Thư Tình Của Kỵ Sĩ

Thư Tình Của Kỵ Sĩ - Chương 60: Đồ ăn cơm mềm




Phương Sĩ Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Vương Tề, lại cúi đầu nhìn di động trên tay, trong lòng ngập tràn căng thẳng.

Sau khi come out, mẹ Phương cứ một mực nhất quyết không chịu tiếp điện thoại của hắn một lần nào, khiến hắn thực sự buồn bã, hơn hết là càng lo lắng, chỉ sợ hai đấng sinh thành ở nhà sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nào dám gọi vào số máy bàn, không chừng lại khiến ba Phương nghi ngờ.

Thực ra hắn đã đặt sẵn vé máy bay về nhà vào ngày mai từ sớm, nhưng vẫn lưỡng lự không biết mình có nên trở về hay không. Nhỡ mẹ Phương vẫn còn giận hắn, thì lúc này mà hắn xuất hiện khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, mà nếu hắn thực sự không về, thì hắn quả là đứa con bất hiếu với họ biết mấy.

Sau khi hắn với Vương Tề quay lại cũng tính đến chuyện này, Vương Tề nói rằng anh muốn về chung với hắn, hiển nhiên là hắn không đồng ý, hiện tại mà nói cả tính hướng của hắn mà ba mẹ vẫn chưa chịu tiếp nhận, nếu cứ thế mà mang Vương Tề về cùng, lỡ như chọc họ giận đến mức tăng xông máu, thì cả đời này Phương Sĩ Thanh cũng không thoát khỏi áy náy.

Vương Tề không nói thêm lời nào, công tác của anh gần đây bận rộn như vậy, nên cũng không có thời gian để bàn lại chuyện này với Phương Sĩ Thanh.

Vậy mà tối nay không biết vì sao mẹ Phương lại đột nhiên chủ động gọi điện đến.

Phương Sĩ Thanh suy đoán không ra mẹ mình muốn nói gì, các loại tình huống đều có khả năng xảy ra, có thể là chuyện tốt, cũng có thể không hay chút nào.

Vương Tề đưa di động tới cho hắn xong, đoạn vẫn luôn chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt anh là tất cả sự yêu chiều của mình.

Hắn chần chừ khẽ nói: “Của mẹ em gọi tới.”

Vương Tề nói: “Em không gọi lại sao?”

Phương Sĩ Thanh cắn cắn ngón cái: “Anh nói, mẹ có phải…có phải…”

Vương Tề nắm lấy tay hắn kéo xuống, nói: “Thanh Thanh, đừng căng thẳng như vậy.”

Phương Sĩ Thanh sao không căng thẳng cho được, gấp đến mức sắp khóc: “Vương Tề, em sợ, nếu mẹ nói em cứ sống chết không chịu cưới vợ sinh con, mẹ sẽ không nhận em làm con nữa, vậy làm sao bây giờ?”

Vương Tề xoa nắn ngón tay hắn, thấp giọng nói: “Sẽ không, mẹ thương em vậy mà.”

Phương Sĩ Thanh lại nhận ra điểm khác thường của anh, hỏi: “Sao tay anh lại lạnh thế này?”

Vương Tề khẽ cười với hắn một chút, nụ cười có phần miễn cưỡng.

Phương Sĩ Thanh có chút hoảng hốt, vội vàng nói: “Anh đừng vậy mà, dù mẹ em có nói như thế, em cũng sẽ không lùi bước.”

Vương Tề nhìn hắn không chớp mắt: “Sẽ không không cần anh?”

Phương Sĩ Thanh lắc đầu, tựa như phát thệ nói: “Nếu chúng ta tách ra, em sẽ thật sự khóc chết.”

Vương Tề lại nghiêng mặt đi nơi khác, nói: “Nhưng mẹ không cần em, em cũng sẽ khóc chết.”

Phương Sĩ Thanh dùng sức đặt tay lên vai anh, vội la lên: “Anh đừng có cố ý chọc em, em khó khăn lắm mới dũng cảm kiên định được như vậy, anh không thể khen em, động viên em một câu sao?”

Vương Tề liếc mắt nhìn hắn, nói: “Em đã dũng cảm kiên định được như vậy, thì giờ gọi lại, nói cho mẹ biết người yêu của em là ai.”

