Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 86




Mùa đông có nhiều tiết khí, buổi tối hôm ấy Lan Trạch ngủ trong phòng nhỏ của mình rất thoải mái, cạnh giường em là kinh Phật đã cũ, em đã chép trước mấy tờ định để mai nộp cho Sư Vô Dục.

Lan Trạch thức dậy từ sáng sớm, trong thành chiêng trống tưng bừng, em bị binh sĩ dẫn đi, Sư Vô Dục cũng phái người sang tìm em, có điều Phượng Kinh không chịu nhả người.

Sư Vô Dục điềm nhiên nói: "Những gì trước đó ta nói với chủ tử nhà ngươi đều thành gió thổi bên tai rồi à?"

Phượng Kinh trả lời: "Thuộc hạ chỉ phụng lệnh chủ tử, không hề muốn làm trái quốc sư đại nhân."

Lan Trạch cứ như đồ vật, em đứng cạnh nghe, đằng nào cả hai phía đều chả phải hạng tốt đẹp gì, em bưng kinh Phật trong tay, biết là cuối cùng vẫn phải đi theo Phượng Kinh thôi, nên nộp hết kinh Phật đã chép cho Sư Vô Dục.

"Quốc sư đại nhân, nô tài đi một lát rồi về ạ."

Lan Trạch đi theo Phượng Kinh sang viện của Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền ở chính điện, giờ trời vừa tờ mờ sáng, tua đèn lồng màu đỏ phất phơ trong gió, khói tỏa ra từ lửa than thoáng như hình tay Phật, chưa vào đến cửa, Lan Trạch đã trông thấy Hạ Ngọc Huyền ngay đối diện.

Sắc mặt Hạ Ngọc Huyền vẫn rất kinh khủng, Lan Trạch nhìn thêm mấy lần, chẳng rõ bắt đầu từ lúc nào mà Hạ Ngọc Huyền cứ như đóa hoa sắp héo rụi, mỗi một ngày trôi qua lại úa tàn thêm.

Lan Trạch biết là mình mô tả thế này không được lành, em vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua, con ngươi rõ ràng trắng đen liếc Hạ Ngọc Huyền một cái, em đứng một bên không chủ động lên tiếng.

"Hôm nay là lễ Táo quân, chắc mình sẽ kịp về đến kinh thành trước Tết."

Hạ Ngọc Huyền ăn mặc chỉnh tề, vẻ ngoài chàng đẹp đẽ thanh tú, mặc quần áo màu nhạt cứ như một nhành mai nở rộ trên nền tuyết, lại cũng giống thanh lan nơi vực sâu, phong thái ưu nhã sẵn có, đứng giữa trời tuyết không khác gì một bức tranh.

"Tiểu Trạch muốn đi dạo phố không, đây là quận Vũ mà ngày xưa Chu tướng quân Chu Bùi Nghi từng ở, quận Vũ nổi danh với Phượng Dương Thanh Thủy, đến quận Vũ mà không ngắm sông núi thì còn chẳng biết là mình đã ở đây."

Giọng điệu Hạ Ngọc Huyền điềm tĩnh, trở lại với sự hòa nhã thường ngày, chàng không cần trưng cầu ý kiến Lan Trạch, bây giờ Lan Trạch sẽ không nghe bất cứ điều gì thừa thãi chàng nói nữa.

Đang giữa ban ngày, Hạ Ngọc Huyền nhất quyết muốn dẫn Lan Trạch ra ngoài, có lẽ là do ngày hôm nay có phong tục tụ họp đoàn viên, hôm nay người nhà đi xa đều sẽ là chim về tổ, quay lại đón Tết, sum vầy bên nhau, mong cho năm tới được đầm ấm đủ đầy.

Lan Trạch bị dắt đi, ngón tay băng giá của Hạ Ngọc Huyền chạm vào cổ tay em, trong lòng em kháng cự việc bị Hạ Ngọc Huyền nắm lấy nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ đang nghĩ về Tống Hòa xuất hiện hôm qua.

Em trông thấy con chim béo mập tròn xoe màu trắng dưới mái hiên, chim mập chiêm chiếp hai tiếng với Lan Trạch đang ngang qua, Lan Trạch ngó nghiêng vài lần rồi nhanh chóng đưa mắt về.

