Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 95




Sĩ tộc môn phiệt là nhân tố ủng hộ chống lưng cho triều Ngụy từ thời dựng nước, sĩ tộc quyền thế ngập trời không khác gì chư hầu cát cứ, nạn tham ô dối trá dưới quyền đã khiến oán hận tích lũy lâu ngày. Tiên đế qua đời tân đế kế vị, ban bố chính sách mới, đề bạt các quan lại xuất thân bần hàn trong sạch.

Nối ngôi chưa được mấy năm, chính sách mới chưa có hiệu quả thì phản quân đã nổi loạn, Tạ Cảnh Đình trấn áp phản quân, đóng đô Lăng Châu, đổi niên hiệu từ Ngụy thành Cảnh, thay mặt chấp chính.

Lan Trạch không biết rằng mình đã ngủ mê suốt ba ngày liền, đã lâu lắm rồi em và Tạ Cảnh Đình không được thấy nhau, giờ gặp rồi là không chịu buông tay nữa, em cứ quấn lấy Tạ Cảnh Đình mãi.

"Sao đốc chủ tìm thấy nô tài ạ... Chẳng phải ban đầu đốc chủ nói là hôm đó sẽ đến đón nô tài ư, nô tài chờ ở đó lâu ơi là lâu."

Lan Trạch tủi thân rấm rứt, em nhìn Tạ Cảnh Đình, vì được hôn lên khóe mắt nên giơ tay lên sờ sờ, bị Tạ Cảnh Đình cầm tay mất.

"Ta với Lan Trạch hẹn ở núi Vân Giản, Lan Trạch đi theo hướng ngược lại."

Nghĩ đến việc này là Tạ Cảnh Đình lại thấy kì lạ, nói với Lan Trạch: "Lan Nhi còn giữ bản đồ không... hay Lan Nhi nhớ nhầm?"

Lan Trạch lắc đầu, em không hề nhớ nhầm, em mò mẫm ngực áo mình muốn phủ nhận, Tạ Cảnh Đình đã thay quần áo mới cho em. Em nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ để tay nải của nô tài ở đâu rồi ạ?"

Thế là Tạ Cảnh Đình phái người đi lấy tay nải của Lan Trạch ra, đầu tiên Lan Trạch đếm nhẩm, không thiếu thứ gì, em cầm bản đồ lên.

Bản đồ đã dính sương, hơi nhăn nhúm một xíu.

"Nô tài nhớ đúng như những gì đốc chủ viết đấy ạ, xác nhận tận mấy lần liền, hồi đi học nô tài cũng chưa bao giờ học kĩ đến như này đâu ạ."

Lan Trạch chỉ vào địa điểm trên đó, chỗ Dẫn Hồn cốc có nét chữ của Tạ Cảnh Đình.

Ánh mắt Tạ Cảnh Đình thoáng khựng lại, Lan Trạch không nhận ra được khác biệt cực nhỏ nhưng Tạ Cảnh Đình nhìn một cái là biết ngay, chữ viết này không thuộc về y.

"Lúc Lan Nhi nhận được đã thế này rồi à? Em có nói với ai khác không?"

Lan Trạch lập tức lắc đầu nguầy nguậy, một bóng người xẹt qua trong đầu em, em nghĩ đến điều gì, hỏi: "Đốc chủ, Hạ Ngọc Huyền... thế nào rồi ạ?"

Ánh mắt Tạ Cảnh Đình đen thẫm đi, y thản nhiên nói với Lan Trạch: "Chết rồi."

Nghe được tin này tự dưng lòng Lan Trạch thoáng thắt lại, kết hợp với những việc con ma ám em suốt kia đã làm, lại còn việc ngày nào em cũng mơ thấy Hạ Ngọc Huyền nữa.

Liệu có phải... con ma kia chính là Hạ Ngọc Huyền.

"Nô tài..." Lan Trạch lúng túng ấp úng, em không biết phải kể từ đâu nữa, níu lấy góc áo Tạ Cảnh Đình, vùi mình vào lòng Tạ Cảnh Đình.

"Lan Nhi có gì cứ nói đi, ta muốn được biết... tất cả mọi thứ xảy ra bên cạnh Lan Nhi khi ta không có mặt ở đó."

Môi Tạ Cảnh Đình mím chặt căng thẳng, thường ngày y không thể nghĩ đến Lan Trạch mấy vì có quá nhiều việc cần làm, nhưng cứ rảnh ra là sẽ lại lo Lan Trạch gặp bất trắc.

