6.
“Tức chết tao, tức chết tao rồi!” Khương Nhu bấm thang máy rồi gửi tin nhắn cho Hứa Vãn.
“?” Hứa Vãn nhanh chóng trả lời.
“Cái tên Lý Tầm kia, tao đâu có đắc tội cậu ta, làm như ném 2,58 triệu tệ*, cần phải vậy sao?” Khương Nhu coi điện thoại như công cụ trút giận, bùm bùm một đống thứ, nhưng cũng không ngăn được cơn giận trong lòng cô.
“…” Hứa Vãn còn tưởng chuyện gì lớn, nhưng Khương Nhu luôn vô tư, kiêu ngạo mà mỗi lần gặp Lý Tầm là xù lông lên, cô đã quen từ lâu rồi, quả nhiên vẫn là vì cậu ta
“Mày tự tìm đường chết, mày xem những người không chọc cậu ta có ai bị cậu ta làm tức điên lên không? Đó không phải do mày tự tìm sao?”
!!!
Tại sao con mén thúi Hứa Vãn này lại nhìn thấu cô vậy?
Thật ~ không có tí xíu riêng tư nào.
Nhạt nhẽo.
Bị bạn thân trêu vậy, Khương Nhu không khỏi bật cười. Có lẽ cô với Lý Tầm giống nước với lửa.
Thế thôi~
“Gần đây mày bận gì mà hẹn hoài không được, mấy ngày nữa tao phải đi rồi, mày có lương tâm chút đi.” Khương Nhu đổi đề tài.
“Tao bận,” Hứa Vãn nói, do dự hồi lâu rồi nhắn tiếp, “Tao kể với mày rồi nhỉ, Tống Nham đến công ty tao…”
Tống Nham?!
Khương Nhu nhanh chóng lướt trong trí nhớ tìm kiếm gương mặt này. Sau đó qua mấy lá thư tình thì tìm được bóng dáng Tống Nham.
Cậu bạn đẹp trai học giỏi thời cấp 3, Hứa Vãn đã viết mấy lá thư tình cho cậu ta!!
!!!
“Sao vậy? Tao tưởng 7 năm rồi, mày hoặc là cua cậu ta, hoặc là bị cậu ta cua, không phải mày vẫn còn dẫm chân tại chỗ đó chứ?”
“Mày tưởng ai cũng bạo như mày hả? Tốt nghiệp xong anh ấy học đại học ở nơi khác. Sau đó thì không có sau đó. Anh ấy mới đến công ty tao! Thôi, gặp mặt rồi nói, tới tiệm trà sữa ở cổng trường! Tao chỉ có hai tiếng đồng hồ.”
“Hai tiếng? Còn có thời hạn Chơi tao?” Khương Nhu tức quá mà bật cười.
Cuối cùng nửa giờ sau hai người vẫn gặp nhau ở quán trà sữa.
Đã lâu không gặp, không phải, mới mấy ngày không gặp mà Hứa Vãn hôm nay đẹp quá mức?
Cô bị cận thị nặng nhưng không mang kính, hỏi thì mới biết là đeo kính áp tròng.
Khương Nhu lười biếng dựa vào sô pha, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mặt.
“Vãn Vãn, nếu mày nói không phải đi gặp đàn ông thì tao ngắt đầu cắm xuống đây.” Khương Nhu nhìn vali của cô ấy, nhướng mày.
“Đi công tác thôi,” Hứa Vãn chột dạ, uống hớp trà sữa, “Đừng nói bậy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trình Dã Và Tôi
2. Tỉnh Dậy Sau Một Đêm Làm Với Em Trai Trúc Mã Không Phải Bạn Bè
3. Duyên Nợ Bất Khả Kháng
4. Chúng Ta Phượng Hoàng Nhất Tộc, Phu Quân Là Cần Nhờ Mình Ấp Ra
=====================================
“Ồ?” Khương Nhu cười đầy thâm ý, “Đi với ai ha?”
“Đồng nghiệp.” Hứa Vãn càng chột dạ.
Được rồi, cô thừa nhận, cô không thể qua cửa dưới ánh mắt Khương Nhu dù chỉ một lần.
“Thì… Tống Nham.” Cô thoải mái thừa nhận.
“Ha ha ha.” Khương Nhu nghẹn cả ngày nay, bây giờ không nhịn được nữa, “Cơ hội hiếm có nha. Nếu tao muốn nói thì mày xông lên, tóm cậu ta mang về, từ nay về sau sẽ có không phải sao? Đừng sợ!”
“Không phải như mày nghĩ đâu!” Hứa Vãn không thể cãi. “Tiểu Khương, tao cảm thấy như không tốt lắm?”
“Sao? Cái gì không tốt!” Khương Nhu trêu cô.
Khương Nhu sốt ruột với sự do dự thiếu quyết đoán của cô ấy!
Hồi còn học cấp 3, Hứa Vãn đã viết thư tình cho Tống Nham, mỗi ngày bắt Khương Nhu nghiêm túc nghiên cứu, còn đi gửi giúp mình.
Khương Nhu cô đường đường là thiếu nữ như bông như hoa, lại như nữ lưu manh mỗi lần đến là ném thư tình xuống trước mặt cậu ta một cách
huênh hoang, khiến bạn học cùng lớp sợ hãi tưởng người có tình cảm với cậu ta là Khương Nhu chứ không phải Hứa Vãn.
