kia, nhẹ nhàng tựa như đầu lông chim lướt qua.

Châu Túc Tấn nín thờ vài giây, để cô tùy ý hành động, đáy mắt vẫn luôn rất bình tĩnh và sâu thẳm.

Vệ Lai không cảm giác được cử động của yết hầu dưới đầu ngón tay mình, nhưng hơi thở của cô ngược lại đã bắt đầu rối loạn.

Châu Túc Tấn cúi đầu hôn cô: “Cũng được rồi.”

Vệ Lai "Ừm” một tiếng, hôn đáp trả, đầu ngón tay trên cổ anh chậm rãi buông xuống, nắm lấy cổ áo choàng tắm màu đen của anh. 

Trong lúc hôn sâu, Châu Túc Tấn rất khéo điều chỉnh được một chút hô hấp, ngực không có dấu hiệu phập phồng hỗn loạn.

Khi Vệ Lai hôn đáp lại anh, ngón tay liền không tự chủ được mà áp nhẹ lên yết hầu của anh.

Hôn xong, Châu Túc Tấn hỏi cô: “Đây là điều mà em luôn cố chấp à?”

Cũng không phải luôn muốn đạt được, mà là tâm lý không có được thì sẽ đi gây chuyện. Vệ Lai nói ra lời trong lòng: “Lúc trước anh không cho em chạm vào, em còn tưởng đâu anh không yêu em.”

Châu Túc Tấn không nói gì, tiếp tục cúi đầu hôn lên môi cô.

Chạm đến yết hầu rồi lại càng muốn được nhiều hơn.

Biết rõ anh đối với cô là không có giới hạn, nhưng cô vẫn không ngừng muốn thăm dò.

Đến giường rồi thì sẽ không có sự chênh lệch chiều cao nữa, cô vòng tay ôm lấy cổ anh, môi hôn lên yết hầu anh.

Cả căn phòng mờ tối, không thể thấy rõ bất cứ thứ gì.

Trong hô hấp đều là hơi thở lạnh thấu xương của anh, cô nhẹ nhàng liế,m m,út.

Hô hấp Châu Túc Tấn chợt khựng lại, khuỷu tay chống bên cạnh cô, không tránh đi nhưng cũng chẳng ngăn cản.

Mười ngón tay đan vào nhau, tay cô bị anh nắm rất chặt, chiếc nhẫn cưới ở ngón áp út cấn lên ngón tay cô hơi đau.

“Vệ Lai.”

Một tay cô ôm cổ anh, vẫn đắm chìm trong nụ hôn nên không đáp lại.

Châu Túc Tấn cố gắng làm cô vui: “Nửa phút, không được dài hơn.”

Vệ Lai đã quen được voi đòi tiên rồi, bây giờ lại được anh dung túng như vậy, nên nụ hôn liền kéo dài hơn một phút rưỡi.

Trong lúc hôn Vệ Lai được anh ôm thật chặt, cô cảm nhận được sức mạnh lẫn sự kiềm chế của anh.

D,ục vọng đơn thuần anh có thể bình tĩnh nhẫn nhịn được.

Bây giờ cô đã hoàn toàn tin, đời này sẽ không có việc gì có thể làm cho anh mất khống chế được. 

"Ông xã, ly nước của em đâu?”

Châu Túc Tấn nói: “Ở trên bồn rửa mặt.”

Anh biết tối hôm nay cô ăn hơi nhiều mứt anh đào, vì vậy đứng dậy đi lấy cho cô một ly nước.

Vệ Lai cũng xuống giường, vừa đi đến sô pha thì Châu Túc Tấn đã cầm ly nước đi ra.

Uống hết nửa ly nước còn lại, cổ họng liền thấy thoải mái hơn nhiều.

Châu Túc Tấn đặt ly lên bàn cạnh sô pha, Vệ Lai đang vừa muốn nói chuyện thì môi đã bị anh lấp kín.