Chú chim bị nhốt trong lồng, dường như bây giờ em cũng chẳng khác gì, chẳng khá hơn nó được là bao.

"Tiểu Trạch thích à?" Hạ Ngọc Huyền hỏi.

Lan Trạch không muốn mở miệng đáp lời, đôi mắt đen trắng rõ ràng không có biểu cảm gì, em thấy Phượng Kinh sắp sửa định đi sang lấy cái lồng thì mới lên tiếng.

"Không thích."

"Nếu Hạ đại nhân đi dạo xong rồi thì bây giờ chúng ta về đi, nô tài không muốn ở bên ngoài." Lan Trạch nói.

Lan Trạch chẳng hề hứng thú gì với tất cả mọi thứ ở đây, rõ ràng là dịp đoàn viên, vốn dĩ đáng ra em phải ở cùng với Tạ Cảnh Đình, Thường Khanh, Tống Hòa, có lẽ họ sẽ đón Tết cùng nhau, vì Hạ Ngọc Huyền bắt em mà bây giờ em bị ép phải chia xa Tạ Cảnh Đình.

Lan Trạch không vui một tí nào hết.

Em nhìn thấy giấy dán tường hình em bé mùa Tết bày trên sạp hàng, ngày xưa mẹ từng dạy em cách cắt hình, nếu còn đang ở cạnh Tạ Cảnh Đình, có khi em sẽ được cắt dán giấy cùng với Tống Hòa Thường Khanh.

Hạ Ngọc Huyền trầm mặc lại không nói gì, nhìn em bằng ánh mắt rất sâu xa, Lan Trạch không kìm nén được lạnh toát trong lòng, biết điều ngậm mồm lại, không khiến Hạ Ngọc Huyền cụt hứng nữa.

"Ngay trước mặt có hàng bánh trôi, ta ăn một bát chè trôi nước với Lan Trạch nhé."

Hạ Ngọc Huyền dẫn em lại gần, bát chè chính là bánh trôi ngũ phúc Lan Trạch từng ăn, hôm nay trong thành cực kì tấp nập, thị vệ của Hạ Ngọc Huyền canh gác bên ngoài.

Lan Trạch nghe thấy tiếng chiêng trống, từng tiếng nối nhau vang vọng bên tai, em nhìn sang theo, hôm nay có màn biểu diễn trừ tà, giữa ban ngày pháo hoa ngập trời không rõ nét lắm, chỉ có quỷ sư mặc quần áo màu đen đeo mặt nạ quỷ làm nền, rồi pháo hoa chớp sáng chớp tàn.

Màn biểu diễn trừ tà thu hút mọi người trên đường vây kín quanh xem, hàng bánh trôi thành ra vắng lặng, Lan Trạch ngó mấy lần, em dõi theo từ ngoài xa.

Bên kia đông người, đương nhiên Hạ Ngọc Huyền không thể dẫn em sang được, Lan Trạch còn chưa ăn hết bánh trôi, em nhớ về hồi trước Tạ Cảnh Đình dẫn em đi ăn bánh trôi, lúc ấy em ăn phải rất nhiều chữ phúc.

Hai người đều im lặng, Lan Trạch ngồi đối diện Hạ Ngọc Huyền, em đang ngắm pháo hoa phía ngoài kia, Hạ Ngọc Huyền thì ngắm em.

"Tiểu Trạch, ta có một việc muốn nói với em..."

Tầm mắt Lan Trạch chuyển từ pháo hoa bên ngoài về, em không hề muốn nghe Hạ Ngọc Huyền nói mấy lời bộc lộ tấm lòng hay xin lỗi gì cả, nếu thấy áy náy với em thì thả em đi là được.

Thế là em đáp: "Hạ đại nhân không cần nói với nô tài đâu."

"Có việc gì Hạ đại nhân có thể nói với quốc sư đại nhân, mọi người sắp về kinh đến nơi rồi, hay chờ về xong Hạ đại nhân nói với hoàng thượng ấy."

Lan Trạch đặt bát xuống, em đứng dậy, Hạ Ngọc Huyền cũng đứng dậy theo.

"Tiểu Trạch."