Tức chết cô, sao cô đã đi 7 năm rồi mà Hứa Vãn hèn nhát kia vẫn còn chưa bắt được người vào tay!
“Mày nói xem… nếu lỡ anh ấy không thích tao thì sao? Nếu lỡ anh ấy thích ai đó thì sao?” Hứa Vãn cúi đầu, giọng thấp xuống, “Thật ra ngày tốt
nghiệp đó tao muốn bày tỏ nhưng tao sợ anh ấy không thích tao, tao sẽ mất đi một người bạn, thà rằng không nói lời nào. Tao cảm thấy khoảng
cách bây giờ khá ổn.”
“Xỉu! Mày có chút tự tin vào bản thân được không, như mày bây giờ đi ra ngoài không biết bao nhiêu chàng trai muốn xin wechat đấy.” Khương Nhu thật sự bị cô làm tức điên, “Nếu mày cảm thấy yêu thầm tốt thì cứ thế đi, chờ ngày nào đó cậu ta đưa cho mày thiệp mời đám cưới thì
đừng tìm tao khóc!”
“…” Hứa Vãn bị cô nói trầm ngâm. “Vậy tao bỏ ít tiền cho anh ấy.”
“Mày hết cứu rồi.” Khương Nhu uống ngụm trà giữ bình tĩnh, lại nói: “Mày thích mà không hành động, lại không buông tay, vậy mày đang làm gì? Mày còn có thể cùng cậu ta dây dưa tới chết?”
Hứa Vãn cúi đầu trầm tư.
“Vậy tao nên làm gì đây? Tao theo đuổi con trai thế nào…”
“Xì…” Khương Nhu cười thành tiếng, “Mỗi người có phương thức khác nhau, mày hơi chủ động chút, đàn ông không ngốc thì còn không biết tâm
tư mày sao?”
“Được, tao thử xem.” Hứa Vãn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Lát sau, mặt Hứa Vãn hiện nụ cười gượng.
“Mày nói tao, vậy mày với Lý Tầm thì sao. Mày như vậy mà cậu ta vẫn phớt lờ mày.”
Vốn dĩ Khương Nhu muốn khuyến khích cô ấy dũng cảm hơn, kết quả lại bị vạch trần, cô thấy hơi phiền. Không phải phiền Hứa Vãn mà là nhớ tới Lý Tầm thì thấy khó thở. Cầm ly trà sữa uống một hớp to, uống trà sữa như uống bia.
“Mày không hiểu, tình trạng tao với cậu ta khác mày.” Khương Nhu cũng có lúc không thể nói rõ.
Không biết hình dung thế nào, dù sao thì cô và Lý Tầm không phải hòa bình chứ nói chi đến tình cảm, cùng lắm chỉ có chút duyên phận oan nghiệt
thôi.
Đôi khi, giữa người với người không cần những việc oanh oanh liệt liệt mới có thể kéo gần khoảng cách. Biết một ít bí mật của đối phương thì những người xa cách thuộc loại đại bác bắn 7 ngày không đến lại chợt gần hơn. Khoảng cách nhìn như rất gần, thực chất lại rất xa, khó có thể diễn tả thành lời.
Ví dụ như cô, vì biết một ít bí mật của Lý Tầm, sau đó… tự dưng hình thành mối quan hệ không thể giải thích được.
Mối quan hệ này đặt hai người vào tình thế lúng túng khó xử.
“Có gì khác, cho dù khác, kết quả đều như nhau… hai đứa mình thảm bại.” Hứa Vãn cười khổ.
“Lười nói với mày, ai nói tao thảm, mày thảm mình mày đi.” Khương Nhu tức muốn đánh Hứa Vãn.
“…”
Nhưng nghĩ lại, đã đi công tác thì xem ra đầu óc con nhóc Hứa Vãn này cũng không phải quá ngu ngốc, cũng không cần cô nhọc lòng.
“Đi đi, đi đi, chờ mày một chiêu tóm gọn, rửa mối nhục xưa.”
Hai người trò chuyện một lúc, mãi đến khi Hứa Vãn lên taxi, Khương Nhu mới hồi phục tinh thần lại.
Giờ vẫn còn sớm, cô cũng không đói, đột nhiên chẳng biết nên đi đâu. Nhớ tới một vài người, một vài việc, một mình cô đứng ở giao lộ tự dưng thấy buồn bã khó hiểu.
Vẫy tay gọi taxi, đi đến trường.
7.
Trường trung học Giang thành dưới ánh trăng có hương vị bi xuân thương thu. Gió khá lớn cuốn lá cây xoay tròn trên đất, Khương Nhu khoanh tay ôm mình, đi vòng quanh sân thể dục.
Thời còn đi học, cảm giác sân thể dục rất lớn, bây giờ lại thấy thật ra không lớn bao nhiêu.
Thời cô đi học đường chạy còn là đường đất, bây giờ đã thành đường nhựa sáng bóng có vạch kẻ chỉnh tề. Toàn bộ nhựa bao quanh làm sân thể dục có phần cao cấp.
Nhưng cô thấy mình như kẻ quê mùa, lại nhớ sân thể dục bụi bặm rẻ tiền ngày xưa.
Cô đi vòng quanh đường sân nửa giờ, đi đến rìa sân bóng rổ thì chợt dừng bước.