Sô pha trước cửa sổ sát đất này cô chưa từng ngồi lần nào, nhưng đêm nay lại vùi mình lên đó cả đêm.

Ngâm mình trong bồn tắm lâu, cả người đều là mùi tinh dầu hoa nhài.

Châu Túc Tấn cúi đầu hôn cô, chóp mũi ngửi được mùi hoa nhài nhàn nhạt như có như không. Trong lúc hôn sâu, anh vươn một tay ra nắm lấy bàn tay cô, bao bọc lấy đầu ngón tay của cô.

Vệ Lai dùng cánh tay còn lại luồng vào mái tóc hơi ướt của Châu Túc Tấn, giọng run run ra điều kiện với anh: “Châu Túc Tấn, cho anh thời gian nhiều nhất là nửa phút thôi.”

Châu Túc Tấn không ừ hử gì.

Anh đáp trả cô bằng một nụ hôn dài gấp mười lần thời gian mà cô đưa ra.

Vệ Lai bị anh hôn đến không còn một mảnh giáp.

Châu Tức Tấn bế cô từ sô pha lên, đụng vào ly nước trên bàn, cái ly lăn trên tấm thảm lông dê đến trước sô pha.

Trong phòng tắm, vòi hoa sen đã được mở ra.

Hơi nước bốc lên.

Vệ Lai tựa lưng vào bức tường.

Anh nói sờ yết hầu sẽ không có hậu quả, nhưng chỉ là… không có lúc đó thôi.

Lúc sau, cô phải tự chịu toàn bộ hậu quả.



Buổi sáng hôm sau Châu Túc Tấn đến công ty như thường ngày.

Dương Trạch nhìn thấy ông chủ thì không giấu được vẻ kinh ngạc, toàn bộ viết hết lên mặt.

Thầm nghĩ, Vệ Lai từ nơi xa đến đây, sao ông chủ không ở bên cạnh cô ấy?

Châu Túc Tấn gọi trợ lý Dương đem những thứ cần ký tên và xét duyệt lên cho anh, buổi chiều anh nghỉ, sau đó anh nói thêm: "Pha cho tôi một ly cà phê.”

Ngủ tổng cộng mới được ba bốn tiếng, cần phải có cà phê để nâng cao tinh thần.

"Vâng, giám đốc Châu.” Dương Trạch sắp xếp người đi pha cà phê.

Trước khi ngồi vào bàn làm việc Châu Túc Tấn có thói quen gỡ hai cúc áo sơ mi ở trên cùng,. Nhưng tay vừa đặt trên cổ áo, anh chợt nhớ tới mấy dấu hôn mà Vệ Lai cố ý để lại thì lại bỏ tay xuống.

Cà phê vừa được bưng vào thì có một vị khách không mời mà đến.

Lục An cười nói: “Có phải biết tôi muốn tới nên mới chuẩn bị sẵn cà phê cho tôi đúng không.”

Châu Túc Tấn uống cà phê đều là vì muốn nâng cao tinh thần, bình thường uống soda nhiều hơn. Mới sáng sớm chắc chắn không cần phải nâng cao tinh thần gì cả nên Lục An mới nghĩ như vậy.

Châu Túc Tấn đưa cà phê cho Lục An rồi gọi người pha thêm một ly nữa.

"Có chuyện gì?” Anh hỏi, tiện tay bật máy tính lên.

Lục An cũng ngủ không ngon, anh ta ngáp một cái rồi nói ngày hôm qua Chương Nham Tân đến tìm Triệu Liên Thần, Triệu Liên Thần nể mặt nên có đi ăn với Chương Nham Tân một bữa.

Cho nên họ đã bàn những gì thì không thể nào biết được.

Mấy tin tức này là do sáng nay bạn anh ta chia sẻ cho anh ta, đúng lúc Lục An có tài liệu của một hạng mục muốn tặng cho Châu Túc Tấn, vì vậy anh ta từ bỏ việc ngủ nướng, thức dậy rồi chạy một mạch qua đây.

