Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 89




Bên trong điện đốt hương lan nồng đậm, mùa xuân Kinh Châu nhiều mưa, mây đen che mất ánh trăng ngoài cửa sổ, bầu không khí trở nên ẩm ướt, lẫn với hơi thở thối rữa.

Gấm vóc màu thẫm khiến ngón tay khô đét trắng nhợt của thanh niên càng nổi bật thêm, tiếng ho khan vang lên, một nhóm thị vệ Cấm quân quỳ dưới đất, mùi máu tươi mờ nhạt lan đi theo cơn ho của người trên giường.

Khăn tay vương thêm một vệt đỏ chói.

Sắc mặt Hạ Ngọc Huyền trắng như tờ giấy, cả người chàng xơ xác không khác gì bộ xương, ngũ quan sắc nét như in từ trong tranh, màu môi đỏ rực đối lập rõ rệt với tóc đen mắt sâu.

Thánh chỉ đã truyền đi, Hạ Ngọc Huyền ở lại trấn thủ Kinh Châu gần như chỉ có một con đường chết, chàng trung thành với quốc quân, lúc nguy nan quốc quân lại dễ dàng vứt bỏ chàng.

Khung cảnh tà dương đã lùi xa, hương lan trong điện khiến khuôn mặt chàng nhòe mờ, dường như chàng đã nằm mơ một giấc mộng hoàng lương, giấc mơ chân thực đến nỗi chàng không phân biệt nổi thực tế với mộng cảnh.

"Hạ đại nhân... Ngày xưa từng có ghi chép tương tự. Ở đất Sở Kinh Châu, có một nam tử ban đầu bệnh nặng, mất đi ý thức vẫn còn hô hấp nhịp tim, triệu chứng bệnh tương đương với thoát hồn..."

Đại phu muốn nói lại thôi, mí mắt buông thõng, không dám nhìn thẳng vào gương mặt Hạ Ngọc Huyền.

"Sau ấy nam tử này qua đời, nếu nói là thoát hồn thì chẳng thà nói là hồi quang phản chiếu... Triệu chứng này rất hiếm gặp ạ."

Dứt lời đại phu không dám nói thêm gì nữa, tầm mắt ông trông thấy được gấm vóc sang trọng trên giường mềm, gấm xuân quý báu, cứ như hoa quỳnh thoáng nở thoắt tàn, sẽ nhanh chóng tan biến.

Thật lâu sau, tiếng nói vang lên phía trên.

"Có cách nào... để ta thoát hồn lần nữa hay không."

Nghe vậy đại phu ngẩng đầu lên trong vô thức, chạm phải đôi con ngươi màu trà đậm, gương mặt tái xanh của thanh niên tựa như hoa giấy, màu mực đậm nồng che phủ đi nó, dáng hình yếu ớt đã sắp sửa sụp đổ.

...

Lan Trạch trông vào đôi mắt lạnh băng, Cơ Thường nhìn em thăm dò từ trên xuống dưới, ban đầu dọc đường cứ chốc chốc Cơ Thường lại gây sự với em suốt, em gần như không muốn nhìn vào cái bản mặt của Cơ Thường.

Cho dù không muốn nhìn thì em cũng có thể phát giác ra rất rõ là Cơ Thường hôm nay khác với mọi ngày.

Cơ Thường có đôi mắt phượng nhếch lên bẩm sinh, khi nhìn người khác có khí thế nghiêm nghị, do tính cách u ám tàn bạo nên bề ngoài đẹp đẽ này thường bị người ta bỏ quên mất.

Bây giờ không khí âm u đã được tiết chế hẳn đi, đôi mắt phượng mỏng khẽ hếch hơi nhướng lên, lông mi như bướm đen vỗ cánh, sống mũi thẳng cao nối xuống đôi môi mỏng cứng lạnh đang mím lại, trong ánh mắt nhìn Lan Trạch có vẻ dò xét.

Nhưng nhiều hơn cả là sự quan sát xa lạ, ánh mắt này... trước đây Cơ Thường chưa bao giờ nhìn em kiểu thế.