"Chắc là... chắc là nô tài gặp ma rồi ạ."

Lan Trạch ngập ngừng ngắc ngứ kể lại hết cho Tạ Cảnh Đình những chuyện em bắt đầu gặp phải từ khi ở chùa Vạn Tướng, Tạ Cảnh Đình ở bên lặng lẽ lắng nghe, cuối cùng khi nghe thấy việc Lan Trạch bị làm nhục trong mơ, ánh mắt đã biến đổi.

"Ta tìm thấy Lan Nhi ở ngoài cốc Dẫn Hồn, thị vệ tuần tra phát hiện ra Lan Nhi rồi đưa Lan Nhi về."

Đáy mắt Tạ Cảnh Đình tĩnh lặng, đầu ngón tay chạm lên da Lan Trạch, xúc cảm nóng ấm tràn lan, tầm mắt để lộ ra một phần tâm trạng u ám tối tăm, nhanh chóng che lấp đi bớt.

"Liệu đốc chủ có... thấy nô tài bẩn không ạ."

Giọng Lan Trạch thấp dần, nói việc này ra chắc sẽ không ai tin nổi, em tin tưởng Tạ Cảnh Đình kể cho Tạ Cảnh Đình, nhưng lại lo Tạ Cảnh Đình sẽ vì thế mà ghét bỏ em.

"Đương nhiên là không." Tạ Cảnh Đình hiểu Lan Trạch cần một lời đáp rõ ràng xác thực, y nắm chặt lấy đầu ngón tay trắng mảnh của Lan Trạch, cúi người xuống khẽ khàng hôn liên tục lên khóe môi Lan Trạch.

"Do lỗi của ta... sao lại trách Lan Nhi được."

Lan Trạch được hôn đỏ bừng cả mặt, có lẽ vì giọng nói dịu dàng cùng những tiếp xúc thân mật của Tạ Cảnh Đình khiến em sắp không cầm cự được nữa, mặt em cháy bừng lên theo.

Nụ hôn nhanh chóng đổi vị, hương cành tuyết nạy môi em ra, để hơi thở ùa vào giữa môi răng em, xâm chiếm chúng, Lan Trạch níu chặt vào góc áo Tạ Cảnh Đình, em không kìm lòng được quấn lấy người y.

"Đốc chủ... nô tài nhớ ngài quá đi." Lan Trạch không nhịn được nhỏ giọng thốt ra, em cắn một cái vào tai Tạ Cảnh Đình, khiến vành tai Tạ Cảnh Đình hiện ra một mảng đỏ gay.

Động tác của Tạ Cảnh Đình chợt ngừng lại, đôi mắt cứ như đá ngọc lộng lẫy đen láy, lấp lánh ánh sáng, khiến người ta sa vào trong ấy không thể dời mắt.

"Ta cũng rất nhớ Lan Nhi."

Quần áo của Lan Trạch bị Tạ Cảnh Đình vén ra một phần, cổ tay em gầy nhỏ, cầm lấy cũng phải rất cẩn thận, bị kéo lên qua đỉnh đầu, nửa bên xương quai xanh của Lan Trạch lộ ra, mặt đỏ ửng lên không kiểm soát được.

Cằm em bị miết xoay sang, buộc phải ngẩng lên, nụ hôn nhỏ vụn đáp xuống, khoang miệng em được lấp đầy, khóe mắt lướt thấy Tạ Cảnh Đình đang cởi áo khoác ngoài, một góc đường vân hoa ngọc trâm loáng thoáng lờ mờ.

Cả người Lan Trạch căng cứng lên, em cứ như tờ giấy ngâm ngập trong nước đến độ ướt sũng, mồ hôi đầm đìa bên má, tóc đen dính vào mặt tôn lên vẻ diễm lệ sóng sánh của đôi mắt, làn da trắng tuyết ửng hồng, môi đỏ khẽ khàng thở dốc, âm thanh bật ra cứ như lông vũ chi chít lướt qua cơ thể người ta.

"Tam ca ca..."

Lan Trạch bấu chặt lấy góc áo Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình luôn luôn thế này, không hề cởi hết quần áo, gương mặt ấy còn rực rỡ hơn cả bình thường, ý đồ bất hảo nảy ra trong lòng em, em rướn lên cắn một phát ở vai Tạ Cảnh Đình.

