Thư Tình Gửi Lại Ánh Trăng

Chương 10: Vẫn Còn Yêu?




Sau khi ăn tối xong, cô vốn định sẽ ở lại giúp vú nuôi dọn dẹp, rửa bát nhưng vừa định dọn bát vào mẹ Trương đã đi tới ngăn cô lại:

"An An con đang làm gì thế?"

Trương Tuệ An ngơ ngác nói:

"Con định giúp vú nuôi rửa bát thôi ạ."

Mẹ Trương cau mày nhưng trong lòng chính là vô cùng ngạc nhiên. Con gái của bà chưa bao giờ phải làm những công việc này.

Trương Tuệ An nhìn mặt mẹ Trương cau lại trong lòng thoáng sợ hãi. Cô không biết bản thân mình đã làm sai điều gì khiến bà phát hiện ra điều bất thường.

Mẹ Trương nhìn cô buồn bực, bà nghĩ chắc con bà làm dâu hẳn rất cực khổ mới trở nên hiểu chuyện như vậy:

"Con nói đi có phải nhà bên kia bắt nạt con hay không suốt ngày bắt con làm những công việc dành cho người giúp việc?"

Nghe đến đây cuối cùng cô cũng đã hiểu ra nguyên nhân là vì hành động này của cô.

Nguyên chủ là cục vàng cục bạc của Trương Gia. Cô ấy được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Đến cả bị trầy một miếng da cũng khiến ai nấy trong nhà hết sức đau lòng thì sau có thể đi lau bàn rửa bát được?

Trương Tuệ An cười cười, tìm đại một lí do vớ vẩn ở đâu đó nói:

"Dạ, không phải đâu do từ lúc về làm dâu con có học nấu ăn vì sợ phiền mấy dì giúp việc con mới tự mình bày bừa tự mình dọn. Chứ mọi người bên Cấn Gia ai cũng yêu thương con hết, mẹ đừng lo."

Mặc dù cô đã giải thích nhưng cơ mặt mẹ Trương vẫn nheo lại có lẽ như bà không tin lời cô nói.

Trương Tuệ An lúc này mới giở chiêu của mình ra mỉm cười nũng nịu ôm bà cười nói:

"Mẹeeeee, con cũng đã có chồng rồi tập nấu ăn rửa bát cũng là chuyện bình thường mà."

"Huống hồ gì con gái mẹ bây giờ có thể nói là nấu ăn ngon xuất sắc. Có dịp nào rảnh con sẽ về nấu cho mẹ ăn nha?"

Mẹ Trương im lặng không nói gì, bà luôn cảm thấy điều gì đó rất lạ với con gái của mình nhưng chính bà lại không biết nó xuất phát từ đâu.

Mẹ Trương thở dài vỗ nhẹ lưng cô nói:

"Được rồi, được rồi, đừng ôm mẹ chặt như vậy. Con mau lên phòng nghỉ ngơi đi sáng sớm ngày mai Cấn Gia sẽ cho người qua đón con đó."

Trương Tuệ An vui vẻ buông mẹ Trương ra, ngoan ngoãn chạy lên cầu thang.

Khi lên đến tầng 2 cô mới đi chậm lại tìm kiếm phòng của mình. Đột nhiên, một người giúp việc từ trong phòng cầm cây chổi đi ra:

"A, cô ăn xong rồi ạ? Phòng đã được dọn sạch bây giờ cô có thể vào nghỉ ngơi rồi ạ."

Trương Tuệ An bên ngoài nhẹ nhàng gật đầu nhưng bên trong vui mừng gào hét, cũng may là gặp được người này không thì cô sẽ càng mất thêm nhiều thời gian nữa cho xem.



Chưa kể nếu lúc đó xui hơn nữa, cô đang đi tìm phòng lại gặp ba mẹ Trương hay anh hai của nguyên chủ thì sẽ lại làm sự nghi ngờ trong lòng họ đối với cô càng tăng lên.

Sau khi Trương Tuệ An nhìn người giúp việc đã đi xuống lầu cô mố từng bước đi lại căn phòng mà người giúp việc vừa đi ra.

Vừa mở ra, hai mắt cô sáng lên há hốc mồm nhìn xung quanh căn phòng.

Cô khẽ tặc lưỡi đánh giá:

"Chậc chậc, quả thật là công chúa mà. Đến cả căn phòng cũng là màu hồng."

Trương Tuệ An đóng cửa không quên cài chốt lại mới đi vào bên trong. Nhìn bao quát căn phòng, cô đều cảm thấy nguyên chủ thật sự rất ngu ngốc:

"Trời ơi là trời, có ai đời nào nhà giàu còn cưng con gái hết nấc. Tội gì mà nguyên chủ lại đâm đầu vào cái tên chỉ được khuôn mặt đẹp còn lại đều âm điểm như Cấn Niên thế?? Chịu đựng cũng lâu như vậy cuối cùng lại nghĩ quẩn"

Trương Tuệ An đi đến giường ngồi nằm xuống, không biết do quá mệt mỏi hay nệm êm quá khiến cô đi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Nhưng đến chợt 11 giờ tối cô mới chợt tỉnh giấc, từ trên giường bật dậy nhớ ra mình còn chưa đi tắm.

