Thư Tình Gửi Vệ Lai

Chương 37: Không phải cuộc hôn nhân hình thức




Từ căn hộ của Vệ Lai đến Giang An Vân Thần, nếu không tắc đường thì lái xe mất khoảng nửa tiếng. Vệ Lai mặc dù chợp mắt rắt lâu, nhưng ngủ không ngon. Áo so mi của Châu Túc Tấn bị cô nắm chặt đến nhàu, bàn tay dần dần không còn sức lực.

Chú Diêm đậu xe ở lối vào thang máy dưới tầng hầm.

"Vệ Lai, dậy thôi." Cánh tay của Châu Túc Tấn tê dại vì lực dựa của cô.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đỉnh đầu, Vệ Lai đã quên mất chuyện trước khi đi ngủ cô còn gọi anh là ông xã, đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Cô tưởng đã đến căn hộ của mình, chải lại mái tóc rối bời vì ngủ quên, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở lại: "Chúc ngủ ngon. Anh về nhà cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Nói xong, cô mở cửa xuống xe.

Châu Túc Tấn chỉ nhìn cô mà không nói gì, bước ra từ cửa xe bên kia.

Vệ Lai xuống xe mới tỉnh táo trở lại, thì ra anh đã thay đổi lộ trình, trở về Giang An Vân Thần.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa xe lại, không hỏi Châu Túc Tấn vì sao không đưa cô về nhà mình.

Dù sao, bây giờ hai người đã là vợ chồng.

Vào trong thang máy cũng không còn lạnh đến thế, cô lười mặc lại áo khoác.

Châu Túc Tấn duỗi tay ấn số tầng, quay sang nói với cô: "Trong nhà chỉ có đồ dùng thường ngày của em, không có quần áo."

"Không sao." Đối với ánh mắt sâu thẳm của anh, cô rất bình tĩnh, "Sáng mai em về nhà thay đồ, dù sao cũng không cần chấm công."

Chỉ có cô mới biết, bản thân phải nỗ lực thế nào để giữ được vẻ lãnh đạm trên mặt.

Bước vào nhà, Vệ Lai đưa áo khoác cho anh: "Ông xã."

Còn đang phân vân không biết nên nói lời cảm ơn hay không, trước mắt vẫn chưa quá thân thuộc, cô bèn khách sáo nói thêm, "Cảm ơn anh."

Ớ căn hộ tại Giang Thành, Châu Túc Tấn phải tự mình làm mọi việc, không giống như ở biệt thự tại Bắc Kinh, anh thậm chí còn hiếm khi phải treo áo khoác của mình, chứ đừng nói đến áo khoác của người khác.

Anh cầm áo khoác của cô, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, treo áo vào tủ theo trực giác của mình, "Lúc anh không ở nhà thì em làm thế nào?"

Vệ Lai hiểu anh muốn nói gì, anh không ở nhà, lẽ nào cô không thể tự treo quần áo sao?

Cô thuận theo lời anh: "Vậy anh hãy ở nhà lâu hon một chút."

Châu Túc Tấn đột nhiên im lặng vài giây, thu tầm mắt lại, xắn tay áo sơ mi rồi đi qua hành lang dài, vào trong phòng ngủ.

Vệ Lai không đi theo anh mà đứng trước cửa sổ sát sàn trong phòng khách, ngắm nhìn phong cảnh để giải toả căng thẳng trong lòng. Cô phải sớm để bản thân thích nghi với một sự thật, rằng đây là nhà của cô, là noi anh và cô sẽ chung sống nửa phần đời còn lại.

Tất cả đèn trong phòng khách đều bật sáng, bên ngoài tối tă m đến mức cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của mình trên cửa kính.

Cô tìm điều khiển từ xa để tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn bên cạnh ghế sota.

Lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ trông thấy dãy núi phía xa xa và một hồ nước gần đó.

"Vệ Lai?"

"Trong phòng khách."

"Vào đây chọn đi."

"Chọn gì vậy?"

Vừa nói, Vệ Lai vừa đi về phía phòng ngủ.

Cô vẫn chưa biết đêm nay hai người sẽ ngủ chung ở phòng ngủ chính, hay là cô ngủ một mình ở phòng dành cho khách.

"Chọn gì vậy?" Cô lặp lại, đứng im ngoài cửa và không đi vào.

Áo so mi của anh đã kéo ra khỏi cạp quần, viền áo nhăn nheo, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy dáng vẻ "không chỉnh tề" của anh. Nếu là trước kia, tuyệt đối sẽ không thể nhìn thấy.

