Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 46: Biến Thái!!!!




Bảy giờ tối..

Lúc Trương Tuệ An đang từ trong phòng tắm bước ra, trên người cô cũng chỉ có quấn một chiếc khăn tắm mỏng.

Ngay khi cô định tiến đến tủ quần áo để lấy đồ bỗng điện thoại có người gọi đến.

Reng reng reng reng..

Cô nhíu mày, ai mà đúng ngay lúc này lại gọi điện thoại cho cô vậy chứ ?

Trương Tuệ An thở dài ôm quần áo ngủ đi tới bàn trang điểm để xem tên người gọi.

Trên màn hình điện thoại hiển thị tên người gọi đến là Khúc Nghi. Trương Tuệ An cầm lấy điện thoại lên nhấn nút nhận.

( BẢO BỐIIIIIII. )

Giọng nói trong trẻo của Khúc Nghi vang lên kèm theo tiếng nhạc xập xình xập xình, ồn ào khiến cho cô giật cả mình.

Cô nhăn mày nhăn mặt hỏi:

( Cậu gọi tớ có chuyện gì à? )

Khúc Nghi tự nhiên bật cười khúc khích giống như đang có chuyện vui:

( Cậu rảnh không mau mau ra đây chơi đi. )

Trương Tuệ An: “..”

Cô khó hiểu, vẻ mặt của cô bây giờ đã viết lên cả một chữ KÌ THỊ to đùng:

[ Cậu đang đập đá hả? )

Khúc Nghi bĩu môi hừ lạnh nói:

( Này, cậu sao có thể nói tớ như vậy? Nhưng mà bọn tớ đang ở quán bar nè

chỉ còn thiếu mỗi cậu thôi đó mau đến đây đi. )

Trương Tuệ An thở dài muốn mở miệng từ chối nhưng Khúc Nghi nhanh hơn một chút đã chặn lời của cô lại:

( Đừng có vội từ chối, ra đây chơi đi tớ có chuyện muốn thông báo cho cậu. )

Trương Tuệ An cười như không hỏi:

( Ý cậu muốn nói gì đây? )

Khúc Nghi không kéo dài thời gian nữa chỉ nhanh gọn trả lời:

( Đến đây thì cậu sẽ biết thôi. )

Chưa kịp để cô nói lời trăn trối gì cô ấy đã tắt máy chỉ để cô đứng ngơ ngác với cái điện thoại trên tay.

????

Giờ này sao cô có thể đi ra ngoài đây?

Còn có cả ba mẹ chồng cô hiện tại cũng đang ở nhà nữa. Nhưng mà cô cũng muốn biết rốt cuộc là Khúc Nghi muốn thông báo chuyện gì.

Suy đi nghĩ lại khoảng tầm 5 phút, cô bỗng dưng tặc lưỡi một cái trong đầu đã nghĩ ra được lý do thích đáng để đi ra ngoài.

Trương Tuệ An vui vẻ nhảy chân sáo đi đến tủ quần áo một lần nữa. Đặt bộ pijama vào bên trong đổi lấy một chiếc váy lụa hai dây.

5 phút sau..

Trương Tuệ An bước ra, cô tự ngắm nhìn mình trên gương mà còn không khép được mồm.

Trời ơi, có cần đẹp dữ vậy không? Cái váy lụa này giống như sinh ra là dành cho cô vậy.

Từng đường từng nét đều được may rất tỉ mỉ đã thế số đo của nó với số đo của nguyên chủ còn rất chuẩn nữa.

Trương Tuệ An vô thức đưa tay sờ lên cổ, lúc này cô mới phát hiện hình như cổ mình có chút trống trãi.

Nhưng mà kệ không có cũng được, cô tranh thủ xịt thêm một tí nước hoa lên người sẵn ngắm bản thân thêm một tí nữa mới cầm theo túi xách và áo blazer ra ngoài.

Trương Tuệ An vừa bước ra ngoài đã đụng vào một vòm ngực rộng rãi, cứng rån.

Cô cứng đờ, đứng hình như không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô từ từ ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt nhọn hoắt của Cẩn Niên.

Cảm xúc của cô bây giờ gói gọn trong sự hoảng hốt, bàng hoàng, giật mình.

Cô dùng tay đẩy anh ra tức giận hỏi:

“Anh làm gì mà đứng trước cửa phòng tôi lén lén lút lút như ăn trộm vậy hả?”

Cẩn Niên hai tay đút vào trong túi quần, cụp mắt nhìn cô. Cô trừng mắt nhìn anh nhưng hình như có gì đó sai sai.

Trương Tuệ An dựa theo tầm mắt của anh nhìn mình từ trên xuống dưới thì tầm mắt dừng lại ở vòng một.

Cô trợn tròn mắt há hốc mồm dùng áo blazer che lại mắng anh

“Đồ biến thái”

“Đê tiện.”



