Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 39: Cũng Dễ Thương




Ba giờ chiều..

Trương Tuệ An không thể ở lại đây lâu hơn được nữa, cô mới đứng dậy che miệng ngáp một cái uể oải nói:

“Con đi về đây.

Mẹ Trương bất ngờ, nhẹ nhàng hỏi:

“Sau không đợi ăn tối rồi mẹ sẽ cho người đưa con về nhà bên đó?”

Trương Tuệ An lắc đầu, đột nhiên lại muốn chọc ghẹo mẹ Trương một chút:

“Con gái đi lấy chồng như bát nước đổ đi mà con làm sao có thể ở nhà mẹ đẻ để ăn bám như này được chứ.

Mẹ Trương lườm cô, nhéo vào cánh tay cô mắng yêu:

“Bớt khùng đi, con là con gái nhà này. Lấy chồng hay không lấy chồng cũng là con nhà này chứ có phải người dưng nước lã đâu”

Trương Tuệ An nheo mắt cười hì hì, Trương Hách nhìn cô giọng hơi trầm nói:

“Em về thật sao? Để anh hai đi lấy xe đưa em về bên đó.”

Ba Trương quyến luyến con gái rượu, mặt mũi buồn bực nhưng không nói lời nào.

Trương Tuệ An làm nũng, nhõng nhẽo ôm lấy tay của mẹ Trương nói:

“Ba mẹ làm như con đi rồi cũng không trở về vậy đó. Vài bữa nữa nếu rảnh con sẽ về đây báo tiếp mà.”

Mẹ Trương hừ lạnh, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng dặn dò:

“Nhớ lời mẹ dặn khi nãy nghe không, đừng có mà nhẫn nhịn chịu đựng.

Trương Tuệ An gật đầu lia lịa, Trương Hách khi nãy hỏi xong đã đi ra ngoài lấy xe.

Lúc cô tạm biệt ba mẹ Trương xong đi ra ngoài đã thấy anh ấy đậu xe trước cổng.

Cô vẫy tay tạm biệt ba mẹ Trương thêm một lần nữa mới mở cửa ghế phụ để ngồi vào.

Trong suốt cả đoạn đường đi, cô cứ cảm giác hình như Trương Hách đang muốn nói gì đó nhưng đợi mãi vẫn không thấy anh ấy nói.

Cuối cùng vẫn là Trương Tuệ An mở mồm ra trước để hỏi:

“Anh có gì muốn hỏi em phải không?”

Trương Hách nhìn cô cười khẽ nói:

“Chỉ là muốn hỏi em sống thế nào thôi.

Cô bật cười ngây ngô nói:

“Cũng bình thường.

Anh ấy đưa mắt nhìn cô, mím môi nói:

“Em có bị bắt nạt không?”

Cô bĩu môi, tự tin ngẩng cao đầu vỗ ngực nói:

“Ai mà dám bắt nạt em chớ!! Anh hai yên tâm ở bên đó ba mẹ chồng rất cưng chiều em.”

Trương Hách: “Vậy còn tên kia?”

Trương Tuệ An biết rằng anh ấy đang lo lắng cho mình liền nở một nụ cười tươi rồi nói:

“Tất nhiên là chả làm gì được em rồi, tên đó chưa kịp bắt nạt em đã bị mẹ chồng em đánh đòn phủ đầu trước rồi. Cả nhà mình đừng lo cho em quá, em biết tự bảo vệ bản thân mà.”

Trương Hách thở phào, cục đá nặng nề trong lòng bấy lâu nay coi như được gỡ bỏ một phần.

Anh ấy chỉ mong đứa em gái này của mình có thể sống một cách hạnh phúc nhất.

Phía trước là đèn đỏ, Trương Hách từ từ dừng xe lại. Anh ấy quay sang nghiêm túc nhìn cô giọng khàn đặc:

“Tiểu tiên nữ, có chuyện gì nhất định phải nói cho anh hai biết hiểu chưa?”

Trương Tuệ An gật gật đầu, anh ấy nói tiếp:

“Cánh cửa của Trương Gia luôn mở, nó luôn là nhà của em. Nếu có bất cứ chuyện gì, em chỉ cần gọi anh hai liền có mặt bảo vệ được chứ?”

Tự nhiên cô lại bị tình cảm của gia đình nguyên chủ làm cho xúc động nữa rôi.

Chời ơi chời, gia đình gì mà soft dữ vậy!!

Trương Tuệ An xúc động gật đầu, giọng nói nghèn nghẹn:

“Vâng”

...

