Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 43




Rong ruổi trên đường cả ngày, đến tối không ở trong thành mà dựng lều cắm trại bên ngoài thành, đi xuôi tiếp xuống phía nam là đến Hà Nghi, sau khi đến Hà Nghi đoàn phải cải trang thành thương lái.

"Đốc chủ..." Lan Trạch nhớ ra mình phải đổi cách xưng hô, nói với Thường Khanh: "Tam ca ca đang làm gì thế ạ."

Tạ Cảnh Đình đứng thứ ba trong nhà, trên đường bèn đổi thành tam công tử, Hạ Ngọc Huyền là Hạ lang, Mạnh Thanh Ngưng là Mạnh công tử, Lý đại nhân thì là chú.

Thường Khanh đã hứa buổi tối phải cho Lan Trạch ăn ngon, tranh thủ lúc thay ca đi bắt một con thỏ hai con cá, thêm ít bánh lá sen mua ở trong thôn nữa.

Lan Trạch lựa một gốc đại thụ ngồi xuống, em giở lá sen ra, em chưa từng chứng kiến Thường Khanh nướng thịt bao giờ, hơn nữa còn dựng một góc bếp nhỏ cho mình em, em thấy khá mới lạ, ngồi bên cạnh theo dõi suốt.

Điểm tâm được gói trong lá sen xanh biếc, bánh ngọt làm từ gạo nếp và táo tàu hấp chung với nhau, trộn thêm ít nước mía nữa, ngửi mùi cực kì thơm ngon.

Cây đằng này không cao, Lan Trạch hái được ít quả, chẳng biết có ăn được không, em đựng quả trong khăn tay.

Thường Khanh lột da thỏ rất thành thạo, sơ chế sạch sẽ cả cá lẫn thỏ bên suối, xiên vào cành cây vót nhọn, dựa vào cạnh đống lửa nướng.

Rắc thêm ít gia vị lên trên, chẳng bao lâu mùi thơm đã lan tràn, Lan Trạch ngồi hóng nãy giờ, ngửi mùi thơm tí thì chảy nước miếng.

"Thường Khanh, sao anh làm thạo thế, thường ngày các anh làm nhiệm vụ phải học cả cái này ạ." Lan Trạch hỏi.

Thường Khanh ừ một tiếng, nói với em: "Thỉnh thoảng ra ngoài làm nhiệm vụ không ở trong thành, bên ngoài có gì thì ăn nấy."

"Đốc chủ cũng thế ạ? Mà đốc chủ chỉ ăn chay, thế có phải chỉ ăn được ít cây cỏ quả dại không ạ."

Lan Trạch vừa nói vừa cầm quả mình tự hái đặt bên tay lên, quả rừng đỏ chót, trên bề mặt lấm tấm chấm nhạt, em lấy một quả ăn thử một miếng, chua đến nỗi em nhổ phì phì phì mấy cái rồi phải vứt cái quả này đi.

Thường Khanh ừm một tiếng, nói với Lan Trạch: "Đôi khi mấy ngày liên tiếp tam ca không ăn gì cũng được, ngài ấy chịu đựng giỏi hơn người thường nhiều."

Lan Trạch nghe xong thấy bội phục Tạ Cảnh Đình, bình thường chỉ bỏ mất một bữa là em đã khó chịu lắm rồi, nếu bắt em nhịn cơm mấy ngày liền, em nhớ lại khoảng thời gian bị phạt cấm túc ở Quốc tử giám.

Hồi tưởng lại thôi là bụng đã bắt đầu phản kháng.

"Tam ca ca đỉnh quá đi mất."

Lan Trạch nói, Thường Khanh đưa cá đã nướng chín sang cho em.

Mùi thơm xộc thẳng vào mũi, tất cả sự chú ý của Lan Trạch dồn vào cá nướng, lớp dầu với gia vị trên mặt còn đang sôi lách tách, em cầm lấy chờ một lúc, nguội bớt rồi mới cho vào miệng.

Thịt cá cực tươi non, ăn vào là tan, Lan Trạch đã ăn bánh thịt băm mấy ngày liền, bây giờ được ăn món ngon không kìm nổi sự hớn hở, gương mặt hong bên lửa nóng rõ là hồng hào.

Thường Khanh chỉ mới lo ăn cho thị vệ thôi, mà làm gì có thị vệ nào mong manh như kiểu Lan Trạch, nên hắn không hề dặn Lan Trạch là ăn cá cẩn thận hóc xương, người bình thường hẳn đều phải biết kiến thức phổ thông này.

