Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 64




Buổi sáng trên hải đảo đến với những tia nắng ban mai và tiếng sóng biển, qua một đêm, cơn mưa đã đem bầu trời cọ rửa càng thêm sáng.

Tần Hữu tỉnh rồi cũng không dậy, nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, mặc cho Sở Dịch giống như gấu Kola mà nằm nhoài trong ngực hắn, chân cậu vẫn còn đang khoác lên đùi hắn.

Cảm giác được người trong lòng ngực hơi nhúc nhích, Tần Hữu chậm rãi mở mắt, nhìn xuống dưới, thân thể Sở Dịch đang lười biếng giật giật trong lòng hắn, từ trong mũi phát ra vài âm thanh mông lung, sau đó lông mi run rẩy, mí mắt thật mảnh chậm rãi nhấc lên.

Đôi mắt chỉ mở hé, cậu nhìn thấy hắn, Sở Dịch liền mơ mơ màng màng mà thở dài một tiếng, ý cười trong sáng rất nhanh hiện trên khóe môi.

Giường cùng chăn gối đều là màu trắng, đây là Tần Hữu cố ý an bài.

Tần Hữu thích nhìn Sở Dịch tỉnh lại như vậy, gương mặt tuấn lãng cùng bờ vai trần trụi trắng như tuyết, nhìn giống như cả người đều đang được từng đám mây ôm lấy.

Giống như đem thứ đẹp nhất, mềm mại nhất đem cậu bao lại, giống như khiến toàn bộ thế giới ôn nhu chờ đợi cậu tỉnh dậy.

Nhìn cậu cười thật tươi từ trong lòng mình, Tần Hữu thoáng nắm chặt tay: “Sớm.”

Chỉ một âm tiết, động tác Sở Dịch đột nhiên dừng lại, giống như là ý thức được cái gì, mới vừa rồi hai mắt còn buồn ngủ lim dim bỗng nhiên trợn tròn, đôi mắt chớp chớp từ từ thanh minh, sau đó quay đầu liếc hắn một cái, nụ cười rạng rỡ vừa mới xuất hiện trên khuôn mặt bỗng nhiên không thấy.

Sau đó, từ trên người Tần Hữu mà thu tay chân về, nhấc người lên, từ dưới cổ rút cánh tay của Tần Hữu ra vứt lại trên người hắn, lúc nằm lại rõ ràng vạch ra hàng rào với Tần Hữu.

Đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn lên trần nhà, một mặt tỏ vẻ lạnh lùng.

Lông mày tuấn mỹ của Tần Hữu thoáng nhíu lại, đây là vẫn còn chưa tức giận xong.

Tần Hữu chưa từng dỗ ai, nhưng mơ hồ vẫn cảm thấy được bây giờ không phải là lúc thích hợp để giảng đạo lý.

Mà ánh mắt liền rơi vào những vết hồng hồng trên vai cùng cổ Sở Dịch, người ta đều nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, bọn họ đêm qua đâu chỉ là từ đầu giường đến cuối giường đâu, trên giường làm hai lần, sau đó lại đến phòng tắm, đêm khuya còn trên sân thượng lại tiếp một lần.

Coi như lúc bắt đầu là do hắn cường ép, nhưng Sở Dịch rõ ràng so với hắn còn kích động hơn, nói rõ ra, chính là Sở Dịch cho hắn dùng, dùng xong lại cho nhận, đây rốt cuộc là tật xấu học được từ ai.

Đàn ông sau khi được ăn no tổng vẫn là dễ nói chuyện, huống chi ngoại trừ lần này đem cậu trói nhốt trên đảo, Tần Hữu vốn vẫn luôn dung túng Sở Dịch.

Bời vậy, ánh mắt nhìn người yêu bên cạnh đang không coi hắn ra gì, lông mày Tần Hữu lại giãn ra, nhấc lên cánh tay, bàn tay hướng về khuôn mặt bóng loáng của Sở Dịch mà đưa tới.

Nhưng chỉ một động tác, Sở Dịch lại rất nhanh né tránh, hất chăn ra xong lảo đảo mà trốn xuống giường.

Trên người Sở Dịch cái gì cũng không mặc, cậu xuống giường, bàn tay Tần Hữu chạm vào khoảng không, cánh tay dừng lại trên không rồi lại rất nhanh buông xuống giường.