Cổ họng em phát ra tiếng vụn vỡ, bàn tay Tạ Cảnh Đình đang vịn đỡ lấy em thoáng khựng lại, sau đó bèn đè em sát lên tường.

Giờ phút này Lan Trạch đang bị ma quỷ ám ảnh, quên xừ mất hồi trước mình đã từng thiệt đến độ nào. Niềm sung sướng trùng phùng của em và Tạ Cảnh Đình vượt qua sợ sệt, cho đến lúc bị giày vò hết lần này đến lần khác xong mới biết đường hối hận, thì đã muộn mất rồi.

Cảm giác đau đớn lan đi khắp nơi trên người em, cái đau khiến em khắc cốt ghi tâm. Em bị đóng đinh tại chỗ không nhúc nhích nổi, mắt rưng rưng ngập nước.

Tựa như khắc gọt đóng dấu vào tận nơi sâu trong xương tủy em, gần như phải bao trùm lên lấn át mọi dấu vết khác... Ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt. Lan Trạch bị ốm mới khỏi, bây giờ đầu óc lại bắt đầu choáng váng, em không chịu nổi nữa ngất xỉu mất.

Trước khi hôn mê trong mắt Lan Trạch chỉ toàn là gương mặt của Tạ Cảnh Đình, bình thường Tạ Cảnh Đình kiệm lời, phần lớn thời gian trầm mặc im lặng, chỉ có một số thời điểm hay nhử mồi dỗ dành em, lừa em bắt nạt em.

Buổi chiều hôm sau em mới tỉnh lại, tình hình hoàn toàn trái ngược với hôm trước, hôm qua là bệnh nặng vừa khỏi tràn đầy sức sống. Hôm nay cơ thể cứ như bị rút sạch sức lực, mỗi việc ngồi lên thôi em đã gian nan lắm rồi, chỉ khẽ nhúc nhích được đầu ngón tay.

Tạ Cảnh Đình đang nói gì với ai không biết, Lan Trạch nghe được có mấy chữ, lưu đày, giáng chức, móc mắt... mấy từ này đều không được tích cực cho lắm.

Em giãy giụa muốn ngồi dậy, đúng lúc Tạ Cảnh Đình trao đổi xong với thị vệ đi vào nội điện, thấy Lan Trạch đã tỉnh bèn bước đến bên cạnh Lan Trạch.

Lan Trạch được Tạ Cảnh Đình bế dậy, vành tai em không chịu được lại nóng lên, cứ chạm vào Tạ Cảnh Đình là bắt đầu run rẩy.

"...Đốc chủ bỏ nô tài ra."

Giọng Lan Trạch khàn đặc, nghe không êm ái tí nào, âm lượng rất thấp, em được Tạ Cảnh Đình bế lên, ánh mắt Tạ Cảnh Đình dừng ở gương mặt em, ôm em ngồi xuống giường mềm.

Tạ Cảnh Đình hỏi em: "Lan Nhi có đói không."

Nghe thế Lan Trạch gật đầu theo phản xạ, giường mềm được đệm sẵn tận mấy lớp gối tựa, em nằm vào mà như lõm xuống trong ấy, Tạ Cảnh Đình gọi người bưng cháo, đút cháo cho em.

Em ăn từng miếng nhỏ một, cúi đầu nhìn bát cháo, vành tai bị chạm vào, lúc ngẩng đầu lên em trông vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình rút tay về.

Lan Trạch phát hiện ra Tạ Cảnh Đình cứ nhìn em suốt, ngón tay thò ra ngoài của em tràn đầy dấu vết, từ trong ra ngoài toàn là hương cành tuyết, em nhìn ra được là Tạ Cảnh Đình rất thích thế này, khiến em không gặp được ai.

"Vừa nãy nô tài nghe thấy mấy câu, đốc chủ định khoét mắt ai thế ạ?"

Ăn cháo xong Lan Trạch ngồi bên cạnh tò mò hỏi, hiện giờ Tạ Cảnh Đình đã mưu phản thành công, vậy là Tạ Cảnh Đình sẽ có thể thoải mái quyết định sống chết của những người khác.

"Triều thần trước kia, chúng phạm lỗi sai." Giọng Tạ Cảnh Đình bình thản, đoán ra được Lan Trạch muốn nói gì tiếp, bèn bảo em, "Lan Nhi không phải lo đâu."