Nhưng nhóc ngốc lại không biết, đầu óc chỉ nghĩ đến ăn, ăn được tí đã hóc luôn, một mảng miệng đỏ lên vì quá nóng, ôm lấy chỗ cổ họng mặt trắng bệch đi.

"Khụ... khụ khụ... Thường Khanh..."

Lan Trạch vẫn chưa thả con cá trong tay xuống, lúc này Thường Khanh mới ý thức được chậm mất nửa nhịp là Lan Trạch bị hóc, vốn đang nâng tay lên định bổ một phát cho ra xong trông thấy cái dáng mềm yếu của Lan Trạch, sợ là hắn vỗ một cái Lan Trạch sẽ xỉu luôn mất.

Thế là Thường Khanh trả Lan Trạch về lại cho Tạ Cảnh Đình.

Cổ họng Lan Trạch còn đang mắc xương cá, miệng khó mở ra mà nói được, trông thấy Tạ Cảnh Đình là hai mắt bắt đầu rưng rưng, túm lấy Tạ Cảnh Đình xem Tạ Cảnh Đình như cái phao cứu mạng.

"Tam ca ca... họng tôi." Một tay Lan Trạch kéo căng tay áo Tạ Cảnh Đình, tay kia vẫn đang cầm con cá gặm được một nửa, Thường Khanh đứng cạnh nhìn mà cạn lời.

Tạ Cảnh Đình nghe thấy tiếng động đã cho thị vệ lùi ra, ngón tay Lan Trạch tèm nhem đầy dầu bôi hết toàn bộ lên tay áo y, bé con chỉ vào miệng mình, nếu trên đầu có đôi tai thì chắc lúc này tai sẽ ủ rũ gập thẳng xuống.

"Làm sao thế." Tạ Cảnh Đình hỏi Thường Khanh, ngón tay chạm vào cằm Lan Trạch, miết cằm Lan Trạch cho Lan Trạch há miệng ra, như này chẳng trông thấy gì cả.

"Tiểu công tử ăn cá bị hóc ạ." Thường Khanh đáp.

Nghe thế Lan Trạch lại không kìm được thấy mất mặt, tai cũng đỏ theo, còn đang níu tay áo Tạ Cảnh Đình, cảm giác nhiệt độ vừa phải chạm vào cằm mình, em bị ép há miệng ra tương đối khó xử.

Chỉ giây lát Tạ Cảnh Đình đã thả tay ra, gọi đại phu sang, vẫn là đại phu lần trước, đại phu dùng thuốc làm mềm cái xương, cho Lan Trạch ăn điểm tâm để nuốt xương cá vào.

Lan Trạch vẫn cứ đang cầm nửa con cá trong tay, điểm tâm vào bụng họng không đau nữa, em để ý thấy đại phu đang thõng mí mắt ngó em, em lo đại phu sẽ mắng, thế là em níu tay áo Tạ Cảnh Đình nấp ra đằng sau Tạ Cảnh Đình.

"Cá đồng ở đây nhiều xương lắm, lúc ăn cá thì phải cẩn thận chú ý, toa thuốc còn lại đã viết cho đốc chủ, lần sau bị hóc nữa cứ làm theo toa thuốc này là được." Đại phu nói xong đi khỏi.

Lan Trạch đang nghĩ trong lòng là còn lâu em mới để bị hóc xương lần hai nhé, thấy đại phu đã đi, em vẫn cứ làm ổ sau lưng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình lên tiếng.

"Lan Trạch, người ta đi rồi."

Lan Trạch nhì nhèo kì kèo bước ra, Tạ Cảnh Đình lại liếc con cá trong tay em, nói với em: "Lần sau ăn cá thì chú ý vào, không phải vội."

Lan Trạch dạ một tiếng, sau đấy em ăn chậm hơn hẳn, nhả hết xương dăm vào khăn tay, liếc thấy quần áo của Tạ Cảnh Đình đã bị bẩn, độc toàn dấu tay dầu mỡ của em để lại.

Em tương đối chột dạ, nới với Tạ Cảnh Đình: "Tam ca ca, tôi sang xem Thường Khanh đã nướng xong thỏ chưa ạ."

Tạ Cảnh Đình bắt gặp ánh mắt né tránh của Lan Trạch, nhìn lướt qua tay áo mình một cái, thoáng ngộ ra, nói với Lan Trạch: "Dọc đường bất tiện lắm, buổi tối Lan Trạch nhớ về sớm, còn phải giặt quần áo đấy."