Trương Hách đưa cô về đến biệt phủ của Cấn Gia, vốn dĩ anh ấy muốn tận mắt thấy cô bước vào trong.

Nhưng vì cô nhất quyết phản đối anh ấy chỉ có thể đành quay xe đi về.

Đứng nhìn chiếc xe của Trương Hách rời đi, cô mỉm cười đưa tay lên vẫy tay chào tạm biệt.



Khi cô bước vào trong, xung quanh một mảng im ắng đến đáng sợ.

Cô khẽ thấp giọng gọi:

“Mẹ à”

“Ba ơi.”“Bác Lý ơi.”

“Các chị ơi.”

Quản gia Lý nghe cô gọi, từ trong bếp hớt hải chạy ra:

“Con kêu bác sao?”

Trương Tuệ An gật đầu thấp giọng hỏi:

“Ủa, ba mẹ con không có nhà ạ?”

Quản gia Lý gật đầu nói:

“À, ông bà chủ hôm nay có hẹn đi du lịch cùng hai người bạn cũ. Chắc cũng tầm 2 - 3 ngày mới trở về được.

Trương Tuệ An: “ồ.”

Quản gia Lý nhìn cô, thấp giọng nói:

“Con lên tắm rồi thay đồ nghỉ ngơi đi, khi nào cậu chủ về bác sẽ lên gọi con xuống ăn.”

Trương Tuệ An ngoan ngoãn gật đầu, cô mệt mỏi đi lên phòng để thay đồ.

Nhớ đến hôm trước mình vừa mới mua một cái áo choàng ngủ hóa trang hình Capybara.

Nhân lúc ba mẹ Cấn cũng không có ở nhà, thời cơ tốt như vậy cô sẽ lấy nó ra để mặc thử.

Cô thích thú chạy lên phòng, cô chui đầu vào trong tủ lọ mọ tìm kiếm.

Một lúc lâu sau khi tìm được, Trương Tuệ An với cái đầu rối rắm mệt mỏi ngồi thở dốc.

Cô phấn khích ôm lấy bộ đồ ngủ hóa trang với một bộ pijama màu đen đi vào phòng tắm.

Khi bước ra, tự ngắm nhìn mình trong gương đột nhiên cô ôm bụng cười.

Trông cô lúc này nhìn đù quá đi mất.

Nhưng mà cũng dễ thương còn ấm áp nữa đù một chút không nhằm nhò gì.

Đến giờ cơm, cô đi xuống dùng bữa vừa nhìn thấy cô mấy chị giúp việc cũng giật mình.

Quản gia Lý bật cười nói:

“Con mặc gì thế hả?”

Trong nhìn mình từ trên xuống dưới, vui vẻ xoay một vòng nói:

“Con mới mua đấy, nhìn dễ thương mà”

Mấy người giúp việc đều bật cười giòn tan nhưng chỉ có cô đơ ra không hiểu gì.

Bộ cô mặc xấu lắm hả?

Cô cắn lưỡi đi lại ghế ngồi xuống, ngó xung quanh cô vô thức hỏi:

“Ủa, tên chết bầm kia chưa về nữa hả?”

Chị Lan giúp việc đang lấy thức ăn cho cô mỉm cười nói:

“Hôm nay cậu ấy không có dặn nhưng mà giờ này chưa về có lẽ là bận tiếp

Thế là cơm tối cô ăn một mình xong thì lên phòng nằm ườn ra giường xemphim.

12 giờ khuya..

Trương Tuệ An khát nước, tuy bản thân có chút lười nhưng cổ họng thì khô khan không chịu được.

Cô bấm dừng bộ phim đang chiếu miễn cưỡng vác thân xác cùng con gấu trúc trên tay đi xuống.

Giờ này hầu hết mọi người đều đã ngủ nên xung quanh tối đen.

Cô mon men đi xuống phòng bếp lấy nước, uống được nước rồi mới cảm thấy dễ chịu.

Lúc đi ngang qua phòng khách chợt thấy bóng người.

Trương Tuệ An còn nghi ngờ thị giác của mình nữa kìa. Nheo mắt nhìn kỹ lại hình như thật sự có người đang nằm dài trên sô pha.

Cô hơi sợ hãi nhưng mà tò mò đã ăn sâu vào máu nó bắt buộc cô phải đi tới đó.

Cô nhắm mắt để gấu trúc lên trước che mắt, cô từ từ đi vào trong phòng khách sợ hãi bật đèn lên.