"Hoàng thượng... bây giờ mình bị chia tách với quốc sư đại nhân mất rồi, giờ nên làm thế nào ạ?"

Lan Trạch do dự lên tiếng hỏi, dọc đường Cơ Thường suốt ngày làm khó em, giờ lòng bàn tay em vẫn còn dấu Cơ Thường quật thước, hai tay đều băng bó một lớp băng vải thật dày.

Tầm mắt Cơ Thường đánh giá Lan Trạch từ trên xuống dưới đầy đủ một phen, xong lặp lại lời vừa nói thêm lần nữa.

"Ngươi lặp lại câu vừa rồi lần nữa đi."

Đầu óc Lan Trạch đơn giản, em đã quên luôn câu Cơ Thường vừa hỏi, em chỉ cảm giác được là Cơ Thường có gì là lạ, có khi bị ngã ngu xừ luôn rồi, em không nhịn được nhìn mấy cái, đầu Cơ Thường lại rướm máu.

"Quốc sư đại nhân bị tách đoàn với mình rồi ạ, không biết bao giờ mới tìm thấy chúng ta... Nô tài cứ thay thuốc cho hoàng thượng trước đã ạ."

Lan Trạch còn chưa thay thuốc xong, tay chân em lóng ngóng cởi băng vải ban đầu ra, Cơ Thường không nói gì cả, chỉ đang quan sát em rồi quan sát vết thương trên người mình, sờ thử vào lệnh bài mình mang theo, đôi mắt có vẻ suy tư.

"Những người kia đi đâu rồi?" Cơ Thường lên tiếng hỏi.

Lan Trạch hơi bất ngờ vì Cơ Thường lại rất là phối hợp, theo tính tình Cơ Thường thì giờ chắc đã phải chửi em luôn, tại vừa rồi em bất cẩn chọc phải vết thương, lòng cũng thấp thỏm theo.

Em chậm rãi lặng lẽ đổi vị trí, trả lời: "Nô tài cũng không biết ạ."

Tầm mắt Cơ Thường thoáng dừng lại ở em, ánh mắt không đáng sợ như thường ngày, Lan Trạch thấy hơi kì dị, sự việc khác thường ắt có yêu quái.

Có khi Cơ Thường lại nghĩ ra cách mới để hành hạ em, Lan Trạch lẳng lặng lùi sang một bên, tự cởi băng vải ở lòng bàn tay ra, rồi yên ắng tự bôi thuốc vào lòng bàn tay cho mình luôn.

Trong lúc em đang bôi thuốc thì Cơ Thường ngồi cạnh nhìn theo, Lan Trạch tưởng là Cơ Thường lại bới lông tìm vết, em không nhịn được nhỏ giọng nói: "Nếu tay nô tài bị thương thì có lẽ sau này sẽ gây thêm phiền phức cho hoàng thượng ạ."

"Không biết lúc nào quốc sư đại nhân mới tìm thấy chúng ta, dọc đường nô tài có thể phục vụ hoàng thượng."

"Phục vụ?" Lúc này Cơ Thường mới phản ứng lại, nghiền ngẫm hai chữ này, hỏi: "Quan hệ giữa ta ngươi là gì."

Nghe vậy ngón tay Lan Trạch khẽ co cụm vào, em tưởng bây giờ Cơ Thường lại đang chế nhạo em, em thấp giọng nói: "Hiện giờ không còn ai khác, hoàng thượng bị thương, tạm thời hoàng thượng đừng giày vò nô tài nữa mới ổn ạ."

Cơ Thường mà còn gây khó dễ cho em nữa thì dọc đường em sẽ không ổn tí nào.

Câu trả lời của em khiến nét mặt Cơ Thường thành ra tràn đầy suy tư, nhìn em mấy lần liền rồi đi kiểm tra thử vết thương trên người mình.

Cơ Thường chỉ nhớ được một số sự việc liên quan đến bản thân, giây trước cậu hãy còn đang học bài trong Hàn lâm viện, giây sau đã ở đây rồi.