Trong sân có nhóm nam sinh đang chơi bóng. Cô tìm bậc thang ngồi xuống. Nhìn mấy học sinh kia, nhìn họ thỏa sức phô bày thanh xuân mà lại chợt nhớ đến Lý Tầm.
Nhớ đến cậu ta không phải vì cậu ta thích chơi bóng. Ngược lại, cậu ta cực kỳ khó gần, khi đó nam sinh đều kết bè kết cánh chơi bóng, cậu chưa bao giờ tham dự.
Cô nghĩ cậu ta không thích vận động, nhưng một lần gần rạng sáng, cô từ phòng y tế quay về phòng ngủ thì thấy cậu ta chơi bóng rổ trên sân. Dưới ánh trăng, cậu như một con sói cô độc, rê bóng, nhảy, ném, động tác liền mạch lưu loát.
Lúc ấy cô vì đau bụng nên đi phòng y tế, khi đi về đến sân bóng rổ thì nhìn thấy cậu, eo không mỏi, chân không đau mà lại không thể cử động được.
Khi cậu viết lá thư tình kia, cô chỉ cảm thấy cậu khá đẹp trai, nhưng còn nhỏ nên cô hoàn toàn không lọt vào mắt cô.
Nhưng từ lần thấy cậu chơi bóng một mình, cô lại cảm thấy, nhỏ hơn vài tuổi cũng không phải là không chấp nhận được.
Hôm đó về, cô bị quyết định kích động này của mình làm quên cả cơn đau do ‘dì cả’ đến.
Kết quả ngày hôm sau, cô bị từ chối.
Có thể tưởng tượng được không?
Bị một người viết thư tình cho mình nói: “Xong chưa?” “Cô nhàm chán thật”, “Tôi không có thời gian chơi cùng cô”, “Đừng làm phiền tôi”…
Là cảm giác gì?
Cô cảm thấy thế giới này vượt xa tưởng tượng của cô!
Sau đó cô khá buồn bực.
Thật ra không phải buồn bực vì bị từ chối mà chỉ không cam lòng khi bị biến từ bên A thành bên B.
Cô nghĩ chắc cậu em đó có gì không ổn.
Chứng mất trí nhớ?
Tự kiêu?
Nhân cách phân liệt?
Dù sao cô chỉ muốn tìm hiểu rõ ràng, tại sao cậu ta viết thư tình cho mình còn làm ra vẻ như chính cô là người viết thư tình kia, hèn mọn khẩn cầu…
Thế nên năm đó cô thường xuyên xuất hiện ở hành lang khối lớp 10.
Không vì gì khác, có khả năng là vì nhà vệ sinh bên khối 10 không chen chúc như bên khối 12.
Thế là cô đi vòng 3 tầng lầu để đến đó, mỗi lần cô nhịn đến nỗi nghĩ mình bị suy thận, tuổi còn nhỏ mà dễ bị mắc tiểu.
Đi WC thì có thể đi ngang qua cửa lớp cậu, chỉ là hoạt động thường ngày. Đi ngang qua cửa sổ lớp cậu thì liếc mắt nhìn xem cậu em kia đang làm gì cũng là thói quen.
Có phải cậu đang tán tỉnh em gái khác, cho nên tạm thời quên mất lá thư tình kia?
Kết quả mười lần cô đi ngang thì chín lần không thấy cậu.
Cô bực bội, tên nhóc thúi này, hết giờ không ở trong lớp mà chơi trò biến mất, trốn đi đâu?
Lạt mềm buộc chặt à!
Nhưng thủ đoạn vậy lại hành hạ một thiếu nữ phóng khoáng như cô cả ngày phải miên man suy nghĩ.
Cô phục cậu em này tận đáy lòng.
…
Suy nghĩ còn đang lan man, cô lại bị một tiếng “Tiểu Khương” làm giật mình.
“Tiểu Khương.”
Âm thanh đó lại vang lên!
Khương Nhu ngẩng lên thấy một phụ nữ trung niên đi về phía cô.
Ai nhỉ?
Cô gãi đầu, không quen. Tuy trên mặt cô đã treo nụ cười xã giao chuyên nghiệp nhưng lòng lại đần ra.
“Tiểu Khương ~ Sao lại chạy đến đây.” Người phụ nữ thở hổn hển chạy đến.
Câu này càng làm mặt cô hoang mang mờ mịt.
Tuy cô rời khỏi đây đã 7 năm, trí nhớ không tốt nhưng không đến mức thiểu năng trí tuệ, người trước mặt này cô nhìn cả ngàn lần vẫn không
nhận ra.
Chắc cô ấy nhầm rồi.
Khương Nhu đang định lên tiếng.
Người phụ nữ lại ngồi xổm xuống.
Khương Nhu hoảng hốt.
Tình hình gì đây, thế này…
Sau đó cô thấy bên chân một mớ lông xù xù, đen
tuyền --- một chú chó.
Không sai, là một chú chó.
Một chú corgi chân ngắn đen như mực.
Cô có linh cảm bất an.
Sau đó người phụ nữ bế chú chó lên, khẳng định sự nghi ngờ của cô.
Cô trợn tròn mắt.
“Nó không cắn, có làm cô sợ không?” Người phụ nữ mỉm cười, có lẽ thấy Khương Nhu đột ngột đứng lên có vẻ sợ hãi.
Cô sợ, không phải vì chó dọa sợ mà vì xưng hô này.
“Dạ không.” Khương Nhu xua tay, nụ cười cứng đờ, “Chó của cô, tên… khá đặc biệt.”