“Bỉ ổi”

“Cút đi.”

Cẩn Niên nhíu mày, vốn dĩ anh chỉ muốn đến đây để nói xin lỗi về việc ngày hôm đó.

Đã làm gì đâu mà bị mắng té tát như thế? Anh khó chịu dùng tay chặn miệng cô lại hung hăng đe doạ

“Cô còn nói nữa có tin tôi sẽ thật sự trở thành biến thái không hả?”

“Không phải tại cô sao? Trời cũng tối rồi mà còn ăn mặc như này muốn ra đường đi đâu?”

“Cô không sợ gặp mấy tên biến thái hả?”

Trương Tuệ An không sợ trời không sợ đất, cái tên đứng trước mặt cô lại càng không sợ.

Cô cắn mạnh vào tay anh không quên dẫm mạnh vào chân anh khiến anh đau điếng.

"AISS."

Cô được tự do lùi về phía sau khoái chí lè lưỡi:

“Lêu lêu đáng đời.”

“Để tôi nói cho nghe, tôi thấy anh mới là giống biến thái đó.”

“Tôi mặc như nào kệ cha tôi, bây giờ đến cả ăn mặc anh cũng cấm tôi hả? Không mặc như này được chẳng lẽ tôi mặc đồ ngủ hay áo mưa đi gặp bạn bè của tôi sao?”

Cẩn Niên nén cơn đau ở chân mắng cô:

“Cô có phải con gái hay không vậy? Hay kiếp trước cô đầu thai lộn giới tính?? Tôi là đang có ý tốt nhắc nhở cô mà??” (1

Trương Tuệ An nhếch môi cười nói:

“Ồ, sự lo lắng của anh tuy hơi xa nhưng cũng cảm ơn nhé! Cảm ơn vì anh cũng là người đầu tiên thấy được sự nam tính của tôi đó! Còn nữa sau này làm ơn làm phước, anh đừng lo cho tôi nữa mắc công bị giãy đành đạch rồi cái gì cũng đổ lên đầu tôi!!!"

Cô làm mặt xấu lè lưỡi trêu anh sau đó chạy đi mất.

Xuống đến phòng khách, cô không thấy ba mẹ Cấn đâu.

Cô chống nạnh nhìn xung quanh, cô còn tưởng ba mẹ Cấn sẽ ngồi ở phòng khách.

Chắc hẳn là bà Cấn đang ở thư phòng còn mẹ thì chắc hẳn là đang đọc sách ở phòng ngủ.

Đành vậy, Trương Tuệ An mặc áo blazer vào xoay người đi vào bếp.

Thấy trong bếp chỉ có quản gia Lý cô mới thấp giọng nói:

“Bác ơi, con có hẹn với bạn. Lát nữa ăn tối nhờ bác chuyển lời với ba mẹ giúp con nhé.”

Quản gia Lý gật đầu cười;

“Được, được.”

Nói xong cô mới thoải mái xoay người rời đi.

Bar Clo 04..

Hình như từ lúc xuyên đến đây, đây là lần đầu tiên cô đến quán bar này thì phải.

Mấy cái nhà hàng của nguyên chủ cô đều đến cả rồi.

Chỉ có chỗ này mới là nơi lần đầu đặt chân đến.

À đâu lần đầu tiên trong đời người được đi bar mới đúng.

Kiếp trước chạy KPI còn không kịp lấy đâu ra thời gian đi bar pub.

Trương Tuệ An được bảo vệ hướng dẫn chạy xe vào gara.

Khi nãy cô phải phân vân rất lâu mới dám cầm lấy chìa khoá của chiếc Maybach để tự mình lái đi.

Lần đầu lái xe xịn nó khác hẳn, kiếp trước làm bù đầu mới mua trả góp được chiếc xe.

Tối ngày nằm mơ ước được trở thành phú nhị đại, đâu ai biết mơ mộng cũng có ngày thành sự thật đâu.

Chuẩn bị đi vào, từ xa cô đã có thấy vài người muốn vào phải đưa cái thẻ gì đó.

Cô nhíu mày, bộ muốn vào trong là phải rườm rà như thế sao?

Ủa thế thì làm sao mà cô vào?

Cô hoài nghi mở túi xách của mình tìm gì đó. Nhỡ đâu nguyên chủ cũng có cái thẻ gì gì thì sao.

