Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 46




Đêm nay cậu vẫn luôn bị dằn vặt đến khi ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ đã rõ ràng.

Lúc ngừng lại Sở Dịch nằm ở trên giường mệt đến ngay cả một ngón tay cũng không nhấc lên được, ngủ một giấc đến buổi trưa, Tần Hữu đem rèm cửa sổ kéo đến chặt chẽ, mới quay người trở lại trên giường.

Kỳ quái là, thân thể uể oải, đại não lại hết sức phấn khởi.

Tần Hữu nằm lên giường, triển khai cánh tay, Sở Dịch lập tức tới gần dán vào hắn, đem đầu gối lên bả vai hắn.

Mãi cho đến khi cánh tay Tần Hữu đặt lên thân thể cậu, nghiêng đầu hôn một cái lên trán, Sở Dịch nghĩ đến cái gì, chần chờ chốc lát: “Chú Tần…”

Tần Hữu duỗi tay tắt đèn, trong phòng nhất thời một mảnh tăm tối, tay bỏ vào trong chăn ôm lấy cơ thể Sở Dịch, có phần bất đắc dĩ nhắc lại: “Chú Tần, ừ.”

Hiếm thấy lại soi mói xưng hô, Sở Dịch nhanh tay khoát lên phần ngực trần trụi kiến cố của hắn, cũng có chút buồn cười: “Tên gì cũng không phải đều giống nhau sao?”

Trước đây, khi quan hệ còn chưa sáng tỏ, lúc đó có một khoảng thời gian rất dài, cậu cũng vô cùng tính toán cái này, hiện tại nghĩ lại còn cảm thấy vô cùng cảm khái, mà trước mắt lại cảm thấy, nếu gọi như vậy, cũng chưa chắc đã không phải là một loại tình thú, tràn ngập mê hoặc cấm kỵ.

Sở Dịch bị chính suy nghĩ dâm đãng của mình hù sợ, cậu trước đây không phải như thế.

Cậu suy nghĩ miên man, Tần Hữu dung túng mà nở nụ cười.

Tay tại bên hông cậu nhẹ nhàng nhéo một cái, thanh âm hùng hậu truyền tới bên tai Sở Dịch, “Chú Tần làm sao, hả?”

Sở Dịch đầu óc hoảng hốt một chút mới nhớ tới vừa nãy cậu muốn nói.

Dừng cười, trầm mặc chốc lát, mới cẩn thận hỏi: “Tập kích tối qua là ai, chú có phải là quen biết?”

Vừa dứt lời, bàn tay đang nhẹ nhàng chậm rãi eo cậu chợt dừng lại, trong bóng tối, Sở Dịch chỉ có thể nhìn thấy trong mắt Tần Hữu có hai điểm u quang, trầm mặc hồi lâu, cậu nghe thấy giọng nói lạnh lẽ yếu ớt của Tần Hữu truyền đến: “Là ông nội.”

Sở Dịch nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm than một hơi, quả nhiên, giống với suy nghĩ của cậu. Thông đồng với cháu đích tôn nhà người ta, khiến cho hắn không thể lấy vợ sinh con, thì phải trả giá thật lớn.

Nhưng cậu nửa điểm cũng không hối hận, coi như là cậu ích kỷ, thật vất vả lắm cậu và Tần Hữu mới có hi vọng, bất kỳ yếu tố bên ngoài nào cũng không được ảnh hưởng tới quyết tâm ở bên cạnh Tần Hữu của cậu.

Nhưng đồng thời cậu cũng cảm thấy viên mãn trước mắt vẫn bị bao phủ mù mịt, ông Tần Hữu phản đối ngay tức khắc như vậy, việc này hiển nhiên là chưa xong, mặc dù cậu không thèm đếm xỉa tới, lại không thể không lo cho Tần Hữu, người bị kẹp ở giữa.

Sở Dịch lặng im hồi lâu, tay Tần Hữu nắm ở thân thể cậu chặt hơn chút nữa, thân thể nghiêng đi, mặt đối mặt mà ôm lấy cậu, “Sợ sao?”