Sở Dịch nguýt hắn một cái, đem cái mông trần quay về hướng hắn, nhanh chóng chui vào phòng tắm.

Tần Hữu phía sau cậu bất đắc dĩ kéo khóe miệng xuống, cơn tức này đến khi nào mới nguôi?

Sở Dịch rửa mặt xong rồi xuống tầng trước, người đầu tiên nhìn thấy là vị đại ca liên lạc viên.

Vị đại ca liên lạc viên thấy cậu đi xuống mang theo khuôn mặt còn ửng hồng, Sở Dịch lại không biết, vẫn giống như bình thường mà bắt chuyện: “Sớm.”

“Sớm ” Vị đại ca liên lạc viên trả lời, nhanh chóng đem mặt rời đi chỗ khác, hơn nữa ánh mắt vẫn không trở lại trên người Sở Dịch, “Tôi ra ngoài xem chút việc.”, liền nhanh chóng quay người đi ra ngoài.

Sở Dịch cúi đầu nhìn nhìn chính mình, áo T-shirt dài tay màu bặc cùng một chiếc quần dài, ăn mặc rất chỉnh chu, trên cổ tựa hồ có lộ ít dấu vết nhưng cũng không đến nỗi khiến người khác có phản ứng lớn như vậy.

Nhìn qua nhìn lại vài lần giữa tầng trên tầng dưới, giờ mới hiểu ra những người này đại khái hôm qua hẳn là nghe lén góc tường.

Thường ngày ở biệt thự, bọn họ cho dù đi cũng sẽ không tới gần phòng ngủ, mà tòa biệt thự này bố trí so với trong nhà còn chặt chẽ hơn nhiều.

Lúc này, Sở Dịch cũng không quá để ý xem bọn họ nghe được cái gì, cho dù nghe cũng không ai nói ra nói vào chuyện giữa cậu và Tần Hữu.

Thế nhưng, sau đêm đó, Sở Dịch trên căn bản mất đi nhóm bạn buông thả bản thân của cậu, ngay cả bữa sáng, cũng chỉ có cậu cùng Tần Hữu.

Sở Dịch ngồi ở trong phòng khách ngồi mấy phút, Tần Hữu đi xuống, cậu lại muốn đi, Tần Hữu trầm giọng mở miệng: “Còn chưa ăn sáng, muốn đi đâu?”

Sở Dịch không muốn để ý đến hắn, nhưng xác thực là rất đói bụng, Tần Hữu nói xong cũng đi vào phòng ăn, Sở Dịch rất không có tiền đồ mà đi sau hắn.

Phòng ăn trên sân thượng, bên trên có mái che, có kết cấu gần giống như tiểu đình.

Vây quanh bàn ăn hình tròn là bốn cái ghế mây, thời điểm Tần Hữu sắp sửa ngồi xuống phát hiện, khe hở giữa các tấm đân còn đất và cát.

Xem ra là không ai dùng, sáng sớm hôm nay mới thu dọn gấp gáp.

Sở Dịch hiển nhiên cũng nhìn thấy, đưa tay sờ một cái, sau đó nhấc ghế lên lật ngược lại, đưa đến gần lan can, lấy tay vỗ vỗ.

Tần Hữu lúc này sai người đem khăn ra lau, đem mọi thứ lau dọn lần nữa rồi mới ngồi xuống.

Ánh mắt nhìn về phía Sở Dịch: “Những ngày qua, em ăn cơm ở đâu?”

Sở Dịch ngẩng mặt dựa vào lưng ghế, mắt cá chân khoác lên đầu gối của cái chân còn lại, vẫn luôn nhìn mảnh rừng, bãi biển xa xa, không tình nguyện trả lời: “ Có thể ăn ở đâu thì ăn ở đó”.

Chừng hai mươi ngày trên đảo, cậu đây vẫn là lần đầu tiên đường hoàng vào phòng ăn ăn cơm, lúc thường đều trong phòng của mình, nếu không thì ở phòng khách hoặc là ở bên ngoài ăn uống cùng một đám người kia.

Tần Hữu lúc này nghe liền hiểu, không khỏi không vui mà nheo mắt lại, xem ra Sở Dịch những ngày qua đem mình hòa theo đám người thô kệch kia, hơn nữa nhìn trình độ tiếp nhận cậu của bọn họ, tựa hồ như cá gặp nước.