Lan Trạch trông thấy được mặt quỷ ở tít xa, màu mặt tím xanh răng nanh thò ra, phía dưới lốt quỷ là da trắng môi đỏ, sau khi pháo hoa sáng bừng lên, mặt quỷ biến mất khỏi sân khấu.

Lúc này em nghe ra được làn điệu chiêng trống đang chơi, đây là một trong bốn bi kịch, thư sinh lỡ đường làm quan vì tình yêu, mất hết tiền đồ, chết đi rồi oan hồn vẫn khó siêu thoát, cuối cùng vì ngăn chặn kiếp số cho người mình yêu mà hồn phi phách tán.

Nửa đời trước rạng rỡ vô tận, bỏ mạng giữa thời thanh niên, lầu cao sụp đổ, sau khi chết hối hận oán thán mấy chục năm, cuối cùng hủy diệt hồn phách.

Lan Trạch trông thấy một luồng sáng trắng bạc lóa lên xuất phát từ trên sân khấu, quỷ La Sát đeo mặt nạ quỷ đang đứng trên sân khấu giương thẳng cung tên, đôi mắt lạnh băng phản chiếu lại xuyên thấu qua khoảng cách, tên dài lao đi rạch ngang bầu không, để lại một vệt bóng đen nơi khe nứt tường đỏ.

Mũi tên xuyên thủng qua hoa lan trên vạt áo Hạ Ngọc Huyền, Hạ Ngọc Huyền thích hoa lan, rất nhiều người đều nhìn ra được. Hạ Ngọc Huyền chưa bao giờ thổ lộ, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lan Trạch đã phải lòng yêu mến, dù là Lan Trạch của thời kì nào đi nữa... chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến chàng khắc ghi.

Thích hoa lan chẳng qua là vì tên của Lan Trạch có một chữ Lan mà thôi.

Vậy nên chàng mang theo hoa lan ghé tặng hàng ngày, tính tình Lan Trạch trong sáng, chưa từng hiểu ý nghĩa của nó.

Giọng Hạ Ngọc Huyền kẹt trong cổ họng, chàng còn chưa kịp thốt lên thành lời, nét mặt của Lan Trạch ở trước mắt biến đổi, Lan Trạch thảng thốt mở to đôi mắt, nhìn chàng với vẻ không thể tin nổi.

Chàng muộn màng cảm giác được thoáng tắc nghẹn nơi lồng ngực, cổ Nam xuân đã cướp đi tri giác trước cái đau của chàng, ngón tay chàng hơi hơi run rẩy, máu tươi đỏ thẫm có phần chói mắt, mũi tên dài cắm xuyên qua đúng ngực chàng.

Trái tim chàng đã bị tước đoạt mất từ lâu, bây giờ vẫn cứ đau đớn theo cái kiểu trống rỗng, máu tươi ộc lên trong khoang miệng, màu đỏ nhức nhối hòa lẫn với gương mặt Lan Trạch.

Tiếng vù vù ù ù vang lên bên tai, Hạ Ngọc Huyền trông thấy Phượng Kinh cùng toàn bộ thị vệ đều đã phản ứng lại, gương mặt họ hiện ra trước mắt, chàng không nghe thấy tiếng mọi người.

Chàng muốn duỗi tay ra chạm vào Lan Trạch theo bản năng, trông Lan Trạch có vẻ sợ hãi, chàng không phát ra được âm thanh, muốn nói với Lan Trạch là không cần phải sợ, máu tươi ngập cổ họng đã chặn đứng tiếng nói của chàng.

...Tiểu Trạch.

Dốc hết sức lực vẫn không nâng ngón tay lên nổi, Hạ Ngọc Huyền ngã gục xuống đất, trước khi chàng rơi vào hôn mê, gương mặt Lan Trạch dần dần nhòe mờ đi.

"Hạ đại nhân ——"

"Chủ tử ——"

"Hạ Ngọc Huyền ——"

Máu tươi văng lên mặt Lan Trạch, phía trên mũi tên điêu khắc hoa văn mẫu đơn vàng kim, màu máu chồng chất dày đặc ánh chiếu lên nó, xuyên thủng lồng ngực Hạ Ngọc Huyền nhỏ máu.

