Ăn xong Trương Tuệ An khoái chí thong thả đi ra ngoài nhưng quản gia hốt hoảng từ bên trong chạy ra:
"Thiếu phu nhân..con đi đâu thế ạ?"
Cô nhìn người đàn ông trung niên tầm khoảng 50 tuổi trước mặt, nếu như cô đoán không nhầm chắc hẳn đây là quản gia Lý.
Ở trong căn biệt phủ này, người mà luôn quan tâm và yêu thương nguyên chủ như con gái ruột hình như chỉ có mình quản gia Lý.
Quản gia Lý theo Cấn Gia từ khi Cấn Niên còn nhỏ, vợ con ông cũng không có một lòng trung thành đi theo nhà họ Cấn.
Trong tiểu thuyết hình như có một chi tiết từ lần đầu nguyên chủ về đây làm đây làm dâu. Quản gia Lý là người chiếu cố nguyên chủ nhất, luôn đối xử với cô ấy như một đứa con gái.
Khi nguyên chủ tự sát cũng là một mình quản gia Lý đau lòng thay số phận của cô. Ông cũng là người một tay lo liệu hậu sự của cô.
Trương Tuệ An nhìn quản gia Lý khẽ mỉm cười dịu dàng lễ phép nói:
"Dạ, con đi đến bệnh viện ạ."
Quản gia Lý nhìn vết thương chảy máu của cô nét mặt hiện rõ sự lo lắng:
"Con có cần gọi tài xế không?"
Cô lắc đầu từ chối:
"Dạ, không cần đâu con bắt taxi được rồi."
Quản gia Lý có vẻ hơi bất ngờ nhìn cô:
"Nhà chúng ta không phải thiếu xe cũng đâu có thiếu tài xế mà con lại muốn đi taxi?"
Trương Tuệ An mỉm cười:
"Con không cần đâu ạ. Thôi con đi nha."
Nói xong cô vẫy tay chào tạm biệt quản gia Lý sau đó quay lưng chạy đi để lại một mình quản gia Lý nhăn mày lo lắng.
Tô Đồng đứng núp ở gần đó nghe lén, thấy cô vừa quay lưng rời đi cô ta liền chạy ra bĩu môi châm chọc nói:
"Bác ơi là bác! Con nói với bác rồi mà bác quan tâm cô ta làm gì. Sống hay chết kệ cô ta đi, dù sao cô ta cũng có ở trong căn biệt phủ này lâu đâu đợi đến khi chị Khuê trở về có khi cô ta sẽ liền bị cậu chủ đá bay ra khỏi đây."
Quản gia Lý trừng mắt nhìn cô ta nghiêm giọng chỉnh đốn:
"Coi chừng cái miệng hại cái thân đó, bà chủ mà nghe thấy thì không chỉ mất việc mà cả cái tính mạng của cô cũng không giữ nổi đâu."
Tô Đồng được dạy dỗ cũng bĩu môi cúi đầu ấm ức nhìn quản gia Lý:
"Con chỉ nói sự thật thôi mà."
Quản gia Lý trừng mắt nhìn cô ta:
"Cô nên nhớ Trương Tuệ An tuy cô ấy không có được tình yêu của cậu chủ nhưng cô ấy cũng là thiếu phu nhân được ông bà chủ đích thân đi hỏi cưới. Dù thích hay không thích thì người ta vẫn là cô chủ của cô thôi. Đừng có ỷ việc cậu chủ ghét cô ấy mà lại đem cái thái độ xem thường đó đối với thiếu phu nhân."
Tô Đồng bị trách phạt chỉ có thể cắn môi đứng yên chịu trận nghe quản gia Lý dạy bảo:
"Cô nên nhớ nếu như còn xem thường thiếu phu nhân nữa thì lần sau ta sẽ phạt cô thật nặng."
Tô Đồng uất ức không nói gì đợi khi quản gia Lý rời đi mới bực tức dậm mạnh chân xuống sàn nhà:
"Đáng ghét, đáng ghét quá đi!!!"
Trương Tuệ An ngồi ở trong taxi nãy giờ cứ hắt xì lại không biết ai đang nhắc tên mình.
Cô nghĩ thầm trong bụng chắc chắn là cái tên tra nam đáng chết Cấn Niên kia còn cay cô vì chuyện sáng nay nên đang chửi cô đây mà.
Tên tra nam đáng ghét cứ chờ đó đi màn kịch này còn dài dài cứ từ từ mà xem.
Nhất định cô sẽ là cho cái tên Cấn Niên đó biết thế nào là lễ độ!!!!
"Hãy đợi đấy!!! Nupakachi!!"
Đến bệnh viện, trước khi xuống xe cô lấy tiền mặt trong túi xách của nguyên chủ lấy tiền mặt ra định đưa cho tài xế.
Vừa mở ra cô có chút bất ngờ túi nguyên chủ vậy mà đầy ắp tiền. Cô còn hoài nghi rằng nguyên chủ cô ấy chẳng lẽ đến tiền cũng không biết xài sao?
