Điên thoại của Vệ Lai gần như đã cạn pin, không thể tiểp tục nói chuyện.
"Máy em sắp hết pin..." rồi.
Chữ "rồi” còn chưa kịp nói, điện thoại đã sập nguồn.
"Cô Vệ, đưa điện thoại cho tôi, tôi giúp cô sạc pin."
Chú Diêm ân cần hỏi, "Điện thoại của tôi còn pin, cô có cần sử dụng không?"
"Cảm ơn chú Diêm, không cần đâu." Ở trong xe nói chuyện với Châu Túc Tấn có phần bất tiện, cô đưa điện thoại cho chú Diêm để sạc.
Một đêm vừa hoang đường vừa không chân thật cuối cùng đã kết thúc, Vệ Lai tổng kết biểu hiện hợp tác của mình ngày hôm nay, miễn cưỡng cho bản thân hai chữ xuất sắc. Miền cưởng là bởi vị lúc bày hiện trường giả đã xảy ra sơ suất, lúc đổ dầu bối trơn vào lòng bàn tay, cô vô tình bóp quá mạnh và trượt tay, đổ lên ga giường của anh.
Lúc đó cô vội vàng muôn dọn dẹp sạch sẽ, nhưng rồi lại nghĩ, hiệu quả tự nhiên như thế này sẽ tôt hơn là cố tình, cho nên cô dứt khoát bỏ qua.
Đó là lý do tại sao Châu Túc Tấn hỏi cô, muốn anh ngủ thể nào.
Dù đã rửa tay, nhưng có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, mà thỉnh thoảng cô vẫn ngửi thấy mùi trên đầu ngón tay.
Về đến nhà, Vệ Lai lại rửa tay bằng xà phòng 5 thêm hai lần nữa.
[Giám đốc Châu, tôi về đến nhà rồi.]
Châu Túc Tấn chưa xem tin nhắn, anh đang nói chuyện điện thoại với trợ lý.
Trong phòng ngủ, nhân viên dọn phòng đang thay ga trải giường và vỏ chăn mới, ga trải giường cũ đều là mùi dâu.
Hôm sau không cần gặp Châu Túc Tấn, Vệ Lai vẫn vô cùng bận rộn.
Gần đến giờ tan làm, Triệu Nhất Hàm gọi điện cho cô, hỏi cô có rảnh không, nếu rảnh thì về nhà mới ăn tối.
Trên mặt bàn của Vệ Lai còn một xấp báo cáo bán hàng mà cô chưa đọc, nhưng cô không nghĩ nhiều, lập tức trả lời: "Em rảnh."
Sau khi hẹn với Triệu Nhất Hàm, cô gọi điện cho ba.
Ba và mẹ kế nghe tin hai người về nhà ăn cơm, vui mừng khôn xiết, lập tức đi siêu thị mua túi lớn túi nhỏ về nấu ăn, con dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị trước đồ ăn vặt và trái cây hai chị em thích ăn.
Long trọng hơn cả đón Tết.
Vệ Lai đến trước, cô đứng trước cổng tiểu khu đợi Triệu Nhất Hàm.
Mười năm trước, cô không có cảm giác gì đối với ngôi nhà này. Mười năm sau, cô vẫn cảm thấy mình chỉ như một vị khách.
"Vệ Lai."
Là giọng của Triệu Nhất Hàm.
Vệ Lai định thần, nhìn ra bên ngoài. Cửa kính xe của Triệu Nhất Hàm đang mở, chỉ có mình cô ấy trở về, không có anh rể.
"Anh rể không đến sao?"
"Nhà chúng ta hiếm khi ăn tối với nhau, chị không cho anh ấy tới."
Triệu Nhất Hàm lái xe vào tiểu khu, cô đi theo sau.
Trong nhà có hai chỗ đậu xe, không thấy xe của ba và mẹ kế cô đâu. Mỗi lần hai chị em đển ăn cơm, ba và mẹ kế đều để trống sân, thuận tiện cho họ đậu xe.
Cô còn mang một túi quà đã chuẩn bị từ trước cho mẹ kế.