Phương Sĩ Thanh cả giận nói: “…Anh bớt khích em đi!”

Hắn lại mở khóa màn hình di động, ngón tay đặt trên dãy số đầu tiên vừa gọi đến, tim đập thịch một cái, tín hiệu kết nối.

Đô —— đô ——

Hắn nhìn Vương Tề chằm chằm, ra vẻ hung dữ nói nhanh như gió: “Anh đừng tưởng anh thành công rồi, khích em cũng vô dụng, em mới không thèm nghe anh, trừ khi mẹ em nói chấp nhận em là gay, không thì anh đừng hòng…”

Hắn còn chưa nói xong, trong ống nghe truyền ra giọng mẹ Phương: “Alô, Thanh Thanh.”

Phương Sĩ Thanh đột nhiên đứng hình: “M…mẹ, vừa rồi mẹ… con không nghe được tiếng điện thoại.”

Mẹ Phương hỏi: “Con được nghỉ chưa?”

Phương Sĩ Thanh thật cẩn thận đáp lời: “Dạ, hôm nay mới được nghỉ.”

Vài giây trôi qua, mẹ Phương nói: “Mai mấy giờ thì tới nhà?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn vẫn còn đang đội đôi tai thỏ, giờ phút này khóe mắt đỏ au, thực sự biến thành một chú thỏ nhỏ.

Vương Tề dịch đến gần hắn hơn, ôm lấy vai hắn, đem hắn áp vào lồng ngực mình.

Hắn dựa trên vai Vương Tề, gắng chịu đựng nghẹn ngào, trả lời mẹ Phương: “Có thể ba bốn giờ chiều con về.”

Mẹ Phương nói: “Trên đường phải nhớ chú ý an toàn, ông ba con còn bảo muốn tự xuống bếp hầm chân giò cho con đấy.”

Phương Sĩ Thanh “Dạ” một tiếng, nước mắt đong đầy nơi khóe mắt không cách nào nghẹn trở về, nhỏ giọt trong âm thầm.

Không đợi hắn cảm động xong, mẹ Phương xuất ra đại chiêu: “Thanh Thanh… Vương Tề đang ở bên cạnh con sao?”

Phương Sĩ Thanh: “!!!”

Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Tề, trong mắt ngoài sự kinh ngạc cũng chỉ là kinh ngạc.

Mẹ biết rồi! Là chị hắn Phương Minh Dư nói sao?

Vẻ mặt Vương Tề bình tĩnh, dùng ngón trỏ đè lại ống thu nhỏ dưới di động, thấp giọng nói: “Là anh nói.”

Phương Sĩ Thanh ngẩn ra, bật thốt lên: “Có phải anh điên rồi không!”

Vương Tề không để ý tới hắn, rút ngón trỏ kia ra, thật sự đoạt di động qua, tháo dỡ cục diện khó xử, nói: “Mẹ, là con Vương Tề.”

Phương Sĩ Thanh luống cuống tay chân muốn cướp di động lại, nhưng vô ích đúng như trong dự kiến, chỉ còn nước ngồi đó mà sốt ruột.

Giọng nói mẹ Phương có vài phần mất tự nhiên, nói: “Vương Tề, những thứ đó của cậu, chờ sang năm Thanh Thanh nó quay lại, tôi sẽ để nó mang về cho cậu, để ở đây nhỡ ra đánh mất, thì gia đình nhỏ chúng tôi, cũng đền không nổi cho cậu.”

Phương Sĩ Thanh nghe không hiểu, dùng dáng miệng khi phát âm hỏi: “Cái gì vậy?”

Vương Tề chỉ giương mắt nhìn hắn, nói qua di động: “Mẹ, cho dù mất, cũng không cần đền, con đã nói những cái đó đều mang tên Thanh Thanh, thì đó chính là của em ấy, người và ba sinh em ấy ra nuôi em ấy lớn, là những người thân em ấy yêu quý nhất, đồ gì của em ấy tất nhiên ba mẹ có thể toàn quyền xử lý.”

Phương Sĩ Thanh nghĩ thầm, hẳn đang nói đến căn hộ mà Vương Tề tặng sinh nhật hắn đi, chẳng lẽ Vương Tề đã gửi giấy tờ chứng nhận bất động sản cho ba mẹ?

