Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 7




Lần thứ hai Tần Hữu nhìn thấy Sở Dịch, là trước tết âm lịch.

Trợ lý về quê mừng năm mới, bản thân Tần Hữu nhàn nhã lái xe, cùng Triệu Trăn bạn từ thuở nhỏ nói chuyện điện thoại, Triệu Trăn đột nhiên nói: “Cậu đang trong nội thành sao? Hay là buổi trưa đến đây cọ bữa cơm đi.”

Vốn nghĩ quay lại nhà lấy chút đồ rồi trở về nhà cũ ở ngoại ô, Tần Hữu xem giờ, lúc này lái xe ra khỏi thành, khó tránh khỏi khiến người nhà phải chờ, điện thoại xong liền phóng thẳng tới nhà người bạn cũ.

Mở cửa chính là Triệu Trăn, trên tay còn ôm nữ nhi bảo bối năm tuổi của hắn.

“Ngày hôm nay còn chưa về nhà ba mẹ cậu sao?” Tần Hữu hỏi.

Tiểu cô nương vùi ở trong lòng ba ba giòn giã gọi hắn một tiếng, Tần Hữu đưa tay, đầu ngón tay chọt chọt bàn tay nhỏ bé mũm mĩm thịt của cô nhóc, thuận tiện đưa qua gói quà tinh mỹ, trước đây mỗi lần đi New Zealand đều mang quà về cho cô nhóc.

Triệu Trăn không có dùng nghi thức xã giao để tiếp đón hắn, trả lời: “Tối về, hôm nay trong nhà có khách sao?”

Tại phòng bếp truyền tới âm thanh có trình tự, Triệu thái thái từ phòng bếp đi ra liếc một cái: “Tới rồi sao? Ngồi xuống trước đi, cơm lập tức xong rồi đây.”

Triệu thái thái, Triệu Trăn cùng Tần Hữu, ba người đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, quan hệ rất thân thiết, nói xong liền tiếp tục chui vào trong bếp, không khách sáo nữa.

Tần Hữu ngồi xuống ở sảnh quét một vòng, không phát hiện khách nhân nào, Triệu Trăn một bên dỗ con gái, vừa nói: “Là bạn của Triệu Ly Hạ, hai đứa đang ở trên lầu.”

Bạn Triệu Ly Hạ, Tần Hữu nghĩ đến cái gì đó, mí mắt vô cớ nháy liên tục.

Triệu Ly Hạ là con của anh cả nhà Triệu Trăn, bởi vì cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đến lớn đều được người trong nhà nuông chiều tới phát hỏng, hiện tại rõ ràng chỉ là một tên ăn không ngồi rồi.

Cho nên, với tình tình vô pháp vô thiên của hắn, làm ra chuyện tìm người chụp ảnh giường chiếu của Bùi Thành Uyên cùng Tưởng Lan rồi đem đưa cho Sở Dịch, Tần Hữu không có nửa điểm ngạc nhiên.

Tần Hữu chỉ là không hiểu, lấy cá tính nghiêm cẩn đối với mọi sinh hoạt cá nhân khiến người khác giận tím mặt, rốt cuộc làm thế nào lại trở thành bạn của tên ăn chơi số một này.

Tựa hồ, còn là thâm giao?

Cũng không dám chắc người trên lầu có phải là Sở Dịch hay không, Tần Hữu cũng không hỏi thêm.

Cùng Triệu Trăn ngồi đó nói vài câu, Triệu Trăn đuổi theo, chơi đùa cùng con gái, Tần Hữu cầm điều khiển mở TV.

Triệu thái thái vừa đúng lúc đi tới: “Có thể gọi hai tiểu tử kia xuống ăn cơm rồi.” Ra ngoài lại không thấy chủ nhà.