Dù gì lúc trước Châu Túc Tấn cũng làm cho Triệu Liên Thần chịu thiệt hại hết ba công ty, Lục An hơi lo lắng: “Có khi nào Triệu Liên Thần sẽ giúp Chương Nham Tân đối phó cậu không?”

Châu Túc Tấn: “Hắn ta không dám đâu.”

Bên ngoài thì không dám.

Còn sau lưng có lẽ sẽ làm.

Chuyện của Chương Nham Tân ai cũng biết hết cả rồi, Triệu Liên Thần sẽ không lội vào vũng bùn này.

Anh ngẩng đầu: “Là người bạn nào nói cho cậu nghe vậy?”

"Là một người bạn thường chơi chung. Người xung quanh ai mà chẳng biết cậu có xích mích với Chương Nham Tân, còn cả chuyện cậu đấu với Triệu Liên Thần mấy năm trước nữa. Thấy hai người kia hẹn đi ăn với nhau tất nhiên phải nghĩ nhiều rồi.”

Lục An bưng ly cà phê lên uống, anh ta đã dặn dò bạn mình, nếu Triệu Liên Thần có bất cứ hành động gì thì phải lập tức báo cho anh ta một tiếng.

"Không ngờ Tiêu Đông Hàn lại không cho người khác mặt mũi như vậy, nghe nói Chương Nham Tân đã đến Luân Đôn tìm anh ta, nhưng anh ta đã đóng cửa không tiếp khách.”Chương Nham Tân không cam lòng trở thành con cá trên thớt của Châu Túc Tấn, vì vậy mới đi tìm Triệu Liên Thần.



Lúc Châu Túc Tấn về đến nhà đã 11 giờ rưỡi, Vệ Lai mới dậy không lâu, cô vừa tắm xong, đang sấy tóc.

Váy ngủ hôm qua bị làm dơ rồi nên không mặc được nữa, cô lười vào phòng quần áo tìm váy ngủ mới nên trực tiếp mặc áo choàng tắm của Châu Túc Tấn.

Châu Túc Tấn nghe theo tiếng động tìm được cô trong phòng tắm, anh nhìn áo choàng tắm trên người cô vài lần mới thu tầm mắt nhìn lên gương: “Mới dậy sao?”

"Ừm.” Hai người chạm mắt nhau trong gương.

Vệ Lai ảo não: “Đáng lý ra sẽ dậy sớm hơn. Nhưng em không nghe thấy tiếng chuông báo thức.” Nên cô đã ngủ hết cả một buổi sáng.

Châu Túc Tấn nói: “Chuông không kêu đâu, anh tắt rồi.”

Vệ Lai cũng không trách Châu Túc Tấn, vì anh chỉ muốn cô được ngủ nhiều hơn thôi.

Chuyến xe trở về Giang Thánh là lúc chạng vạng, buổi chiều anh còn phải đến công ty, cô tiếc nuối: “Chỉ còn được ở bên anh trong buổi trưa này nữa thôi.”

"Chiều nay anh ở nhà.” Châu Túc Tấn tháo đồng hồ ra, xoay người vào phòng để quần áo, đặt nó vào trong tủ đồng hồ.

Vệ Lai nhìn bóng dáng của anh ở trong gương: “Anh không cần đến công ty à?”

"Anh mới vừa về.”

“...” Vậy thì anh phải dậy sớm hơn rồi.

Lúc cô dậy không nhìn thấy anh, cô còn tưởng anh đang bận việc ở thư phòng.

Sấy tóc xong Vệ Lai đi thay váy, rồi cầm tây trang màu trắng xuống lầu, Châu Túc Tấn đang ngồi trong phòng ăn chờ cô ăn cơm, hôm nay nấu lẩu nồi đồng*, trên bàn bày đầy những những món ăn và thịt mà cô thích.

*Đại khái là lẩu nấu bằng cái nồi bằng đồng có cái lỗ to ở giữa ấy.

