“Em…” Diệp Tân muốn nói chút gì đó, nhưng vừa thấy dáng vẻ của Lăng Phong liền sợ hãi, đành lẩm bẩm trong miệng một câu “Xin lỗi” chẳng có tí trọng lượng nào.
“Xin lỗi?” Lăng Phong gằn giọng, anh không khách khí cắn một cái vào yết hầu Diệp Tân, oán thầm: “Ai thèm nghe em xin lỗi chứ!”
Diệp Tân cắn môi, không để tiếng kêu đau bật ra. Cậu nhắm mắt lại nắm chặt chăn, dường như cũng không định phản kháng, nhưng đôi mi run nhè nhẹ đã làm bại lộ sự sợ hãi trong lòng.
Lăng Phong hôn như vũ bão, không chút thương tiếc nào, hết gặm lại cắn. Môi Diệp Tân nhanh chóng bị cắn rách da, mãi đến khi nếm được vị tanh ngọt thì Lăng Phong mới dần khôi phục lý trí.
Anh thấy người bị đè dưới thân đang không ngừng run rẩy, hai mắt nhắm nghiền, ngón tay nắm chặt góc chăn đến trắng bệch thì buồn phiền thở dài một tiếng, sau đó anh vùi mặt vào hõm cổ Diệp Tân bất động luôn.
Không bắt nạt người ta được nữa, đau lòng rồi.
Diệp Tân cảm giác được hô hấp hỗn loạn của Lăng Phong dần thả chậm, vùi mặt vào cổ cậu rồi cũng không có hành động nào nữa bèn mở mắt ra. Cậu nhìn đỉnh đầu anh, thử gọi một tiếng: “Anh Lăng Phong?”
Lăng Phong không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng vòng tay ôm eo cậu.
Đôi mắt của Diệp Tân thoáng cái đã hoe hoe đỏ, cậu thả lỏng bàn tay đang siết chặt tấm chăn ra rồi ôm lấy Lăng Phong, vốn còn muốn nói điều gì đó nhưng lại cứ nghẹn ứ ở cổ họng, không nói nên lời.
Hai người cứ ôm như vậy một hồi lâu Diệp Tân mới cất tiếng, giọng nức nở: “Anh Lăng Phong, anh đừng lo lắng cho em, em không sao hết mà.”
Lăng Phong nghe được lời này thì ngẩn ra, anh chống người lên nhìn, quả nhiên trong mắt của nhóc con đã vương đầy nước mắt. Lăng Phong đứng dậy từ trên người Diệp Tân, ngồi bên mép giường cong ngón trỏ lau nước mắt cho cậu, mềm giọng nói: “Anh đã bảo em đừng đến đây, sao em không nghe lời?”
Diệp Tân nắm lấy bàn tay to ấy, nương theo lực kéo của anh ngồi dậy. Cậu dựa vào tấm lưng dày rộng của Lăng Phong, lấy lòng mà vòng tay ôm eo anh, giải thích: “Giống như việc anh không muốn em bị thương đó thôi, em cũng không muốn anh Lăng Phong bị thương. Hơn nữa em đã nắm chắc rồi mới dám làm vậy mà…”
Lăng Phong tức tới bật cười.
Anh nắm lấy bàn tay Diệp Tân đang vòng qua eo mình, ngón cái vuốt ve mu bàn tay của cậu như thể muốn trấn an nhưng giọng điệu lại đầy vẻ cảnh cáo: “Nếu lại có lần sau, anh chắc chắn sẽ làm em tới khóc luôn! Đến lúc đó dù em có cầu xin tha thứ như thế nào đi nữa anh cũng không quan tâm đâu.”
“Em biết rồi mà.” Diệp Tân áp mặt vào lưng Lăng Phong, cậu có thể nghe được nhịp tim đập của người đàn ông này.
Thời tiết vừa vào hè, dọc đường đi Lăng Phong đã nóng máu rồi, vừa nãy hai người còn lăn qua lăn lại một hồi lâu, bây giờ bình tĩnh lại Diệp Tân mới cảm thấy nóng, cứ như cả người đều ướt đẫm mồ hôi ấy.