Giơ tay nâng lên cằm của cậu, “Trước đây tôi cho là cách xa tôi một chút thì em sẽ được an toàn, trước đó vài ngày mới nghĩ rõ ràng, em ở bên cạnh tôi mới là tốt nhất. Lần này là sơ suất, không có lần sau.”

Lời này của Tần Hữu vốn là muốn giúp Sở Dịch an tâm, mà Sở Dịch nghe xong liền sững sờ, lượng tin tức này thật lớn.

Cậu nắm chặt tay Tần Hữu, “Cho nên, nửa năm trước chú muốn đưa tôi đi, nhưng thật ra là bởi vì vào lúc ấy liền biết ông nội sẽ ra tay sao?”

Tần Hữu thân thể dừng lại, không nói phải cũng không nói không phải.

Giọng nói Sở Dịch càng kích động, “Chú sợ ông ấy đối phó tôi, có đúng không?”

Một buổi tối làm năm lần, cổ họng Sở Dịch đã khàn, vào lúc này thoáng tăng âm điệu nói chuyện, mỗi âm sắc trong thanh quản khàn trầm này như được kéo dài, cảm giác mỗi âm đều được nhấn mười phần rõ ràng. Tần Hữu vội vã giữ lấy gò má của cậu, vội vội vã vã mà động viên, “Bảo bối, đừng nóng vội.”

Mà Sở Dịch đột nhiên cảm thấy trong lòng chua xót, không phải vì chính mình, mà là vì Tần Hữu.

Tách ra nửa năm, Tần Hữu một thân một mình, mấy chục năm cuộc đời cho rằng chuyện tình cảm này đương nhiên sẽ không đi đến đâu, nhưng đến lúc hai người gặp nhau, sinh hoạt của Tần Hữu lại giống cậu trước kia, hai người song song lại thành cùng một đường. Trong suốt nửa năm này, mỗi ngày lại thêm đau đớn, rốt cuộc hắn đã trải qua những tháng này như thế nào.

Tần Hữu một người đàn ông cường thế như vậy, việc kêu đau một tiếng cũng sẽ không làm.

Trong mắt người khác, Tần Hữu là một người cao cao tại thượng có thể hô phong hoán vũ, nhưng thật ra, triệt đầu triệt đuôi là một người đàn ông ngốc.

Sở Dịch ôm chặt lấy lưng Tần Hữu, đầu để dưới cằm Tần Hữu, “Chú sao không hỏi một chút ý tứ của tôi, đối với tôi mà nói, phải rời khỏi chú là sống còn khổ hơn là chết.”

Đối mắt với thẳng thắn cùng nhiệt liệt như vậy, bàn tay Tần Hữu đè lại sau đầu Sở Dịch đem cậu gắt gao ôm vào trong lòng mình.

Đôi môi cùng cằm cọ qua cọ lại trên mái tóc mềm mại của Sở Dịch: “Sẽ không”. Hắn kiên định nói: “Tôi sẽ không để em rời đi nữa đâu.”

Thẳng thắn nhiệt liệt, hơn nữa chiến thắng toàn bộ thế giới Sở Dịch, ngày thứ hai liền bị bệnh.

Mới đầu là lúc Tần Hữu tỉnh lại phát hiện người trong ngực da nóng đến thiêu tay, dùng cằm chạm vào cái trán của Sở Dịch, Tần Hữu hoàn toàn thanh tỉnh.

Hắn gọi Sở Dịch, nhưng mí mắt Sở Dịch giật giật, đôi mắt mở rất nhanh liền nhắm lại, như vậy mấy lần, hai má trắng noãn hiện ra ửng đỏ bất thường.

Cùng hắn ở lâu như vậy, tinh thần Sở Dịch vẫn luôn sáng ngời, cho dù mấy lần bị thương vẫn luôn có tinh thần.

Lúc này Tần Hữu cuống lên, hai người vẫn khỏa thân nằm trong chăn, Tần Hữu đứng dậy phủ thêm áo tắm, vạt áo trước cũng không buộc, gọi một cuộc điện thoại, sau đó, đi tìm quần áo ngủ, sau đó mặc vào cho người nào đó đang ngủ tới mê man.

