Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 37




Thời điểm về tới nhà cũng là bốn giờ chiều, Sở Dịch ngồi trên xe, mắt nhìn thấy ngôi biệt thự quen thuộc, cậu thấy hai chiếc xe việt dã đang đỗ trước cửa, thoạt nhìn giống hai chiếc việt dã trong lần biến mất hai ngày trước của Tần Hữu.

Một cơn mưa lớn mới vừa ngớt, Sở Dịch không để trợ lý lái xe vào trong, vội vàng nói với hắn mấy câu, bản thân cầm theo túi du lịch xuống xe, nhanh chân chạy về cửa biệt thự.

Vừa đi vào sân trước, xa xa liền thấy Tần Hữu mang theo trợ lý cùng mấy người đàn ông mặc âu phục cao lớn đang đi qua cổng vòm đi về hướng cậu.

Sở Dịch nghênh đón, tầm mắt hai người giao nhau, thần sắc đều có một khắc ngưng lại.

Sở Dịch tim đập càng thêm kịch liệt, dù sao chia tay lần trước, hai người bọn họ đều chưa nói xong, qua một tuần gặp lại, thật giống như mọi chuyện vẫn bình thường, cũng có gì khác khác.

Đôi mắt đen kịt thanh lãnh nhìn cậu, ánh mắt giống như có đôi chút ngạc nhiên.

Bọn họ càng đi càng tới gần nhau, trong đôi mắt đen nhánh từ từ cuồn cuộn lên lớp sương mù dày, trong đó bao hàm những cảm xúc không thể nói rõ thành lời.

Mãi cho đến khi đi tới trước mặt cậu, Tần Hữu mới mở miệng: “Về rồi!”

Sau đó đánh mắt với mấy người bên người, vị trợ lý hiểu ý mang người đi ra ngoài trước.

Mãi cho đến khi mọi người đều đã ra ngoài, Sở Dịch gật đầu: “Mới vừa xuống máy bay.”

Nhìn thấy Tần Hữu bình yên vô sự xuất hiện trước mặt, nỗi lo lắng của cậu rốt cục cũng buông xuống được một chút.

Đang là tháng sáu, Tần Hữu mặc trên người sơ mi cùng quần bò, một tay mang theo túi du lịch, một tay cầm theo một áo jacket, rõ ràng là đang muốn ra ngoài.

Vừa nãy bắt chuyện xong, hai người đều rơi vào trầm mặc bí bách. Mà Sở Dịch lần thứ hai cảm nhận được cảm giác ngột ngạt kia đang ùn ùn kéo tới, vào lúc này cũng không thể lo tới sự lúng túng hay xấu hổ gì.

Tần Hữu thâm trầm nhìn cậu, cậu cũng thẳng tắp nhìn lại, “Chú muốn đi đâu?”

“Hán Nguyên.” Tần Hữu đơn giản trả lời.

*Hán Nguyên: một huyện thuộc địa cấp thị Nhã An, tỉnh Tứ Xuyên, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Huyện này có diện tích 2349 km2, dân số năm 2002 là 350.000 người. Wikipedia

Trên đỉnh đầu mây đen che kín bầu trời, không khí ẩm ướt đến khó chịu, mưa rào cũng chỉ mới ngưng trong chốc lát, trông có vẻ như muốn mưa tiếp.

Hán Nguyên cách S thị cũng xa, bốn tiếng chạy xe, mà cả huyện đều nằm trong núi, bên đó mỗi lần mùa mưa tới đều có đất đá sạt lở, Tần Hữu bây giờ lại tới đó, đến nơi hẳn cũng đã tối rồi, có gì gấp mà hôm nay không thể không đi?

Mà không đợi Sở Dịch hoài nghi, Tần Hữu mở miệng lần nữa, “Tôi… sẽ không đi lâu đâu.”