Châu Túc Tấn nhìn váy trên người Vệ Lai và tây trang trắng trong tay cô: “Là bộ anh mua sao?”

"Vâng.” Vệ Lai cười hỏi: “Em nhiều váy như vậy mà anh vẫn còn nhớ rõ à?”

Châu Túc Tấn nói: “Đồ mình chọn nên có ấn tượng.”

Anh ra hiệu cho cô đặt tây trang xuống, nước dùng đã sôi rồi, có thể nhúng thịt.

Lẩu và thịt nhúng hôm nay là do quản gia chuẩn bị cho cô, vì không nhập thông tin của cô vào cổng nên cảm thấy bản thân đã làm việc không đúng chức trách.

Châu Túc Tấn không ăn lẩu, dì chuẩn bị cho anh món khác.

Vệ Lai ngồi vào bàn ăn trước: “Ông xã.” Cô đưa muôi và đũa dài cho anh, nói với anh nên nhúng thịt nào trước thịt nào sau.

Nồi đồng đặt gần chỗ Vệ Lai, Châu Túc Tấn đứng dậy đến ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh cô.

Vệ Lai trộn hai đĩa nước chấm, vớt thịt dê đã chín vào trong đĩa.

Cô vừa ăn vừa nói chuyện với Châu Túc Tấn: “Anh không thích ăn lẩu cũng tốt lắm, thế thì có thể tập trung vào việc nhúng thịt cho em.”

Châu Túc Tấn: “Sau này sẽ ăn cùng em mỗi tháng một lần.”

Vệ Lai buông đũa, ngồi bên cạnh thật sự rất tiện, cô duỗi tay sang ôm anh.

Tình yêu anh dành cho cô tối qua không nhiều lắm, nên cô muốn nhiều hơn.

Cô lại vừa ăn vừa nói chuyện công việc với anh: “Em vẫn còn chứng hoang tưởng bị hại*.”

*Là một chứng bệnh mà người bệnh luôn có suy nghĩ có ai đó đang muốn làm hại họ.

Châu Túc Tấn hiểu cô đang nói gì: “Còn nghĩ thì cứ tiếp tục tìm kiếm.”

Ngày tiếp theo sau khi trở về Giang Thành, Vệ Lai quyết định đến trụ sở chính của Phúc Mãn Viên.  Cô luôn thấy Mục Địch sẽ không nhân từ mà nhẹ tay với cô, sẽ không cho phép cô thoải mái dễ dàng như vậy.

Mục Địch dám ở dưới mí mắt của Châu Túc Tấn mà gài một người đến cạnh cô, thế thì chắc chắn phải cực kì bí mật, không dễ bị phát hiện, chỉ dựa vào cô thì căn bản không thể tra ra được.

Trước khi tới cô không báo cho Lỗ Mãn Ức biết, mà trực tiếp hỏi văn phòng của ông ta ở đâu tại bàn lễ tân.

Lễ tân coi cô là nhà cung cấp nên không hề ngăn cản.

Lỗ Mãn Ức đang cau mày xem báo cáo của mấy cửa hàng, có một cái vốn dĩ làm ăn rất tốt, nhưng hạn ngạch buôn bán trong hai tháng nay lại nát bét, cứ như vậy mãi thì sớm hay muộn gì cũng lỗ vốn.

Ngay khi chuẩn bị gọi điện thoại cho quản lý cửa hàng thì đột nhiên có người gõ cửa.

"Vào đi.”

Vệ Lai đẩy cửa bước vào, Lỗ Mãn Ức hoài nghi mình đã nhìn nhầm người.

"Giám đốc Lỗ, làm phiền rồi.” Hôm nay Vệ Lai mặc một bộ tây trang sẫm màu, cách ăn mặc rất khác thường ngày, trông khí thế nghiêm nghị và gây áp lực cho người khác hơn.