Ngoài trừ thời gian đóng phim nhất định phải ăn gió nằm sương, bình thường Sở Dịch sinh hoạt vẫn luôn nhất quán tinh xảo.

Nhưng, hiện tại Sở Dịch một bộ dáng đại gia đang ngồi ở trước mắt hắn, trong miệng còn ngậm một nhánh cỏ không biết ở đâu ra.

Từ ngày đó có tên nhóc nghịch ngợm hút thuốc, đến cảnh ngày hôm qua cởi trần chạy khắp nơi, tỏ ra cáu giận chưa nguôi ngay trước mặt hắn, cùng với dáng dấp ngồi trước mặt hắn giống như bị ai cường bắt nhốt lại trong lồng tre.

Tần Hữu có loại ảo giác giống như trong nhà có đứa nhỏ tới kì phản nghịch.

Theo ánh mắt cậu mà liếc mắt nhìn bãi cát, Tần Hữu nói: “Không phải nói em chơi bóng chuyền rất giỏi sao? Buổi chiều rảnh rỗi này, hai ta gọi thêm hai người nữa đấu một ván?”

Đại gia Sở Dịch vẫn ngồi không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt chuyển động, đôi mắt đen lay láy bỗng nhiên chuyển hướng về phía Tần Hữu, không thể phủ nhận đề nghị này của hắn với cậu mà nói vẫn rất hấp dẫn.

Ánh mắt cậu chớp chớp, thật sao?

Tần Hữu hơi nhếch lông mày, tại sao không?

Quả nhiên, Sở Dịch tuy rằng không cười, nhưng ánh mắt sáng lên.

Mắt sáng lên là tốt rồi, Tần Hữu hiện tại vô cùng biết cách đoán tâm tình cậu mà không nhìn thần sắc, chỉ nhìn đôi mắt là biết rồi.

Thừa dịp Sở Dịch sững sờ, chậm rãi nghiêng người về phía trước mà rút nhánh cỏ mà cậu vẫn đang ngậm trong miệng ném qua một bên, sau đó lại dựa vào lưng ghế, dù bận nhưng vẫn ung dung mà chờ cậu trả lời.

Nhưng không đợi Sở Dịch trả lời, trong chớp nhoáng, “ting” một tiếng, tiếng chuông phát ra từ trong túi Tần Hữu, rõ ràng vang ở bên tai.

Chỉ thấy sắc mặt Sở Dịch hơi ngưng lại, trong khoảnh khắc mặt Tần Hữu sầm lại, hỏng việc rồi!

Quả nhiên, Sở Dịch sâu sắc liếc hắn một cái, rất nhanh từ đâu đó lôi di động ra, cúi đầu dùng ngón tay mở màn hình.

Lại ngẩng đầu lên, mím chặt môi, một mặt bi phẫn mà lên án Tần Hữu.

Vua lừa đảo, trên đảo này nguyên lai là có WIFI, hơn nữa, Tần Hữu đến liền có, đừng nói với cậu tất cả chỉ là trùng hợp.

Hơn nữa, cậu lại có thể tùy tiện kết nối được, hiển nhiên không phải là mạng cá nhân.

Tần Hữu đưa mắt rời đi chỗ khác, mí mắt nhìn về phía cát trắng kéo dài dưới ánh mặt trời xa xa, khó khăn mà thở hắt một tiếng.

Cái tên bại sự có thừa kia, lúc nào gỡ bỏ chặn thông tin liên lạc mà chẳng được, cần gì phải ngay hôm nay.

Chuyện hắn gỡ chặn hết thảy phương thức liên lạc thông tin trong 20 ngày là chuyện hiển nhiên, nhưng trước mắt vẫn là Sở Dịch một bộ chưa dỗ dành được, hiện tại biết được chân tướng chẳng phải là lại kéo dài cơn giận sao.

Sở Dịch giận cũng không đến nỗi thực sự phát tiết với Tần Hữu, trên thực tế, không quản là chuyện gì xảy ra, cậu cũng sẽ không nói năng lỗ mãng với Tần Hữu, nhiều nhất cũng chỉ là không nói lời nào thôi.

Mà chỉ như vậy cũng đủ khiến người khác phát sầu.

Ăn sáng xong, nhìn Sở Dịch hầm hầm hừ hừ lên tầng, Tần Hữu đi lại dưới tầng thêm một lúc.