Hắn biết Sở Dịch bị như vậy là do hắn làm quá phận, thực ra, từ lần trước Sở Dịch rời đi, hơn nửa năm cấm dục, tối qua, hắn rất khó khống chế bản thân.

Sau đó, thời điểm giúp Sở Dịch rửa ráy tựa hồ nhìn thấy tơ máu, nhưng không quá rõ ràng, Sở Dịch vẫn không kêu đau, lúc đó hắn còn cho rằng bản thân nhìn nhầm.

Bác sĩ rất nhanh thì tới đây, khai chút thuốc bổ cùng thuốc uống, Sở Dịch bị gọi dậy cho uống thuốc xong mới thấy tỉnh táo hơn một chút, ngoan ngoãn nằm lỳ ở trên giường, mặt dán vào gối, hai mắt sáng lên không chớp mắt mà nhìn về phía Tần Hữu.

Tần Hữu ngồi ở đầu giường, tay xoa xoa đầu cậu, hỏi: “Lần trước cũng như vậy?”

Sở Dịch không nhúc nhích, chỉ là đôi mắt đen láy lấp loé mấy lần, “Uống thuốc xong là tốt rồi.”

Tuy rằng vẫn còn có chút trách cứ cậu hồi đó thân thể không thoải mái mà còn chạy ra ngoài làm việc, nhưng suy cho cùng vẫn là đau lòng cậu, bởi vậy, Tần Hữu cũng không nói gì thêm nữa.

Chẳng qua là cũng cần phải tìm một biện pháp thật tốt, hai người bọn họ hiện tại là củi khô lửa cháy, thực tủy biết vị, quá tiết chế là điều không thể, hay là đi kiếm thuốc gì đó?

Ông nội đang nằm viện, một lượng lớn công vụ phức tạp phải chờ Tần Hữu xử lý, hơn nữa, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất của ông nội. Chuyện ngày hôm qua Sở Dịch bị tập kích, một người cũng không thể bỏ qua, cho nên, tuy rằng Sở Dịch vẫn còn phải nằm trên giường, Tần Hữu cũng không thể không ra khỏi cửa.

Tần Hữu đứng bên giường mặc quần áo, đem từng nút sơ mi cài lại, ánh mắt nhìn Sở Dịch: “Yến Thu Hồng cùng người của hắn sẽ cùng chúng ta trải qua giao thừa, buổi chiều sẽ tới đây, nếu em tinh thần tốt thì ra tiếp, còn không thì thôi, không phải cùng hắn khách sáo.”

Năm này là năm đầu tiên hắn cùng Sở Dịch trải qua giao thừa, cuối cùng là một ngày lễ đoàn viên.

Yến Thu Hồng là do Tần Hữu mời tới, không phải vì lý do gì, Sở Dịch đã lâu không có gia đình ấm áp, năm nay hắn liền muốn cho cậu trải qua không khí ấy.

Sở Dịch đôi mắt hơi mở lớn, sau đó khóe môi tạo lên một nụ cười, gật đầu, “Được.”

Tần Hữu đem âu phục mặc vào “Hôm nay, toàn bộ hàng tết sẽ được đưa tới, em nhàn rỗi không có gì làm muốn rời giường thì đi xem cũng được, thiếu cái gì thì bảo người làm đi mua, bọn họ chính là cần chén cơm này nên đừng ngại sai bảo bọn họ.”

Bộ dáng này của hắn thật giống ông chồng trước khi đi làm liền ân cần căn dặn vợ mình vậy, hơn nữa cho dù toàn là việc cỏn con cũng không ngại phiền phức.

Sở Dịch cảm thấy bản thân đang được ngâm trong ôn tuyền vậy, ấm áp nhẹ nhàng, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn đật của Tần Hữu, trong lúc hoảng hốt, mơ hồ cảm giác như bọn họ đã quen biết nhau thật lâu rồi, con đường dài sau này, bọn họ cũng vẫn như này mà cùng nhau đi hết.

