Cấn Niên cực lực cả đêm chỉ để lắp ráp cái mô hình này cho cô. Cả hai tay của anh cũng vì vậy mà đỏ ửng đến mức không còn cảm giác.
Những lúc sơ ý lỡ tạo ra tiếng ồn mạnh, Cấn Niên đều sẽ theo phản xạ mà quay sang nhìn cô một cái.
Anh ngồi ráp đến 4 giờ sáng mà chỉ mới được đến phần thân nhưng sợ khi cô thức giấc mà thấy anh ở đây thì không tốt lắm.
Trước khi ra khỏi phòng anh còn không quên đứng nhìn cô gái đang ngủ say trên giường một lúc.
Trương Tuệ An khi ngủ rất ngoan, tướng ngủ cũng rất dịu trông cứ như con mèo con vậy.
Cấn Niên cũng có thể thấy được, giấc ngủ của Trương Tuệ An quả thật rất tốt. Dù nãy giờ anh có làm rớt đồ hay tạo ra tiếng động lớn cô cũng chưa từng bị giật mình.
Cấn Niên thở dài xoay người rón rén cố gắng bước nhẹ chân trở về phòng ngủ của mình.
Nhưng điều anh không ngờ được là thường ngày giờ này quản gia Lý thức rất sớm. Ông cũng là đang lau dọn phòng ở phòng sưu tầm tranh của ba Cấn.
Lúc ông định bước ra cũng là lúc thấy anh từ trong phòng của Trương Tuệ An rón rén đi ra.
Quản gia Lý chỉ có thể mỉm cười trong bất lực, đi xuống lầu dọn dẹp.
Khi trở về phòng của mình, cả người anh bây giờ đều là đau nhức, cả 10 đầu ngón tay đều như bị mất cảm giác.
Anh thở dài định không đi tắm nhưng anh cảm thấy trong người có chút nóng nên anh quyết định sẽ đi tắm.
Lúc đi ra ngoài, anh mặc áo choàng tắm rộng rãi để lộ ra bộ ngực săn chắc.
Anh đi tới giường của mình nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, ngày mai anh cũng sẽ không đi đến công ty.
...****************...
Trương Tuệ An ngủ thẳng cẳng đến 8 giờ sáng. Cô mơ màng ngồi dậy, trên miệng vẫn còn dính một ít ke.
Khi ý thức trở về cô mới phát giác ra được bản thân của mình đang nằm trên giường.
Cô giật mình hoài nghi nhân sinh:
"Chẳng lẽ hôm qua mình bị mộng du sao?"
"Hay là do mình mệt xong mình tự lên giường ngủ? Nhưng mà ủa không phải mình chỉ định nằm nghỉ một chút hay sao?
Cô càng suy nghĩ lại càng rối không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa.
Trương Tuệ An vẫn còn đang tự hỏi bản thân nhưng lại nhìn xuống mô hình hello kitty của mình đã lắp ráp được đến gần xong cái thân.
Trương Tuệ An trợn mắt há hốc mồm:
"Ụa hôm qua mình ráp gần xong rồi sao?"
"Khoan đã hôm qua bị lỗi mình đang tháo ra mà? Ủa khoan???"
Cô thấy có gì đó cấn cấn liền từ trên giường vén chăn chạy xuống xem.
Chỗ bị lỗi đều được sửa lại và được ráp theo đúng vị trí. Cô chớp chớp mắt nhìn không dám tin vào mắt mình.
Coi há hốc mồm lẩm nhẩm:
"Chẳng lẽ là có siêu năng lực sao?"
Cô phấn khích vui vẻ như muốn hét lên:
"AAAAAAA mặc kệ là có phải phép màu hay siêu năng lực gì đó không nhưng mà cái này thiệt là may mắn đi."
Cô mang tâm trạng vui vẻ đi đến tủ lấy quần áo đi vào nhà tắm.
Vì hôm nay cô cũng không muốn đi ra ngoài nên chỉ đơn giản mặc một chiếc quần đùi, áo phông rộng, búi tóc lên cao trông gọn gàng càng tôn lên làn da trắng mướt.
Trương Tuệ An còn không quên khen nguyên chủ này thật biết cách chăm sóc da. Quần áo có thể mặc đồ cũ nhưng đồ skincare của cô ấy chỉ toàn đồ đắt tiền.
Trương Tuệ An vui vẻ đi xuống lầu nhưng mới đi được nửa đường cô lại nghe được tiếng nói chuyện rơm rả ở trong phòng khách.
Cô nhíu mày tự hỏi, ai mà mới sáng sớm đã đến đây rồi?
Cô hoài nghi muốn đi nhanh nhưng vẫn phải giữ hình tượng. Lúc bước vào trong, cô thấy có hai người một nam một nữ chạc cỡ trung niên nhìn qua rất sang chảnh còn đang nói chuyện rất vui với quản gia Lý.
Cô đứng ngây người bất động, khi quản gia Lý thấy cô mới gật đầu nói:
"Thiếu phu nhân dậy rồi, phu nhân với ông chủ nãy giờ cứ trông con mãi."
Phu nhân? Ông chủ?
Thì ra đây là ba mẹ của Cấn Niên sao?
Trương Tuệ An không khỏi há hốc kinh ngạc, cái gia đình gì mà toàn tuyệt phẩm không thế?
Cô lễ phép cúi đầu thưa:
"Con chào ba mẹ ạ."