Ra hiệu cho người vẫn đi theo hắn, người kia đi tới gần, Tần Hữu nói: “Cậu đi hỏi tiểu Phùng một chút, hỏi xem có phải cậu ta thật sự muốn ở trên đảo một năm không.”

Lời này được truyền tới trước mặt người trong cuộc, tiểu Phùng sửng sốt, mò không ra phương hướng: “Anh nói ý của Boss là sao?”

Người truyền lời vỗ đầu y một cái: “Thật dốt nát, đây chính là nhắc cậu đi làm việc nên làm, sau đó để vị kia nhà ngài ấy đi tìm ngài ấy nói chuyện chứ sao.”

Tiểu Phùng nhất thời ngạc nhiên, “Hai người bọn họ còn chưa hòa sao? Không đúng a, anh Sở Dịch bình thường tính tình luôn rất tốt.”

Người truyền lời cười một tiếng: “Nói sao cho chuẩn, cậu cũng không phải không nhìn thấy cậu ấy bị nhốt trên đảo, tha thiết mong chờ, chờ đợi ròng rã hai mươi ngày có bao nhiêu đáng thương.”

Vì vậy, tiểu Phùng tìm Sở Dịch tính tình tốt của y.

Ai ngờ lần này Sở Dịch lại vô cùng săn sóc, vô cùng phóng khoáng mà trả lời y: “Ngược lại, hai là cậu theo chân anh, cậu có muốn cân nhắc nghỉ việc hẳn ở bên này rồi làm việc cho anh không, anh đảm bảo sẽ cho cậu đãi ngộ tốt hơn so với hiện tại.”

Phùng đảo chủ được săn sóc đến lệ rơi đầy mặt, không thể làm gì khác hơn mà không đề cập tới nữa.

Mà từ sau bữa trưa, Sở Dịch liền ngồi xếp bằng ở phòng khách chơi.

Máy tính xách tay đặt trên khay trà, Sở Dịch đeo tai nghe, tiếng gõ bàn phím ba ba vang lên.

Tần Hữu vốn không để tâm liền ngồi bên cạnh xem văn kiện, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi xuống trên người Sở Dịch.

Bóng chuyền hiển nhiên là chơi không được, cũng được, đề nghị này vốn chưa được cân nhắc chu toàn, đêm qua dằn vặt lâu như vậy, Sở Dịch nhất định cũng không có sức.

Nhưng hai người ở nhà, Tần Hữu đột nhiên ý thức được, nếu Sở Dịch không chủ động để hắn kiếm việc tiêu khiển cho hai người thì sẽ rất khó để tìm được, đây chính là khác biệt sao?

Hắn vẫn cảm thấy chính mình cưng chiều Sở Dịch, xưa nay không ý thức được Sở Dịch cũng nhân nhượng hắn.

Tần Hữu ngồi không nhúc nhích, nhưng ánh mắt chuyên chú rơi vào ngón tay Sở Dịch đang gõ bàn phím cùng nhân vật, kĩ năng trên màn hình, nghiêm túc quan sát nửa ngày.

Vì vậy, Sở Dịch tháo tai nghe, thời điểm uống nước nghỉ giữa giờ, Tần Hữu cũng đem máy tính đặt bên cạnh notebook của cậu, nói: “Đến, cùng em một đội.”

Sở Dịch run lên, đôi mắt nhất thời sáng ngời, tiểu ác ma lấy ra răng nanh, Tần Hữu nào đã từng chơi game, đây chính là cơ hội tốt để ngược hắn.

Vì để cho hắn tâm phục khẩu phục, Sở Dịch đem máy tính của đẩy lên trước mặt hắn, “Chú dùng cái này.”

Sau đó dùng máy tính của Tần Hữu mà đăng nhập một tài khoản khác của mình.

Rất nhanh nhận được lời mời của Tần Hữu, Sở Dịch tiện tay chấp nhận, sau lại phát hiện không đúng, tổ đội.

Ván này là đồng đội thì không cách nào ngược người được, nhưng không liên quan, Sở Dịch rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái, ngược lại còn có các ván tiếp theo, bọn họ có toàn bộ buổi chiều.

Rất nhanh, chiến cuộc bắt đầu, bọn họ chơi là hình thức đối chiến, phe mình bảy người đối phương cũng bảy người.