Tần Hữu gật đầu, ngồi cũng không có việc gì làm, liền dậy đi lên cầu thang

Mới vừa đi tới tầng hai chợt nghe được từ trong phòng truyền tới âm thanh cười đùa của nam nhân trẻ tuổi, xen lẫn âm hiệu đánh nhau trên máy vi tính, rất là náo nhiệt.

“Tới giờ mà còn giãy dụa sao? Chịu thua đi, tớ không ngại làm thịt cậu đâu.” Âm thanh trêu đùa càng lúc càng lớn, Tần Hữu cũng không ngừng bước.

Triệu Ly Hạ tuổi không lớn lắm, nhưng tính tình nam nữ cũng không kiêng kị gì này, ngay cả trưởng bối trong nhà cũng đành than thở coi như không biết, hiện tại ở trong nhà cậu cũng đã phải thu liễm không ít.

“Móng vuốt….lấy ra” một người khác mở miệng, ngữ điệu có chút thở gấp: “Triệu Ly Hạ… cậu thật không biết xấu hổ”

Giọng nói này nghe thật quen, Tần Hữu hơi khựng lại, một tay đút túi quần, từng bước đi tới cửa.

Cửa phòng mở ra, mà người kia, quả nhiên là Sở Dịch.

Mà lúc này hai người đều trên mặt đất, Triệu Ly Hạ cánh tay đè trên ngực Sở Dịch, một chân vững vàng ngăn chặn chân y, ngón tay không ngừng ấn loạn lên máy điện tử cầm tay.

Mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình, miệng lại gần như đụng tới vàng tai Sở Dịch, giọng nói có vài phần khiêu khích: “Tớ thì sao, hả?”

Trên màn hình, nhân vật của hắn đang đem nhân vật của Sở Dịch một phát đá thật xa, quyền cước đấm đá, một chiêu lại tiếp một chiêu, dần dần đánh bay cả bình máu.

Cho nên lực chú ý của Sở Dịch đều rơi vào trên màn ảnh, căn bản không thấy ngữ điệu câu vừa rồi có bao nhiêu phần mờ ám, cả người cơ hồ đều bị ngăn chặn nằm trên đất, ngón tay cũng đồng dạng tên kia mà gõ loạn lên.

Thân thể ra sức giãy dụa, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng, “Cậu… thật không biết xấu hổ.”

Tần Hữu sợ run lên, mắt híp lại nhìn hai người: “Triệu Ly Hạ, đang làm gì?”

Nghe được giọng của hắn, cả hai đều ngạc nhiên quay đầu lại, Triệu Ly Hạ vừa thấy Tần Hữu, một màn phong lưu vừa rồi liền nhanh chóng thu lại, biểu tình rất là đặc sắc.

Sở Dịch cũng kinh hãi, thế nhưng, trong chớp nhoáng, Tần Hữu cho y ánh mắt, y cười xoay người đem Triệu Ly Hạ ngã xuống mặt đất, cả người đè lên, bất chấp tất cả mà bấm loạn bàn phím, trên màn hình hiện lên những cú đấm đá liên tục, cạn tào ráo máng.

K.O một cách hoàn hảo.

Tâm tình Sở Dịch còn kém đi qua ôm lấy đùi Tần Hữu, nam thần a, anh tới cũng quá đúng lúc đi, rốt cuộc cũng được hưởng ánh hào quang ạ, chơi trò đánh nhau cận chiến này, năm sáu năm bị Triệu Ly Hạ ức hiếp cũng trả được rồi.

Cậu không ngừng thở dốc, trên mặt còn nhễ nhại mồ hôi, vài lọn tóc cuộn lại dính trên trán, khuôn mặt tuấn tú nhễ nhại mồ hôi nhưng tràn đầy tiếu ý.

Da y trắng nón, sau khi ra mồ hôi thì lại càng trắng, Tần Hữu một tháng chưa thấy Sở Dịch, hiện tại so với thời điểm trước, cậu gầy đi không ít, cho nên ánh mắt có phần phá lệ.