Màu đỏ thẫm ngấm sũng quần áo Hạ Ngọc Huyền, chỉ trong thoáng chốc quần áo màu nhạt đã bị nhuộm thành màu máu chói mắt.

Hoa mẫu đơn... Khi Lan Trạch quay đầu nhìn lại thì quỷ La Sát trên sân khấu đã biến mất không chút tăm hơi, thị vệ bên ngoài ập vào bao vây kín mít, Hạ Ngọc Huyền hôn mê bất tỉnh.

Phượng Kinh thử kiểm tra hơi thở của Hạ Ngọc Huyền, nét mặt trở nên nghiêm trọng, lúc quay người nhìn sang Lan Trạch một cái, tâm trạng bên trong con ngươi sâu không thấy đáy.

"Người đâu, đuổi theo."

Từ lúc Hạ Ngọc Huyền trúng tên đầu óc Lan Trạch cứ mịt mờ, đây không phải là lần đầu tiên Hạ Ngọc Huyền bị thương trước mặt em, lòng em tự dưng trống rỗng đến khó hiểu, khác hẳn với những lần trước.

Có lẽ là vì mũi tên kia, còn vì hình như lúc cuối cùng Hạ Ngọc Huyền thực sự có lời muốn nói với em thật.

Cái ồn ã của đám đông tản đi như thủy triều rút xuống, Lan Trạch bị dẫn về, chính Hạ Ngọc Huyền muốn dẫn em ra ngoài ăn chè trôi nước, em bị thẩm vấn một lượt, khai báo thành thật, trùng khớp với tường thuật của thị vệ.

Nhưng Sư Vô Dục không tin, gọi một mình Lan Trạch sang.

Trong điện đang đốt trầm hương loại của chùa chiền, khói hương lượn lờ khiến cho gương mặt Sư Vô Dục cũng trở nên mờ ảo.

"Nếu ngươi không biết gì cả thì sao vừa rồi lúc thẩm vấn lại không dám trả lời." Sư Vô Dục hỏi em.

Lan Trạch quỳ trước mặt Sư Vô Dục, Sư Vô Dục luôn luôn ngồi phía trước em kiểu này, khiến em chỉ có thể ngẩng lên, nghe vậy em xoắn ngón tay, thật lâu sau mới đáp.

"Quốc sư đại nhân, nô tài sợ quá thôi ạ, lúc ấy chỉ có mỗi nô tài với Hạ đại nhân, nô tài lo là nô tài sẽ bị kết tội..."

Lan Trạch mở to mắt nhìn lên Sư Vô Dục, nói với Sư Vô Dục: "Nô tài không có gan dám hại chết Hạ đại nhân đâu ạ."

"Đương nhiên," Sư Vô Dục cầm mũi tên dài lên, hoa văn mẫu đơn, tuy rằng phức tạp nhưng không thường gặp, kẻ đứng sau là ai, không thể rõ ràng hơn được nữa.

Tạ Cảnh Đình bắn chết Hạ Ngọc Huyền ngay trước mặt Cấm quân, đồng nghĩa với việc chứng thực tội danh mưu phản, không nghi ngờ gì là để thị uy với họ.

"Chắc hẳn ngươi biết mũi tên này của ai."

Sư Vô Dục quan sát nét mặt Lan Trạch, trông thấy lông mi Lan Trạch thoáng chớp, ánh mắt có phần tránh né, tầm mắt anh ta cũng lạnh hẳn đi theo.

"Hắn đã phạm phải tội lỗi tày trời, lưng gánh vác bao nhiêu mạng người, tay nhuộm bẩn vô số máu tươi, ngươi biết rõ những gì hắn làm mà lại không chịu bẩm rõ."

Sư Vô Dục mặt không biểu cảm, cây thước đang đặt trên bàn anh ta, đặt ngay trước mặt Lan Trạch, Lan Trạch chỉ im lặng quỳ.

"Quốc sư đại nhân, đây là chuyện riêng của nô tài mới đúng..." Lan Trạch rũ mắt, em liếc thấy kinh Phật đặt cạnh, Sư Vô Dục từng giảng cho em ý nghĩa của kinh Phật.

Đại để là Phật tổ sẵn lòng cảm hóa những người đã từng phạm sai lầm, đồng thời khuyên nhủ dẫn dắt chúng sinh cảm hóa người khác.