Quan sát tiếp cảnh ngộ hiện tại của mình, kí ức trong đầu óc trở nên lờ mờ đứt quãng, hôm qua cậu vừa mới nhận lệnh, hôm nay phải đến gặp bạn học mà phụ hoàng sắp xếp cho cậu.

Nghe nói là trạng nguyên đương triều, tài trí hơn người, trước là cô nhi, được nuôi dưỡng ở chùa Vạn Tướng suốt, lần đầu nhập thế dự thi đã chấn động thành Kinh Châu.

Hôm nay cậu không gặp được trạng nguyên lang mất rồi, trái lại còn tự dưng thương tích đầy mình một cách đầy khó hiểu, bên cạnh có thêm một tiểu nô chưa bao giờ thấy mặt.

Tính tình của Cơ Thường thời niên thiếu không hề tàn bạo, có một giai đoạn còn được ca ngợi là thái tử hiền minh, hiện giờ tâm tính cậu đang ở chính thời kì này.

"Cô... trẫm bình thường toàn giày vò ngươi à?" Cơ Thường nhìn Lan Trạch với vẻ mặt chăm chú.

Vẻ ngoài Lan Trạch đẹp ở mức thượng hạng, mặc quần áo giản dị bằng vải nâu, quan sát kĩ lại thì vải vóc cũng không phải loại vải bố thô ráp, suy nghĩ dễ dàng hiện hết trên mặt, trông rất đơn thuần dễ hiểu.

"Nô tài không dám ạ." Lan Trạch lo Cơ Thường trách em, nhưng trông Cơ Thường có vẻ không hề có ý định mắng mỏ em, cơ mà em vẫn nhận lỗi theo phản xạ.

Tranh thủ lúc Cơ Thường đang hôn mê em đã đi nhặt cành cây, nơi đây là hang núi, số cành khô em nhặt về không nhiều lắm, chỉ đủ cầm cự một thời gian.

Giai đoạn trước em bôn ba theo Tạ Cảnh Đình suốt, đã học được một vài kĩ năng sinh tồn.

Lan Trạch bận bịu tới lui, mặt em hơi bẩn, tay chân người ngợm cũng dính bụi đất, gương mặt nhỏ lem luốc, em ngồi cách Cơ Thường rất xa.

Em lặng lẽ nhóm lửa trong một xó, ánh lửa từ đống củi sáng lên, Cơ Thường đã hiểu đại khái hiện trạng, hỏi Lan Trạch mấy câu.

"Bây giờ quốc sư đang ở đâu."

"Giờ đang là năm Ngụy Nguyên thứ mấy?"

"Chỗ này là chỗ nào?"

Lan Trạch trả lời từng câu hỏi một, em nhìn Cơ Thường với vẻ nghi hoặc, có khi bị ngã xong ngu thật rồi.

"Nô tài cũng không biết quốc sư đại nhân đang ở đâu ạ."

"Nô tài không biết tính Ngụy Nguyên, không phân biệt được năm âm lịch ạ, chờ sau hoàng thượng hỏi quốc sư đại nhân là được?"

"Đây đang là đường lên phía bắc ạ, cụ thể là đâu thì nô tài cũng không rõ."

Bản thân Lan Trạch cũng khá là xấu hổ, hỏi ba câu em không biết cả ba, em không dám nhìn nét mặt Cơ Thường, lo Cơ Thường mất hứng sẽ đánh em mắng em.

Cơ Thường không hề nổi giận, đã đoán trước được tình hình, một lúc lâu sau ánh mắt dừng lại ở lòng bàn tay Lan Trạch, hỏi: "Vết thương trên tay ngươi... từ đâu mà ra thế?"

"Hoàng thượng quên rồi ạ?" Lan Trạch ngó sang Cơ Thường một cái, nói với Cơ Thường: "Nô tài mắc lỗi, hoàng thượng trách phạt nô tài, đánh nô tài bằng thước ạ."