Mở màn liền chiếm được địa hình có lợi để đại khai sát giới, ván này đánh vô cùng sảng khoái, một đường đấu đá lung tung, Sở Dịch cảm thấy mấy người đối phương tựa như cũng biến thành người giấy, tùy tiện một đá liền tơi bời hoa lá, toàn bộ chiến cuộc, bên mình thế như chẻ tre, quả thật rất thống khoái.

Cuối cùng dùng điểm số lớn nhất giành thắng lợi, Sở Dịch một thân nhiệt huyết sôi trào, muốn quay người cùng Tần Hữu đập tay bày tỏ chúc mừng, nghĩ đến bọn họ bây giờ còn chiến tranh lạnh, cuối cùng cũng nhịn được.

Mà Tần Hữu hiển nhiên không do dự nhiều như vậy, quay đầu đối với cậu muốn cười nhưng không cười nói: “Không ai thắng được Sở Dịch.”

Sở Dịch vốn là vô cùng vô cùng vui vẻ, nhưng cũng chỉ câu lên một cái mỉm cười miễn cường, ánh mắt không cùng Tần Hữu đối diện bao lâu, liền quay lại màn hình.

Tiện tay xem lại ghi chép trận chiến.

Sau đó choáng váng.

Trên đó ngoài cậu ra còn có hai người đánh giết, đầu những người khác tất cả đều là của Tần Hữu.

Sở Dịch: “…” Muội, người này rốt cuộc là ai.

Tần Hữu nhìn cậu, “Lại chứ?”

Sở Dịch khép lại notebook, “Không chơi.” Xem ra cùng Tần Hữu đối chiến cũng không cần đánh, đại thù này ngày nào mới được đền bù!

Quả thực muốn ngay tại chỗ khóc thành quả cầu.

Nhưng cũng không để cậu có thời gian đối chiến, bởi vì sau trận này, điện thoại của Tần Hữu vang lên.

Tần Hữu đứng lên đi ra ban công nhận điện thoại, sau đó trở lại phòng ngủ, lúc đi ra đã thay đổi cái quần, trên chân cũng đi tất vào.

Sở Dịch chỉ liếc mắt một cái liền không nhịn được ngồi thẳng dậy, tư thế này rõ ràng là muốn ra ngoài, thế nhưng, bọn họ người đều trên đảo, Tần Hữu có thể đi đâu?

Quả nhiên, Tần Hữu chậm rãi bước đi thong thả đến trước mặt cậu, ngồi xuống, một tay chống trên bàn trà, đôi mắt đen nhìn vào hai mắt cậu, “Tôi đi thăm một người bạn ở trên đảo phụ cận, em thì sao?”

Hai mắt trong suốt của Sở Dịch cùng hắn đối diện, ánh mắt có chút tối nghĩa lại có chút mờ mịt.

Khóe môi Tần Hữu cong lên một độ cong vi diệu, nói: “Muốn đi thì nhanh chóng thay quần áo.”

Đi! Đương nhiên muốn đi! Để Tần Hữu một mình rời đi, ai biết phải chờ đến lúc nào hắn mới quay lại.

Đôi mắt đen láy của Sở Dịch không hề chớp mà nhìn hắn, ánh mắt lấp lóe mấy lần, chốc lát, dứt khoát đứng dậy, quay đầu nhanh chân chạy vào phòng ngủ.

Tần Hữu chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn thân ảnh Sở Dịch thân ảnh biến mất, đột nhiên cảm thấy được Sở Dịch thật giống phi thường để ý chuyện bị hắn quảng sang một bên.

Liền ngay cả ngày đó khi đem cậu trói lên phi cơ, Sở Dịch tựa hồ cũng nói, muốn nhốt liền đem cậu nhốt trong nhà.

Hắn ngồi không nhúc nhích, Sở Dịch rất nhanh thò đầu ra, “Tôi với chú mặc giống nhau?”

Tần Hữu hôm nay cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi nhàn nhã rộng rãi, vừa nãy cũng chỉ là đi thay cái quần có chút nhăn nhúm, gật đầu: “Mặc thoải mái chút.”

Tần Hữu nói đi thăm bạn, Sở Dịch không nghĩ tới lại là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Basile.

Người này đang nghỉ phép tại biệt thự cách đảo này không xa, khoảng một canh giờ đi trên du thuyền.