Mẹ Cấn thấy cô đã dậy cũng vui vẻ đi đến ôm cô một cái. Cô cũng có chút bất ngờ nhưng cũng rất nhanh ôm lấy bà.
Mẹ Cấn nựng hai cái má bánh bao của cô cưng chiều nói:
"Con gái dậy rồi sao? Ba mẹ mới vừa đi công tác trở về có mua rất nhiều quà cho con đó."
Cô nở nụ cười, thấp giọng nhỏ nhẹ nói:
"Con cảm ơn ba mẹ nhiều."
Mẹ Cấn đánh nhẹ tay cô phàn nàn:
"Người một nhà mà con khách sáo gì chứ? À mà chồng con đâu? Đi làm rồi sao?"
Trương Tuệ An đứng hình không biết nói gì chỉ nhìn qua quản gia Lý mếu máo cầu cứu.
Quản gia Lý cũng biết nên nói:
"Cậu chủ tối qua ở trong thư phòng cả đêm chắc là ngủ ở trong thư phòng ạ."
Trương Tuệ An cũng thuận theo gật đầu lia lịa. Mẹ Cấn thở dài liếc ba Cấn nói:
"Ông xem ông truyền cho thằng bé cái tính tham công tiếc việc. Ngủ cũng không thèm ngủ mai mốt con tôi mà bị bệnh thì ông chờ đó đi!!! Hừ!!"
Ba Cấn bị trách oan mất cả hứng đọc báo, ông gấp tờ báo lại bỏ sang một bên oan ức:
"Bà nói vậy thì oan cho tôi, tôi có bắt nó quản lý công ty thật nhưng tôi có bắt nó tăng ca đâu."
Mẹ Cấn lườm ba Cấn một cái sau đó quay sang nhìn cô nhẹ nhàng nói:
"Con gái mẹ nhờ con lên trên đó gọi chồng con dậy đi. Ba mẹ có chuyện cần bàn với nó."
Cô nghe thế muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến cô là vợ anh mà lại từ chối thì sẽ bị nghi ngờ đành phải chấp nhận nói:
"Dạ."
Sau đó nhanh chóng chạy đi lên lầu, gần đến nơi cô lại cảm thấy khá khó xử.
Hôm qua cô với tên đần này còn mới chửi nhau như chó với mèo. Nay lại bắt cô lên kêu tên đó dậy khác nào đang giết cô đâu.
Trương Tuệ An đi đến thư phòng gõ nhẹ cửa, không thấy ai trả lời mới mở hé cửa nhìn vào.
Lạ thật, chẳng có ai hết sao bác quản gia lại nói là ở thư phòng?
Nhưng cô lại nghĩ cái gì đó theo lý trí mách bảo cô đi đến phòng của anh xem thử.
Cô mở hé cửa đưa mắt nhìn vào trong quả thật tên này vẫn đang còn ngủ nướng.
Cô nhếch môi nhỏ giọng lè lưỡi châm chọc:
"Tưởng như nào ai dè cũng là một con sâu ngủ nướng lè lè."
Cô đứng dậy hừ một tiếng mới mở to cửa đi vào bên trong. Cô nhìn xung quanh, sao phòng tên này lại nhạt nhẽo như vậy chứ?
Cả một màu đen, phải nói là full đen. Chỉ có mỗi cái tủ quần áo là màu trắng.
Hèn chi trong tiểu thuyết lại viết Tần Khuê chính là người tô thêm màu sắc cho cuộc đời của anh.
Ọe ọe, cô muốn nôn quá đi mất. Đúng là cuốn tiểu thuyết máu chó.
Cô đi tới bên giường định khều anh dậy nhưng cảm thấy không đúng.
Nếu làm như vậy lỡ khi tỉnh lại tên này lại vô khống mình sàm sỡ thì sao?
KHÔNG, KHÔNG ĐƯỢC, NHẤT QUYẾT LÀ KHÔNG ĐƯỢC!!!!
Cô cũng có giá chứ ai thèm sàm sỡ tên này, cô kì thị tên đần này còn chưa đủ nói chi mê.
Trương Tuệ An nhìn xung quanh muốn kiếm cái gì đó để gọi tên này dậy.
Nhưng mà nhìn cái gì cũng cảm thấy đắt tiền nên cô chỉ đành đi lại kéo rèm cửa sổ ra.
Ánh nắng chói chang chiếu thẳng vào mắt anh khiến anh khó chịu.
Anh nhăn mặt lấy tay che mắt giọng khàn đặc nói:
"Cái gì vậy hả? Ai?"
Trương Tuệ An chống nạnh đi tới kiêu ngạo cất giọng:
"Tôi."
Cô hừ một tiếng mới nói tiếp:
"Là mẹ nhờ tôi lên gọi anh đó, anh mau xuống gặp họ đi đừng để họ nghi ngờ."
Cấn Niên nhăn mày khi nãy anh còn tưởng người giúp việc nào lại to gan như vậy.
Nếu thật sự là người giúp việc chắc chắn là sẽ bị anh chửi cho một trận nhớ đến cuối đời.
Trương Tuệ An thấy anh không trả lời mà vẫn cứ nhắm mắt thì liền tức giận dậm chân:
"Nè, nói tới vậy rồi mà anh vẫn còn ngủ được hay sao? Thật luôn hả?"
Cấn Niên nuốt nước miếng nói:
"Cô xuống trước đi, nói với ba mẹ tôi thay đồ xong sẽ xuống ngay."
Cô gật đầu cũng không ý kiến gì nữa mà đi ra ngoài không quên đóng cửa lại.