Tiểu Khương?
Chết tiệt!
Cô chưa bao giờ nghĩ mình gặp một bản thân khác trên thế giới này, càng không nghĩ tới một bản thân khác lại là con chó.
Tiểu Khương, người được gọi là Tiểu Khương trong 25 năm, lại trùng tên với chó.
Quá đáng.
May là người lạ nuôi, nếu người mà biết cô thì không có thâm thù đại hận mà lấy tên cô đặt cho chó thì cô không tin nổi.
“Cô cũng thấy hay sao? Ba nó đặt đấy.” Người phụ nữ cười.
“Ồ ~” Khương Nhu lúng túng vuốt vuốt tóc, “Là jiāng trong Giang thành sao?”
Có lẽ chỉ là đồng âm thôi.
“Không phải, là jiāng trong Khương.” Trả lời rất tự nhiên.
(Chú thích: đồng âm 姜【jiāng】là KHƯƠNG
(Gừng), còn 江【jiāng】GIANG (sông)
Má nó.
Khương Nhu cười giả tạo không nổi nữa, xách túi bỏ đi.
Còn là jiāng của Khương, quá đáng!
Hôm nay xui xẻo quá.
Cô nhanh chóng rời đi, bắt xe về nhà.
8.
Về đến nhà, cô lại nhận điện thoại chị Thanh, chị yêu cầu cô cắt nối video hậu trường điểm du lịch, cũng là do bên công ty kia yêu cầu, tuy không
phải yêu cầu bắt buộc nhưng cô được đề nghị làm video hậu trường để tiếp tục giữ nhiệt cho địa điểm du lịch đó.
Cô tắm rửa xong, bắt đầu cắt chỉnh video. Làm việc đến tận 1h sáng.
Cô đăng video mới lên weibo. Weibo lập tức xôn xao lượt thích, bình luận. Cô rót cho mình ly sữa nóng, đầu ngón tay lướt qua vài bình luận nhưng không trả lời.
“Đây là tiên cảnh nhân gian.”
“Chỉ có tiên nữ mới phát hiện phong cảnh tuyệt vời như vậy.”
“Giọng tiên nữ ngọt ngào quá, khi nào mới có phúc lợi lộ mặt cho fans biết vậy?”
“Đúng rồi, một huyết thư cầu tiên nữ lộ mặt.”
“Ngắm phong cảnh hay xem người, mấy người háo sắc kia, ngắm cảnh hay nhìn người.”
…
Đọc đến đó, Khương Nhu không kiềm được, lắc đầu mỉm cười. Lộ mặt thì không có khả năng lộ mặt, đời này không có khả năng.
Thật ra không phải không tự tin. Chỉ vì trước giờ cô không muốn dùng những bức ảnh đã qua photoshop để thu hút sự chú ý. Cô là một blogger du lịch, chia sẻ cảnh đẹp, con người, không cần chia sẻ bản thân.
Weibo cô có 2 triệu người theo dõi.
Cô không cố ý giữ gìn, dù sao mọi người muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Cô chia sẻ video du lịch của mình với mọi người, cho mọi người thấy những cảnh đẹp trên khắp thế giới.
Những lúc thế này, cô thấy bình yên, thanh thản.
Làm blogger du lịch để kiếm tiền sao?
Cũng kiếm được tiền, tuy không phải giàu có nhưng nuôi sống bản thân bình thường cũng được.
Cô không có tham vọng.
Mỗi lần đến một địa điểm nào đó, có những danh lam thắng cảnh công chúng đã biết, cũng có những nơi công chúng bỏ qua, cô sẽ thưởng thức phong cảnh với những góc độ khác nhau, diễn giải ý nghĩa của vẻ đẹp nơi ấy theo sự hiểu biết của riêng mình.
Nhưng công việc này rất mệt mỏi, cô làm việc một mình không có ekip, cô thường lên kế hoạch vào nửa đêm, hôm sau chụp ảnh quay phim, tối về khách sạn làm hậu kỳ.
Không có thời gian để tán gẫu, tâm sự với người khác chứ đừng nói hẹn ra ngoài đi chơi.
Một năm bốn mùa không có nơi ở cố định, khách sạn là nhà, chính cô cũng không biết ngày mai ngày kia mình sẽ ở đâu. Chỉ là năm nay cô tập
trung vào trong nước nên mới quay lại Giang thành.
Thật ra cô hoàn toàn không thiếu bạn trai. Ngược lại là người theo đuổi cô rất nhiều. Thế nhưng người hiểu được công việc này của cô quá ít.
Tình yêu dù mãnh liệt đến đâu cũng không thể thắng nổi khoảng cách hàng ngàn km quanh năm, hoặc khi cần không liên lạc được muốn phát điên.
Vì vậy mọi mối quan hệ đều không bệnh mà chết.
Khương Nhu đóng máy tính, nằm trên giường, mở đoạn nhạc ru ngủ, đeo mặt nạ mắt gấu trúc. Mọi thứ sẵn sàng nhưng không ngủ được. Đơn giản là vì cô nhớ đến chú chó buổi tối nay.
Không phải cô bận tâm việc tên chú chó mà cô chợt nhớ một việc.
7 năm trước, đêm trước khi rời đi, cô đã đi tìm Lý Tầm.