Cậu muốn rút tay về nhưng Lăng Phong lại bắt lấy cổ tay cậu kéo về phía trước. Cơ thể hai người đàn ông kề sát vào nhau chỉ cách hai lớp vải mỏng khiến cậu càng nóng hơn: “Em thấy hơi nóng, anh Lăng Phong buông em ra đi.”
“Nóng à?” Lăng Phong bỗng dưng quay đầu lại, câu lấy một chút ý tứ không rõ, cười nói: “Lạnh mặc thêm, nóng thì cởi ra, đơn giản mà.”
“…” Mặt Diêp Tân đỏ như tôm luộc, là cái loại vừa mới lấy ra khỏi nồi vẫn còn bốc hơi nóng ấy.
Lăng Phong vẫn còn muốn trêu chọc cậu tiếp thì điện thoại bỗng vang lên.
Là Diệp Mộ gọi tới, gọi cho Diệp Tân.
Diệp Tân rốt cuộc cũng được cứu, Lăng Phong buông cậu ra, cậu cầm điện thoại, ngón tay kéo cổ áo, tay kia quạt quạt cho bớt nóng: “Có chuyện gì vậy chị?”
“Chị thấy trên mạng nói chỗ mấy em đóng phim có rắn độc xuất hiện, em có sao không?” Diệp Mộ ở đầu dây bên kia vừa gọi điện thoại vừa xem tin tức.
“Em không sao hết, hôm nay đoàn phim được nghỉ.” Diệp Tân liếc qua phía Lăng Phong, đối phương đang nhìn chằm chằm vào cổ áo mà cậu đang dùng ngón tay móc lấy bằng ánh mắt vô cùng nóng bỏng. Diệp Tân nhận thấy căn bản là không thể hạ nhiệt độ của ánh mắt đó xuống được bèn vội vàng dời lực chú ý của mình, nói chuyện phiếm với chị gái: “Còn chị thì sao, chị đang làm gì thế?”
“Đang chờ em với Lăng Phong đến đón chị đi ăn nè.” Diệp Mộ nhàm chán nói.
“Đúng rồi…” Diệp Tân cũng mới chợt nhớ ra, xuống khỏi giường lớn của Lăng Phong. Bây giờ cậu cần phải tắm rửa thay quần áo đã, bộ đồ ám mùi rắn bò qua ban nãy, trên quần còn dính chút bụi bặm, vậy mà vừa về đến đây đã bị Lăng Phong ném lên cái giường sạch sẽ này. Cậu nhìn thoáng qua chiếc giường, không biết có bị mình làm bẩn hay không nữa, nghĩ một lát vẫn quyết định sẽ đi đổi chăn ga mới cho anh.
Diệp Tân nhanh chóng cúp điện thoại, nói với Lăng Phong: “Anh Lăng Phong, em về tắm rửa thay quần áo trước nha, lát nữa em lại tới đổi ga giường cho anh.”
“Hả?” Lăng Phong nghi hoặc trong chốc lát, sau cũng hiểu ra: “Ừ, em đi đi.”
Lăng Phong nhìn Diệp Tân ra ngoài rồi sau đó anh cũng vào phòng tắm rửa. Em Tân bé bỏng nhà anh ban nãy là đang ám chỉ anh đó phải không? Tắm rửa thay quần áo, lát nữa còn đến thay ga trải giường cho anh, mà ga có bẩn thì mới cần thay chứ, nghĩ sâu hơn thì chẳng phải là muốn cùng anh…
Lăng Phong tắm xong lúc bước ra chỉ quấn độc một cái khăn tắm. Anh đang suy nghĩ xem chút nữa nên thẳng thắn hay là uyển chuyển một chút nhỉ, có cần phải mặc quần áo không ta.
Còn chưa đưa ra lựa chọn thì Diệp Tân đã đi vào, cậu thấy Lăng Phong đang quấn khăn tắm đứng trong phòng ngủ. Nước trên ngọn tóc nhỏ giọt, theo bả vai anh trượt đến trước ngực, lại từ cơ ngực đi ngang qua cơ bụng xinh đẹp, cuối cùng theo đường cong cơ thể lọt vào khăn tắm.