Cô hớt ha hớt hải đi đến bàn trang điểm để tẩy trang nếu không ngày mai mà lên mụn chắc cô khóc mất.

...****************...

Lúc 11 giờ tối, Cấn Niên mới về tới nhà vừa mới bước vào trong anh chỉ thấy mẹ và ba của mình vẫn còn đang xem phim những không thấy cô đâu.

Anh thay giày rồi mới đi vào trong giọng nói khàn khàn dường như anh có uống một chút rượu hỏi mẹ Cấn:

"Sao ba mẹ còn thức thế? Ủa con dâu yêu quý của mẹ đâu? Sớm như vậy đã đi ngủ rồi sao?"

Mẹ Cấn không thèm nhìn anh lấy một cái chỉ cầm trái dâu tây lên miệng ăn, mắt chăm chăm nhìn TV nói:

"Mẹ đưa con bé về nhà mẹ đẻ chơi rồi."

Cấn Niên liếm môi nghe vậy cũng không bày tỏ yến kiến gì mà đi thẳng lên thư phòng.

Mẹ Cấn quay sang định hỏi anh việc sa thải cô thư ký kia chưa lại thấy anh đi lên phòng luôn thì liền nói to:

"Con đi đâu còn chưa có ăn tối mà?"

Cấn Niên: "Con vừa đi gặp đối tác về cũng đã ăn luôn rồi mẹ đừng lo."

Mẹ Cấn hỏi tiếp:

"Còn cái chuyện hồi sáng.."

Bà chưa kịp hỏi đã bị anh cắt ngang, anh nhàn nhạt đứng trên cầu thang xoay người lại tay bỏ trong túi quần thở dài nói:

"Chuyện đó con đã giải quyết rồi, dù sao con cũng không định giữ cô thư ký đó lại. Nếu hôm nay mẹ không nói thì vài ngày nữa con cũng dời cô ta đi."



Mẹ Cấn gật đầu mặt cũng tỏ ra khá hài lòng. Cấn Niên thở dài đi về phòng của mình để tắm.

Sau khi tắm xong, Cấn Niên đi đến thư phòng để xử lý tài liệu. Khi anh đang chăm chú sửa tài liệu thì tiếng thông báo từ điện thoại rung lên.

Anh cầm điện thoại lên xem, người gửi tin nhắn tới là người anh em tốt thời đại học của anh Vương Thừa, anh quen anh ta lúc còn quen Tần Khuê.

Anh ta gửi cho anh một bức ảnh chụp màn hình tin nhắn:

﹝Êyyyyy, mày biết gì chưa?﹞

﹝Vài ngày nữa Tần Khuê sẽ về đây đó.﹞

﹝Mày có định ra sân bay đón cô ấy không? Chà chà, dù sao lão đại cũng chờ cô ấy lâu như vậy rồi mà sao không đi được phải không?﹞

Cấn Niên híp mắt đọc từng chữ, khuôn mặt cũng không lộ ra một tí cảm xúc nào từ tốn gõ từng chữ trên bàn phím:

﹝Ai nói tôi chờ cô ấy?﹞

Vương Thừa bên kia chính là đọc những dòng tin nhắn này của lão đại mình chỉ có thể trợn mắt khó tin.

Anh ta chơi với Cấn Niên lâu như vậy, lần đó Tần Khuê đi cũng khiến anh đau khổ như vậy.

Anh ta cũng biết Cấn Niên đã kết hôn nhưng cũng 2 năm trời chưa có lần nào đi dự tiệc anh dẫn theo vợ mình.

Bên ngoài đồn thổi nhau là Cấn thiếu gia chẳng qua cưới vợ chỉ là làm vui lòng mẹ nhưng trong lại có ánh trăng sáng.

Khi nào Tần Khuê trở về sớm muộn gì cô con dâu hờ đó cũng chỉ có thể nước mắt ngấn dài xách vali rời đi.

Hôm nay, vừa biết tin Tần Khuê sắp về anh ta liền lật đật đi báo tin cho người anh em của mình rốt cuộc chỉ nhận được một câu hỏi khiến anh ta ngơ ngác.

Vương Thừa nhanh chóng trả lời:

﹝Không phải trước đó cậu rất yêu Tần Khuê sao? Cô ấy cũng bảo vẫn còn rất yêu cậu.﹞

Cấn Niên im lặng không trả lời chỉ đơn giản lẩm bẩm trong miệng mấy chữ:

"Vẫn còn yêu?"

Cấn Niên nhếch môi cười đau lòng, anh hiện tại không biết trong lòng mình đang nghĩ gì nữa.

Chẳng qua là ở ngay tim có chút nhói so với ngày hôm đó Tần Khuê rời đi thì đây cũng chẳng là gì.

Anh ngồi trầm mặc tự đặt câu hỏi cho mình.

Anh có còn yêu Tần Khuê không?

Cấn Niên mệt mỏi tựa đầu vào ghế nhắm mắt đưa tay xoa nhẹ mi tâm.