Đầu dây bên kia im lặng một phút, mẹ Phương có lẽ cũng đang suy nghĩ chút gì đó, xong mới lên tiếng: “Việc này để khi khác hẵng nói, Thanh Thanh không phải không có bản lĩnh tự nuôi sống bản thân, nó cũng không cần tiền của cậu.”

Phương Sĩ Thanh nghe xong có chút ngơ ngác, sao nghe ý tứ mẹ mình giống như là… tán thành rồi?

Vương Tề lộ ra ý cười, nói: “Mẹ, người nói rất đúng, em ấy không cần gì ở con, con cũng không cần gì của em ấy, bọn con chỉ là phải lòng rồi, muốn sống với nhau.”

Vương Tề gọi “Mẹ” đã nhiều năm rồi, nhưng hiện tại lại gọi ra nghe thực sự rất tự nhiên, không hề do dự hay mất tự nhiên chút nào.

Nhưng Phương Sĩ Thanh thì mất tự nhiên quá thể, không phải hắn chưa từng nghe Vương Tề gọi mẹ mình là “Mẹ”, cơ mà khi đó với hiện tại hoàn toàn không giống nhau, với cả thuở trước Vương Tề gọi mẹ cũng không phải vì hắn.

Còn có cái gì mà sống với nhau, Phương Sĩ Thanh nghe xong mà chỉ có nước xấu hổ đỏ cả mặt, cảm thấy Vương Tề nói ra quá trắng trợn rồi, hai người họ đóng cửa lại thì cái gì nói cũng được, nhưng với mẹ mà nói những lời như vậy, thiệt mất thể diện.

Mẹ Phương không đáp lời Vương Tề, hỏi: “Thanh Thanh đâu? Tôi nói vài câu với nó.”

Phương Sĩ Thanh ngồi bên cạnh Vương Tề, hồi hộp mà chờ mong ứng một tiếng: “Mẹ.”

Mẹ Phương nói: “Mai đi đường phải cẩn thận, mang ít hành lý thôi, tính con hay bừa bãi, mang đồ càng nhiều, thì chúng ta càng không yên tâm.”

Tuy Phương Sĩ Thanh biết mẹ không nhìn thấy, nhưng vẫn dùng sức gật gật đầu: “Con biết rồi mẹ.”

Mẹ Phương bỗng thở dài, nói: “Việc khác khoan hãy nói, ngày mai chị con cũng về, đến trễ hơn con một chút, trước hết con tự nghĩ gặp mặt chị con thế nào đi, chuyện này mẹ với ông ba con xen vào không được.”

Phương Sĩ Thanh lại không nhịn được cắn ngón cái, nhỏ giọng hỏi: “Vậy ý mẹ là… tiếp nhận Vương Tề rồi sao?”

Hắn vừa nói, vừa ngoảnh đầu cùng Vương Tề nhìn nhau, hắn vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Vương Tề đến cùng đã nói gì với mẹ, làm sao mà thái độ không thèm để ý đến hắn của mẹ lại thay đổi thành như bây giờ?

Mẹ Phương lại nói: “Mẹ cũng chưa nói như vậy, chờ con về đi, mẹ còn nhiều điều muốn hỏi cho rõ, mẹ phải biết, đứa con trai của mình từ nhỏ đã rất nghe lời, rốt cuộc giấu diếm mình bao nhiêu chuyện rồi.”

Tuy bà chưa nói rõ ràng, nhưng vầy cũng đã đủ khiến Phương Sĩ Thanh hiểu rõ.

Bà chẳng những tiếp nhận việc con trai mình là đồng tính, còn miễn cưỡng xem như chấp nhận tình cảm của hắn với Vương Tề.

Cúp điện thoại xong, Phương Sĩ Thanh nhào qua làm bộ bóp cổ Vương Tề, muốn ra vẻ hung ác, nhưng vui mừng hoàn toàn dấu không được, nói: “Rốt cuộc anh đã nói gì với mẹ em? Nói mau! Không nói em liền cắn đứt cổ anh!”

Vương Tề cười nói: “Em là cún con biến hình hả? Mà sao ngày nào cũng đòi cắn anh?”

Phương Sĩ Thanh chơi xấu lắc lắc anh: “Anh đừng có đánh trống lảng, nói cho em biết mau.”