“Anh Lăng… Lăng Phong… Anh… Anh trước mặc quần áo vào…” Diệp Tân nói vấp lên vấp xuống xong vội vàng đóng cửa phòng ngủ lại, nhũn người tựa vào cửa mắng mình thật không có tiền đồ, đang ban ngày ban mặt mà mày muốn làm gì vậy?!
“… Chậc chậc.” Lăng Phong nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, có vẻ là anh nghĩ nhiều rồi thì phải.
Lúc đến tiệm thú cưng Diệp Tân lái xe của cậu, Lăng Phong ngồi ở ghế lái phụ. Anh đội mũ, mặc quần áo cũng rất giản dị, nhìn qua ấm áp hơn lúc bình thường.
Trên đường đi Diệp Tân lại lái qua quảng trường thương mại, hôm nay màn hình lớn chiếu concert hai tháng trước của Thành Thiên Khê, Diệp Tân vội đảo mắt nhìn qua một cái rồi rời đi.
Lăng Phong đang trùm mũ lên mặt, phát hiện xe dừng lại thì xốc một góc lên nhìn, thấy chỉ là dừng đèn đỏ nên định trùm mũ tiếp.
“Bài hát này dành tặng cho một người đặc biệt nhất. Tôi biết cậu ấy sẽ không đến, lại càng không xem buổi biểu diễn này, nhưng tôi vẫn muốn hát cho cậu ấy nghe…” m thanh từ màn hình lớn xuyên qua dòng người qua lại, hòa cùng tiếng còi xe truyền tới tai Lăng Phong.
Bàn tay đang nắm lấy mép mũ dừng lại, anh liếc mắt nhìn lên màn hình lớn – đôi mắt sáng màu đó chứa đựng một mảnh chân thành, bên trong phản chiếu ánh đèn ngũ sắc sặc sỡ, tinh khiết rồi lại phức tạp tựa như chủ nhân của nó, và khi người đó cười phảng phất như có cả dải ngân hà lộng lẫy bên trong.
Lăng Phong không thấy hứng thú nữa, dứt khoát che mặt lại.
Thời gian vẫn còn sớm, Lăng Phong và Dư Khôn hẹn nhau lúc sáu giờ chiều. Vì thế dưới sự yểm hộ của Diệp Tân, Lăng Phong ngồi trong tiệm thú cưng một lát.
“Lăng… Lăng Phong…” Cô bé trong tiệm mới vừa nhìn thấy Lăng Phong bước vào đã suýt ngất, mãi mới đi tới: “Anh có thể ký tên giúp em không ạ. Tụi em thích anh lắm luôn á!”
“Được chứ.” Lăng Phong ngồi trong tiệm, bên trái là đám hamster, bên phải là kệ bày đồ ăn vặt và thức ăn cho thú cưng. Anh cười nhẹ, cả góc nhỏ như bừng sáng rực rỡ sinh động hẳn.
Mấy cô bé ôm nhau nhỏ giọng kích động trong chốc lát, lúc này mới cẩn thận đưa sổ và bút cho nam thần.
“Mấy đứa đúng là chưa trải sự đời.” Diệp Mộ vểnh chân lắc đầu nói, trên đầu gối cô còn đang đặt một cái máy tính bảng lướt coi phốt mới trên mạng.
“Xùy, chị Diệp Mộ mỗi ngày đều được thấy Lăng Phong nên mới nói vậy thôi!”
“Đó đó! Rắc cơm chó trá hình, em khinh!”
“Em cũng không biết thì ra chị chủ và nam thần ở gần như vậy á.”
Diệp Mộ trơn trắng mắt không thèm để ý, mấy cô bé lại càng xem thường cô hơn.
Tiểu Nhã hết nhìn Diệp Mộ lại nhìn nam thần, không nhịn được nói ra tâm sự của mấy chị em: “Anh Phong sao lại thích chị Diệp Mộ vậy ạ, em cảm thấy không hợp lắm mà!”
“Yo!” Diệp Mộ nhướng mày: “Vậy hai đứa nói thử xem, phong cách của chị như thế nào mà lại không hợp với nam thần của mấy đứa?”
Mấy cô bé cười hì hì nói Diệp Mộ tính như đàn ông, dứt lời không để Diệp Mộ kịp nổi sùng đã chạy biến ra ngoài.