Tần Hữu nhấc lên cánh tay chỉnh lại cổ áo sơ mi, ánh mắt nhìn về phía Sở Dịch, ôn hòa nói: “Chính mình muốn ra ngoài thì đợi tôi trở về đi cùng, biết không?”

Sở Dịch khéo léo nằm ở đó, đệm giường, gối, chăn cùng áo ngủ trên người cậu đều là một mảnh trắng xóa mênh mông, nổi bật trên đó là khuôn mặt trắng nõn hồng hào, đôi mắt linh động, đen láy.

Ánh mắt mang theo ý cười mà rơi vào trên người Tần Hữu, “Hôn em một chút.”

Tần Hữu tay run một cái, “…”

Quá vui, tâm can cậu đều run rẩy.

Tần Hữu hôn Sở Dịch đến khi hít thở không thông mới tha, ra khỏi nhà, Sở Dịch cảm thấy thân thể cũng chẳng phải không còn chút sức lực nào liền cũng từ trên giường bò dậy.

Biết buổi chiều Yến Thu Hồng sẽ tới, cậu rửa mặt xong cũng thay một bộ quần áo thường ngày có thể gặp khách, xuống tầng phát hiện mấy bảo tiêu của Tần Hữu đều đang ở trong phòng khách, bầu không khí có chút tiêu điều căng thẳng.

Nghĩ tới mấy cuộc điện thoại của Tần Hữu trước khi rời đi, Sở Dich cũng hiểu đại khái, mấy ngày nay Tần Hữu đều bận việc không khác mấy là đang bức vua thoái vị, những việc này cậu cũng không giúp được gì, nhưng ít ra cũng cố gắng để bản thân không gây thêm phiền.

Loạt việc tự cho mình là thông minh, lỗ mãng mà tự chủ trường hành sự kéo chân người khác lại là việc cậu không làm được.

Buổi chiều, Yến Thu Hồng đến, cũng chỉ có mình hắn tới trước, người kia của hắn Sở Dịch cũng từng gặp qua trên phim trường, cũng không tính là người xa lạ, nhưng hôm nay lại không đi cùng.

Cùng Yến Thu Hồng hàn huyên vài câu, “Sao lại chỉ có mình anh?”

Yến Thu Hồng cười cười, “Tên kia hiện tại so với tôi còn bận rộn hơn, giao thừa mới đến.”

Hai người cùng nhau lên tầng, Sở Dịch mang hắn tới gian phòng để xếp đồ.

Thấy tư thế một nửa chủ nhân của Sở Dịch, Yến Thu Hồng đương nhiên sẽ không bỏ qua mà trêu trọc cậu, đánh giá cậu vài lần, “Thực sự là xoay chuyển tình thế nha, đi một vòng lớn như vậy, cuối cùng cậu với Tần Hữu vẫn chung một chỗ, ai? Cậu biết không? Khi Tần Hữu ủy thác tôi dẫn cậu đi đế đô trong vòng sáu tháng, vành mắt đều đỏ, việc này phát sinh trên người hắn, có thể khiến người ta cười cả đời.”

Hắn hồi đó mời Sở Dịch cùng đi đế đô thực ra là thu xếp của Tần Hữu, đây là chuyện không thể đâm thủng trong lòng đại gia.

Lời này vốn là lời tiêu khiển của hai người, nhưng Sở Dịch nhiều ít cũng thấy không dễ chịu.

Mà Sở Dịch chỉ cười cười, “Đạo diễn Yến, anh không biết tôi lo lắng việc này bao lâu, tôi bây giờ còn muốn hỏi anh, tôi cự tuyệt anh một lần, sau này còn có thể diễn cho anh sao?”

Thoáng cái liền đem đề tài dời đi.

Yến Thu Hồng đằng nào mà tha cho cậu đánh thái cực, đối Sở Dịch cười ha ha: “Bây giờ cậu cùng Tần Hữu đã xác định quan hệ, vậy mà còn gọi tôi là Đạo diễn Yến không phải là quá khách khí sao? Sau này cậu cũng học theo Tần Hữu mà gọi tôi một tiếng là anh họ đi.”