Có thể là vì không có thói quen phải giải thích, tốc độ hắn nói ra có hơi trì hoãn, hai mắt thâm thúy nhìn Sở Dịch nửa ngày, trong ánh mắt đan dệt nhiều loại tâm tình

Nhưng cũng không đối diện với ánh mắt cậu đủ lâu, Tần Hữu đã dời tầm mắt đi chỗ khác, nhưng rất nhanh lại nhìn về phía cậu, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cậu.

Nói: “Tôi đi, cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Trái tim Sở Dịch một trận co rút, cơ hồ bật thốt lên mà muốn hỏi lại Tần Hữu, rốt cuộc là nói gì vậy?

Mà Tần Hữu nói xong liền dứt khoát đi qua người cậu, cũng không quay đầu lại.

Sở Dịch lấy lại tinh thần, chạy đuổi theo, cậu chạy tới ngoài sân, liền nhìn thấy Tần Hữu ngồi lên chiếc xe trước, mới vừa đóng cửa lại.

Xe khởi động, tiếng động cơ thình thịch vang lên, Sở Dịch vài bước vượt lên, xuyên qua cửa sổ còn chưa đóng chặt, đối Tần Hữu hô lớn một tiếng, “Tôi đi cùng chú.”

Tần Hữu nhìn cậu, thần sắc có chút kinh ngạc, nhưng ngay lập tức chuyển thành bất đắc dĩ, “Tôi không phải đi chơi.”

Sở Dịch rất không đúng mực víu tay trên cửa sổ xe, “Mang theo tôi.”

Nhưng lần này Tần Hữu không tiếp tục dung túng cậu, bộ dáng không được phép xía vào nói: “Trở về.”

Sau đó, quay đầu ra lệnh với trợ lý: “Lái xe.”

Mãi cho đến khi xe được lái đi, Sở Dịch vẫn đứng ở ven đường một khắc cũng không rời khỏi phương hướng bọn họ rời đi, lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Cậu giơ tay lau vệt mồ hôi, rất nhanh quay người chạy như điên vào trong sân.

Bốn giờ chiều, xe rời khỏi biệt thự, trên đường chậm rãi, chật chội.

Tần Hữu ngồi một mình ở phía sau, lông mày nhíu lại, chưa một lúc giãn ra.

Hắn không hiểu Sở Dịch hôm nay rốt cuộc bị làm sao, bình thường vẫn luôn hiểu chuyện như vậy, lần này cư nhiên lại không quản xem hắn đi đâu liền đã liều mạng đòi đi theo.

Lúc này đi Hán Nguyên, là vì một manh mối trọng yếu bọn hắn mới tra được, năm đó khi trở về núi, mẹ hắn liền gặp chuyện, có một người đàn ông không vợ con gì đã từ rất lâu luôn ra vào rừng đào thuốc tại mảnh rừng bên kia sườn núi nơi xảy ra vụ án, sau khi vụ án xảy ra được mấy ngày liền đem đồ đạc biến mất, trước khi đi có từng nói qua với vài người rằng hắn rời đi, là vì muốn sống thêm mấy năm.

Mấy ngày nay bọn họ tìm hiểu nguồn gốc, biết được người này bây giờ đang sống ở trong thôn dưới chân núi, hiện tại hắn cũng đã phái người đi coi chừng người này.

Tần Hữu đích thân đi, cũng chuẩn bị tinh thần là sẽ có đổ máu, chuyện như vậy, sao có thể mang theo Sở Dịch?

Nhưng nghĩ tới bộ dáng đuổi theo rồi víu vào xe của Sở Dịch, trong lòng hắn cũng hơi đau lòng.

Bởi vậy, tâm tình Tần Hữu vô cùng không tốt, bị đè nén đến lửa giận cũng không biết hướng trên đầu ai mà xả.

Lái xe qua cửa khẩu, trợ lý vẫn luôn rất an tĩnh đột nhiên mở miệng: “Tần Hữu, ngài nhìn phía sau.”

Rất tốt, nói một câu liền kinh người, Tần Hữu còn muốn mở miệng trách cứ trước, nhưng theo bản năng mà quay đầu nhìn về cửa sổ phía sau, cả người hơi run run.