Triệu Nhất Hàm cũng mang một túi quà cho ba
Triệu Mai nhận lấy túi quà của Vệ Lai, là một bộ váy, "Đứa nhỏ này, mua quần áo đắt tiền như vậy làm gì. Lần sau không cho phép con tiêu xài".
Ớ bên cạnh, Vệ Hoa Thiên cũng đang nói điều tương tự với Triệu Nhất Hàm.
Vệ Lai mỉm cười nhìn mẹ kế: "Dáng người của dì chuẩn như vậy, mặc lên đẹp thì không gọi là tiêu xài phung phí."
Triệu Mai vui vẻ vô cùng, "Vẫn là con khéo ăn khéo nói." Bà nhận lấy món quà, "Vậy để dì mang 9 về phòng thử."
Vệ Hoa Thiên cũng cầm quà của mình về thư phòng.
Phòng khách cuôi cùng cũng yên tĩnh, Vệ Lai và Triệu Nhất Hàm nhìn nhau, bất lực nở một nụ cười. Mỗi lần đến ăn cơm, hai người đều phải phối hợp diễn một vở kịch "tình thân".
Mỗi khi mẹ kế tiếp xúc với cô, đều có một cảm giác dè dặt khó tả, cô cũng vậy.
Còn lúc ba cô nói chuyện với Triệu Nhất Hàm, thường rất khách sáo.
Cho nên, cô và Triệu Nhất Hàm đều cảm thấy đây không phải nhà của họ.
Điều tốt hơn một chút là, bây giờ cô và người chị gái này đã thân thiết với nhau hơn.
Triệu Nhất Hàm đưa cho cô gói đồ ăn vặt của Lạc Mông mà cô thích ăn nhất, "Phải rồi, siêu thị nhà em sao vẫn thiếu hàng vậy?"
Vệ Lai: "Em đang điều phối, chắc sắp ổn rồi."
Lần trước cô đển Bắc Kinh bàn chuyện hợp tác với người phụ trách khu vực Hoa Đông của Lạc Mông, cuộc gặp mặt diễn ra khá suôn sẻ, nhưng đến hiện tại, Kỳ Lâm Thăng vẫn chưa thu xếp gửi hàng cho siêu thị của cô.
Nếu tiếp tục giục sẽ làm phiền người ta, cũng không giải quyết được vấn đề.
Triệu Nhất Hàm cũng mở đồ ăn vặt ra ăn, có vài lời không biết nên nói thế nào.
Vệ Lai nhận ra Triệu Nhất Hàm hình như có lời muốn nói, hôm nay chủ động rủ cô về nhà ăn tối, chắc chắn là có chuyện.
"Chị, có chuyện gì sao?"
Triệu Nhất Hàm: "Em có biết những tin đồn gần đây về mình không?"
Vệ Lai vốn không quan tâm: "Em biết.
"Lâu vậy rồi, Châu Túc Tấn vẫn mặc kệ sao?"
"Anh ấy không quan tâm đến những chuyện này."
Triệu Nhất Hàm không nói gì thêm, bản thân cô ấy cũng không thể làm gì.
"Chị muốn ăn gì? Hôm nay em vào bếp." Cô vẫn luôn muốn tìm cơ hội để cảm ơn Triệu Nhất Hàm.
Triệu Nhất Hàm không khách sáo với cô, nói ra vài món ăn mình thích, "Hôm nay hai chúng ta nấu ăn đi, chị phụ em."
"Được." Vệ Lai cầm gói đổ ăn vặt lên, vừa ăn vừa nói chuyện với Triệu Nhất Hàm rồi đi vào phòng bếp.
Triệu Mai thay váy xong, đi ra phòng khách hỏi Vệ Hoa Thiên xem ông thấy thế nào.
Vệ Hoa Thiên đang nhìn con gái bận rộn chuẩn bị trong phòng bếp, lại quay đầu nhìn vợ mình, chưa ngắm kĩ đã nói một câu: "Khá đẹp."
Triệu Mai đã quen với câu trả lời nhất quán của ông, lần nào hỏi cũng là câu này.
"Hai đứa đâu rồi? Ra ngoài mua đồ sao?”
Vệ Hoa Thiên không nói gì, ra hiệu cho bà nhìn vào phòng bếp.
