Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 4




Hình dáng đờ đẫn của Sở Dịch giống như thời gian đã dừng lại, Tần Hữu gõ cửa càng mạnh, cửa sổ thủy tinh rung mạnh, cậu tựa như không nghe thấy.

Tần Hữu dùng lực kéo cửa xe, không hề hấn gì. Cong mình kề sát vào nhìn kỹ, Sở Dịch nhãn thần mờ mịt, gương mặt hồng một cách bất bình thường, hiển nhiên là đã uống nhiều rượu.

Mới chỉ một giờ, Sở Dịch liền đem bản thân uống tới bất tỉnh nhân sự như này cũng ngoài sức tưởng tượng. Đúng lúc trợ lý dừng xe xong cũng tới, Tần Hữu đi qua một bên, nói: “Gõ cửa, kêu mở”

Trợ lý đi tới gõ cửa, qua một lúc lâu mới nhìn thấy đầu của người đang ngồi chỗ tài xế, đầu lắc lắc vài cái, ở trên ghế dựa tiếp tục dập đầu dập đầu.

Sở Dịch cảm giác sương mù giăng đầy hai mắt, con ngươi xoay chuyển thập phần chậm chạp, trong mắt đen nhánh nhìn quanh chậm rãi mới có tiêu cự, mang theo tia khó hiểu nhìn hai người.

Trợ lý tiên sinh vui mừng quá đỗi, “Sở Dịch, mở cửa”

Sở Dịch đầu tóc mất trật tự, bị mồ hôi thấm ướt dán tại thái dương, không ngừng lắc đầu: “Không ra.”

Cách cánh cửa đóng chặt truyền tới thanh âm nhỏ vô cùng. Nhưng thái độ của y kiên định mang theo tính tình trẻ con.

Trợ lý phóng nhẹ thanh âm: “Sở Dịch, mở cửa ra có được không?”

Sở Dịch ợ rượu, quật cường mà lại nghiêm túc nói: “Ba chưa có về. Ai tới cũng không mở….”

Tần Hữu: “…. “

Trợ lý tiên sinh: “…. “; Vị ấy là ai a?

So sánh với Sở Dịch lúc thanh tỉnh nhu thuận hiểu chuyện, nho nhã lễ độ, trợ lý tiên sinh trước sự tương phản to lớn này bị đánh bại.

Quay đầu liếc mắt nhìn thấy Tần Hữu đứng như bất động, toàn thân tỏa ra cường thế lại có khí tràng gia trưởng, đột nhiên lại nhanh trí.

Chỉ một ngón tay: ‘Xem, ba cậu tới rồi’

Tần Hữu: “. . . ! !”

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, lá vàng lảo đảo phiêu rơi xuống.

Người say trong xe mơ mơ màng màng sửng sốt.

Chậm rãi vươn một tay đặt trên cửa sổ xe, người ghé vào một tầng thủy tinh, vẻ mặt thê lương mà nhìn xung quanh Tần Hữu, như là muốn xác nhận điều gì đó.

Nước mắt từ trong chảy xuống, cửa đột nhiên mở ra, Sở Dịch từ trong xe nhảy lên, mới vừa bước ra liền bước hụt, mạnh lảo đảo một phen, may là được trợ lý tiên sinh nhanh chóng đỡ lấy mới không bị ngã xuống đất.

Nhưng cậu, người còn chưa có đững vững đã đem một thân mùi rượu lảo đảo hướng về phía Tần Hữu, thần sắc lạnh lùng trước sau như một của Tần Hữu xuất hiện kẽ nứt. Trước khi Sở Dịch vọt tới bản năng đã đưa tay ra giữ lấy người Sở Dịch.

Sở Dịch giơ cánh tay khoát lên bả vai hắn, dùng loại nhãn thần như gặp được thân nhân thất tán nhiều năm không gặp, nước mắt ào ào chảy ra, môi mấp máy không biết nói cái gì.

Tần Hữu vài thập niên không có trải qua tư vị không biết phải làm sao, lại sợ người trước mặt té ngã, không thể làm gì khác hơn đem người giữ chặt.

Mấy giây không nói gì, Sở Dịch đột nhiên khóc thút thít đi cà nhắc, khuôn mặt dán lên gò má Tần Hữu, nước mắt cùng hỗn hợp không rõ là cái gì dính lên người khiết phích Tần tiên sinh.