Tài xế thấy cô ngơ ra liền gọi:
"Cô, cô ơi."
Cô giật mình lấy tiền ra đưa cho tài xế rồi nhanh chân bước xuổng xe nhưng tài xế lại lần nữa gọi cô lại:
"Cô ơi, còn tiền dư."
Cô mỉm cười nói:
"Không cần trả lại tiền dư chú lái xe vất vả rồi xem như số tiền dư đó con biếu chú lấy thảo."
Cô cười tươi xoay người bước vào bệnh viện, cô mua sổ khám bệnh xong sau đó phải đi đóng tiền mới được ngồi chờ.
Khi đến lượt cô vào khám, vừa mới đặt đít ngồi xuống giường lại có một giọng nam phát ra từ trên đỉnh đầu của cô:
"Trương Tuệ An là cậu sao?"
Trương Tuệ An nhíu mày nhìn lên, vờ lờ aaaa là một mỹ nam nha.
Hai mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ đẹp trai trước mặt. Nhưng mà khoan đã STOP! STOP!
Lúc này mà còn mê trai nữa?? Trương Tuệ An ơi là Trương Tuệ An mày có thể bớt hám trai đi được không???
Trì Châu nhìn hết thảy những biểu cảm trên gương mặt cô lại không nhịn được cười.
Trương Tuệ An nghe giọng cười của cậu mới hoàn hồn nhìn Trì Châu:
"Có chuyện gì mắc cười sao?"
Trì Châu quay mặt sang chỗ khác đưa tay che miệng ho một cái nghiêm túc nói:
"Không có, không có chuyện gì buồn cười cả."
Ánh mắt Trì Châu rơi xuống cánh tay bị thương của Trương Tuệ An nhíu mày hỏi:
"Vết thương sau lại chảy máu thế?"
Cô còn chưa kịp trả lời Trì Châu đã xoay người đi lấy dụng cụ của mình. Cậu đi tới nhẹ nhàng tháo băng gạc thấm đẫm máu ra.
Từng động tác của cậu rất nhẹ nhàng như sợ sẽ làm đau cô nhưng mà ba cái vết thương này thì nhằm nhò gì với cô chứ???
Trì Châu rất nghiêm túc chỉ khi dán miếng băng gạc mới cho cô xong mới nói đùa với cô một câu:
"Lâu như vậy rồi bây giờ lá gan của cậu đúng thật là to lên không ít."
Trương Tuệ An nhíu mày vô thức hỏi:
"Chúng ta quen biết sao?"
Trì Châu bật cười đưa tay đặt lên trán cô:
"Không sốt mà? Sao cậu lại không nhớ tớ?"
Trương Tuệ An im lặng ngẫm một chút, cố gắng nhớ lại tình tiết của truyện.
Trì Châu cũng không cố ép cô nhớ làm gì nên cũng đã tự động nói ra:
"Tớ là Trì Châu bạn học cùng cậu từ cấp 3."
Trương Tuệ An thuận miệng "àaaaaa."
Cô cười ngượng ngùng nói:
"Lâu quá không gặp nên tớ không nhận ra. Cho tớ xin lỗi nhé."
Trì Châu lắc đầu mỉm cười nói:
"Không sao, tớ không trách cậu nhưng mà có thể add friend không?"
Trương Tuệ An đưa đôi mắt to tròn nhìn cậu:
"Được chứ, cậu đưa điện thoại cho tớ đi."
Trì Châu đưa điện thoại cho cô, cô cầm điện thoại của cậu quét mã thêm bạn.
Sau khi xong cô đưa lại điện thoại cho Trì Châu:
"Nè, trả cậu."
Trì Châu nhận lấy tậm trạng vui vẻ nói:
"Khi nào có gì cần giúp đỡ thì tìm tớ hay lần tới muốn rửa vết thương thì nhắn cho tớ. Tớ sẽ giữ chỗ cho cậu được chứ?"
Trương Tuệ An trong lòng đang sung sướng vì được add friend với một mỹ nam như Trì Châu.
Cô nghe Trì Châu nói cũng chỉ đơn giản là cười đáp:
"Được."
"À, bên ngoài còn rất nhiều bệnh nhân cậu cứ làm việc đi tớ về trước nhé."
Cô đứng dậy vẫy tay chào tạm biệt Trì Châu:
"Hẹn gặp lại."
Trì Châu cong môi cười tiễn cô ra cửa, khi cô đi xa cậu mới thấp giọng nói:
"Hẹn gặp lại, tiểu An An."
Trương Tuệ An một mình đi dọc hành lang bệnh viên, trong bụng lại không ngừng suy nghĩ về nguyên chủ.
Cô ấy vừa giàu, vừa xinh đẹp, xung quanh lại toàn mỹ nam thà cớ gì lại đi đâm đầu vào cái thằng quái ôn não có vấn đề như Cấn Niên thế hả? Lại còn vì tên đó mà không màng tính mạng của mình.
Cô mà được xuyên vào lúc được hỏi cưới thì cô nhất định sẽ một hai nhất quyết không lấy cái tên hách dịch Cấn Niên này!!