Bữa tối được bày trong sân biệt thự Basile, là một bữa tiếc lớn kiểu Pháp tinh xảo ngon miệng, nhưng kỳ quái là, mặc dù Basile rất nhiệt tình hoan nghênh cùng tiếp đãi bọn họ, nhưng Tần Hữu lại giống như không quá quen thuộc với nhà thiết kế này.

Cùng nhau ăn xong bữa tối, Basile ôm Sở Dịch, dùng tiếng Anh nói: “Cậu vô cùng đẹp, đáng giá để bất kỳ người đàn ông hay phụ nữ nào vì cậu mà dâng lên thứ tốt đẹp nhất.”

Tuy rằng người Pháp rất lãng mạn, nhưng câu nói này vẫn rất đột ngột, Sở Dịch cảm thấy cậu với Tần Hữu cũng không có trình diễn màn ngược cẩu nào trong suốt bữa tiệc.

Mà Basile nói xong, có người hầu đem một khay thủy tinh bên trên có một hộp trang sức tinh xảo đưa tới trước mặt Tần Hữu, sau đó, Basile cùng những người khác đều rời đi.

Trong vườn hoa chỉ còn lại hai người bọn họ, tiếng nhạc vẫn quẩn quanh không có dừng lại.

Nhưng, Tần Hữu rất nhanh cầm hộp lên, kéo tay cậu: “Về thôi.”

Sở Dịch có chút không tìm được manh mối, thời điểm bọn họ rời đi, Basile đi tiễn bọn họ có chút giống như không hiểu tại sao bọn họ lại rời đi nhanh như vật, đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía Tần Hữu mang theo chút nghi hoặc.

Nhưng Sở Dịch rất nhanh liền hiểu được Tần Hữu là muốn làm gì.

Trên đường về, du thuyền chạy tới vị trí cách tiểu đảo không xa liền dừng lại.

Sở Dịch nhìn về phía hòn đảo, quả thực không thể tin được đó chính là hòn đảo mà cậu đã từng ở.

Hòn đảo nhỏ như đem tất cả ngọn đèn nó có mà thắp sáng lên, giữa một màu chàm của màn đêm trên biển, hòn đảo kia giống như một hòm châu báu được khảm nạm phát ra ánh hào quang óng ánh, bên trong giống như có hàng ngàn, hàng vạn viên bảo thạch lung linh lấp lánh.

Cậu ngạc nhiên mà mở to mắt nhìn Tần Hữu, ánh mắt Tần Hữu tựa hồ vẫn luôn đặt tại trên người cậu, nhìn kĩ biểu tình trên mặt cậu, đôi mắt thâm thúy bị ánh sáng từ xa chiếu lên tỏa ra ánh sáng.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tần Hữu trầm giọng mở miệng.

Sở Dịch nhất thời trố mắt ngoác mồm, đừng nói với cậu là hòn đảo nhỏ này là quà sinh nhật.

Mà không để cậu ngạc nhiên quá lâu, Tần Hữu rất nhanh móc ra cái hộp kia, mở ra, đưa tới trước mặt Sở Dịch.

Bên trong là một đôi nhẫn, Sở Dịch lúc này mới phản ứng, Basile hàng năm chỉ nhận một đơn đặt hàng đặc chế, mà tiêu chuẩn để được đặt hàng này cũng chính là hàng năm đấu giá vật phẩm mà các doanh nhân đổ xô tới vung tiền như rác.

Cậu còn đang sững sờ, Tần Hữu đem một chiếc nhẫn trong đó tháo ra, đeo vào ngón tay đeo nhẫn của cậu, sau đó vỗ vỗ đầu cậu: “Sau này cũng phải ngoan.” Rất nhanh, có chút biệt nữu mà đưa ánh mắt dời đi chỗ khác.

Này này này này chuyện này…

Cũng đeo chiếc nhẫn còn lại lên ngón tay đeo nhẫn của hắn, Sở Dịch lúng ta lúng túng nhìn vòng tròn trên tay, Tần Hữu đây là đang đề nghị kết hôn sao?

Sau này cũng phải ngoan, trong đầu Sở Dịch trăm mối ngổn ngang chạy loạn, cậu ôm chặt lấy Tần Hữu, vùi đầu vào bên gáy Tần Hữu.

Đến nửa ngày mới khó khăn mở miệng, “Lời cầu hôn của chú, sẽ bị người khác phun tào cả đời.”