Trương Tuệ An sợ sệt từ từ hé một con mắt ra sau đó là hai con.

Đập vào mắt cô là hình ảnh chật vật của Cẩn Niên đang nằm trên sô pha.

Tay anh ôm chặt bụng, trán nhíu chặt trong rất đau đớn.

Cô ôm con gấu trúc lo lắng đi lại lay cánh tay gọi anh:



“Cấn Niên.”

“Cấn Niên.”

“Anh bị làm sao vậy?”

“Có cần đi bệnh viện không?”

Lông mày anh nhíu chặt, giọng khàn đặc nói:

“Không cần”

“Chỉ là đau bao tử tí thôi.”

Trương Tuệ An đặt con gấu trúc trên tay xuống bàn, chống nạnh thở dài hỏi:

“Thế anh đã ăn tối chưa?”

Cẩn Niên gật đầu nói:

“Thư ký Trần có mua đồ ăn cho tôi lúc nãy rồi.”

Trương Tuệ An: “Còn thuốc?”

Cấn Niên tiếp tục gật đầu, tuy đau đớn nhưng vẫn trả lời các câu hỏi của cô:

“Tôi uống đầy đủ.”

Trương Tuệ An nhíu mày, gãi gãi đầu hỏi:

“Thế thì lạ vậy, vẫn còn đau lắm à?”

“A, anh đợi tôi một xíu lát nhé để tôi làm cái này cho anh.

Cẩn Niên đông cứng người đưa mắt nhìn cô lon ton chạy vào bếp.

Mắt anh giật giật, thường ngày không phải luôn giơ móng vuốt với anh sao?

Hôm

nay ăn trúng cái gì mà thục nữ dữ vậy.

Cẩn Niên đợi cô khoảng mười lăm phút, cô mang ra cho anh một ly nước.

Trương Tuệ An đưa tay ra đưa ly nước cho anh giọng ra lệnh:

“Nè, uống đi đây là nước gừng đó. Khi còn nhỏ tôi hay uống lắm. Nó có thể sẽ giúp anh giảm đau hơn đó.”

Thấy Cẩn Niên chần chừ không nhận lấy, cô thở dài:

“Tôi không có bỏ độc cho anh uống đâu. Dù tôi có ghét cay ghét đắng anh cũng không làm ba cái trò thất đức như vậy. Dù sao tôi cũng chưa muốn làm góa phụ mang tiếng một đời chồng đâu nghe chưa!!!”

Cấn Niên ngây người nhìn cô, bị lời cô nói chọc cho buồn cười lắc đầu nói:

“Không phải.”

Trương Tuệ An: “Hửm? Vậy vì sao?”

“Hả? Không gì?”

Cấn Niên cong môi cười nhạt nói:

“Không phải sợ cô bỏ độc chỉ là..chỉ là hôm nay thấy cô dịu dàng còn quan tâm tôi thấy có chút không quen.

???.

Muốn chết hả?

Trương Tuệ An tức đến đỏ mặt đặt ly nước gừng xuống bàn nói:

“Tôi có phải ác quỷ đâu thấy người bệnh là quay lưng ngó lơ. Nhưng mà đó giờ tôi vẫn dịu dàng cơ mà?”

Cô thấy giờ này cãi với tên này cũng không có ích gì chỉ đành nén giận, đẩy ly nước gừng cho anh nói:

“Anh mau uống rồi lên phòng nghỉ ngơi đi. Ba mẹ không có ở nhà đâu đã đi du lịch với bạn cả rồi. Khoảng 2 - 3 ngày mới về thì phải”

Cấn Niên gật đầu, lúc này anh mới chậm rãi cầm ly nước gừng lên uống cạn.

Tận mắt nhìn anh uống hết cô mới yên tâm ôm con gấu trúc của mình:

“Thế thôi anh ngủ sớm đi nhé, tôi đi ngủ đây.

Cấn Niên trầm mặc nhìn theo cô, đã thân hình không có bao lớn. Đã mặc cái áo hoá trang thì thôi đi còn vác theo con gấu bự chà bá.

Anh phì cười nhẹ, anh dùng lưỡi đẩy đẩy cằm:

“Cũng dễ thương”

Ngồi ngẩn ra một lúc anh mới bừng tỉnh, anh lắc đầu lia lịa muốn đẩy những suy nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu.

Anh thở dài, không biết bản thân vừa rồi bị cái quái gì mà suy nghĩ được như vậy nữa.

Đợi một lúc cơn đau đỡ hơn, anh mới chống tay đứng dậy đi lên phòng.