Bây giờ Sư Vô Dục xem em là kẻ lầm đường lạc lối phạm phải sai lầm, ngày ngày bắt em chép kinh Phật hối cải, một trong những việc cần phải hối cải chính là không thể không phân biệt rõ ràng đúng sai phải trái.

Tạ Cảnh Đình giết người phóng hỏa, là khâm phạm triều đình, lại còn dính dấp vô vàn máu tươi, em không nên thông đồng cùng một giuộc.

"Quốc sư có nói thế nào đi nữa thì nô tài thích đốc chủ, không kìm được nghiêng về phía đốc chủ, vậy thì quốc sư đại nhân muốn sao ạ..." Lan Trạch ngước mắt lên nhìn Sư Vô Dục, giọng em yếu ớt, nhưng con ngươi trắng đen rõ ràng.

Gương mặt Sư Vô Dục chẳng có biểu cảm gì, đôi mắt lạnh tanh không có cảm xúc cứ như lưu ly nguyên chất, chỉ khiến người ta cảm thấy buốt giá rỗng không.

"Xem ra ngươi cũng chẳng nhớ được chữ kinh Phật nào ngươi chép hàng ngày."

Cơn phẫn nộ bỗng nhiên không dưng vô cớ nảy ra trong lòng Sư Vô Dục, bình thường anh ta rất hiếm khi xao động tâm trạng, đứng trước vạn vật hồng trần đa phần là thương hại hoặc lạnh nhạt, bây giờ phát giác Lan Trạch đang gây hấn với anh ta, anh ta không thể hiện gì ngoài mặt, nhưng đáy lòng đã giận dữ.

"Ta không làm sao được, bây giờ Hạ lang nguy kịch một sớm một chiều, vốn dĩ cậu ta đã tổn thọ, lần này lại là vì ngươi."

Giọng Sư Vô Dục trầm hẳn đi, ngón tay chạm vào cổ họng Lan Trạch, nơi này có nhịp đập ấm nóng đều dặn, có cả dòng máu thấp hèn đang lưu chuyển.

"Ta chỉ có thể trừng trị ngươi một phen thay cho cậu ta."

Cổ Lan Trạch bị nắm hờ lấy, em có ảo giác như thể đối phương sẽ chi phối được sống chết của em, em sợ hãi, lưng dần lạnh toát hết cả, chạm phải đáy mắt Sư Vô Dục, trong con ngươi của Sư Vô Dục không hề có bất cứ sự biến động nào.

Cây thước thoáng lướt qua trước mắt Lan Trạch, dạo gần đây Lan Trạch chép kinh Phật không mắc lỗi nữa, không bị phạt đánh, cảm giác bị đánh vào lòng bàn tay không hề dễ chịu.

Em không muốn bị quật vào tay đâu.

"Nô tài biết lỗi rồi ạ, quốc sư đại nhân."

Lan Trạch nhận sai ngay, em cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Nô tài chép kinh Phật tiếp là được ạ, quốc sư đại nhân đừng phạt nô tài mà."

"Ngẩng lên."

Sư Vô Dục không buồn để ý đến em, sắc mặt Lan Trạch trắng nhợt, em ở yên tại chỗ không nhúc nhích, Sư Vô Dục không nói một câu nào, chỉ lạnh lùng nhìn em.

Lan Trạch đã tự đoán được kết cục cho mình, nếu em làm trái ý Sư Vô Dục, có lẽ tiếp theo đây em tha hồ mà khổ sở.

Nếu chỉ ăn đòn thôi thì kiểu gì cũng vẫn đỡ hơn là bắt em nói những lời trái với lòng mình.

Ngày xưa Lan Trạch không hiểu được cái mà các văn nhân gọi là khí khái, nếu phải ăn đòn thì thà em nói mấy câu dối lòng cho xong.

Bây giờ em đã ngộ ra được chút ít, hóa ra khi gặp phải những người những việc mà mình quan tâm, con người ta sẽ khí khái hơn phần nào. Ví dụ tiên sinh nói xấu về mẹ, nên em không bao giờ sang học tiên sinh nữa.

Ví dụ như bây giờ em cũng không cho rằng Tạ Cảnh Đình đã phạm phải tội lỗi tày trời.