Toàn bộ phòng bểp được lát bằng cửa kính, có thể nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Triệu Mai nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy hạnh phúc không sao tả được. Cho dù thế nào, họ đã là người một nhà, bà chỉ mong con gái và Vệ Lai sẽ hoà thuận và chăm sóc lẫn nhau.
Vệ Hoa Thiên nhìn con gái, trong lòng chua xót. Ông không bao giờ nghĩ tới, hôm nay sẽ được ăn cơm con gái nấu.
Vệ Lai rất có tài nấu nướng, chỉ trong hơn một tiếng, đã nấu xong ba món thịt, ba món rau và một món canh, hình thức lẫn hương vị đều rất hoàn hảo.
Vệ Hoa Thiên mở một chai rượu nồng độ thấp, rót ra bốn chiếc ly nhỏ.
Triệu Mai nâng ly, đầu tiên cụng với Vệ Lai, sau đó cụng với con gái bà, "Chúc hai con mạnh khoẻ và hạnh phúc, không cầu những thứ khác."
Từng người nối tiếp nhau, nói ra lời chúc phúc của mình.
Ngày hôm nay còn náo nhiệt hơn cả Tết.
Đêm giao thừa thậm chí còn vắng vẻ hơn, Vệ Lai sẽ về nhà ăn cơm với Trình Mẫn Chi, còn Triệu Nhất Hàm về nhà với ba của cô ấy, trong nhà chỉ có Vệ Hoa Thiên và Triệu Mai, cho nên bữa cũng rất qua loa lấy lệ.
Triệu Mai thử một miếng, khen ngợi tài nướng của Vệ Lai.
Vệ Lai mỉm cười, ăn món ngon cũng không nhận được hương vị. Cô nhớ đển nhà hàng đó, nơi mà ba mẹ thường đưa cô đến khi còn nhỏ, những ngày tháng ba người nhà họ cùng nhau ăn cơm, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Sau bữa tối, hai chị em ngồi nói chuyện mẹ kể thêm một lúc.
Anh rể gọi điện tới, nói đển đón chị gái.
"Không cần đón, mẹ đưa em về."
Vì uống rượu nên không thể lái xe, mẹ kể bèn đi bộ đưa Triệu Nhất Hàm về, còn ba và cô tản bộ về khu chung cư.
Ra khỏi tiểu khu, hai mẹ con Triệu Nhất Hàm đi về phía nam, còn hai cha con cô đi về phía Bắc. Vệ Lai khoác tay ba mình, đột nhiên không biết nói gì.
Vệ Hoa Thiên liên tục vỗ lên mu bàn tay con gái, "Con nấu ăn còn ngon hơn ba.”
Vệ Lai: "Con thừa hưởng từ ba đó, là do ba bận rộn không thườngJxuyên nấu mà thôi."
"Chiếc xe con lái..." Vệ Hoa Thiên đang suy nghĩ xem nên mở lời như thế nào, chỉ sợ đây là phí chia tay Chương Nham Tân đưa cho cô.
Hôm nay Vệ Lai lái chiếc Cullinan đến nhà mới, xe vẫn còn đậu ở bãi đỗ xe của ba cô, hôm nay cô cố tình lái tới đây là để nói chuyện thẳng thắn với ba.
"Xe của bạn trai con."
"Cậu ấy... Các con..." Vệ Hoa Thiên nhất thời không biết nói sao, bèn cười một tiếng, "Gia thế không thể phải không." ít nhất là không thua kém Chương Nham Tân.
Vê Lai gật đầu, giọng điệu bông đùa: "Nhân vật nổi tiếng trong giới đó."
Vệ Hoa Thiên lại vỗ vào tay con gái, "Nói tử tế nào."
"Châu Túc Tấn, tập đoàn Khôn Thần, ba đã bao giờ nghe tới chưa?"
Sao có thể chưa từng nghe tới.
Vài giây sau, Vệ Hoa Thiên mới bình tĩnh trở lại khỏi sự kinh ngạc, khoảng cách giữa hai gia đình chênh lệch quá ìớn, "Lai Lai, con... nhìn nhận thế nào về mối quan hệ này?"