Nghe xong Lan Trạch ngớ ra một chốc, cả người em đều héo rũ rù rù, bê cá nướng quay lại chỗ Thường Khanh, Thường Khanh để phần hết cho em, em ăn thêm nửa con thỏ là không ăn nổi nữa.

Thỏ rất là ngon nhưng em ăn no mất rồi, chỗ còn lại để cho Thường Khanh.

Em chờ ở bên ngoài, lúc ghé sang đây Hạ Ngọc Huyền trông thấy em, Thường Khanh gác ngay bên cạnh.

Hiện giờ Tạ Cảnh Đình đã biết, Lan Trạch chẳng còn gì phải giấu, em nhìn Hạ Ngọc Huyền một hai lần, Hạ Ngọc Huyền đã bước đến trước mặt em.

Lan Trạch còn đang cất bánh lá sen trong ngực áo, Hạ Ngọc Huyền nói với em: "Lan Trạch, vừa nãy ta thấy đại phu bảo hôm qua em bị đau bụng, bây giờ đã đỡ hơn chưa."

Nhắc đến việc này là Lan Trạch lại bực, số điểm tâm đấy là Hạ Ngọc Huyền đưa em, em mất hứng nói: "Dĩ nhiên là giờ khỏi rồi, hôm qua tôi chỉ ăn mỗi điểm tâm anh đưa, đại phu bảo là suýt thì trúng độc."

"Ra vậy, lần sau ta sẽ cẩn thận hơn... là lỗi của ta." Vẻ mặt Hạ Ngọc Huyền tương đối áy náy, nói với em: "Ban đầu ta cho người ăn thử điểm tâm xong mới mang sang chỗ Tiểu Trạch."

Ý nói đồ đưa sang đều không vấn đề gì, có lẽ Lan Trạch ăn nhầm thứ gì khác nữa.

"Sao tôi biết được." Lan Trạch nói, em để ý bên phía Thường Khanh, Thường Khanh duy trì mắt nhìn thẳng như kiểu không hề nghe thấy hai người nói chuyện.

"Sắp đến Hà Nghi rồi, đường xuôi nam xuống quận Thục sẽ loạn lạc lắm, thường ngày Lan Trạch đừng chạy đi lung tung nhé."

Hạ Ngọc Huyền mang quà cho em như thường lệ, lần này là một chiếc vòng tay làm từ đá huỳnh nhiều màu. Vòng tay có những chấm điểm xuyết màu xanh biếc, trông rất lộng lẫy mê hoặc.

Đồ vật đẹp đẽ dĩ nhiên đáng giá, dù không am hiểu mảng này nhưng Lan Trạch cũng nhìn ra được chắc hẳn chiếc vòng tay đắt lắm.

"Đây là đá tương ly, Lan Trạch đeo vào chắc sẽ rất đẹp."

Lan Trạch khá là thích, em đang định nhận thì Thường Khanh liếc mắt sang phía em một cái, tầm mắt đại khái hơi giống kiểu nhìn con dê non lạc đàn bỏ chạy.

Em nhớ lại những gì Tạ Cảnh Đình đã nói, tuy em không hề làm gì với Hạ Ngọc Huyền cả, nhưng lần trước Tạ Cảnh Đình bắt em ngậm ngón tay.

Tạ Cảnh Đình đã lắm mưu nhiều kế lại còn xấu xa âm thầm, em mà nhận đồ thì không biết lần sao Tạ Cảnh Đình còn làm gì em nữa.

Tạ Cảnh Đình có đầy cách không làm em đau không nói năng gì mà vẫn khiến em phải sợ.

"Anh giữ lại đi." Lan Trạch rụt tay về, ngón tay để ở viền gói bánh lá sen trong lòng, em nói với Hạ Ngọc Huyền: "Sau này không cần tặng quà cho tôi nữa đâu."

"Tiểu Trạch." Đương nhiên Hạ Ngọc Huyền đã chú ý đến động tác do dự của Lan Trạch, nói với em: "Chờ quay lại kinh thành ta sẽ đón em về."

Nghe vậy Lan Trạch ngó Hạ Ngọc Huyền mấy cái, em cũng có phải đồ đạc của Hạ Ngọc Huyền đâu, đón về là như nào, giờ Thường Khanh đang ở đây, em cũng không tiện trả treo với Hạ Ngọc Huyền, thế là em nói: "Hạ đại nhân quay về sớm đi thì hơn ạ."