Hắn nhìn thấy cách đó không xa, một chiếc X5 màu trắng đang vượt qua mấy chiếc xe, bám sát theo bọn họ không tha.

Rõ ràng là xe Sở Dịch, nhìn thấy người lái xe đang đuổi theo bọn họ là người mới vừa rồi còn nói hắn đừng đi, sắc mặt Tần Hữu càng thêm âm trầm.

Hắn có phải đã chiều hư Sở Dịch rồi không.

Trong xe nhất thời yên tĩnh đến chết lặng, trợ lý từ gương chiếu hậu bên trong mà dò xét sắc mặt Tần Hữu, so với sắc trời bên ngoài còn khó coi hơn, liền nhìn chiếc xe phía sau, nhất thời liền không dám thở mạnh.

Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy Tần Hữu lạnh lùng mở miệng: “Dừng xe.”

Giọng nói Tần Hữu vô cùng trầm, nói xong liền đối với bảo tiêu ngồi ghế phụ: “Cậu đi sau, đem xe của cậu ấy lái về.”

Chữ “cậu ấy” này chỉ ai không cần nói cũng biết, minh mục trương đảm mà thỏa hiệp, vị trợ lý nhất thời kinh hãi.

Đây là Tần Hữu mà hắn biết sao?

Mà ngay cả Sở Dịch cũng có chút kinh ngạc, cậu vốn nghĩ bản thân sẽ lái xe chạy theo sau một mạch tới Hán Nguyên, người đàn ông mặc âu phục lấy đi chìa khóa trong tay cậu, nói: “Tần tiên sinh để cậu đi xe phía trước.”

Sở Dịch sau khi kinh ngạc, liền giống như cảm nhận được hết thảy tình lý trong đó, ngoại trừ không xác nhận quan hệ, Tần Hữu xưa này không làm cho cậu thất vọng.

Thời điểm Sở Dịch ngồi vào trong xe, Tần Hữu quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, không nhìn cậu, cậu nhất thời cũng nhận ra bản thân lần này có chút tùy hứng quá phận, thậm chí có chút gầm gầm gừ gừ.

Nhưng, loại cảm giác bất an thậm chí là sợ hãi này càng ngày càng mạnh mẽ, càng ngày càng giống năm đó, lần này cậu thà tự mình cõng cái danh tùy hứng đến cùng cũng phải ở cạnh Tần Hữu một khắc không rời cho đến khi cảm giác này biến mất mới thôi.

Đến khi xe lần nữa chạy trên đường, cậu mới đến gần Tần Hữu , giả bộ vô sự mà cười cười, lấy lòng nói: “Tôi đảm bảo sẽ không hỏi, không nói, không chạy loạn, có được không?”

Lúc này mưa đã hạ xuống, ngoài cửa xe là một mảnh sương mù mông lung, Tần Hữu nặng nề ừm một tiếng, ánh mắt quay lại trên mặt Sở Dịch, lúc này mới phát hiện sắc mặt trắng bệch của Sở Dịch.

Tần Hữu thầm thở dài trong lòng, mọi chất vấn trong nháy mắt nhét lại vào trong cổ họng.

Trước đây hắn không biết đối Sở Dịch thế nào, sau một đêm kia vẫn như cũ không biết phải làm sao, kỳ thực, vẫn luôn không nghĩ ra xem đoạn quan hệ này giữa hai người nên đi theo con đường nào.

Tần Hữu cảm thấy bản thân đối với Sở Dịch luôn có cảm giác bất đắc dĩ cực độ, mắt hắn híp lại nhìn Sở Dịch: “Cậu không thoải mái?”

Sở Dịch rất nhanh lắc đầu, liền tung ra chiêu bài nụ cười sáng ngời như bình minh, “Không, chỉ là buổi sáng dậy sớm, người có chút mệt rã rời.”

Sở Dịch lo lắng kỳ thực cũng không phải là không có đạo lý, đoạn đường này bọn họ đi được cũng vô cùng bất lợi.