"Không quan tâm đến quá khứ, không hỏi tương lai, chỉ mong hạnh phúc với thực tại." Vệ Hoa Thiên trầm mặc một lúc, "Rất tốt."
Trên đường về khu chung cư, hai cha con như không còn gì để nói.
Nhưng con gái luôn ôm lấy cánh tay ông, khiến Vệ Hoa Thiên cảm thấy con gái không còn xa cách mình nữa.
Gần mười một giờ, hai người mới đến chung cư, ông đưa con gái lên tận nhà.
Vệ Lai dùng vân tay mở cửa, "Ba, ba vào uống nước đi, một lúc nữa con gọi xe cho ba về."
"Được." Vệ Hoa Thiên mỉm cười, "Ba cũng không đi bộ nổi nữa rồi."
Vệ Lai vừa mở cửa liền sững lại, đèn trong nhà bật sáng, túi xách và áo khoác của mẹ đang treo ở trên cửa.
Không biết mẹ tới từ khi nào, cũng không thấy mẹ nói cho cô.
"Mẹ."
"Ơi. Về rồi sao?" Trình Mẫn Chi đáp lời con gái, bước ra từ phòng vệ sinh, trên tay còn cầm một chiếc giẻ lau, bà mới dọn dẹp nhà cho con gái.
Thấy chồng cũ đứng sau lưng con gái, xa cách tựa một đời, bà khẽ gật đầu.
Vệ Hoa Thiên đã quên mất lần cuối mình gặp mặt vợ cũ là khi nào, lâu đến mức ông cũng không nhớ nổi. Sống chung một thành phố, cùng nhau chăm sóc con cái, có việc gấp sẽ gọi điện thoại cho nhau, nhưng không bao giờ gặp mặt trực tiếp.
Bà không thay đổi gì nhiều.
"Lai Lai, vậy ba không vào nhà nữa." Ông vỗ vai con gái, "Có chuyện gì thì gọi điện cho ba."
Vệ Hoa Thiên đóng cửa lại, đột nhiên muốn hút một điếu thuốc, hai tay sờ túi quần, trống rỗng.
Thuốc lá, bật lửa, ông đều không mang theo.
Bên trong nhà, Vệ Lai cúi người thay quần áo, cô cúi người sâu đến mỗi mái tóc dài xoã về phía trước, gần như chạm đất.
Cô cố gắng kiềm chế những giọt nước mắt của mình, hơn mười năm rồi, gia đình ba người họ cuối cùng cũng đoàn tụ với nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Mẹ đi giặt giẻ lau đã." Trình Mẫn Chi quay người vào phòng vệ sinh.
Lúc bà ra khỏi phòng vệ sinh, con gái đã thay quần áo ở nhà, trên mặt không có gì bất thường, đang ngồi trên sofa ăn đồ ăn vặt bà mang tới.
"Mẹ, mẹ mua ở siêu thị nào vậy?" Vệ Lai lắc túi đựng đồ ăn vặt Lạc Mông trong tay.
---ĐỌC FULL TẠI Đọc Truyện---
Trình Mẫn Chi dùng khăn bông lau tay, "Trong siêu thị của chúng ta đó. Lạc Mông đã bổ sung tất cả các mặt hàng đồ ăn vặt, hơn nữa còn là hạn sử dụng mới nhất."
Hàng vừa về đến kho, bà liền vội vàng đóng gói một túi đồ ăn vặt lớn cho con gái, còn định gọi điện hỏi xem khi nào con gái về, nhưng bà nghĩ rất lâu con gái mới có thời gian rảnh đến thăm Vệ Hoa Thiên, cho nên không làm phiền hai cha con.
"Hôm nào đó nhớ mời Kỳ Lâm Thăng một bữa để cảm ơn."
Vệ Lai: "Con biết."
Mẹ ngồi xuống cạnh cô, cô đút cho mẹ một miếng đổ ăn vặt.
Hai người trò chuyện đến tận sáng, không ai đề cập đến bữa cơm ở nhà mới tối nay.
Vệ Lai đứng trên ban công, nhìn bóng xe của me biến mất trong màn đêm, nỗi buồn không thể tâm sự với ai dâng trào một cách mãnh liệt, cô vô thức bấm vào khung chat với Châu Túc Tấn.