“Ăn cơm, ” Tần Hữu nhãn thần sáng quắc nhìn về phía Sở Dịch, đối với cậu vươn tay.

Sở Dịch đem tay nắm lấy tay hắn, cố sức đem mình kéo lên, lòng bàn tay tướng ác, tay Tần Hữu to lại ấm áp.

Triệu Ly Hạ không để ý tới xung quang từ dưới đất đứng lên, tiến lên một bước, đứng cạnh Sở Dịch: “Tuy rằng hai người đã biết nhau, nhưng tớ nghĩ vẫn nên chính thức giới thiệu hai người.”

Cánh tay đặt trên vai Sở Dịch, nửa người treo lên người cậu như thế người không xương, liếc mắt nhìn Tần Hữu, ý vị thâm trường nói với Sở Dịch: “Người này, là chú Tần.”

Sở Dịch vốn đang cười đến dương quang sáng lạn, lúc này lại ngơ ngẩn cả người.

Cậu nhìn khuôn mặt tuấn dật của Tần Hữu, Tần Tần Tần Tần Tần….Chú?

Nhưng sự thật chính là vậy.

Người Triệu gia đầu tiên mà Sở Dịch nhận thức là Triệu Ly Hạ, người này so với cậu nhỏ hơn một tuổi, cho nên Triệu Trăn là chú của Triệu Ly Hạ, nên bình thường cũng gọi một tiếng chú Triệu.

Mà Tần Hữu, lại là bạn của Triệu Trăn.

Sở Dịch không khỏi nhớ lại khoảng thời gian cậu và Tần Hữu lần đầu gặp mặt, nhất thời lúng túng, hết lần này tới lần khác, trên bàn cơm Triệu thái thái nghe nói bọn họ có quen biết, liền hỏi một câu: “Hai người rốt cuộc quen biết nhau thế nào?”

Sở Dịch vốn đang mím môi mỉm cười, biểu tình nhất thời đọng lại, không thể làm gì khác hơn là giương mắt nhìn Tần Hữu, Tần Hữu trao đổi ánh mắt với cậu một chút, khóe miệng hơi co rúm, “Là được bạn bè giới thiệu.”

Giống như. . . cũng đúng.

Căn cứ vào lời giới thiệu thế nào, thật không thể nói cho người ngoài.

Sở Dịch quả muốn che mặt, xấu hổ hận không thể mất trí nhớ.

Nhưng Tần Hữu chỉ đơn giản trả lời có mấy chữ, hiển nhiên là muốn đem đề tài dẫn di, bởi vậy, trên bàn cơm, không còn ai tiếp tục truy vấn đề tài này.

Tần Hữu rất nhanh hỏi lại, “Hai đứa thì sao?”

Chú cháu Triệu gia còn đang mải ăn, lần này là Triệu thái thái trả lời: “Lúc Ly Hạ sang Canada học, cũng là ở sát vách với Sở Dịch, lúc Thiên Thiên đi, là nhờ Sở Dịch nuôi, cũng phải được một năm, ai? Cháu biết không, trù nghệ của Sở Dịch khá tốt?”

Triệu Ly Hạ ngẩng đầu cười, vỗ vai Sở Dịch một cái.

Sở Dịch lắc đầu, “Sau khi đến đó một thời gian, cơ bản cũng là nghĩ xem nên ăn uống thế nào. Một năm đó, cũng có nhiều thời gian rảnh, nên mới học một chút nấu ăn ạ.”

Tần Hữu không nói chuyện, Sở Dịch đi tới đó, chính là sau khi chuyện kia xảy ra không lâu, hắn không hiểu tại sao người nhà Sở Dịch lại yên tâm để một hài tử rõ ràng có khuynh hướng tự sát đi tới một nơi xa xôi, năm ấy, Sở Dịch hẳn mới mười tám tuổi.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Sở Dịch, Sở Dịch lại quay đầu nhìn về phía Triệu Ly Hạ, nói: “Cậu lúc đó, không ít lần bị tôi đầu độc, đúng không?”