Tại vùng ngoại ô S thành cũng đã mưa rào vài ngày liên tục, xe vừa lái lên cao tốc, đã nhận được tin đất đá sạt lở do mưa rào, phía trước đã có tin tức khẩn cấp về mưa gió.

Sở Dịch kỳ thực vẫn luôn không ngủ, vị trợ lý cùng tài xế của chiếc xe còn lại trò chuyện, biết được xe chuẩn bị vòng xuống đường quốc lộ.

Không biết qua bao lâu, nghe thấy vị trợ lý nói thầm với Tần Hữu: “Là tai nạn xe cộ, khá lắm, liền một phát phi cả cái xe vào trong rãnh.”

Cậu càng lo sợ bất an, cũng không giả bộ ngủ được nữa, ra dáng mà hư một tiếng, xoa xoa con mắt, chậm rãi ngồi thẳng người, nhìn ngoài cửa sổ nói: “Đây là đâu?”

Tần Hữu rất nhanh mà trả lời cậu.

Sở Dịch thuận thế quay đầu nhìn Tần Hữu, phát hiện ánh mắt của hắn phát sáng, tập trung vào con đường cái không tính là rộng rãi bằng phẳng phía trước.

Trong phút chốc, Sở Dịch rõ ràng ai cũng không thể khuyên được hắn, Tần Hữu vì chuyện của mẹ hắn mà tới Hán Nguyên, hơn nữa coi như bên ngoài mưa rào giống như cả bầu trời sụp xuống, giống như vĩnh viễn không dừng lại, tâm tình của hắn lúc này hẳn là vô cùng cấp bách, nhất định phải tới đó.

Lúc trời gần tối, bọn họ đến được thành phố sát Hán Nguyên, vì không muốn trì hoãn, buổi tối cũng gấp rút lên đường, ăn uống cũng là đồ đóng gói của KFC.

Hơn tám giờ thì đến thị trấn, xe xuyên qua nội thành trực tiếp lái qua vùng ngoại ô, Sở Dịch mới biết mục đích cuối cùng đêm nay của bọn họ là một trấn nhỏ bên dưới.

Nơi này là vùng núi, mặc dù cách thành phố lớn không xa, nhưng bởi vì giao thông bất tiện, kinh tế lạc hậu vượt quá sức tưởng tượng của người bên ngoài.

Đường từ thị trấn tới trấn nhỏ càng không dễ đi, chiếc xe vốn đi phía sau lúc này đã tự nhiên mà đi ở phía trước dò đường, không được bao xa, xe ở phía trước dừng lại, vị trợ lý vội vàng mở miệng: “Xe bọn họ hình như bị kẹt trong bùn.”

Xe chậm rãi dừng hẳn, Sở Dịch ngồi thẳng người nhìn sang, đèn lớn thăm dò chiếu xuống, đường phía trước có một vũng nước lớn, xe phía trước toàn bộ đều rơi vào trong vũng nước.

Hai bảo tiêu trên xe Tần Hữu đã mặc vào quần áo mưa vải bạt tối màu nhảy ra ngoài, Sở Dịch rất nhanh cũng vén lên ống tay áo, đã đến lúc làm việc.

Mà Tần Hữu tiếp nhận quần áo mưa từ vị trợ lý, dứt khoát khoác lên người, nói với cậu: “Cậu ở trong xe chờ.”

Sở Dịch cũng hướng vị trợ lý giơ tay ra: “Thêm một người càng thêm khí lực.”

Tần Hữu cài nút: “Cậu không phải đã nói là không chạy loạn.”

Sở Dịch: “…”

Tần Hữu nói xong cũng đẩy cửa đi ra ngoài.

Oành một tiếng, cửa đóng lại, Sở Dịch nằm trên ghế dựa, sững sờ nhìn phía trước, mấy người đàn ông ai nấy cũng đang dùng lực đem xe từ vũng nước lầy lội đẩy ra ngoài.

Kỳ thực, Tần Hữu bảo vệ cậu, cậu cần phải cao hứng, nhưng lúc này tâm tình cậu cũng rất khó nói, coi như cậu ở trên giường nhận Tần Hữu đè ép, nhưng cũng chưa bao giờ đem bản thân cậu thả vào vị trí giống như phụ nữ.