Ngoại trừ thân phận theo hợp đồng, cô không là gì của anh cả.
QCuối cùng, cô không gửi gì hết, khoá màn hình lại.
Trưa hôm sau, Vệ Lai liên lạc với Châu Túc Tấn để qua lấy chiếc áo vest, cô hỏi bây giờ anh có tiện không.
Châu Túc Tấn: [Đừng qua đây.]
Xem ra không tiện, Vệ Lai đang định kết thúc cuộc nói chuyện, lại thấy anh gửi tới một địa chỉ. Là khu chung cư cao cấp nhất Giang Thành, Giang An Vân Thần. Cô nói cô thích ở chung cư, anh liền mua nhà ở Giang An Vân Thần.
Hiệu quả không tầm thường, một ngày rưỡi đã hoàn tất mọi thủ tục.
[Vẫn là mật khẩu đó.] Anh gửi thêm một tin nhắn.
Vệ Lai cau mày, cô đâu có biết mật khẩu những cẩn nhà khác củaa anh.
Có phải anh nhớ nhầm rồi không? Nói cho người khác, nhưng lại nhớ nhầm sang nói cho cô. ị
[Giám đốc Châu, mật khẩu gì co?]
Châu Túc Tấn: [Mật khẩu của Cullinan, không thì sao?] *
Vệ Lai nhanh chóng trả lời: [Vừa rồi tôi không nghĩ tới mật khẩu ô tô.]
Cô vẫn ghi nhớ mật khẩu hộp khoá của Cullinan.
Châu Túc Tấn: [Buổi chiều tôi qua siêu thị đón em.]
Trước đây anh chưa từng suy nghĩ đến việc vội vàng mua nhà, tối hôm trước cô náo loạn phòng ngủ khách sạn của anh, anh liền gọi điện cho trợ lý của mình là Khương Trạch để mua nhà, trong hai ngày đã có thể chuyển đến sống.
Hiệu quả làm việc của Dương Trạch rất cao, chỉ trong một ngày rưỡi, cậu đã tìm được mặt bằng phù hợp với yêu cầu cùa anh, đồng thời thương lượng giá cả và ký kết hợp đổng.
Căn hộ này trước kia chưa có ai ở, luôn để trống, sau khi dọn dẹp là có thể chuyển đến ở ngay.
Một số đồ đạc cá nhân của anh cũng được chuyển từ Bắc Kinh đến.
Máy bay vừa hạ cánh, chú Diêm đã qua lấy đồ.
Vì có quá nhiều hành lý nên phải sử dụng xe thương vụ của công ty.
Lần này, Lục An cũng đến Giang Thành họp cùng anh. Anh ta đang ở công ty chi nhánh Giang Thành, nghe tin Châu Túc Tấn sử dụng xe thương vụ để chở hành lý, cảm thấy rất kỳ lạ: [Cậu đi cổng tác thôi, có can dùng cả máy bay tư nhẩn để chuyển hành lý tới không?]
Anh ta nói đùa: [Tính định cư ở Giang Thành à.]
Châu Túc Tấn: [Gần như là vậy.]
Hai mắt của Lục An gần như rơi ra ngoài: [Ý cậu là gì? Cậu thực sự nghiêm túc với cô gái tên Vệ Lai kia sao?]
Châu Túc Tấn không trả lời, anh không có ý định nói cho bất kỳ ai về chuyện hợp đồng.
Buổi chiều, anh làm xong việc thì đi đón Vệ Lai.
[Xuống dưới đi.] Đến dưới siêu thị, anh gửi tin nhắn cho Vệ Lai.
Vệ Lai tắt máy tính, [Tôi xuống ngay.]
Trước khi rời đi, cô nói với mẹ một tiếng, "Mẹ. Tối nay con không tăng ca với mẹ, con có hẹn đi ăn với bạn."
Trình Mẫn Chi mỉm cười: "Đi đi."
Bà phát hiện, hôm nay con gái ăn diện hơn thường ngày.
Trình Mẫn Chi không kìm được sự tò mò, sau khi con gái xuống lầu, bà liếc ra ngoài cửa sổ. Đến đón con gái là một chiếc Bentley biển số Bắc Kinh, biển số của chiếc xe này và chiếc Cullinan chỉ khác nhau một chữ số.