Lỗ Mãn Ức cười ha ha nói: “Không dám nhận đâu, giám đốc Vệ mau ngồi đi, có gì muốn chỉ bảo sao?” Dùng lời nói rất phù hợp trong mọi hoàn cảnh.

Khi nói chuyện thì ông ta đã bắt đầu pha trà.

Vệ Lai bảo ông ta không cần pha: “Tôi còn có việc, nói vài câu sẽ đi ngay.”

“Đã tới đây rồi, thế nào thì cũng phải uống một ly trà chứ.” Lỗ Mãn Ức nói thầm trong lòng, không có việc gì sẽ không đến gõ cửa, nhìn dáng vẻ này của Vệ Lai chắc chắn là không có ý tốt gì.

Trà đã pha xong, Vệ Lai liền ngồi xuống sô pha.

Lỗ Mãn Ức không pha trà cho bản thân, mà lấy bình giữ ấm trên bàn làm việc rồi ngồi vào chiếc sô pha bên cạnh Vệ Lai pha trà cho cô. Vệ Lai không chủ động mở miệng, ông ta cũng cố tình không nhắc tới.

"Giám đốc Vệ thử xem trà này thế nào, là bạn tôi tặng, hôm nay mới pha lần đầu.”

Vệ Lai chẳng muốn vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Giám đốc Lỗ đã gài một người vào ban quản lý siêu thị của chúng tôi, trước mắt thì người đó hẳn là đã hoàn toàn vạch rõ ranh giới với ông rồi đúng không?”

Không hề cho ông ta chuẩn bị tâm lý hay gì cả, tựa như sét đánh giữa trời quang.

Tuy Lỗ Mãn Ức đã lăn lộn trong thường trường nhiều năm rồi, nhưng sắc mặt trong giờ khắc này vẫn tái mét.

“Giám đốc Vệ cứ nói đùa.”

“Tôi không rảnh để nói đùa. Giám đốc Lỗ, chúng ta gỡ bỏ mấy cái khách sáo giả tạo kia đi thôi.” Vệ Lai cười như không cười: “Tôi có thể cho ông một cơ hội chuộc lỗi, giám đốc Lỗ nghĩ thế nào?”

Ngay sau đó cô đổi lời: “Cho dù ông có nghĩ cách gì đi chăng nữa thì cũng không còn đường khác để đi đâu.”

Lỗ Mãn Ức chưa từng sợ ai đe dọa mình cả, nhưng hôm nay người này đến chặn cửa khiêu khích, ông ta lại giận mà không dám nói gì. Ỷ mình có Châu Túc Tấn chống lưng, cô liền lộng hành đến mức không coi ai ra gì. 

Vệ Lai chậm rãi nói: “Người cháu gái Mục Địch của ông cũng gài người vào chỗ của tôi, tôi tra không ra đó là người nào. Chắc chắn cô ta không nói với ông chuyện này.”

Lỗ Mãn Ức trố mắt, không dám tin.

Giây tiếp theo lại cảm thấy cháu của mình sẽ có khả năng làm ra chuyện này, bởi vì cháu của ông ta có khúc mắc với Vệ Lai.

Dù sao cũng không tổn hại đến lợi ích của ông ta, quản cháu gái có gài hay không gài và gài vào những ai làm gì.

Vệ Lai tiếp tục: "Tôi cho ông một cơ hội, ông giúp tôi tra ra người mà Mục Địch đã gài vào, tôi sẽ tha cho ông một mạng, sẽ không nói những chuyện dơ bẩn ông làm trước kia cho Châu Túc Tấn nghe. Nếu không thì ông cứ tham khảo kết cục của Chương Nham Tân và Triệu Liên Thần đi.”

Câu cuối cùng kia có lực sát thương mạnh nhất.

Sắc mặt Lỗ Mãn Ức xanh mét, phải hít thở vài lần mới không bị nghẹn chết. Ba của Chương Nham Tân bây giờ đã sứt đầu mẻ trán, tình trạng của tập đoàn Tân Minh hiện tại ra sao ông ta là người rõ ràng nhất.