Lời này thuần túy vô nghĩa, Tần Hữu xưa nay đối với hắn đều là gọi thẳng tên. Nói như vậy, cũng chỉ là trêu chọc Sở Dịch một chút.

Mà ý cười Sở Dịch không giảm chút nào, ánh mắt cậu sạch sẽ không có chút hỗn tạp nào, không chút do dự mà mở miệng: “Anh họ.”

Yến Thu Hồng: “…” Hình dáng ngoan ngoãn thuận theo này, phàm là người yêu thích đàn ông đều run sợ, chẳng trách lạnh lùng như Tần Hữu, đối với cậu một điềm đề kháng cũng không có.

Mà Sở Dịch càng ngoan, Yến Thu Hồng càng muốn trêu chọc cậu.

Cậu ngồi xuống ghế sa lông, Sở Dịch mang nước tới cho hắn.

Lúc Sở Dịch khom lưng, từ cổ áo nhìn vào có thể thấy vài dấu vết ám muội, Sở Dịch ngồi xuống bên cạnh hắn, cái mông cũng hạn chế tiếp xúc với cái ghế sô pha bên cạnh.

Yến Thu Hồng ánh mắt sáng lên: “Tôi đã nói với cậu, lần trước, khác là cậu cùng Tần Hữu làm, sáng sớm ngày hôm sau liền bỏ chạy không thấy đâu, Tần Hữu ở nhà liền phiền muộn, vẫn nghĩ rằng bản thân tài nghệ không tinh.”

Ánh mắt quét qua thân dưới Sở Dịch, khi Sở Dịch phát hiện ánh mắt của hắn liền giả vờ than thở: “Bây giờ xem lại, quả thật hắn đúng là tài nghệ không tinh thật,” lắc đầu một cái “Em họ của tôi thật không biết thương hương tiếc ngọc.”

Sở Dịch nghe xong chỉ muốn đỡ trán, nào có ai đem chuyện trên giường mang ra bên ngoài nói, cậu vẫn biết Yến Thu Hồng thích trêu chọc, nhưng không ngờ trình độ trêu đùa của người này lại tới mức này.

Mà chuyện này của Tần Hữu cậu không biết, bây giờ nghĩ lại, Yến Thu Hồng hẳn là cũng đã lấy chuyện tài nghệ không tinh này ra mà chế nhào Tần Hữu.

Trình độ bao che khuyết điểm của Sở Dịch kỳ thực không thua Tần Hữu là mấy, huống chi, công phu trên giường của Ngài Tần nhà cậu một điểm cũng không kém.

Vì vậy, Sở Dịch đón lấy ánh mắt của Yến Thu Hống, cười đến sáng lạn: “Anh họ đừng lo lắng, không phải cái kia nhỏ bé, cũng thay hắn bận tâm không được.”

Yến Thu Hồng hô hấp hơi ngưng lại, ngoác mồm lè lưỡi nửa ngày, suýt chút nữa thì cởi quần tại chỗ để Sở Dịch nghiệm qua thân thể hắn.

Thời điểm Tần Hữu đến bệnh viện, Tần lão thái gia đã tỉnh lại.

Hắn đi vào, lão nhân chậm chạp mà nghiêng đầu, ánh mắt vẩn đục đặt trên người hắn, từ trong mũi hừ lạnh một tiếng không vui.

Sắc mặt Tần Hữu lạnh lẽo, làm như không nghe thấy, đánh một cái ánh mắt tới người vẫn luôn hầu hạ bên cạnh ông, người kia gật nhẹ, lập tức đi ra ngoài.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai ông cháu nhà họ, ông nội chớp mắt nằm trên giường, thời điểm mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Đây là cháu một lòng một dạ muốn đối địch với ông sao? Ngày hôm qua là đứa nhỏ kia số may, khiến cho nó thoát được.”

Tần Hữu đứng ở bên giường, hai tay để ở phía sau, lạnh lùng nhìn ông: “Ông sẽ không có cơ hội thứ hai để ra tay.”

Tần lão thái gia sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, lần nữa mở miệng, giọng nói đã khàn đặc giống như tiếng giấy ráp ma sát trên bề mặt gỗ: “Cho nên, cháu vì một thú vui nho nhỏ đó mà muốn sống mái với ông sao?”