Có vẻ là cùng một chủ nhân.
Bà không mong cầu điều gì, chỉ mong con gái gặp được một người tốt, cùng nhau sống hạnh phúc đển già.
Nhưng dường như quá khó.
Trình Mẫn Chi không nhìn chiếc Bentley nữa mà quay lại chô ngồi, bà đang dự tính mở cửa hàng thứ mười sáu, dù sao quá khó đế tìm được một người chung sống lâu dài, thà rằng kiếm thêm tiền cho con gái vẫn hơn.
Dưới tầng, Vệ Lai ngồi vào ghế sau của chiếc Bentley.
Cả ngày hôm qua không gặp nhau, cô không biết trong khoảng thơi gian hai người không gặp mặt, thời gian trôi nhanh hay chậm.
Hai người không thân thiết, ngồi cạnh nhau không có gì để nói, huống hồ anh còn là người kiệm lời.
Tài xế hôm nay không phải chú Diêm, là một người trẻ tuổi hơn.
"Chú Diêm đâu rồi?" Cô tìm được điểm bắt đầu cuộc nói chuyện.
< Châu Túc Tấn: "Sân bay."
Vệ Lai gật đầu, cho rằng bạn anh tới. Mãi đến khi đến nhà mới, cô mới biết thì ra chú Diêm đến sân bay đón hành lý của Châu Túc Tẩn.
Tổng cộng có hơn mười chiếc vali lớn nhỏ, không khác nào chuyển nhà.
Vệ Lai giúp anh đẩy hai chiếc vali cỡ vừa.
Vào trong nhà, Châu Túc Tấn nhìn hai chiếc vali trong tay cô rồi chỉ vào chiếc bên tay trái: "Mang chiếc đó về đi, đây là chuẩn bị cho em dùng lúc về nhà với tôi."
"Gia đình anh biết anh có bạn gái rồi sao?" Dù đã chuẩn bị tinh thần, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
"Xem là vậy." Châu Túc Tấn rất bình tĩnh, "Sớm muộn cũng biết."
"Bọn họ có hỏi làm thế nào mà chúng ta ở bên nhau không?”
"Vẫn chưa đến giai đoạn đó." Lần cuối cùng anh về nhà là hôm thưởng trà, gần đây anh bận rộn công việc, vẫn chưa có thời gian trở về.
Sau khi Vệ Lai bình tĩnh, lại hỏi anh: "Nếu như có người hỏi, anh tính trả lời thế nào?" Cô phải thương lượng trước với anh, để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn.
5 Châu Túc Tấn nhìn cô: "Nói là, em theo đuổi tôi."
Cô chưa từng theo đuối ai, chưa bao giờ. Cho dù là diễn xuất thì cũng không có ngoại lệ, nếu như để người ngoài biết được chuyện cô chủ động theo đuổi, làm sao cô dám xuất hiện trong giới thượng lưu của Giang Thành,
"Có thể nói la anh thích tôi trước, sau đó theo đuổi tôi, khó khăn lắm mới theo đuổi thành công không?"
Châu Túc Tấn không nói gì, mở chiếc vali có chứa văn kiện quan trọng ra.
Vệ Lai đi theo anh, khí chất lạnh lùng của anh 5 khiến cô không dám làm nũng, cô đành lấy hết 5 can đảm, dịu dàng nói: "Giám đốc Châu, anh nói một câu được không?"
Châu Túc Tấn vẫn im lặng.
"Giám đốc Châu, anh là người tốt nhất."
"Em nói câu này, không thẹn với lòng sao?"
Cô thấp giọng đáp: "Không thẹn với lòng." Nhưng Châu Túc Tấn dường như không thay đổi ý định.
Vệ Lai im lặng nhìn anh, khí thế không hề thua kém.
Ngón tay cô vô tình chạm vào vạt áo vest của anh, cô thuận thế giật nhẹ áo anh, "Giám đốc Châu."
Châu Túc Tấn đặt tài liệu trong tay lên bàn, liếc nhìn cô rồi dừng lại, "Lần này đồng ý với em, không có lần sau."