Lan Trạch duỗi tay ra, thước quật vào, Sư Vô Dục có đôi tay rất đẹp, thường ngày đôi tay ấy hay đốt hương, dường như cũng vương cả hơi thở thánh thần của hương trầm.

Hôm nay Sư Vô Dục không hề kiềm chế lực tay, chỉ mới đánh đúng một cái lòng bàn tay Lan Trạch đã sưng ngay lập tức, em đau đến nỗi kêu lên một tiếng thảm thương, ngón tay bị đập vào co giật, năm ngón tay cuộn vào vì đau, lại bất cẩn chạm đúng vào lòng bàn tay, em đau quá suýt thì ngất xỉu.

"Ah ——"

Nước mắt Lan Trạch gần như đã trào ra tới nơi, mắt em phản chiếu gương mặt Sư Vô Dục, Sư Vô Dục đang nhìn xuống em đầy lạnh giá, bây giờ em hiểu rồi, Sư Vô Dục cố ý làm khó em.

Sư Vô Dục với Hạ Ngọc Huyền cùng một phe, hiện tại Hạ Ngọc Huyền hôm mê bất tỉnh nguy kịch sớm chiều, Sư Vô Dục bèn lôi em ra tính sổ.

"Duỗi tay." Sư Vô Dục nhếch khóe môi lên, bờ môi căng ra thành một đường cong lạnh ngắt.

Nước mắt Lan Trạch ngập đầy trong viền mắt, em gắng mở to mắt, tủi thân nói: "Quốc sư đại nhân, nô tài biết lỗi rồi ạ."

Sư Vô Dục hoàn toàn mặc kệ em, ngón tay em bị Sư Vô Dục chạm vào, Sư Vô Dục giữ lấy cổ tay em, Lan Trạch buộc phải nghiêng người, em dịch về sau trốn, thước đập vào đầu ngón tay em, mười ngón liền tim, em đau đến độ hoa cả mắt.

Lan Trạch bất chấp tất cả rụt người về sau tránh né, ngón tay em run bần bật, em bị Sư Vô Dục túm lại cổ tay, Sư Vô Dục mặt không biểu cảm như kẻ hành hình băng giá, vì động tác trốn tránh của Lan Trạch mà lần này thước vụt đúng vào lồng ngực em.

Đây đã là lần thứ hai, cái đau còn rõ rệt hơn, âm sắc Lan Trạch biến đổi, hai tay em thường xuyên viết chữ bê đồ nên làn da hơi thô ráp, những nơi khác thì không giống thế, còn đau hơn gấp bội so với đánh vào lòng bàn tay.

Lan Trạch rưng rưng che lại, em kêu lên một tiếng cắn lấy môi mình, nước mắt trào dâng lên vì nhục nhã, em nhìn lên Sư Vô Dục, trong con ngươi có cả oán hận.

Trông thấy Lan Trạch thế này, không rõ Sư Vô Dục nghĩ đến điều gì, đôi mắt không một gợn sóng, một hồi lâu sau lên tiếng nói: "Nếu đã không biết xấu hổ, thì cũng không phải giữ lại vật che đậy làm gì."

Quần áo Lan Trạch bị cởi ra, em bị bắt quỳ xuống sàn nhà, Sư Vô Dục đối xử với tất cả người vật như nhau, huống hồ Lan Trạch dễ xấu hổ mà cũng rất có tự tôn, đối xử với Lan Trạch thế này, cả người lẫn mặt em đều ửng đỏ lên vì hổ thẹn lẫn giận dữ, như phủ trong một lớp nước đào nhạt màu vậy.

Phần ngực tựa như bồ câu bị vụt hơi biến dạng, vết thước lạnh băng còn in trên ấy, tầm mắt Sư Vô Dục thoáng liếc qua như chuồn chuồn lướt nước, áo bào quốc sư màu trắng không vương một hạt bụi.

Lan Trạch quỳ trong điện đến tận nửa đêm, đèn đuốc trong điện sáng bừng, thị vệ không hề sang đây, Lan Trạch sắp không chịu nổi nữa, trông Sư Vô Dục lạnh lùng băng giá, có đến cả trăm cách trách phạt em, không phải hạng người va chạm mà được.