Tần tiên sinh “. . .” Tôi cũng không có đứa con trai nào như cậu.

Nhưng Sở Dịch cả người run tới lợi hại, tiếng khóc nức nở lại nhỏ vô cùng, giống như giữa đêm khuya vắng người nhưng lại cực lực không dám phát ra rên rỉ.

Cậu thở gấp tới sắp thở không được, một lúc lâu sau mới mơ hồ nói: “Chúng ta….về nhà…”

Cậu nói, về nhà.

Tần Hữu vốn đang giằng co muốn tạo ra khoảng cách với cậu, lại buông bỏ hết, mắt thấy tình huống của bảy năm trước dường như lại lặp lại, hắn không biết ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể khiến cho Sở Dịch say tới mức này chỉ có thể là đã bị mất người mà bản thân đã kí thác nhiều năm, đối với cậu làm ra một đả kích nghiêm trọng.

Đúng vậy, dựa vào một ít hiểu biết của hắn về Sở Dịch, phụ thân của Sở Dịch, hình như, đã qua đời nhiều năm.

Đã có chuyện gì? Cả đêm ăn uống, nói cười, đến lúc chia tay, Sở Dịch vẫn còn tốt, tại sao vậy?

Kéo Sở Dịch, đem cánh tay khoát lên vai, Tần Hữu đem theo thanh niên say bí tỉ: “Đi thôi, về nhà.”

Đỡ Sở Dịch ra tới lề đường, đèn đường đem thân ảnh hai người chiếu sáng, thấy Sở Dịch ho khan vài tiếng, Tần Hữu dừng bước: “Cậu muốn nôn sao?”

Sở Dịch ủy khuất, giống như muốn khóc: “Tôi thật vất vả…. mới uống vào… anh còn bắt tôi…..nôn ra?”

Được rồi, rất có đạo lý, trợ lý đem cửa xe mở ra, Tần Hữu đem Sở Dịch vững vàng nhét vào trong xe, đứng thẳng người xả giận, vuốt vuốt mặt.

Đêm nay đến thăm lão nhân gia hiển nhiên là không được, Tần Hữu đem Sở Dịch tới nhà hắn ở trung tâm thành phố, xe dừng ở trong sân, đem người đưa vào khách phòng, Sở Dịch ngã xuống giường vẫn còn cầm theo điện thoại, mặc dù lúc nãy thần trí không thanh tỉnh, còn xoay vòng hỗn loạn như vậy, nhưng cậu vẫn cầm điện thoại không chịu buông ra.

Tần Hữu cởi áo khoác ngoài ném qua một bên, quay đầu lại nhìn Sở Dịch như đã hết sức lực mà ngủ mất.

Đột nhiên một tiếng tin nhắn rõ ràng truyền tới, Sở Dịch cả người run lên, mắt chậm rãi mở, vài giây an tĩnh, tay run rẩy theo phản xạ mà mở màn hình.

Nếu như nói tối nay cậu có gì khác thường, thì đại khái chính là lúc thất thần trong nháy mắt sau khi nhận được tin nhắn, Tần Hữu đột nhiên nhanh vọt tới, giật lấy điện thoại di động trong tay, trầm giọng nói: “Đừng xem”

Sở Dịch trở tay muốn đoạt lại, nhưng dù sao cậu cũng say tới mức không còn biết gì, động tác chậm chạp, cậu giùng giằng muốn đứng lên, Tần Hữu một chân nửa quỳ ở trên giường, một tay bắt lấy cổ tay cậu đè lại, sau đó bản thân cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Chỉ liếc mắt, Tần Hữu liền ngây ngẩn cả người.

Tin nhắn gần nhất đã mở ra, hình ảnh phóng đại, hắn thấy rõ, đây là một căn phòng, ánh sáng đầu giường chiếu xuống thùng rác ngay cạnh, bên trong là vài cái bao đã dùng qua, trong ngoài đều dính dung dịch trong suốt đã khô của dầu bôi trơn cùng chút bạch dịch, thực sự tác động lên dục vọng của con người.

Trượt trượt màn ảnh, lúc bảy giờ rưỡi, là lúc bọn hắn đang ăn cơm, Sở Dịch nhận được một bức hình, là ngày 28 tháng 11, chính là ngày Sở Dịch bị thương phải nhập viện

Ảnh chụp chính là buổi tối, dưới ánh đèn mờ nhạt, Bùi Thành Uyên cùng một nam nhân cao gầy đeo kính đang đi tới một cái khách sạn.