Cơ Thường nghi ngờ em quyến rũ quốc sư, đánh em bằng thước, lúc ấy Sư Vô Dục ở ngay cạnh, chỉ cau mày theo dõi, không hề ngăn cản.

Lan Trạch vẫn còn đang tức giận với Sư Vô Dục, thực ra em khá là muốn tranh thủ cơ hội hiện tại lén lút bỏ chạy, không biết bây giờ em mà đi Lĩnh Nam thì sẽ mất bao lâu.

Nếu bị Cơ Thường tóm về chắc Cơ Thường sẽ đánh chết em.

Lan Trạch ôm đầu gối ngồi yên tại chỗ, em không hề biết là Cơ Thường đã gắn cho em mấy cái nhãn trong lòng.

Đồ ngốc xinh đẹp lòng dạ đơn giản, đầu óc ngu si tứ chi không phát triển, tay chân vụng về dễ bị bắt nạt.

Em muốn chạy trốn, ý nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt thêm, bây giờ Kinh Châu hỗn loạn, Cấm quân tra xét không hề nghiêm ngắt. Em nhìn sang Cơ Thường bên cạnh thêm một cái, hiện tại Cơ Thường đang bị thương, xác suất đuổi kịp em không quá lớn.

Lúc em nhìn Cơ Thường thì Cơ Thường cũng đang nhìn em, Lan Trạch hơi hơi chột dạ, nhanh chóng đưa tầm mắt về.

Buổi đêm đống lửa vẫn bập bùng, Lan Trạch sợ mình ngủ quên mất, em không ngừng cấu vào đùi mình, em không biết là động tác của em đã lọt cả vào mắt Cơ Thường.

Nửa đêm khi mở mắt ra em phát hiện Cơ Thường đã nhắm mắt, em im ắng lần mò đứng dậy.

Em không mang theo gì hết, lâu nay Sư Vô Dục không hề cho em tiền bạc, chỉ cần em không bị bắt thì kiểu gì cũng sẽ có cách.

Lan Trạch nghĩ vậy, em vừa mới bước được hai bước, đống lửa đang kêu vang tí tách lộp độp, Cơ Thường chợt lên tiếng.

"Ngươi định đi đâu."

Giọng nói trầm thấp vang lên, cả người Lan Trạch cứng đờ, tầm mắt đằng sau nhìn vào lưng em, em quay người lại, chạm phải đôi mắt phượng lạnh như băng.

Đôi mắt này tràn ngập những tâm trạng u ám, tàn bạo, thờ ơ, so với Cơ Thường ban ngày cứ như hai người khác nhau.

Lan Trạch sợ hết hồn trước ánh mắt của Cơ Thường, em hóa đá tại chỗ không dám nhúc nhích, mồ hôi lạnh tứa ra sau lưng, giọng nói cũng thành lắp bắp.

"Củi đốt bị thiếu... nô tài muốn ra ngoài nhặt ít củi ạ."

Cơ Thường lạnh lùng nhìn em, cho dù không nói gì cũng đủ khiến Lan Trạch không dám chạy đi lung tung nữa, Lan Trạch hèn nhát ngoan ngoãn quay về.

Vừa mới tỉnh lại Cơ Thường đã trông thấy cảnh này đập vào mắt, Lan Trạch đang lén lút vụng trộm đi ra phía cửa hang, ánh mắt lại lập lòe né tránh, nhìn cái là biết định bỏ chạy.

Người gã bị nội thương, Cơ Thường bốc hỏa trong lòng, không đè ép nổi mùi máu tanh giữa cổ họng, lúc Lan Trạch bước đến bên cạnh đã không kiềm chế được nữa phải lên cơn, ngón tay bóp lấy mặt Lan Trạch, đôi mắt cứ như vụn băng lạnh cóng có thể khiến người ta đông cứng mà chết.

"Muốn chạy à?" Cơ Thường cười lạnh một tiếng, gã hiểu ra tình cảnh hiện giờ gần như ngay lập tức, gã bị thích khách đâm phải lạc đoàn mất dấu Sư Vô Dục, bên cạnh chỉ còn lại đúng đứa nô tài này.