Đầu gối em đau nhức vì quỳ lâu, nước mắt ầng ậc nơi viền mắt, một mình chịu đựng, thực sự không thể kiên trì nổi nữa, em vừa mới động đậy một tí tầm mắt Sư Vô Dục cách đó không xa đã nhắm thẳng sang em.

Lan Trạch khẽ cắn môi, lông mi dần ẩm ướt, cúi đầu nói: "Quốc sư đại nhân, nô tài không quỳ nổi nữa ạ."

Em còn không được mặc quần áo, trong điện có đốt lò sưởi, không bị lạnh, Sư Vô Dục không buồn nhìn em, Lan Trạch vẫn cứ cảm thấy nhục nhã, dường như Sư Vô Dục rất biết cách khiến em phải mặc cảm về mình.

Lan Trạch nuốt hết mọi uất ức vào trong, em muốn sống sót, không muốn chết cóng rồi bị vứt ra ngoài, em muốn sống tiếp để gặp lại Tạ Cảnh Đình.

"Nô tài biết lỗi rồi ạ."

Giọng Lan Trạch lí nhí mềm nhũn, con ngươi ngước lên, đôi mắt trong veo sạch sẽ thế gian hiếm thấy, có lẽ thần phật trông thấy cũng phải dao động tâm trí.

Sư Vô Dục vẫn lạnh mặt không nhìn Lan Trạch, hình sắc đều là họa, nến vẫn cháy bên cạnh, sợi tơ hồng vô hình kia càng quấn càng chặt thêm, đang nối liền vào trái tim anh ta.

"Quốc sư đại nhân."

Thấy Sư Vô Dục lờ đi, Lan Trạch tự nhích dần từng tí một trên thảm trải sàn đến vị trí bên chân Sư Vô Dục, em cúi đầu, đưa mình tới trước mặt Sư Vô Dục.

"Kể cả không cho nô tài đứng dậy... thì cho nô tài cái áo được không ạ."

Lan Trạch dè dặt mở miệng, gương mặt em đỏ bừng vì khí nóng từ lò sưởi, ngọn lửa tôn lên đôi mắt, tâm trạng trong ấy bày ra lồ lộ.

Bên trong điện yên tĩnh lại, Sư Vô Dục đặt kinh Phật trong tay xuống, quẳng chiếc áo khoác ngoài vào người Lan Trạch, Lan Trạch lập tức che chắn bản thân, bao bọc mình lại thật kín kẽ.

Có lẽ Sư Vô Dục sẽ nghĩ em ra vẻ làm bộ, Lan Trạch không lo được mấy việc này nữa, thực sự quỳ dưới đất mãi em đã buồn ngủ lắm rồi, thêm cả đầu gối quá đau, những chỗ khác cũng đau lắm, lòng bàn tay cũng không khác gì.

Lan Trạch ở ngay bên chân Sư Vô Dục, lông mi em thoáng rung động, em sợ mình ngủ gật nên phải bóp lòng bàn tay mình, khẽ khàng chạm vào, cái đau sẽ giúp em tỉnh táo lại.

Cũng chẳng có tác dụng lắm, đầu Lan Trạch gật lên gật xuống, cuối cùng em ngoẹo đầu thiếp đi.

Đầu gối Sư Vô Dục thoáng trĩu xuống, khóe mắt liếc thấy tóc đen của thiếu niên, Lan Trạch quỳ cạnh chân anh ta ngủ gật mất rồi.

Gương mặt nhỏ bé của Lan Trạch ửng đỏ, đôi mắt nhắm lại, lông mi ươn ướt, áo khoác vốn đang bấu chặt lấy giờ tuột ra, xương quai xanh mượt mà, xuống dưới là xương cánh bướm rõ nét khắc tạc, đường cong cơ thể như thể được hình thành từ đá thiên nhiên màu trắng sữa.

Có lẽ vì cảm nhận được hơi ấm, chưa cần Sư Vô Dục làm gì, thiếu niên đã tự động ngà vào lòng anh ta, thử lôi kéo anh ta cúi xuống bế lên.

"Đốc chủ." Lan Trạch gọi một tiếng, em không ngửi thấy mùi hương quen thuộc của mình, động tác thoáng chốc khựng lại, không nhích thêm về phía trước nữa.