Cô sắp đi, dì đã giúp cô sắp xếp đồ đạc, cô lén lút viết nhật ký. Làm xong việc, dì ôm một chú chó corgi 3 tháng tuổi đi tới trước mặt mẹ cô hỏi con
chó này giải quyết thế nào.
Đây là chó của một chú quen mới cho Khương Nhu, mới nuôi được một tuần, vất vả mới quen thuộc thì cả nhà phải dọn đi Mỹ. Bà ngoại cũng
già, không thể ở lại đây, bà cũng sẽ cùng sang Mỹ.
“Đem nó đến cửa hàng thú cưng xem có ai nhận
nuôi không.” Mẹ Khương Nhu nói vậy.
“Mẹ.” Khương Nhu giật chó lại, “Cửa hàng thú cưng có thể bán nó đi, không được.”
“Nhu Nhu, chó không thể mang ra nước ngoàinđược. Nếu con thích thì qua Mỹ mẹ mua cho con một con khác.”
“Không được, nó sẽ cảm thấy chúng ta vứt bỏ nó.” Khương Nhu buồn bã.
“Thế này vậy, chúng ta nhờ dì tìm một nhà đàng hoàng giúp chúng ta nuôi nó được chưa.” Mẹ Khương Nhu thỏa hiệp.
“Con… con…” đầu óc Khương Nhu xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng ôm chó chạy đi, bỏ lại một câu, “Con nhờ bạn con nuôi nó!”
“Sắp đến giờ lên máy bay rồi! Con chạy đi đâu vậy!” Mẹ Khương Nhu đuổi theo, chỉ nhìn thấy bóng cô chạy như bay.
“Cho con nửa tiếng.”
Mất tăm.
Sau đó cô chạy tới cửa nhà Lý Tầm. Cô thấy đi cửa chính không kịp nên bò lên cửa sổ phòng cậu, nhẹ nhàng gõ vài cái.
Không ai trả lời.
Thời gian còn ít, cô nhìn chú corgi nhỏ trong lòng, sốt ruột. Cô gõ cửa lần nữa thì phát hiện của sổ không khóa. Giây tiếp theo, cô ôm chú chó vào
thẳng bên trong.
Vòng qua vòng lại suy nghĩ mười phút. Cuối cùng cô theo đường cũ ra ngoài, nhưng lần này chỉ có mình cô.
Lý Tầm từ nhà tắm ra thấy cảnh tượng này.
Một chú chó corgi ngoan ngoãn ngồi xổm trên chăn, ngốc nghếch run rẩy nhìn cậu, bên cạnh còn một tờ giấy…
Bạn học Lý thân mến, tôi có việc phải rời đi một thời gian, cậu có thể giúp tôi nuôi chú cún này không? Cậu thích cún con không? Nếu không
thích thì bây giờ có thể thử thích một chút được không? Nó rất ngoan, rất vâng lời, không nghịch ngợm cũng không kén ăn, có thể nghe hiểu tiếng người, còn có thể chơi cùng cậu, tuyệt phải
không? Tôi bảo đảm, tôi sẽ nhanh chóng quay lại
đón nó!
Ký tên: Tiểu Khương.
Gì thế này?
Lý Tầm thấy cảnh tượng này suýt tí nữa tức chết.
Cái chị đó không chỉ mở cửa sổ nhà cậu, còn để lại con chó, còn nói gì mà tạm thời rời đi, muốn cậu nuôi chó?
Cậu lập tức bế chú corgi đang run lẩy bẩy kia ra ngoài, sau đó, rầm, đóng cửa phòng lại.
Khương Nhu nhìn thấy chú chó lúc chiều, bỗng dưng nhớ đến việc mình nhờ cậu nuôi chú corgi kia.
Chú chó đó sau này thế nào, còn không?
Nghĩ đến cái gì…
Cô ngồi bật dậy!
Xong đời!
Con chó chiều nay có phải chó mình nhờ cậu ta nuôi không?
Nửa giây sau cô lại tự tát mặt mình đồ điên!
Chú chó corgi của mình đưa màu vàng, con chiều nay màu đen. Vấn đề màu sắc đơn giản vậy cũng quên mất.
Hơn nữa, đã 7 năm rồi, nếu chú chó kia còn sống chắc cũng đã già, không phải dáng vẻ chạy như điên bị chủ đuổi theo như chiều nay.
Mình nghĩ gì vậy chứ?!
Cô tự thấy mình buồn cười. Nhưng đột nhiên rất muốn biết chuyện xảy ra sau đó với chú chó…
Vấn đề này tra tấn cô cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau cô lại đến bệnh viện. Vẫn không đăng ký như cũ.
Cô vác hai quầng thâm mắt đen sì ngồi trên hành lang chờ số bổ sung.
Đến lượt cô, cô cảm thấy chờ tới mức sắp ngủ gật.
Trong phòng bệnh bước ra hai người, là bác sĩ và bệnh nhân xen ngang hôm trước. Đúng là trùng hợp.
Ánh mắt Khương Nhu rơi vào hai người họ.
“Bác sĩ Lý nói không sao, cô đừng lo.” Tống Chí cười an ủi.
“Nếu lỡ tôi về máu lại chảy không ngừng chảy thì sao?” Cô bệnh nhân có vẻ lo lắng.
“Chỉ cần chú ý một chút là được, cô bị bệnh bạch cầu giai đoạn đầu, chú ý kỹ thì không quá nghiêm trọng, cô không cần quá lo.”
…
Bệnh bạch cầu?