Xong giờ nô tài này mọc chân còn định trốn mất.

Lan Trạch bị bóp mặt, Cơ Thường trước mắt đây mới là Cơ Thường mà em quen thuộc, em sợ quá mặt đỏ gay lên, lắc đầu theo bản năng, không dám lên tiếng, miệng chỉ bật ra được tiếng nghẹn ngào vụn vặt.

Vốn dĩ tâm trạng cảm xúc của Cơ Thường đã bất ổn, tra tấn chết người là chuyện như cơm bữa, lòng bàn tay gã bọc lấy cổ Lan Trạch, nơi này là yết hầu mong manh, ngón tay cảm nhận được nhịp mạch đang đập của Lan Trạch, máu tươi chậm rãi tuần hoàn dưới lòng bàn tay.

"Trước kia trẫm còn chưa tính sổ với ngươi, giờ Thiện Hi không ở đây, hay để trẫm xử lí ngươi thay Thiện Hi luôn."

Cơ Thường bóp cổ Lan Trạch, lưng Lan Trạch dựa vào vách đá, sắc mặt em đỏ bừng lên vì không hô hấp nổi, hơi thở bắt đầu gấp rút, ngón tay trắng mảnh túm lấy cổ tay Cơ Thường, để lại tận mấy dấu vết ở tay Cơ Thường vì cảm giác nghẹt thở không kiểm soát được.

Trước mắt em chỉ còn lại mỗi gương mặt Cơ Thường, giữa khung cảnh tối mịt, đầu tóc Cơ Thường tán loạn, tóc đen mắt phượng, biểu cảm lạnh lẽo tàn bạo như ác quỷ đòi mạng, hình ảnh trước mắt Lan Trạch mờ dần đi, em gần như sắp sửa chết trong tay Cơ Thường.

"Hoàng... hoàng thượng..."

Đúng vào lúc Lan Trạch sắp ngất xỉu, đột nhiên có lực tác động khiến Cơ Thường thả em ra, Lan Trạch hít được không khí thở dốc.

Không biết đã có luồng gió lạnh thổi vào giữa hang núi tự bao giờ, đống lửa chỉ còn là đốm nhỏ, Lan Trạch ho sặc sụa mấy tiếng, tự sờ lên cổ minh, áp sát lưng vào vách đá không dám nhúc nhích một tí nào.

Em phát giác thấy có không khí lạnh băng đang phủ lên cần cổ em, hơi thở rét buốt có phần châm chích, nhưng chỗ vết thương lại đỡ đau hơn.

Lan Trạch chỉ khao khát vùi mình vào xó, em cách Cơ Thường rất xa, tự cuộn tròn mình lại, nhất thời không biết vì sao Cơ Thường chịu thả em ra, em vẫn ở yên tại chỗ khẽ khàng run rẩy.

Biến cố bất ngờ khiến Cơ Thường tỉnh táo lại, vừa nãy hình như gã bị người ta nắm lấy cổ tay, luồng khí lạnh băng thấm vào cổ tay gã, ép gã phải thả lỏng ra.

Cơ Thường còn đang nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, xúc cảm lạnh lẽo đã biến mất hẳn, cơn giận của hắn cũng tan đi bớt, không định tính sổ với Lan Trạch tiếp nữa.

"Dám chạy nữa thì lần sau trẫm không tha cho ngươi."

Quẳng lại đúng một câu này, trái tim Lan Trạch cũng thấp thỏm theo, em ở yên trong góc không dám đi ngủ, chỉ lo ngủ thiếp đi cái là Cơ Thường sẽ bóp chết em.

Em ôm lấy đầu gối mình, đống lửa tắt mất khiến không gian lạnh lẽo hẳn, em hơi nhớ Tạ Cảnh Đình, bao giờ Tạ Cảnh Đình mới đến đón em đây.