Sở Dịch lúc nói chuyện trên mặt mang tiếu ý trong sáng , hình như, toàn bộ chuyện năm đó không khiến cậu còn chút đau đớn nào, một mình xa xứ thê lương, tất cả đều được chôn vùi, chỉ còn lại vân đạm phong khinh.

Tần Hữu nét mặt vẫn như cũ thần sắc nhàn nhạt, nhưng trong đầu bị nụ cười kia làm cho sinh ra một loại cảm giác khó tả, cảm giác hắn đối với Sở Dịch rất khó hình dung.

Ít nhiều chuyện năm đó còn để lại sự đau lòng, nhưng lại vui mừng khi thấy cậu cuối cùng cũng có thể hăng hái đứng trước mặt mình.

Bây giờ Sở Dịch rất tốt, Tần Hữu muốn cho loại cảm giác tốt đẹp này mãi được duy trì.

Loại cảm giác ràng buộc này có chút vi diệu, Tần Hữu biết mình lạnh lùng, không quan tâm tới ý tứ của người khác, loại thể nghiệm này đối với hắn mà nói, là một cảm giác hoàn toàn mới mẻ.

Hắn ngây người một chút, hoàn hồn thấy mọi người đang nới tới chuyện Triệu Ly Hạ bị hắn hù dọa, nên Sở Dịch mới thắng được.

Triệu Ly Hạ lại khoác tay lên vai Sở Dịch, giống như làm nũng mà nói với Sở Dịch: “Lần này liền tha cho cậu, nhiều năm quen biết của chúng ta, lần sau hay là theo tôi đi làm việc xấu đi.”

Tần Hữu chậm rãi để đũa xuống, “Nói là Lang cũng được, nhưng Sở Dịch, nói thế nào cũng chỉ giống con sói nhỏ thôi.”

Sở Dịch nghe xong liền nở nụ cười, nhưng cười xong lại cảm thấy sai, lời này nghe thế nào cũng giống như bối phận đang chiếm tiện nghi của cậu vậy.

Vào lễ trừ tịch, việc nhà nhiều, hai người khách cũng không tiện ở lại nhà người ta, Sở Dịch hôm nay là do Triệu Ly Hạ qua đón, nên không có lái xe.

Trở về tự nhiên là Tần Hữu đưa về.

Xe chạy ở trên đường, vốn nơi đây là khu vực phồn hoa nhất ở thành phố tài chính này, nhưng tới lễ trừ tịch, dù là đã quá trưa, nhưng những tòa nhà cao tầng ở hai bên đường vì thiếu nhân khí mà ủ dột đi nhiều, có vẻ dị thường băng lãnh thưa thớt.

“Sự tình giải quyết xong rồi?” Cuối năm Tần Hữu có nhiều việc vặt vãnh cùng xã giao, căn bản là không có thời gian để tâm tới chuyện của Sở Dịch cùng Bùi Thành Uyên.

Biết hắn hỏi chuyện gì, Sở Dịch giật mình, gãi gãi đầu, dù sao Tần Hữu đã biết từ đầu tới cuối, cậu tận lực lảng tránh vấn đề này cũng có phần vô nghĩa.

Huống chi Tần Hữu còn giúp cậu, và tình về lý thì cũng là hắn đã cấp cậu một cái công đạo.

Sở Dịch đoạn thời gian trước bận rộn chân không chạm đất, vốn nghĩ nên cảm tạ Tần Hữu một chút , chính là không có cơ hội, nay vừa lúc, cậu nói với Tần Hữu: “Chờ qua tết âm lịch, tôi mời anh bữa cơm đi.”

Ánh mắt chuyên chú nhìn phía trước, ” Tôi mùng ba Tết rảnh.” Tần Hữu nói.