Kiếm mãi không thấy gì ngoài mấy chục cái thẻ ngân hàng. Trương Tuệ An bất lực chỉ đành gọi cho Khúc Nghi ra đón:

( Tớ đến rồi, cậu rảnh không xuống đón tớ điii. )

Khúc Nghi: ( Thẻ vàng nhà cậu đâu mà kêu tớ xuống dắt? )

Trương Tuệ An giả vờ mếu môi nói:



( Tớ đi gấp quá bỏ quên mất ở nhà rồi, huhu. )

Giang Thanh ngồi bên cạnh Khúc Nghi nghe thấy cầm lấy điện thoại nói:

( Bà chủ nhỏ, cậu cũng là bà chủ đó. Họ nhìn bà chủ không lẽ không nhận ra sao? Tớ nhớ là mình có để ảnh cậu to chà bá muốn thành ảnh thờ luôn rồi mà? Cậu đưa điện thoại đi để tớ nói chuyện với 2 tên vệ sĩ đó. )

Trương Tuệ An nín họng:

( Gì? Có cần làm đến vậy không? Không, tớ chưa đi đến cổng chỉ là mới đổ xe xong thôi. Giờ tớ quên mất đường đi lối vào rồi mới muốn nhờ các cậu. )

Giang Thanh nhếch môi, giở giọng trêu chọc nói:

( Cậu không hay đến đây nên tớ mới cho người đóng khung ảnh cậu treo trên tường để có gì training cho nhân viên mới biết mặt bà chủ cả rồi. Bây giờ cậu cứ đi vào sẽ có người đi tới dẫn cậu lên. )

Trương Tuệ An: ( ... )

Sớm nói như thế từ đầu đi..

Cô cúp máy đi đến cửa, quả thật hai người vệ sĩ vừa thấy cô đã cúi đầu nghiêm túc chào hỏi.

Cô khoái chí gật đầu, không uổng công nguyên chủ có thể tin tưởng Giang Thanh đến như vậy.

Băng qua đám người đang nhảy nhót và uống rượu.

Trương Tuệ An được một bạn nhân viên dẫn đến một căn phòng ở dãy cuối tầng hai.

Vừa mở cửa bước vào, cô đã thật sự bị choáng vì cái cách trang trí ở đây.

Kiểu như cảm thấy nó quá mức trang nhã mà còn sang trọng nữa.

Đó giờ cô cứ tưởng quán bar phải như cái chỗ tụ tập đàn đúm nhưng chỗ này thì quá khác xa rồi.

Nó cứ như cái phòng hội nghị vậy á khác cái nó có mấy cái đèn chớp tắt chớp tắt đổi màu liên tục thôi!!!

Trì Châu, Giang Thanh, Khúc Nghi và Tùng Dương nhìn cô đứng như trời trồng ngơ ra đó.

Trì Châu là người lên tiếng trước hỏi:

“Sao giờ cậu mới tới? Tài xế đưa cậu đến đây sao?”

Bị hỏi khiến cô lập tức tỉnh táo thoát khỏi đống suy nghĩ lắc đầu.

Trương Tuệ An cười tươi rói nói:

“Tớ tự chạy xe đến.”

Khúc Nghi chạy tới ôm chầm lấy cô, kéo tay cô đi đến ghế bên cạnh Trì Châu ngồi xuống:

“Bọn tớ đợi cậu nãy giờ.”

Trương Tuệ An nhìn Khúc Nghi hừ lạnh nói:

“Không phải vì cậu cứ úp úp mở mở không nói rõ chuyện gì cho tớ khiến tớ tò mò tớ cũng không có tới đâu.”

Khúc Nghi bĩu môi:

“Cậu với Trì Châu thật giống nhau, hai cậu tối ngày muốn hẹn gặp mặt cũng thật khó. Cậu không biết đâu, Trì Châu trước khi đến còn phải hỏi là có cậu đến không”

Trì Châu đưa tay lên họ khụ khụ gằn giọng nói:

“Khụ khụ, câm được rồi!”

Giang Thanh cười cợt:

“Bác sĩ Trì ngại ngùng gì chứ, bạn bè quan tâm nhau là bình thường mà. Các cậu coi kìa hai má cậu ấy đỏ còn hơn cả lúc cậu ta ăn ớt nữa.

Tùng Dương trầm tính khoanh hai tay trước ngực dựa lưng vào ghế nói: N

“Công tử mà bày đặt thẹn”

Trì Châu mất tự nhiên hơi khom khom người khiến mọi người bật cười.

Trương Tuệ An nhìn ba người kia sau đó nhìn Khúc Nghi nói:

“Vậy bây giờ đông đủ rồi chúng ta mau vào chủ để chính đi”

Khúc Nghi gật đầu lia lịa nói:

“Được, được.”

Khúc Nghi đứng lên dõng dạc nói to:

“Chuyện chính của hôm nay chính là ăn mừng Tùng Dương của chúng ta đã chiến thắng.”

Trương Tuệ An hai mắt sáng rực, ngưỡng mộ hỏi:

“Thật hả?”

“Wow, cậu quả thật giỏi đó Tùng Dương. Khi đó tớ cũng có dõi theo trận đó, quả thật chỉ có thể dùng từ ĐỈNH!!!”

Tùng Dương được khen nở cả lỗ mũi, ngại ngùng đưa tay lên sờ sờ:

“Cậu quá khen rồi.”