Người gửi tin nhắn còn gửi thêm lời giải thích: “Cậu nhờ tôi đi cứu cậu ở Cầm vườn hôm đó, nửa đường trở về nhà đụng phải cảnh này, tôi đã nói rồi họ Bùi không thành thật.”

Người chụp hình hiển nhiên đã đi theo dõi bọn họ, từ lức ở tiệm cơm lên xe, rồi lái đến một tiểu khu biệt thự, rồi đến cửa biệt thự, sau đó hai người cùng nhau vào trong,

Kế tiếp là vài tấm chụp tới mơ hồ, nhưng hiển nhiên không phải cùng ngày với mấy tấm ảnh trước, lần này hình ảnh thẳng thắn vào tận trong phòng, hai người đàn ông, quần áo mất trật tự ôm nhau, hôn môi, Bùi Thành Uyên cả người xích lõa đem một nam nhân khác đè xuống giường….

Cả một buổi tối, từ lúc bọn họ bắt đầu ăn, Sở Dịch lục tục thấy, chắc là những thứ này. Cho nên ban đêm đem xe dừng ở chỗ không có ai trông coi uống rượu, cũng vì có nhà mà không về được, nên tìm một khoảng không nào đó mà đem bản thân giấu đi.

Lạnh lẽo đêm gió rét, để bay mùi rượu, hai cánh cửa sổ đều được mở ra, gió mạnh mẽ thổi vào trong phòng, Sở Dịch xụi lơ từ bỏ giãy giụa, Tần Hữu buông cậu ra, xoay người lấy ra bao thuốc từ trong túi áo, châm lửa.

Đi tới bên giường, hung hăng hít vào một hơi, không nói chuyện.

Tình cảm, cái từ này đối Tần Hữu mà nói cũng quá xa lạ, hơn nữa, Sở Dịch thực sự cần sao?

Tuy vậy, nhưng khi nhìn rõ Sở Dịch đang nằm trên giường, như là muốn che giấu sự chật vật của bản thân mà đem cả người đều rúc vào trong bóng tối, Tần Hữu đứng ở đó không nhúc nhích.

Sở Dịch còn đang giấu đầu hở đuôi mà đem người thu lại càng chặt, giống như vậy, toàn bộ đều không muốn để người khác biết, nhưng lại không có chỗ nào che giấu.

Mở miệng, giọng nói mang theo tiếng khóc cùng sự thất bại mà căn bản không thể giấu được: “Tôi chính là thất bại như thế….. trước đây bại bởi người mới…. hiện tại….. lại vì tình cũ”

Tần Hữu cho tới bây giờ đối chuyện yêu đương đều khinh thường, nhưng hắn biết Sở Dịch đối hai chữ này lại có bao nhiêu chăm chú cùng chấp nhất.

Thế nhưng, dựa vào mấy ngày nay quan sát Sở Dịch, thần tượng trẻ tuổi nổi tiếng, tuy rằng không phải là hồng danh, nhưng con đường diễn xuất từ trước tới nay vẫn bằng phẳng thông thuận, tuổi còn trẻ, tiền đồ sáng lạn.

Một Sở Dịch phân minh rõ ràng như vậy, mất đi một Bùi Thành Uyên có đáng giá để thống khổ như vậy sao?

Lặng người nghĩ, Tần Hữu là một người lạnh lùng, bảy năm trước, khi gặp Sở Dịch mười tám tuổi, ở trước mặt hắn chửi bậy, nếu không phải vì đối với người trước mặt vẫn còn tia kính nể, lúc đó, vì phiền toái cùng phẫn nộ, hắn thật sự sẽ đem Sở Dịch từ trên lầu ném xuống, như vậy hắn cũng chưa chắc đã hết bất bình.

Lúc đó, Sở Dịch đã mắng thế nào?

“Cút ngay! Đừng con mẹ nó đứng đó mà nói, anh là cái thá gì, đừng con mẹ nó cho rằng mình là một đấng cứu thế, người khác sống chết ra sao liên quan cái rắm gì tới anh?”

Lúc Sở Dịch mắng hắn, trên trán ồ ồ chảy máu, hơn phân nửa khuôn mặt bị nhiễm một mảnh máu đỏ, hắn đem Sở Dịch đưa tới bệnh viện, là kéo vào thang máy. Xe là gọi 120 lái tới, đêm đó Tần Hữu có đi xe, nhưng cũng không muốn bị tiểu tử này nhuộm cho xe cả một màu máu đỏ, không duyên cớ lại dính vận đen.