Châu Túc Tấn chỉ vào giường: "Chọn xem ngủ bên trái hay bên phải."

Vệ Lai: "...Bên phải."

Lúc này, cho dù có thừa nhận hay không, cô đã mất di khả năng suy nghĩ, hai chữ này hình như không phải thốt ra từ miệng cô.

Nói xong, cô nhìn thấy Châu Túc Tấn đem chiếc gối vốn dĩ đang nằm bên tay phải rời sang bên trái, hai chiếc gối đổi vị trí cho nhau, Vệ Lai chợt nhận ra, trước kia anh thường ngủ bên phải.

Châu Túc Tấn đổi gối xong, ngẩng đầu nhìn ra cửa: "Chăn thì sao? Lấy cho em một chiếc mới, hay đắp cùng anh?"

"...Cứ vậy đi."

Đã quyết định ngủ chung một giường, không cần phải quá để tâm đến nhiều thứ khác.

Châu Túc Tấn: "Em dùng phòng tắm trước đi."

Vệ Lai ra vẻ bình tĩnh, gật đầu, "Được."

Nói thật lòng, trái tim cô đã chạm tới cuống họng.

Châu Túc Tấn muốn đi tới thư phòng bên cạnh, lúc ngang qua cô thì dừng bước.

Vệ Lai vốn tưởng anh sẽ trực tiếp lướt qua, cho nên không nhìn anh. Đang lặng lẽ điều chỉnh hô hấp của bản thân, bỗng dưng anh dừng lại.

Cô ngẩng đầu, cố gắng tìm dấu hiệu căng thẳng trên khuôn mặt và trong đôi mắt của anh, nhưng không tìm thấy gì. Bất cứ lúc nào anh cũng bình tĩnh như vậy, khiến người ta khó nắm bắt.

Với quyết định để cô ngủ ở phòng ngủ chính, Châu Túc Tấn chỉ giải thích đon giản: "Chúng ta vốn dĩ gặp nhau thì ít xa nhau thì nhiều, vì thế nên làm quen với việc có thêm một người bên cạnh trước."

Không đợi cô lên tiếng, anh đã đóng cửa phòng ngủ lại.

Vệ Lai định thần, bước vào phòng tắm, xem có bao nhiêu thứ mình có thể dùng được. Quần áo ở nhà và đồ ngủ đều có, mỹ phẩm cũng có, đủ để cô tắm rửa và đi ngủ.

Trong phòng tắm thoang thoảng một mùi hương mát lạnh, giống như hương thơm trên người anh.

Cô mở vòi hoa sen, để làn nước ấm xối xuống mặt mình.

Buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Trong thư phòng, Châu Túc Tấn không hề nhàn rỗi một giây nào. Anh vừa ra khỏi phòng ngủ, đã phải tham gia một cuộc họp video nước ngoài.

Các giám đốc cấp cao tham gia cuộc họp ngày hôm nay đều biết sếp của mình mới kết hôn, cũng nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh. Lúc cuộc họp kết thúc, mọi người đều lên tiếng chúc mừng.

"Cảm ơn." Châu Túc Tấn rời khỏi cuộc họp.

Bây giờ là hơn một giờ sáng, anh tắt máy tính lại.

Ngồi trong thư phòng một lúc, đến khi bản thân thả lỏng hoàn toàn, anh mới đứng dậy quay về phòng ngủ.

Vừa mở cửa, đèn trong phòng vẫn bật sáng, cô cũng đã tắm xong, đang mặc đồ ngủ ngồi khoanh chân trên giường.

Cô hình như đang cầm tài liệu trên tay, cúi đầu nghiêm túc đọc.

Châu Túc Tấn nhìn cô: "Vẫn tăng ca sao?"

"Không có." Vệ Lai ngẩng đầu lên, "Em đang đọc bản thoả thuận tiền hôn nhân."

Dù sao cũng không ngủ được, có nằm xuống chỉ là giả vờ ngủ, tình cờ trong túi có bản sao của thoả thuận tiền hôn nhân, cô không có việc gì làm bèn lấy ra đọc tiêu khiển.

Châu Túc Tấn: "Chỉ khi ly hôn mới cần dùng tới, không cần đọc."

"Không phải thoả thuận ban đầu, là thoả thuận bổ sung." Cô không có hứng thú với thoả thuận ban đầu, ba đã giúp cô quyết định tất cả các điều khoản của thoả thuận tài sản.