Em nói xong Hạ Ngọc Huyền không có hành động gì nữa, Lan Trạch không nhịn được nhìn sang Hạ Ngọc Huyền, em không hiểu lắm sao bây giờ Hạ Ngọc Huyền cứ quấn lấy em suốt, em nghĩ ngợi rồi nói: "Ban đầu chẳng phải anh vứt bỏ tôi để đến kinh thành đấy à, tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu."

Sau này đừng sang gặp em nữa, cứ tìm gặp em xong người bị phạt là em.

Lan Trạch nói vậy, lúc Hạ Ngọc Huyền khẽ cúi đầu xuống em trông thấy chỗ cằm Hạ Ngọc Huyền có một vết thương lờ mờ, trông có vẻ rất mới, chỉ vừa đóng vảy thôi.

Em tò mò hỏi: "Mặt anh bị sao thế kia."

Vốn dĩ chỉ là tò mò hỏi thử thôi, Hạ Ngọc Huyền lại tưởng là quan tâm, tầm mắt nhìn em nặng trĩu, nói với em: "Hôm qua bất cẩn va phải, không sao đâu."

Trông Hạ Ngọc Huyền mong manh yếu đuối, có vẻ rất dễ bị thương, Lan Trạch nhìn Hạ Ngọc Huyền vài bận, không nói gì nữa.

...

"Đây là đường buộc phải đi qua để đến quận Thục, mấy ngày trước chúng ta đã điều tra nơi này, có người mai phục ở đây, mục tiêu chưa chắc đã là bạc triều đình."

"Thuộc hạ cùng Lão Ngũ Lão Lục tra xét theo đó, lần ra đến chỗ quốc sư, là người do quốc sư phái đi."

Sư Vô Dục một lòng theo hoàng đế, là người duy nhất được Cơ Thường tín nhiệm, hiện giờ tình hình đã cực kì rõ ràng, nếu không nhắm đến bạc triều đình thì dĩ nhiên phải nhắm vào họ rồi

"Theo dõi sát Hạ Ngọc Huyền." Tạ Cảnh Đình chỉ ra lệnh một câu, y thuận miệng hỏi thêm: "Bên phía hai người họ thì sao?"

"Tiến hành rất thuận lợi, tất cả đều nằm trong tính toán của đốc chủ."

"Mấy hôm nay Hạ Ngọc Huyền không hề đi đâu cả, tất cả vẫn thế, thuộc hạ không thấy hắn có gì khác thường, cũng không viết thư, lần nào hắn ra ngoài cũng để đi mua đồ cho công tử Lan Trạch."

Ánh nến bập bùng theo, Tạ Cảnh Đình nói với thị vệ: "Hắn đã đi theo đoàn thì ắt hẳn cũng nắm chắc."

"Nếu không tìm được gì bên phía Hạ Ngọc Huyền thì điều tra từ Cơ Thường xem."

"Rõ." Thị vệ đáp lời, ngay khi nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa là thân hình biến mất luôn khỏi điện, hệt như ma quỷ.

Người tạo ra tiếng động là Lan Trạch, Lan Trạch thấy Tạ Cảnh Đình đúng thật là đồ tồi, em chỉ bất cẩn quệt vào thôi mà cũng bắt em phải giặt áo khoác ngoài.

Em giặt quần áo cho người khác đều có tiền công, giặt quần áo cho Tạ Cảnh Đình vừa không được trả tiền vừa nhọc.

Lan Trạch bê chậu của mình quay lại, quần áo đã nhờ Thường Khanh phơi bên ngoài, vừa nãy em không nghe thấy Tạ Cảnh Đình nói chuyện với thị vệ, trên đường quay về em mệt tới nỗi mặt đỏ bừng cả lên, người cũng đổ kha khá mồ hôi.

"Tam ca ca, tôi giặt xong rồi." Lan Trạch xắn tay áo lên để lộ phần da trắng bóc, đặt chậu sang một bên, ngó nghiêng Tạ Cảnh Đình mấy cái liền, nói bóng gió: "Dọc đường tôi nghe nói là không thân thích gì thì đương nhiên không thể giặt quần áo cho người ta được."

Em bắt chước lời Tạ Cảnh Đình lần trước, nói như thật: "Bình thường là vợ giặt quần áo cho chồng, tôi với tam ca ca không thân thích gì, hai người chúng ta cũng chẳng phải vợ chồng, tam ca ca nên cho tôi cái gì khác mới đúng chứ."