Sau khi băng bó Tần Hữu rời đi, từ đó về sau, bảy năm ,bọn họ cũng chưa từng gặp lại.

Thế nhưng, Sở Dịch có giữ lại số điện thoại của hắn, từ đó về sau mấy năm, cậu luôn gửi hình của mình tới hòm thư của hắn, mỗi lần đều có khoảng thời gian khác nhau, ngắn thì là hai tháng, lâu là một năm, từ ngây ngô đến thành thục, từ quê đến những lần đổi nơi ở, từ lúc về nước tiếp tục đi học cho tới vai diễn đầu tiên của cậu.

Tất cả đều không có ngoại lệ, mỗi tấm hình, cậu đều cười.

Trừ lần đó ra, không có ảnh nào có chữ, thế nhưng, Sở Dịch muốn nói gì, Tần Hữu đều hiều, tôi đang sống, tôi đang cố gắng sinh hoạt, tôi rất khỏe, cùng với lời cảm ơn.

Có lẽ hắn chưa làm được mấy chuyện tốt, Tần Hữu từ không có cảm giác mình là người tốt, thế nhưng, khi hắn từ hòm thư chứng kiến đứa bé này trải qua quá nửa tuổi niên thiếu, khi lần thứ hai Sở Dịch hào hoa phong nhã đứng trước mặt hắn, hắn cũng có chút cảm giác tự hào nho nhỏ.

Tựa như một người cũng không yêu thích hoa cỏ, một ngày đột nhiên ở mảnh đất trước cửa nhà đào một hố đất nhỏ, sau đó không biết gió từ đâu thổi tới mang theo hạt mầm, rơi vào khối đất này, chỉ có ánh mặt trời cùng nước mưa, chẳng bao giờ được người để ý chiếu cố, thế nhưng một ngày phát hiện, hạt đã thành cây cành lá sum sê, nở ra những bông hoa rực rỡ.

Thế nhưng, việc này Sở Dịch không nói, hắn cũng sẽ không hỏi.

Lần nữa gặp mặt, hắn vô ý đụng vào chuyện không tốt trước đây, Sở Dịch cũng không muốn, chỉ là có chút liên hệ như vậy, thỉnh thoảng nghĩ lại, kì thực bọn họ cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Nhưng hắn thật sự có một tia yêu thương,là lần cuối cùng Sở Dịch gửi ảnh cho hắn vào một năm trước.

Trong hình, mặt trời xanh trong, ngọn núi đan xen, hai thanh niên đeo hai cái bao lô, một là Sở Dịch, một, dù chỉ có nửa bên mặt, nhưng hắn có thể đoán, là Bùi Thành Uyên

Khi đó, bọn họ còn cùng một chỗ cười đến rực rỡ.

Mãi cho đến khi Sở Dịch khóc tới ngủ quên, không còn nức nở, Tần Hữu mới đóng kĩ của sổ, xốc lên áo khoác ra ngoài.

Đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy điện thoại của Sở Dịch đổ chuông, Tần Hữu xoay người đến đầu giường cầm lên liếc mắt, phát hiện cư nhiên là người quen.

Quả quyết ấn nút nghe, điện thoại để lên tai.

Thanh âm trong điện thoại như muốn phá màng tai, cà lơ phất phơ nói: “Sở Dịch, thế nào? Tớ sai người theo hắn chừng mấy ngày, lần này theo cũng đủ cứng đi, tớ đã nói họ Bùi không phải là đồ tốt, cậu xem qua chưa, cũng không sao, tớ đang ở dưới nhà cậu, cậu chừng nào thì về? Tớ đây toàn tâm toàn ý đem bả vai hoàn mỹ, đứng nhất năm thứ nhất đại học cho cậu mượn dùng một lát, xong tớ với cậu đi thu thập cái tên ngốc kia”

Chờ hắn nói xong, Tần Hữu trầm mặt, mọi vấn đề ứ đọng trong cả một đêm này trong nháy mắt bộc phát: “Triệu Ly Hạ, cậu có đầu óc không hả?”

Người bên kia trầm mặc một giây, sau đó la hoảng lên: “Chú Tần!? Tại sao lại là chú?”