Thế là Lan Trạch đưa mắt về, em ngó thấy có đĩa điểm tâm đặt cạnh, thử cầm một miếng lên, Tạ Cảnh Đình ngay đó không phản đối gì, thế là em cho vào miệng.

Không biết là làm từ gì nữa, vỏ sữa bên ngoài ngậm vào là tan, nhân đường mềm mịn, còn âm ấm nữa chứ.

Trong lúc Lan Trạch đang ăn Tạ Cảnh Đình cũng ngồi ngay cạnh nhìn em, em không nhịn được ngó sang Tạ Cảnh Đình, chú ý thấy tầm mắt Tạ Cảnh Đình tập trung vào mấy dấu vết trên ngón tay em, ánh mắt hơi có vẻ mê mẩn giống tối ngày hôm qua.

Em thoáng thấy bất an, gò má đỏ ửng lên theo, nhìn Tạ Cảnh Đình mấy lần liền, đùn đẩy người ta, em chả có sức gì cả, Tạ Cảnh Đình sừng sững tại chỗ bất động.

"Đốc chủ đừng có nhìn nô tài nữa, hôm qua nô tài rõ là đau, còn chưa trách đốc chủ đấy."

Lan Trạch lên tiếng, ngón tay trắng mảnh của em đang đặt ở góc áo Tạ Cảnh Đình, môi mím lại tương đối mất hứng, em sáp lại gần khẽ khàng thơm một cái lên mặt Tạ Cảnh Đình.

Nụ hôn của em làm Tạ Cảnh Đình phải nhìn em, Tạ Cảnh Đình cúi xuống hôn lên khóe môi em, đầu ngón tay sờ vào dấu răng ở dái tai em rất thản nhiên rõ ràng, lẫn theo những ý tứ khang khác.

Lan Trạch cứ dính lấy chung đụng với Tạ Cảnh Đình suốt cả ngày trời, em nằm dựa ở giường mềm, có vẻ Tạ Cảnh Đình không muốn thả em về giường cho lắm, khi có sổ gấp trình lên cũng ngồi duyệt ngay cạnh đó luôn.

Em len lén đảo mắt sang đọc sổ gấp của Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình xử lí một nhóm triều thần.

Nguyễn Vân Hạc và Cơ Thường cùng bị lưu đày, Sư Vô Dục bị xử hình khoét mắt, Hạ Ngọc Huyền bị tịch thu gia sản phạt chém cả tộc... Mạnh Thanh Ngưng bị giáng chức đến Thọ Châu.

Nếu Lan Trạch không nhớ nhầm thì nhà Hạ Ngọc Huyền đã không còn người thân... Chỉ có một số gia quyến không gần gũi gì, phạt chém cả tộc có lẽ láng giềng ở quê cũng sẽ dính líu.

Lan Trạch mà nói giúp cho Hạ Ngọc Huyền chắc Tạ Cảnh Đình sẽ nghĩ ngợi nhiều hơn, nhưng Hạ Ngọc Huyền đã chết.

Em nói với Tạ Cảnh Đình: "Đốc chủ... Liệu có thể nể tình anh ta đã chết... đừng liên lụy thêm đến người nhà được không ạ."

Sổ gấp đang giở ra trên bàn, lúc nói chuyện Lan Trạch tương đối do dự, em không để ý thấy ánh nến bên cạnh lay động trong nháy mắt.

Trong điện chỉ đang thắp mấy ngọn đèn, những hình thù điêu khắc lộng lẫy men theo vách tường màu đỏ son nối liền miên man, sáp nến nhỏ giọt, soi rọi một đôi tay gầy khô tái xanh.

"...Lan Nhi thương xót hắn à?" Tạ Cảnh Đình chú ý thấy Lan Trạch đã đọc sổ gấp, Lan Trạch không hề quan tâm đến những người còn lại, chỉ nêu ra vấn đề liên quan đến Hạ Ngọc Huyền.

Lan Trạch lắc đầu, môi em mím chặt, em biết rất rõ xuất thân của Hạ Ngọc Huyền.

"Hạ Ngọc Huyền mất người thân từ nhỏ, xuất thân bần hàn, chịu ơn của bà cụ hàng xóm... Nếu đốc chủ phạt chém cả tộc thì sẽ liên lụy đến nhiều dân thường vô tội chỉ làm điều thiện nữa ạ."