Khương Nhu nghe loáng thoáng nói về bệnh bạch
cầu. Bệnh bạch cầu dễ làm răng chảy máu không ngừng, thế nên Lý Tầm mới nói bệnh nhân này gấp?
Đột nhiên cô thấy hơi xấu hổ vì lòng dạ nhỏ nhen của mình.
Đúng lúc này, cô nghe y tá gọi tên mình, cô đứng lên ủ rũ đi vào.
Lý Tầm nhìn thấy cô, sững người. Hôm nay anh khám quá nhiều số, thật sự mệt mỏi. Nghe nói có người muốn khám bổ sung, anh xoa xoa huyệt Thái dương, y tá cũng nhận ra anh mệt nên hỏi có
bổ sung hay không, cuối cùng anh thở dài, gật đầu.
Anh đến bàn chuẩn bị thay khẩu trang, găng tay, lúc chuẩn bị anh không biết người bổ sung là cô.
Quay lại nhìn thấy cô nằm đó, trong lòng thoáng hơi đau đầu.
“Sao vậy?” Anh ngồi bên cạnh cô hỏi, “Không phải hôm qua mới điều trị sao?”
Giọng anh rất lạnh, cố ý lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Anh nghĩ cô cố tình tới kiếm chuyện.
Cô luôn thích vậy, anh càng không muốn gặp cô thì cô càng tiến lại gần, cố tình trêu đùa anh.
Lúc còn đi học, anh đã thể hiện rất rõ không có hứng thú với cô, bảo cô đừng làm phiền anh. Cô càng ngăn càng hăng, lần nào cũng mặt dày sáp
đến gần, nhất quyết phải phiền đến anh nổi giận lên thì cô lại nhanh chóng bỏ đi. Khiến anh tức một bụng mà không biết xả ra với ai.
Ngày qua ngày, khi anh không chịu đựng được nữa thì cô lại biến mất mấy ngày, đến khi anh gần như tưởng rằng cuối cùng đã thoát khỏi cục nợ
phiền phức này, cô lại xuất hiện.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, anh dần trở nên miễn dịch, cảm thấy cô có đi theo anh cũng không sao, chỉ cần xem cô như người vô hình.
Nhưng một ngày nọ, một người thường biến mất vài ngày đã biến mất 7 năm.
“Ừm, hơi đau.” Khương Nhu vờ vịt.
“Ở đâu?” Anh cho tay vào miệng cô, ấn nhẹ: “Ở đây sao?”
“Ừ?” Khương Nhu nhìn anh, thất thần, đầu óc chỉ toàn nghĩ về chú chó, cô muốn hỏi nhưng không biết nên hỏi thế nào: “Ừ, ở đó.”
Cô mới nói xong, anh đột nhiên rút tay về, sau đó ung dung nhìn cô.
Nhìn cô biểu diễn.
“Vừa rồi tôi ấn là chỗ răng còn tốt của cô, cũng đau sao?” Anh nhìn cô, xem cô còn giả vờ bao lâu nữa.
“Hả?” Khương Nhu lập tức phản ứng lại, hơi xấu hổ.
“Cô cảm thấy tôi rất rảnh rỗi? Hay là cô nhàn rỗi thì cả thế giới cũng nhàn rỗi như cô?”
Tiêu rồi!
Em trai nổi giận.
“Không phải, thật ra tôi đến muốn mời cậu ăn trưa. Hôm qua làm cậu trễ bữa trưa nên muốn đền bù lại.” Khương Nhu nở nụ cười công nghiệp.
Người ta nói giơ tay không đánh gương mặt tươi cười, cô không tin cậu ta sẽ đuổi mình ra ngoài.
Kết quả cậu ta làm vậy thật.
“Không rảnh.” Anh đứng lên, tháo găng tay, khẩu trang, áo blouse. Từ chối rất dứt khoát.
Khương Nhu phiền muộn trong giây lát. Khương Nhu cô tuy không phải tuyệt thế mỹ nhân gì nhưng người theo đuổi cô cũng xếp hàng. Trước
giờ đều là cô từ chối người khác, tại sao đến cậu thì luôn bị cậu từ chối?
Đúng là số khắc nhau sao?
Khương Nhu đè nén cảm xúc trong lòng, đứng dậy đến bên cạnh anh.
“Dù sao cậu cũng phải ăn cơm, hay là cậu mời tôi cũng được.” Cô thực sự cảm thấy da mặt mình dày khủng khiếp.
Anh dừng lại, im lặng vài giây, ném găng tay vừa thay ra vào thùng rác, quay người tránh cô đi:
“Tôi ăn ở nhà ăn.”
Nhà ăn?
Khương Nhu mất một giây mới kịp phản ứng lại, nhanh nhẹn lại sau lưng anh: “Nhà ăn cũng được, tôi không kén ăn.”
Anh tiếp tục sắp xếp gì đó, hoàn toàn phớt lờ cô.
“Haizz, mâm cao cỗ đầy không tốt, đồ ăn nhà ăn
thanh đạm, hơn nữa nhà ăn bệnh viện chắc chắn hợp vệ sinh và đầy đủ dinh dưỡng, tôi rất mong đợi.”
Cô tiếp tục đi theo anh, anh đi đến đâu, cô theo đến đó.
Y tá bên cạnh tỏ vẻ không hài lòng mà không dám nói, mấy người tụ tập bàn tán, thỉnh thoảng liếc nhìn Khương Nhu.