Vương Tề ôm lấy eo hắn, nói: “Cũng không có gì, anh chỉ nói với mẹ, em với anh đang yêu nhau, hy vọng mẹ đồng ý cho tụi mình được sống chung, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”

Phương Sĩ Thanh nghe có chút ấm lòng, nhưng lại không tin: “Sao đơn giản vậy được?”

Vương Tề nói: “Còn muốn phức tạp hơn? Em cũng đã thích đàn ông rồi, tất nhiên mẹ sẽ hy vọng em tìm được người tốt với mình.”

Phương Sĩ Thanh thấy lời anh nói có gì đó sai sai, nhưng lại không biết sai chỗ nào, nhíu mày nói: “Anh tặng căn hộ cho em đã cho là rất tốt với em? Mẹ em mới không thực dụng như vậy.”

Vương Tề cười rộ lên: “Căn hộ? Ừm… Mẹ còn rất lo em ở trước mặt anh không được mạnh mẽ, nếu không vừa rồi sao lại nghiêm túc nhấn mạnh em có bản lĩnh như vậy, còn không cần tiền của anh.”

Vẻ mặt Phương Sĩ Thanh ngạo kiều nói: “Em đây vốn không cần tiền của anh rồi.”

Vương Tề nói: “Cả anh có bao nhiêu tiền em cũng chưa từng hỏi, nói chắc ăn như vầy, sau này hối hận cho xem.”

Phương Sĩ Thanh hừ một tiếng: “Anh ở của em ăn của em dùng của em, còn chai mặt khoe mình giàu? Nếu em mà nói mẹ biết, thể nào mẹ cũng khuyên em đá đít đồ ăn cơm mềm(1)nhà anh.”

(1) Ăn cơm mềm (trai bao): Một câu nói của người Thượng Hải, chỉ đàn ông con trai không có khả năng tài chính, sống bám váy phụ nữ.

Vương Tề cười thành tiếng, nói: “Thanh Thanh, em đúng là rất mềm.”

Phương Sĩ Thanh há mồm cạp lên mặt anh một ngụm, gặm ra một dấu răng nhỏ, hung dữ nói: “Không cho anh giở trò lưu manh, nói chuyện nghiêm túc! Anh nói với mẹ lúc nào?”

Vương Tề nói: “Sau khi em nói anh biết em come out, mẹ không chịu nhận điện thoại của em, nhưng vẫn còn nhận của anh.”

Phương Sĩ Thanh bĩu môi, hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vương Tề nói: “Sau đó anh liền nói.”

Phương Sĩ Thanh truy vấn: “Anh nói thế nào?”

Vương Tề lại không muốn nói chi tiết: “Ăn ngay nói thật, nói em yêu anh anh cũng yêu em, hai chúng ta phải cùng một chỗ, không thì em sẽ khóc chết, anh cũng sẽ nghẹn chết.”

Phương Sĩ Thanh bình tĩnh nhìn anh, nói: “Anh cũng nhắc đến chuyện chị em sao?”

Vương Tề nói: “Ngoài việc cổ thích phụ nữ ra, những cái khác đều nói dựa theo thực tế.”

Phương Sĩ Thanh mím môi, sắc mặt hơi kỳ quái.

Vương Tề chọc chọc khóe miệng hắn, nói: “Anh biết em không muốn nói mấy chuyện rắc rối của chị em trước mặt ba mẹ, nhưng anh vừa ly hôn hai chúng ta đã sống chung, nếu anh không nói rõ lý do ly hôn với Minh Dư, thể nào mẹ cũng hiểu lầm em là tiểu tam bên ngoài của anh. Em muốn làm một đôi gian phu dâm phu với anh sao? Tuy em rất dâm, nhưng anh một chút cũng không gian.”

Phương Sĩ Thanh bị vạch trần tâm tư, lại bị nói dâm đãng, tức khắc trở mặt nói: “Anh mà không gian? Anh gian trá lắm có biết không, còn trách em cái gì cũng không chịu trao đổi với anh, anh có khác gì em? Tại sao chưa nói gì với em đã lén liên hệ với mẹ?”

Vương Tề hết sức chí lý nói: “Anh cũng nói với em rồi, muốn về nhà chung với em, là em sống chết không chịu, trong lúc giận quá anh mới gọi cho mẹ.”

Phương Sĩ Thanh còn lâu mới chịu tin anh chém gió, cái gì mà trong lúc giận quá? Nhất định là có âm mưu từ lâu rồi!