Ông ta cũng từng nghe cháu gái kể về chuyện của Triệu Liên Thần, bởi vì đắc tội Chấu Túc Tấn mà cả ba công ty dưới tên hắn ta đều bị phá sản hết.

Trước tháng tư, tuy ông ta có kiêng dè Châu Túc Tấn nhưng cũng không đến mức sợ Vệ Lai, cô vẫn chưa có bản lĩnh điều khiển Châu Túc Tấn, nhưng mà nay đã khác xưa rồi.

3600 vạn cổ phần, Châu Túc Tấn nói đưa là đưa, giá cổ phiếu lúc đóng cửa ngày hôm qua là gần hai trăm sáu.

Ly trà kia Vệ Lai không uống, cô đứng dậy; “Giám đốc Lỗ, kỳ hạn là ba tháng. Nếu tra không chính xác hoặc làm Mục Đích nhận ra thì Phúc Mãn Viên có thể sẽ không còn là của ông nữa. Vừa hay tôi cũng thấy rất hứng thú với mấy cửa hàng mà ông sở hữu đấy.”

“...”

Lỗ Mãn Ức thật sự rất muốn chỉ ra cửa rồi bảo cô cút lẹ đi.

Vệ Lai vừa đi đến cửa thì dừng lại, xoay người: “Nhớ định kỳ báo cáo tình hình cho tôi nhé.”

Cô cũng chẳng thèm xem vẻ mặt Lỗ Mãn Ức ra sao mà đóng cửa rời đi.

Đi ra khỏi tòa nhà văn phòng Phúc Mãn Viên, tinh thần sảng khoái.

Lúc trước cửa hàng thứ 16 tiến vào khu phức hợp Vận Huy, nhưng bởi vì cô và Châu Túc Tấn kết thúc hợp đồng “Chia tay” nên bị làm khó dễ hết một tháng, hôm nay đã trả lại cho ông ta cả vốn lẫn lãi.

Trong tháng năm, giám đốc Kỳ Lâm Thăng của Lemon Food đến Giang Thành khảo sát thị trường, trước kia đến khảo sát thị trường anh ta chưa từng liên hệ với đại lý nào cả, bởi vì anh ta đã nói chuyện với Vệ Lai, vào ngày cuối cùng của lịch trình anh ta gọi điện cho Vệ Lai, nói sẽ đến siêu thị của cô xem sản phẩm trưng bày.

Vệ Lai vui vẻ tiếp đãi, dẫn Kỳ Lâm Thăng đến cửa hàng chính bên cô trước, sau đó đến xem cửa hàng Vân Thần ở Giang Ngạn*, cuối cùng đến cửa hàng thứ 20 vừa mới khai trương hồi đầu tháng này.

*Là một quận của thành phố Vũ Hán.

Kỳ Lâm Thăng nhớ rõ lần trước gặp Vệ Lai, cô nói có 17 cửa hàng: “Trong nửa năm mở ba cửa hàng mới?”

"Đúng vậy. Kế hoạch là ba cái, nửa năm sau là bốn cái.”

Hai người ngồi trong khu vực sách miễn phí, Vệ Lai lấy cho Kỳ Lâm Thăng một lon cà phê.

Kỳ Lâm Thăng quan sát một vòng, nói: “Cửa hàng này cũng không có quầy pha cà phê.”

Vệ Lai cười nói: “Quầy pha cà phê chỉ có ở cửa hàng thứ 17.”

Kỳ Lâm Thăng nhấp một ngụm cà phê: “Cửa hàng Vân Thần ở Giang Ngạn lớn thật.”

Không liên quan đến kích thước mặt bằng cửa hàng, cô cũng không nói nguyên nhân cụ thể, cứ mặc định nguyên nhân mà Kỳ Lâm Thăng đã nghĩ.