Vệ Lai đóng bản thoả thuận lại, đặt ở đầu giường, thuận miệng nói: "Hai trang giấy, anh nhớ được bao điều khoản?"

Châu Túc Tấn đến bên giường, sạc điện thoại rồi nói: "Không xem kỷ."

“...Không xem kỹ mà anh còn ký tên?"

"Cho dù em có viết yêu cầu gì, anh đều có thể đồng ý với em."

Cô không tiếp lời, căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng.

Châu Túc Tấn chậm rãi cởi cúc áo của mình, tay dừng lại ở chiếc cúc thứ ba, anh nhìn cô: "Còn nói về chủ đề này nữa không, nếu không thì anh đi tắm đây.

Vệ Lai: "Nói."

"Muốn nói sao lại không lên tiếng?" Tay của Châu Túc Tấn rời khỏi cúc áo, không cởi thêm nữa.

Vệ Lai đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, "Em đang suy nghĩ, thoả thuận bổ sung chưa đầy đủ, em muốn thêm điều khoản."

Lại im lặng.

"Sao trước kia không nghĩ kĩ?"

"Suy nghĩ kĩ càng cũng có lúc lo là mà."

Châu Túc Tấn nhìn cô, "Sau này không được nghĩ đến cái gì là bổ sung cái đó, anh cho phép em bổ sung ba lần, dùng hết co hội thì không được nữa."

Nói xong, anh ra khỏi phòng ngủ.

"Anh đi đâu vậy?"

"Lấy bút."

Châu Túc Tấn đi vào thư phòng lấy một cây bút đen, đưa cho cô, "Muốn bổ sung gì thì viết vào chỗ trống, anh ký tên cho em."

Vệ Lai nhận lấy bút, bổ sung lên bản thoả thuận: "Không cần anh ký tên, em tự mình ký. Đây là yêu cầu đối với bản thân em."

Châu Túc Tấn không hiểu, anh đứncj bên cạnh, thấy cô viết: Từ nay về sau, tôi sẽ can thận lắng nghe những lời Châu Túc Tấn nói với mình, nghiêm túc đọc những tin nhắn Châu Túc Tấn gửi cho tôi.

Cô ký tên, sau đó cầm điện thoại xem thời gian, c ghi rõ ngày giò.

Lúc này anh mới nhận ra, cô đang mượn điều này để khéo léo nhắc nhở anh, phải ghi nhớ bản thoả thuận bổ sung dài hai trang của cô.

Vệ Lai ký xong, trả bút cho anh.

Châu Túc Tân cât bút: "Ngủ sớm đi."

Sau đó tắt đèn thay cô.

Anh đi tắm, Vệ Lai chưa nằm xuống nạủ, dựa vào đầu giường đọc tiếp bản thoả thuận bổ sung.

Mãi đến khi tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại, cô mới nhấc chăn nằm xuống.

Châu Túc Tấn ra ngoài, mặc áo choàng tắm giống cô, nhưng của anh là màu đen.

"Không phải ở trên xe rất buồn ngủ sao? Vẫn chưa ngủ được?"

Vệ Lai nói thật: "Không buồn ngủ."

Bên cạnh có thêm một người, cô không cách nào bình tĩnh, cô do dự một lúc, "Hay là đêm nay chúng ta ngủ riêng? Như vậy ai cũng có thể ngủ ngon."

"Ngủ đi, sớm muộn gì cũng phải thích ứng." Châu Túc Tấn tắt đèn.

Nhưng dù trong phòng có tối thế nào, vẫn không r cảm thấy buồn ngủ.

Cả hai người đều đang giả vờ bình tĩnh, cố gắng £ giữ cho bầu không khí trong phòng không trở nên ( lúng túng.

Vệ Lai cảm thấy anh cũng chưa ngủ, nghiêng 5 người nhìn anh. Giữa hai người cách nhau một sải tay, không phải là cố tình tách xa nhau, nhưng cũng không có ý đến gần.

"Châu Túc Tấn?" Giọng cô rất nhẹ.

"Sao vậy?" Anh hỏi cô: "Không ngủ được nên muốn nắm áo anh?"

"...Không phải.” Cô nhắc nhở anh: "Lúc ngủ em có thể cuộn chăn, nếu như chăn bị em cuộn tròn, anh chỉ cần kéo lại là được, sẽ không đánh thức em đâu."