“Sao có người da mặt dày thế nhỉ.”
“Đúng vậy, bác sĩ Lý điều trị răng cho cô ta, cô ta lại ăn vạ.”
“Bác sĩ Lý phiền cô ta lắm rồi, cô không thấy vẻ
mặt xanh mét của bác sĩ Lý sao.”
“Đúng là, thiên hạ rộng lớn, việc gì cũng có.”
…
Khương Nhu mắt điếc tai ngơ, trước giờ cô không sợ dư luận, nếu cô sợ thì không đến mức quấn lấy anh một năm thời trung học.
“Rốt cuộc cô muốn làm gì?” Lý Tầm bị cô quấn lấy có phần phiền lòng, anh đột ngột quay người lại, đè nén cảm xúc xuống hỏi cô.
Khương Nhu đang cúi đầu đi lững thững không chú ý thấy anh dừng chân còn quay người lại, thế là đâm sầm vào ngực anh.
Cảm giác được một đầu con thú nhỏ mềm mại đụng vào ngực, anh dần nhíu mày, những lời bực bội muốn nói lại ngưng.
Anh yên lặng nhìn cô trong lồng ngực mình, thất thần.
Tính khí cứng rắn như vậy, người lại mềm mại. Rõ ràng là khiến người ta chán ghét như vậy, nhưng lại nhỏ bé trong vòng tay.
“Đau ~” Khương Nhu bị đụng choáng váng, cứng
quá…
Tường đồng vách sắt!
Cô bị đụng đột ngột, mất kiên nhẫn, dứt khoát ngẩng lên đi thẳng vào vấn đề.
“Lý Tầm, con chó trước kia tôi đưa cậu đâu?”
Cô suy nghĩ cả đêm cũng không biết anh xử lý thế nào. Cho nên hôm nay không nhịn được mà chạy đến đây hỏi.
“…” Anh thực sự ngẩn ngơ.
Anh không biết vì sao cô đột nhiên hỏi chuyện đó. Sắc mặt tối sầm rồi dần dần đen kịt.
Anh quay người, mắt thường có thể thấy anh nổi giận.
“Nói đi, cậu không vứt đi chứ.” Khương Nhu đintheo, không có được đáp án thì tim cô còn treo lơ lửng.
Anh nghiêng mặt, thản nhiên nói, “Hầm.”
Hầm??!!
Khương Nhu nghĩ tới rất nhiều khả năng, cho người khác, vứt đi thành chó hoang, bán… chỉ
duy nhất không nghĩ tới khả năng hầm này.
Cô thừa nhận, tam quan của cô bị anh làm vỡ nát.
“Cậu có phải là người không, nó… nó mới có ba tháng tuổi, nó là chó chứ không phải… tôi nhờ cậu nuôi, không phải là nuôi trong bụng cậu!” Khương Nhu thực sự giận, giận tới nói năng lắp bắp.
“…” Lý Tầm đối mặt với chỉ trích của cô chỉ thấy buồn cười, cảm xúc trong lòng dâng lên, anh đi thẳng đến cửa, mở cửa, làm tư thế mời cô ra
ngoài: “Lần sau không hẹn trước thì đừng đến, tôi không khám bổ sung.”
“Cậu!” Khương Nhu giận đến mức nghĩ hết tất cả những lời ác độc cô biết trong đời, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của anh, cô lại mất hết khí thế.
Mình cũng điên thật rồi, chạy đến hỏi cậu ta.
Cũng phải, mình năm đó điên rồi nên mới đem chó gửi cho cậu ta.
Kết quả là gửi gắm sai người, đúng là… súc sinh!
Nghĩ đến việc cậu ta nói đem hầm nó, cô đau thắt tim.
Lý Tầm đứng đó nhìn cô rời đi không quay đầu lại, sắc mặt vẫn sầm sì.
Nhớ tới vài việc, tâm tình anh vô cùng khổ sở.
Bây giờ cô biết lo cho số phận của nó, cô lặng lẽ đem chó thả vào phòng anh, sao không nghĩ đến anh sẽ làm gì với nó?
Anh là người mắc chứng sạch sẽ, đối mặt với một con chó ba ngày hai lần tè vào dép lê của anh, mắng không được, hét một câu thì sẽ tiểu tiện
mất kiểm soát, anh có phát điên không.
Cô luôn như vậy, dựa vào hứng khởi nhất thời, cuồng nhiệt ban đầu, ba ngày sau mất đi đam mê thì để cho người khác tự sinh tự diệt.
Đối với chó như vậy, đối với anh cũng vậy.
Anh thở dài, đóng cửa lại.
9.
Trên đường về nhà Khương Nhu tức điên.
Giỏi thật!
Cậu ta có còn là người không?
Đối với cô lạnh nhạt như vậy.
Đối với chó của cô cũng vậy, vô tình.
Về đến nhà, cô ngồi cả buổi vẫn còn giận, bắt đầu nhanh chóng thu dọn hành lý. Cô không muốn ở đây dù chỉ một giây.
Tạm biệt bà ngoại, cô kéo vali đi.
Bà ngoại vẫn còn nghĩ tới việc xem mắt của cô, cô đành thỏa hiệp nói chờ Lương Thừa về thì cô quay lại không muộn.
Thật ra cô nào có ý định xem mắt. Thái độ của Lý Tầm khiến cô cảm thấy đàn ông bạc tình bạc nghĩa nhất thế giới.