Nhưng, bây giờ, nhìn mấy người phối hợp ăn ý, mồ hôi chảy như mưa dù đang đứng trong mưa lớn, cậu đột nhiên phát hiện bản thân cùng đoạn đường này chính là sự trói buộc.

Hoặc, đây chính là mô tả chân thực nhất mối quan hệ giữa cậu và Tần Hữu, cậu quả thật vẫn luôn là sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan của Tần Hữu, nhưng cậu dĩ nhiên đã quen được trói buộc với Tần Hữu.

Vì để cho bản thân không bị quá mệt mỏi, đêm khuya, tới được trấn liền tìm chỗ ở, nghĩ đến buổi tối cũng chưa ăn uống tử tế, thừa dịp Tần Hữu cùng mấy người kia nói chuyện, Sở Dịch liền hỏi qua nhân viên phục vụ xem phòng bếp ở đâu.

Đây coi như là khách sạn tốt nhất trên trấn, thoạt nhìn vẫn là hết sức đơn sơ, kỳ thực càng giống như một nhà khách.

Khách sạn không cung cấp bữa ăn khuya, mà cũng may, có công nhân ở tại nơi này, lúc này đêm đã khuya, nhà bếp còn chưa tắt lửa, Sở Dịch chính mình vào xem thử.

Cô gái trực lễ tân đúng lúc lại chính là người thân của ông chủ, chỉ cần bếp trưởng không ở, Sở Dịch cùng cô tán gẫu, cô lập tức đáp ứng Sở Dịch chuyện Sở Dịch có thể tự mình nấu nướng tại đây, hơn nữa còn không lấy tiền, vì cô là fan của Sở Dịch.

Trong phòng bếp cũng không có đồ ăn sẵn, cô giúp Sở Dịch tìm được chút mì vằn thắn cùng thịt gà, Sở Dịch tự mình làm, trong chốc lát liền có vài bát mì vằn thắn.

Bên ngoài liền tiến vào một người đàn ông, vừa nhìn qua liền nói: “Làm cái gì vậy?”

Cô gái cười cười: “Khách tự làm bữa khuya.”

Người đàn ông này không biết Sở Dịch: “Lại giống như lần trước, là mang theo vợ bầu tới đi?”

Sở Dịch đang cầm chai uống nước, nghe lời này, nghĩ tới gương mặt Tần Hữu, suýt nữa phun nước, vợ bầu, cậu ngược lại càng nghĩ nhiều!

Mì vằn thắn đã làm xong, cậu liền hỏi người ta mượn dùng khay và bát, cho mì vào, nhưng, mới vừa đi tới cửa gian phòng, liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói phi thường lạnh lẽo của Tần Hữu khi nổi trận lôi đình.

“Một người đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, trông coi một lão già tám mươi tuổi, lại có thể khiến hắn chạy mất, các người còn thay hắn gạt tôi!!”

Bên trong yên lặng như tờ, không có người trả lời hắn.

Sở Dịch dừng bước, cậu lại nghe thấy Tần Hữu lạnh lùng thét hỏi: “Không phải tôi đích thân tới dưới chân núi, các người liền định vẫn gạt tôi sao?”

Lúc này vị trợ lý cẩn thận mở miệng, “Ngài cũng đừng tức giận, chuyện này cũng là lúc chạng vạng mới báo tới, bên ngoài mưa to gió lớn, ở trong núi như vậy, một lão già cũng không thể chạy xa được, ngày mai lên núi tìm cũng có thể tìm được.”

Tần Hữu âm thanh lạnh lẽo khiến người ta sởn cả tóc gáy, “Tôi cho cậu lên tiếng?”

Sau đó chính là yên lặng cùng áp suất thấp kéo dài.

Sở Dịch không biết nên tiến vào hay không, lời thảo luận này vượt ra khỏi kinh nghiệm của cậu.