Kỳ Lâm Thăng bảo cô gọi cho Trần Kỳ, tối nay cùng nhau ăn cơm.

Vệ Lai xin lỗi nói: “Trần Kỳ không đến được, anh ta đang đi công tác ở Bắc Kinh, chúng tôi đã đạt được thỏa thuận hợp tác chiến lược với Công Nghiệp Bách Đa, anh ta là người phụ trách những thủ tục liên quan.”

Nhắc tới Trần Kỳ, Kỳ Lâm Thăng liền nói nhiều thêm vài câu: “Có cánh tay đắc lực là Trần Kỳ này, chắc chắc sắp tới sẽ chen được vào top 30, anh ta...” Anh ta dừng lại một chút để tìm từ miêu tả chính xác hơn: “Có dã tâm, vừa may là có năng lực tương xứng với dã tâm đó.”

Vệ Lai cười, nói mình may mắn lắm mới gặp được người dám nghĩ dám làm như vậy.

Đã không còn sớm, hai người rời khỏi cửa hàng thứ 20.

Kỳ Lâm Thăng nói không cần đến nhà hàng cao cấp, một năm thì đã hết 300 ngày anh ta ra ngoài làm việc, thức ăn bên ngoài ăn đến phát ngán rồi, nên muốn ăn mấy món cơm gia đình.

Vệ Lai nói: "Vậy tôi dẫn anh đến nếm thử món ăn gia đình đặc sản ở Giang Thành nhé.”

Trước khi đến quán ăn, cô gửi tin nhắn cho Châu Túc Tấn: [ Ông xã, tối nay em đi ăn cơm với giám đốc Kỳ, là Kỳ Lâm Thăng đó, là giám đốc của Lemon Food. Nếu có về trễ hơn thì em sẽ gọi cho anh. ]

Cô muốn hỏi Châu Túc Tấn về vấn đề kiểm soát rủi ro, sau khi tan làm sẽ gọi điện cho anh.

Châu Túc Tấn: [ Tối anh rảnh, lúc nào hỏi cũng được. ]

Anh vừa đến tứ hợp viện để thăm dì.

Ninh Như Giang dặn dò đầu bếp làm mấy món ăn rồi bưng nước ấm lên phòng khách.

"Hôm nay không bận gì à? Gần đây có đến thăm Lai Lai không?”

Châu Túc Tấn tắt màn hình, nhận lấy ly nước: “Ngày mai đến thăm cô ấy.”

Tuần trước vừa mới gặp, tuy ngoài miệng cô không nói nhưng anh vẫn cảm giác được cô mong anh đến.

Trong lúc đang nói chuyện với dì thì Lục An gọi điện tới.

Giọng nói đầu bên kia đầy hốt hoảng: “Siêu thị của Vệ Lai đã hợp tác với Công Nghiệp Bách Đa và Lemon Food rồi, cậu có biết người điều hành thật sự của Bách Đa là ai không?”

Châu Túc Tấn đặt ly nước xuống, ra ngoài sân nghe điện thoại: “Không để ý lắm, sao thế?”

Lục An: “Rắc rối lớn rồi,  tớ vừa mới nghe nói Triệu Liên Thần là đại cổ đông của Công Nghiệp Bách Đa, sau khi ba công ty kia phá sản hắn ta đã đầu tư thêm vài công ty khác nữa. Có điều Triệu Liên Thần chưa bao giờ can thiệp vào hoạt động kinh doanh của Bách Đa, chắc là hắn ta vẫn chưa biết chuyện hợp tác với Vệ Lai...”

Châu Túc Tấn: “Hắn ta biết.”

Lục An ngẩn ra: “Sao cậu lại chắc chắn thế?”

"Sẽ không có nhiều trùng hợp như vậy.”

Trong lúc nhất thời Lục An không nghĩ ra được biện pháp: “Vậy tiếp theo phải làm gì?”

Châu Túc Tấn nói: “Chờ Triệu Liên Thần đến tìm tôi.”