Tuần đầu tiên sau khi cô đi, anh vừa điều trị xong cho một bệnh nhân, tình cờ nghe được y tá phàn nàn về cô gái bạo dạn kia, muốn đến thì đến,
không đăng ký, gọi điện thoại hẹn lần điều trị thứ ba thì mất liên lạc, sao lại có người bệnh như thế chứ?
Bàn tay cầm bút của Lý Tầm dừng lại trong giây lát.
Lại mất liên lạc sao?
Nhìn đi, cô là vậy.
Liều mạng làm phiền anh, khi nhiệt tình thì dường như muốn quấn lấy anh 24/24, khi nhiệt tình mất đi… chỉ còn lại người bị cô làm phiền một mình khó chịu.
Lần này sẽ lại biến mất bao lâu?
Mấy ngày, mấy tháng, hay là… lâu hơn?
Anh phải may mắn vì mình đã đúng khi phớt lờ cô.
Nhưng mà, quyết định đúng đắn này lại không mang lại cảm giác thành công như anh tưởng.
Anh thở dài, lại vùi đầu viết bệnh án.
Viết đến cuối cùng lại quên mất ăn trưa, khi xung
quanh trở nên yên tĩnh, anh ngửa đầu, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, tâm trạng phức tạp.
Mệt mỏi ập xuống toàn thân, dường như anh đột nhiên bị rút hết sức lực.
Khương Nhu nhận điện thoại Hứa Vãn khi đang mê mẩn chụp ảnh trong núi sâu rừng già. Tín hiệu trong núi không tốt, cô nghe đứt quãng.
Đại khái là Hứa Vãn can đảm xuất kích, thực sự tóm được Tống Nham về tay.
“Chúc mừng nha, chúc mày ba năm ôm hai, đám cưới nhớ mời tao.” Khương Nhu ngồi bên cạnh gốc cây khô, trêu chọc.
“Mày nói vậy thì sớm quá! Tao với anh ấy còn chưa nắm tay! Mày nghĩ tới gì rồi?” Hứa Vãn
phấn khích nói năng không rõ.
Trong giọng điệu tràn đầy mùi chua tình yêu.
“Tay chưa nắm vậy hai đứa mày yêu đương kiểu gì? Tao tưởng mày đi công tác với cậu ta, sau khi cậu ta uống rượu bị mày ấy ấy, loại tiết mục kịch
tính nồng nàn đó…”
“Không có!!!” Hứa Vãn đỏ mặt, “Tụi tao là quan
hệ đồng nghiệp bình thường, nhưng hôm nay anh ấy hỏi tao có mua vé xem biểu diễn của Dịch Dương Thiên Tỉ ở đâu không. Mày cũng biết tao
thích Thiên Tỉ từ thời trung học, trong lớp ai không
biết tao phát cuồng vì cậu ấy. Lần này đi công tác, tình cờ có buổi biểu diễn ở đây, tao muốn đi nhưng không muốn đi một mình. Kết quả Tống
Nham lại đến hỏi tao, lúc đó đầu óc tao ngơ ra, mày có biết cảm giác đó không, là kiểu pháo hoa nổ tung trong đầu đó…”
Hứa Vãn còn đang nói ba la ba la không ngừng, Khương Nhu cảm thấy cô nhóc này ngốc thật. Hưng phấn như tiêm máu gà vậy sao?
Để bảo vệ màng nhĩ, Khương Nhu đưa điện thoại ra xa tai. Nhưng mà cô ấy nói cảm giác pháo hoa nổ trong đầu là sao nhỉ?
Trước nay cô chỉ có cảm giác đầu óc muốn nổ tung vì tức giận, tiếc là chưa có nổ ra pháo hoa.
Thật con mẹ nó chua.
“Được rồi được rồi, mày trang điểm đẹp đẽ đi, tranh thủ ngày mai một lần bắt được!”
Khương Nhu nói một câu, nhanh chóng cúp điện thoại, giữ mạng.
Cúp điện thoại, cô nhìn xung quanh, cây cối, đá, cảm thấy sao mình thảm vậy?
Cầm di động lật danh bạ nửa ngày, cuối cùng đóng lại.
Rất nhiều người đã lâu không liên lạc, bỗng dưng liên lạc lại sẽ ngại ngùng, thôi bỏ đi.
Cuối cùng, Khương Nhu không ngờ mình lại điện thoại cho bà ngoại từ nơi núi sâu rừng già này. Người mà bất kể bao lâu không liên lạc thì vẫn luôn cười không khép miệng khi cô gọi.
Vốn là nhất thời xúc động muốn hỏi bà ngoại chuyện xem mắt, nhưng lời tới bên miệng cô lại hối hận.
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận.
Bà ngoại nói bên ông Lương và cháu trai đã thương lượng tốt, thời gian xác định là thứ bảy tuần sau.
Cúp điện thoại, Khương Nhu vỗ đầu mình, tiêu rồi tiêu rồi, không nên xúc động vậy.
Cô không biết mình bị Hứa Vãn hay Lý Tầm kích thích. Cô muốn tìm người bầu bạn với mình, nhưng lại không chắc, có phải thật sự muốn tìm
người bầu bạn với mình hay không.
Mang theo những rối rắm băn khoăn trên đường lang thang quay chụp, cô cảm thấy mình như một dã thú bị đánh mất linh hồn.