"Không sao." ---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Châu Túc Tẩn lại hỏi: "Có muốn nắm áo đi ngủ không? Muốn thì dịch qua đây một chút."

"Nếu em nắm áo anh, anh sẽ không ngủ được."

"Vốn dĩ cũng không ngủ được."

Giọng nói lành lạnh của anh có hơi khàn.

Châu Túc Tấn nói: "Qua đây."

Một người không ngủ, còn hơn hai người không ngủ.

Vệ Lai không do dự nữa, tiến lại gần anh, bàn tay dưới chăn mò mẫm đến vạt áo ngủ của anh.

Căn phòng một lần nữa chìm vào im lặng.

Khoảng nửa tiếng sau, Vệ Lai không nói gì, cũng không cư động nữa.

Châu Túc Tấn đã đánh giá cao bản thân, sức chịu đựng của anh gần như bị phá vỡ.

Thực ra, anh đã tắm nước lạnh trước khi đi ngủ.

Sớm đã hết tác dụng, phải tắm lại lần nữa.

Vệ Lai nắm chặt áo anh trong tay, anh chạm mu bàn tay cô, muốn để tay cô ra chỗ khác.

Trong nhà không có bao cao su, vốn dĩ đêm nay cũng không định làm gì.

Vệ Lai ngủ không sâu, có người chạm vào tay cô, cô liền đột nhiên tỉnh lại, nhớ ra mình đang ở đâu, người bên cạnh mình là ai.

Trong phòng tối om, mở mắt nhưng không nhìn thấy gì, cô hỏi anh: "Sao vậy?"

"Đánh thức em rồi sao?"

"Không phải, em vẫn chưa ngủ sâu." Chỉ là mơ màng thiếp đi một chút.

Châu Túc Tấn trầm mặc vài giây, nói: "Anh từng nói, chúng ta không phải kết hôn hình thức."

Vệ Lai: "ừm."

Ngay khi bước qua cánh cửa kia, cô đã cho phép bản thân thích nghi với mọi thứ ở đây, căn nhà này, phòng ngủ này, và cả anh.

Cô vẫn đang nắm chặt vạt áo của anh, Châu Túc Tấn giơ tay, ôm cô vào lòng.

Anh nhìn người trong lòng mình, nói: "Ba cơ hội bổ sung thoả thuận, đêm nay không tính."

Vệ Lai chuyển hướng sự căng thẳng của bản thân: "Còn hai lần bổ sung."

"Lại được voi đòi tiên."

Đôi môi và hơi thở trong trẻo của anh tiến gần.

Vệ Lai hít sâu một hơi, vài giây sau, hai tay vòng qua cổ anh, hôn đáp trả.

Mọi thứ đều rất xa lạ.

Châu Túc Tẩn hôn sâu hơn, khiến Vệ Lai gần như cạn kiệt sức lực.

Bản thoả thuận bổ sung trên chiếc bàn cạnh giường bị một cơn gió mạnh thổi bay xuống sàn.

Cả cây bút đen cũng lăn đi.

Kim đồng hồ lặng lẽ trôi qua hơn hai mươi vòng.

Châu Túc Tấn buông cô ra, trên bàn đầu giường có khăn giấy ướt hương hoa anh đào, anh lấy ra hai tờ rồi lau lòng bàn tay và ngón tay mình.

Vệ Lai còn chưa bình tĩnh lại, cô nhìn thay anh, nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, liền vội vàng quay đi.

Châu Túc Tấn đột nhiên quay đầu hỏi cô: "Có tiện giúp anh không?"

Vòi hoa sen trong phòng tắm đang bật, Châu Túc Tấn xoay vòi hoa sen sang hướng khác, tránh để nước bắn vào quần áo.

Anh nắm lấy tay cô. ---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---

Đèn ở phòng ngoài vẫn sáng, bên trong có thể nhìn thấy rõ đối phương.

Vệ Lai cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay mình nóng lên, giống như lực bàn tay cô không đủ, anh một lần nữa nắm chặt lấy tay cô.

Cô ngẩng đầu, sống mũi cao thẳng của anh, đường quai hàm sắc nét của anh, ngay cả khi chìm vào mê hoặc và ái muội, nhìn anh vẫn bình tĩnh và tự chủ.

Cô muốn nhìn thấy dáng vẻ mất kiểm soát của anh.

Châu Túc Tấn không cho cô đạt được ý nguyện, vùi đầu cô vào lồng ngực mình.