Hôm nay nói các cô bé tan tầm sớm. Lát nữa phải đóng cửa tiệm, Diệp Tân vẫn đang thu dọn, chuẩn bị để chút nữa đến điểm xuất phát.
Lăng Phong rảnh rỗi không có việc gì làm bèn yên lặng ngồi ở chỗ đó nhìn Diệp Tân khom lưng thay nước cho mèo con, lộ ra một đoạn eo nhỏ. Eo cậu gầy, làn da lại trắng, nhìn thôi đã tường tượng được lúc sờ lên sẽ mềm mại trơn nhẵn như thế nào.
Diệp Tân đứng lên, Lăng Phong nhìn cậu đặt trò chơi cho thú cưng. Anh nhìn cậu chắc cũng đã được nửa tiếng rồi nhưng không thấy chán tí nào.
Diệp Mộ đang nói chuyện trên WeChat với bố mẹ, không cẩn thận ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ si mê nhìn em trai nhà mình của Lăng Phong, bị dọa đến nổi da gà khắp người.
Cha già: [mỉm cười] Bé Mộ, cha nghe mẹ con nói gần đây con đang yêu đương với một ngôi sao lớn hử?
Mí mắt Diệp Mộ giật giật, trực giác mách bảo là cha mẹ cô đang muốn kiếm chuyện.
Cha già: [mỉm cười] Bé Mộ, công ty điều cha tháng sau về nước công tác, đến lúc đó con dẫn bạn trai về cho cha mẹ xem có được không?
Như này có được tính là ổn không? Hình như cũng không ổn lắm.
Diệp Mộ sợ vãi đạn, vội vàng thoát khỏi WeChat, tiện tay mở một video để bình ổn tâm trạng. Cô vừa nghĩ lúc cha mẹ trở về thì chuyện của cô, Tiểu Tân và Lăng Phong phải nói thế nào vừa lướt tới cái video này.
Tiêu đề là “Thiếu niên bắt rắn”. Diệp Mộ càng xem càng cảm thấy tên ngốc nói chuyện với rắn trong video cực kỳ quen mắt.
Cô nháy mắt mấy cái, nhìn màn hình tràn ngập dòng “666” chạy qua, lại nhìn đến chàng trai áo trắng dưới đống “666” đó vô cùng bình tĩnh tự nhiên cho con rắn bò lên người, rồi sau đó cô quay qua dòm thằng em trai đang bày thức ăn cho thú cưng ở phía bên kia.
(666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là /liùliùliù/. Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là /Niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”. Trích nguồn: )
“Yo… Tân Tân, cậu có thể vui lòng giải thích cho tớ biết, tay không bắt rắn độc là kỹ năng cậu học được từ khi nào không?” Diệp Mộ ngồi ngay ngắn, trên máy tính bảng vẫn còn đang phát đoạn video đầy kích thích đó.
“Hự…” Trong tay Diệp Tân vẫn còn đang cầm thức ăn của thú cưng, thị lực cậu không tồi, từ xa đã thấy được một màn bản thân mỉm cười với con rắn độc trong màn hình điện thoại.
Cậu lau mồ hôi lạnh: “Nếu em nói khi trước em có nuôi một đám rắn làm thú cưng, trong lúc nuôi học được thì chị có tin không?”
Diệp Mộ híp mắt đánh giá tiệm thú cưng một vòng, sau khi xác định trong đây tuyệt đối không có loại thú cưng đặc biệt nào như rắn thì “Ha ha” hai tiếng: “Mẹ mày! Đó là một con rắn độc đấy! Lỡ bị nó cạp cho một cái thì biết tính sao? Đậu má, lăn qua đây, chị phải xử lý mày!”
Lăng Phong – người từ bé đến giờ chưa từng thấy qua cặp chị em nào chơi trò em chạy chị đuổi như vậy không khỏi rơi vào trầm tư. Đúng thế, có vẻ như Tiểu Tân chưa nuôi rắn bao giờ. Vậy rốt cuộc em ấy đưa con rắn đó vào túi vải kiểu gì? Chẳng lẽ em ấy thật sự có thể nói chuyện với động vật sao?
Hết chương 27.