Nhưng, cũng không được bao lâu, Tần Hữu cắn răng nghiến lợi nói, “Trở về phòng đi.” Cửa mở, mấy người bên trong lần lượt đi ra, tất cả đều không nhìn Sở Dịch đang đứng đó.

Vừa vặn, Tần Hữu cũng hướng về phía cửa nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên tay Sở Dịch, lạnh lùng nói: “Mỗi người một bát bưng đi.”

Sở Dịch đoán mấy người này hiện tại hẳn không có tâm tình ăn uống, mà lời này của Tần Hữu rất hiển nhiên là không muốn ăn cũng phải ăn.

Quả nhiên, mấy người này liền quay lại, từ trong tay cậu bưng đi một bát mì, ủ rũ cúi đầu nói tiếng cảm ơn.

Trong phòng chỉ còn lại cậu và Tần Hữu, Sở Dịch đem phần của Tần Hữu đặt lên bàn, lúng ta lúng túng đứng ở một bên, không biết nói gì cho phải.

Tần Hữu ngồi ở trên ghế cạnh cửa sổ, cúi đầu, vừa nãy lên cơn giận dữ, bây giờ thần sắc chỉ còn dư lại nồng đậm thất bại cùng tụt hứng.

Tâm tình thất bại của Sở Dịch so với Tần Hữu cũng không ít hơn, bởi vì một lần nữa rõ ràng, thời điểm Tần Hữu không vừa lòng, cậu kỳ thực cái gì cũng không làm được.

Có một số việc cậu vẫn nghĩ rất đơn thuần, tỷ như, Tần Hữu muốn chọn cậu, con đường phía sau liền rất gian nan, mà sau tất cả gian nan, bất kể là không môn đăng hộ đối, hay chỉ trích từ những người xung quanh, cậu đều sẽ cùng Tần Hữu gánh chịu, vô luận là bao nhiêu mưa gió, cậu đều muốn bồi Tần Hữu.

Nhưng cậu có thể gánh chịu cái gì, thế giới của Tần Hữu, cậu căn bản không hiểu, ý nghĩ này giống như đột nhiên xuất hiện khiến cậu trở tay không kịp.

Tất cả mọi chuyện, vẫn luôn là Tần Hữu tự mình chịu trách nhiệm.

Sở Dịch mở miệng, nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Xảy ra chuyện gì, có thể giải quyết được không?” Cũng chỉ có thể là sự quan tâm phù phiếm vô dụng như vậy thôi.

Tần Hữu nghe vậy, ngẩng đầu nhìn cậu, tinh thần suy sụp nồng đậm trong ánh mắt từ từ nhạt đi, chốc lát, lắc đầu: “Không có chuyện gì.”

Quay đầu nhìn bát mì trên bàn nhỏ: “Đúng lúc vừa đói bụng, tôi ăn một chút, cậu làm sao? Nhìn qua có vẻ không tệ.”

Nhìn trái nhìn phải mà nói chuyện với cậu, thuận tiện an ủi cậu, đây chính là vị trí giữa cậu và Tần Hữu.

Đêm nay muộn rồi nhưng Sở Dịch vẫn không ngủ được, cậu nằm không lên tiếng, nhưng lại có thể nghe được âm thanh lăn qua lộn lại của Tần Hữu, hiển nhiên Tần Hữu cũng suy nghĩ nhiều chuyện, ngủ không được.

Vì ngày mai không tiếp tục trói buộc, Sở Dịch đếm số, buộc chính mình ngủ, ngày thứ hai bọn họ đều dựa vào chân mình mà bò lên núi.

Mà cảm giác buồn bực, tim đập loạn, sống lưng lạnh toát kia vẫn không có tản đi, cậu chỉ mong ngày mai cũng giống như ngày hôm nay, gặp nạn nhưng không nguy.

Nhưng cậu không ngờ rằng, ngày thứ hai này, linh cảm của cậu cư nhiên lại thành sự thật, khiến cậu sợ vỡ mật, cả đời cũng không quên được tình cảnh đó.