Nước mắt Lan Trạch chảy dài, ấm nóng, biết trước thì lúc ấy em đã chẳng chạy.

Em lo Tạ Cảnh Đình bị bắt, nhưng bây giờ em chỉ muốn được ở chung với Tạ Cảnh Đình, không muốn ở lại một mình với biến thái đâu.

Lan Trạch không dám khóc lên thành tiếng, em ngồi giữa bóng tối tự ôm lấy mình thật chặt, giữa lúc ngẩn ngơ cảm giác như có xúc cảm lạnh băng lan ra nơi má em, có người lau nước mắt đi cho em.

Em chịu đựng cơn đau nghèn nghẹn ở họng, chớp chớp mắt nén nước mắt lại, tự quệt nước mắt đi, cứ giương mắt ra thế đến khi trời sáng.

Lúc gần tảng sáng Lan Trạch vẫn cứ thiếp ngủ, em ngủ không được yên, nghe thấy có loạt tiếng động nhỏ nhẹ là em lập tức mở hai mắt ra.

Em chạm phải một đôi mắt nhẹ nhàng điềm tĩnh, vẻ ác độc quanh Cơ Thường đã tan biến, thay bằng phong thái cao quý.

Cơ Thường đang ôm một ít củi khô mới mẻ trong tay, phát hiện ra ánh mắt của em, Cơ Thường đặt chỗ củi xuống.

"Đánh thức ngươi à?" Cơ Thường nói với em: "Bây giờ vẫn còn sớm, nghỉ thêm lát nữa cũng được."

"Chốc nữa mình phải lên đường rời khỏi đây."

Lan Trạch không dám nói chuyện với Cơ Thường, mắt em vẫn còn vẻ sợ sệt, nhút nhát đưa mắt về, duy trì tư thế y nguyên, chỉ chiếm một góc rất nhỏ trong hang núi, không dám nhúc nhích một tí nào.

Vì em ngẩng đầu lên thế nên Cơ Thường trông thấy được vết thương ở cổ em, dấu tay bầm tím trông là biết bị người khác bóp để lại.

Tầm mắt Cơ Thường thoáng khựng lại, cậu bước đến trước mặt Lan Trạch, hỏi: "Vết thương của ngươi... làm sao thế này?"

Câu nói khiến sắc mặt Lan Trạch còn tái nhợt hơn.

"Nô tài biết lỗi rồi ạ, cầu xin hoàng thượng tha cho nô tài."

Lan Trạch quỳ luôn xuống đất, em không muốn chết ở đây, càng không muốn phải chết trong tay Cơ Thường.

Em quỳ dập đầu xuống đất, phần trán đau đớn, nhưng hướng em đang nhìn thì là phía ngoài hang núi.

Em muốn chạy trốn.

Chỉ có hai người họ trong hang núi, cộng với thái độ của Lan Trạch, Cơ Thường phản ứng lại được, thêm cả những gì Lan Trạch nói hôm qua.

...Cậu là người gây ra những vết thương này.

Cơ Thường không thể tưởng tượng nổi là một bản thân khác sẽ làm ra chuyện như thế, cậu muốn tiếp xúc với Lan Trạch, đầu Lan Trạch vẫn đang cúi sát đất, còn chưa chạm vào mà Lan Trạch đã bắt đầu run rẩy.

"Ngươi đứng dậy đi, cô... trẫm không muốn làm ngươi bị thương."

Cơ Thường rút tay về, tầm mắt cậu lướt thoáng qua chỗ cổ Lan Trạch, nói với Lan Trạch: "...Hôm qua là ta sai."

Lan Trạch vẫn cứ quỳ, Cơ Thường cầm lấy cổ tay em, em ngay lập tức tránh né theo phản xạ, bầu không khí trở nên im ắng, tim Lan Trạch như đánh trống, cả ngươi em đều căng cứng ra, tư thế rất đề phòng.

Cơ Thường thỏa hiệp trước, lui về sau một bước, nói với em: "Trẫm không động vào ngươi, ngươi đứng dậy trước đi đã."