Tần Hữu cùng ông đấu sức nửa năm, trong một buổi tối ngắn ngủi hôm qua, người quanh ông đã bị thay toàn bộ, ông hiện tại đã bị Tần Hữu ngăn cách với bên ngoài, bên người không có một ai có thể để ông sai bảo.

Thừa dịp ông sinh bệnh, Tần Hữu đều đem toàn bộ các đường dây của ông còn lại rút ra sạch sẽ, điểm này Tần lão gia tử không hoài nghi chút nào.

Giọng nói của ông vẫn rất vô lực, nhưng vẻ mặt lẫn giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ, ánh mắt gắt gao khóa trên người Tần Hữu: “Đây là vì muốn tốt cho cháu, không cần biết cháu có tin hay không, ông chỉ muốn dạy tên nhóc họ Sở đó một bài học nhỏ, để nó không còn can đảm mà quấn lấy cháu, chú không hề có ý muốn lấy mạng nó.”

Từ khi nghe đến cái tên gọi “thú vui nho nhỏ” lông mày Tần Hữu đã chặt chẽ nhíu lại, lúc này mở miệng, giọng nói càng thêm âm lệ: “Không cần giải thích, giải thích vốn không phải là phong cách của ông, chuyện như vậy, cũng không phải là chưa có tiền lệ.”

Tần lão gia tử nhất thời sửng sốt, mở to hai mắt, ngón tay khô gầy hơi rung động, đôi môi mấp máy mấy lần, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Nguyên lai, là cháu đã biết rồi.”

Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Tần Hữu, Tần lão gia tử tâm tình càng thêm kích động: “Ông trừng trị người đàn bà đó thì có cái gì không đúng, là nó phá hủy con trai của ông, phá hủy cha cháu. Nếu không phải vì sống với nó không hạnh phúc, cha cháu cũng sẽ không say rượu, càng không chết trẻ vì tai nạn giao thông.”

Hai hàng nước mắt chảy xuống, giọng nói trở nên thê thảm đến tan nát cõi lòng: “Đó là con ông, là ông nuôi nấng nó từ nhỏ, không nỡ đánh nó một cái, thời điểm cha cháu qua đời còn không được toàn thây, nó đã phải chịu đau đớn thế nào, cháu có biết không?”

Ánh mắt Tần Hữu chuyển qua một bên, cắn răng nói: “Là ông ta tự làm tự chịu, từ đầu tới cuối, người bị hại cũng là mẹ cháu, đây chính là lý do giết bà ấy của ông sao?”

Tần lão thái gia nghe xong bỗng dưng mở to hai mắt, cánh tay khô gầy run rẩy chỉ về Tần Hữu: “Tần Hữu… Cháu… Cháu nói cái gì?…”

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Hữu sâu sắc liếc nhìn ông nội một cái, quay người rời đi không quay đầu lại.

Lưu lại Tần lão thái gia ở phía sau một trận ho sặc sụa, đôi môi nhúc nhích như là muốn nói gì đó, thế nhưng lại bị ho kịch liệt, cái gì cũng không nói thành lời.

Rất nhanh, từ bên ngoài phòng bệnh, một người phụ nữ đi vào , giúp ông thuận khí: “Lão thái gia…. Đừng kích động, đừng tiếp tục làm hại thân thể….”

Mãi cho đến khi dứt cơn ho, Tần lão thái gia vẫn gắt gao nhìn về cửa phòng nơi Tần Hữu vừa mới biến mất, ngón tay giơ ra: “Nó nói… tôi giết mẹ nó?…”

Người phụ nữ thở dài không lên tiếng, Tần lão thái gia mạnh tay nện xuống giường, “Tôi không làm… Không phải tôi…, cũng không phải người của tôi… Hung thủ… Không phải, đã đền tội sao?…”

Mà ngoài cửa trống vắng, Tần Hữu rời đi đã lâu.

Ông vô lực cãi lại, ngoại trừ người phụ nữ bên cạnh cùng mình, căn bản không ai có thể nghe được.