Sở Dịch suy ngẫm một chút: “Tôi mùng ba Tết chắc còn đang ở Maldives1, đến ngày năm mới trở về.”

Maldives: hay Quần đảo Maldives (phiên âm tiếng Việt: Man-đi-vơ; phát âm tiếng Anh: /ˈmɔlˌdaɪvz/ hay phát âm tiếng Anh: /ˈmɔlˌdivz/), tên chính thức Cộng hòa Maldives, là một quốc đảo gồm nhóm các đảo san hô tại Ấn Độ Dương. Maldives nằm ở phía nam quần đảo Lakshadweep thuộc Ấn Độ. “Tết âm lịch đi Maldives nghỉ phép?”

Sở Dịch chuyển ánh mắt hướng ngoài của sổ xe, con ngươi đen láy lóe lên một chút, sau đó cười nhạt mà nói: “Đúng vậy, khó có được dịp đi nghỉ phép”

Kỳ thực chuyến đi này là nửa năm trước đã lên kế hoạch xong, nguyên bản là muốn đi cùng Bùi Thành Uyên, hiện tại chỉ còn lại mình cậu.

Tần Hữu không hỏi nhiều, thế nhưng, xe đi qua khu phố dân cư dày đặc, hắn cho xe chạy chậm lại rồi đỗ ở ven đường, tháo dây an toàn, đẩy cửa xuống xe, nói với Sở Dịch: “Cậu chờ chút.”

Sau đó đóng kỹ cửa xe, hướng một sạp bên phía lối đi bộ đi tới.

Tần Hữu mặc một chiếc bành tô màu xám, thân cao một 1m87, khí chất tự phụ xuất chúng, vóc người so với những người đàn ông khác còn cao hơn.

Xuất hiện ở trước sạp báo này một lúc, hắn cùng chủ sạp báo nói chuyện với nhau, người đi ngang qua không nhiều lắm, nhưng ánh mắt đều bị hắn hút lấy, tỷ lệ người quay đầu lại nhìn phải đến 100%

Sở Dịch thấy hắn hình như móc bóp ra trả tiền, cho rằng Tần Hữu phải đi mua thuốc lá hay tạp chí và vân vân.

Nhưng lúc Tần Hữu trở lại, trên tay lại cầm một tập bao lì xì đỏ sẫm.

Phong bao trông rất đẹp lại mang ý tứ chúng mừng, trên tờ bìa đỏ chót phía ngoài còn in chữ phúc thật lớn, phía dưới viết “Chúc mừng năm mới.”

Cùng với Tần tiên sinh cả người lạnh băng quả thực là hai hình ảnh khác biệt.

Tần Hữu cười như không cười, đem lì xì đưa tới trước mặt cậu, nói: “Hôm nay liền đưa tiền mừng tuổi trước vậy.”

Tần Hữu so với cậu không hơn quá tám tuổi, Sở Dịch nhịn không được mà ngồi thẳng người, thần sắc ngạc nhiên, nhận tiền lì xì nằng nặng, chỉ chỉ Tần Hữu, lại chỉ chỉ bản thân, hai mắt trợn to tràn đầy nghi hoặc. Anh thật sự coi mình làm chú của tôi sao?

“Nga.”Tần Hữu nghĩ nghĩ một chút. Một tay đưa tới bên miệng, suy tư một lát, sau đó mới mở miệng: “Bình an.”

Chẳng lẽ anh đang nghĩ tôi đang đợi lời chúc của anh sao? Sở Dịch cả người không tốt, lúc này trên khuôn mặt tuấn lãng của Tần Hữu hiện lên tiếu ý, tuy rằng rất nhỏ, nhưng trong đó còn có ý trêu tức không hề che giấu.

Chiếm được điểm tiện nghi ấy từ cậu có ý tứ gì sao? Sở Dịch dở khóc dở cười: “Cảm ơn chú Tần.” cậu nói.

Sau đó đem tiền lì xì nhanh chóng nhét vào túi áo.