Một lúc lâu sau Lan Trạch mới đứng dậy, trông em hơi thê thảm, đầu tóc rối bời, em nhìn Cơ Thường một cái, lặng lẽ cách xa Cơ Thường thêm chút nữa.

Dĩ nhiên Cơ Thường phát hiện ra, chắc hẳn hôm qua cậu đã làm chuyện gì quá đáng lắm, khiến tiểu nô cảnh giác với cậu đến mức này.

Đã mấy ngày liền Lan Trạch chưa ăn gì, mới đầu dựa cả vào bánh thịt em tích trữ được, bây giờ bánh thịt cũng đã hết sạch, bụng em cất tiếng kêu ọc ọc giữa không khí.

Lan Trạch lo Cơ Thường bực mình, che bụng mình lại, em nhỏ giọng nói: "Nô tài ra ngoài xem xem có tìm được gì ăn không ạ."

Lan Trạch có ý đồ khác nữa, em hỏi xong cũng lo Cơ Thường không đồng ý, nhưng Cơ Thường nói với em: "Đừng đi xa quá, nhớ về sớm."

Em tương đối trù trừ, lo lắng Cơ Thường đang bày mưu bắt lại, nhưng cơ hội tốt đẹp quá hiếm có, thế là Lan Trạch đứng dậy, chân em hơi tê, mãi đến khi ra ngoài hang em mới biết mình không nằm mơ.

Lan Trạch không biết được đây là đâu, trong rừng núi chẳng có gì, hiện trời đã ấm lên, em nhặt một cành trúc, rừng trúc âm u, khu này có một dòng sông nhỏ từ băng tan.

Ngày xưa em từng xem Thường Khanh và Hạ Ngọc Huyền bắt cá, không biết liệu em có bắt nổi không.

Lan Trạch quan sát địa hình xung quanh, hôm qua lúc đi nhặt củi em đã nhìn một lượt, ở đây liền với một đoạn vách núi cùng dòng chảy, không dễ vượt qua.

Em chạy trốn một mình mà không thành có khi sẽ chết mất dọc đường, Lan Trạch vẫn đang cân nhắc, rừng trúc xào xạc lay động, em chọc thử mấy lần liền mà chẳng đâm trúng gì cả.

Sao cá không tự bơi đến cho em bắt chứ.

Lan Trạch đói quá, em nghĩ vậy, bỗng có tiếng động từ cành trúc, sóng gợn lay động trên mặt sông, đuôi cá không ngừng giãy giụa đập bành bạch ở ven bờ.

Lan Trạch nhấc cành trúc lên mà không thể tin nổi, một con cá béo tốt bị đâm xuyên mắc vào cành trúc, rõ ràng vừa nãy em có dùng sức mấy đâu.

Sau đó không chỉ có một con tới đây, thoáng cái Lan Trạch đã bắt trúng rất nhiều cá, dường như cá hôm nay cực kì dễ bắt.

Em vui vẻ ôm đống cá, không muốn mang cá về nhưng em lại không biết nướng cá, đành phải quay lại hang núi.

"Hoàng thượng, nô tài bắt được một ít cá ạ." Giọng Lan Trạch lí nhí như muỗi kêu, gần như không nghe thấy được.

Cơ Thường nhìn sang theo, trông thấy con cá to Lan Trạch đang bê, ánh mắt khựng lại, mới có tầm nửa khắc đồng hồ.

Cậu lại đặc biệt dán thêm một nhãn nữa trong lòng cho Lan Trạch.

Tiểu nô nhát gan số đỏ.

"Nô tài không biết nướng ạ." Lan Trạch nói.

Cơ Thường được phục vụ cơm bưng nước rót, dĩ nhiên cũng chả biết nướng, nhưng cậu từng đọc sách, hơn nữa còn đang có phần áy náy với Lan Trạch, thế là nói với Lan Trạch: "Ngươi ngồi đợi là được."

Cơ Thường nghĩ ngợi xong bổ sung một câu.

"Đừng chạy lung tung."