Tác giả: Sở Chấp | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Chương 19: Ướt sũng
Khi tỉnh lại Lan Trạch đang ở trong phòng mình, rõ ràng động tác của người vác em về vô cùng thô lỗ, lúc dậy cánh tay Lan Trạch hơi đau, đầu cũng siêu nhức.
Em xoa bóp huyệt thái dương của mình, cố gắng hồi tưởng lại ngày hôm qua, em uống trà xong choáng váng.
Không biết là trà gì, chắc nước trà ở lầu Phượng Xuân cũng pha cả rượu, sau đấy thì em không biết là đã có chuyện gì xảy ra nữa rồi.
Bây giờ em đang ở phòng của mình, ngoài việc tay bị đè phải nên nhưng nhức ra thì không còn chỗ nào bất ổn cả.
Lan Trạch nhớ đến việc hôm qua Nguyễn Vân Hạc đã nhận lời với em, bên ngoài trời còn chưa sáng, em tự rửa mặt thu dọn đồ đạc xong xuôi, mấy hôm nay em dựng thêm khoảnh bếp nhỏ trong góc viện, có thể nấu ít thứ đơn giản.
Em tự đun một bát trà giải rượu cho mình uống, trà nóng vào bụng, cả người khoan khoái hơn nhiều.
Em bê đồ sang bên sân của Nguyễn Vân Hạc, không kiềm chế được nỗi lo lắng, chắc Nguyễn Vân Hạc không đến nỗi nuốt lời, em nghĩ vậy, gõ cửa mấy cái.
Phía trong không có phản ứng gì.
"Nguyễn thế tử." Lan Trạch gọi một tiếng.
Cánh cửa trước mắt bị người đẩy ra từ bên trong, Nguyễn Vân Hạc không búi tóc cài quan ngọc, chỉ mặc một áo khoác ngoài, vẻ u ám phủ khắp mặt mũi.
Lan Trạch giật cả mình, đập vào tầm mắt là dấu răng rõ nét trên mặt Nguyễn Vân Hạc, hình như còn chảy máu.
Không biết tối qua Nguyễn Vân Hạc chơi gì với hội kia, em dời mắt đi ngay, nói với Nguyễn Vân Hạc: "Thế tử, hôm nay vẫn có tiết, đến giờ chuẩn bị đi học rồi đó ạ."
"Hôm qua ngài đã đồng ý với nô tài, sẽ đi học đầy đủ."
Nghe vậy Nguyễn Vân Hạc nâng mắt lên, đôi mắt màu trà đậm quan sát em kĩ càng, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới.
Lan Trạch ăn mặc chỉnh tề, thường ngày em không chưng diện gì cả, buộc mái tóc dài bằng dây đơn giản, mặc đồng phục cho đệ tử của Quốc tử giám, đồng phục lót xanh nền trắng cực kì rộng, thường khiến dáng người rất xấu.
Nhưng thiếu niên trước mắt mặc đồng phục lại chỉ tôn lên phần eo cực mảnh, lộ ra một đoạn cần cổ sáng như tuyết đọng.
Trọng điểm là cái mặt này không hề áy náy một tí nào, đôi mắt trong veo cẩn trọng e dè, thỉnh thoảng còn liếc nhìn chỗ cằm cậu ta.
Nguyễn Vân Hạc mở miệng hỏi: "Chuyện hôm qua, quên rồi à?"
Nghe thế Lan Trạch hơi căng thẳng, Nguyễn Vân Hạc hỏi như này, chẳng lẽ hôm qua say rượu xong em đã làm gì ư?
Đầu ngón tay Lan Trạch khẽ căng, em gật đầu nhìn Nguyễn Vân Hạc rồi nói: "Hôm qua thế tử đưa nô tài về đó ạ."
Nguyễn Vân Hạc không muốn hồi tưởng nữa, tối qua cái đồ nhõng nhẽo này cứ bám lên người cậu ta suốt không chịu buông tay, miệng gọi nai con, chúng mất bao nhiêu sức mới kéo được Lan Trạch ra.
"Ờ." Nguyễn Vân Hạc khá bực bội, nói với em: "Chả bảo đi học đấy à, ngơ ra làm gì, đi vào thay quần áo cho bản thế tử."
Lan Trạch là thư đồng chứ có phải người hầu đâu, cơ mà trên thực tế ở đây đa số thư đồng cũng chẳng khác gì người hầu thật, phải phụ trách tất cả mọi việc của chủ tử.
Thế là em đi theo Nguyễn Vân Hạc vào trong, đặt sách vở sang một bên.
Gian nhà của Nguyễn Vân Hạc bên này rất rộng, trang hoàng đơn giản mà sang trọng, về cơ bản cũng xem như một gian chính điện hoàn chỉnh, bên trong có phòng sách và phòng lấy nước riêng.
Quần áo vắt trên bình phong, Lan Trạch để ý thấy chỗ nào cũng có áo khoác của Nguyễn Vân Hạc, tiểu hầu gia ở ngoài hành quân đánh trận còn tem tém, bị đưa về đây thì buông thả luôn, lười dọn cả quần áo.
Lan Trạch đứng trước bình phong, có tận mấy bộ quần áo vắt trên ấy, Nguyễn Vân Hạc không nói là mặc bộ nào, em bèn chọn đại một bộ màu sáng.
Nguyễn Vân Hạc nhìn Lan Trạch một cái, không nói gì, hơi nâng tay lên, Lan Trạch mặc áo khoác vào cho cậu ta.
Quan sát Lan Trạch từ trên xuống dưới, tướng mạo Lan Trạch nghiêng sang tươi đẹp, độ cong khóe mắt hơi nhếch lên mà thường ngày không thấy rõ vì em luôn rũ mắt, lông mi cứ như cánh bướm chỗ đậm chỗ thưa.
Xuống dưới nữa là sống mũi tinh xảo, dáng môi trời sinh đã muốn hôn, màu môi phớt đỏ cứ như có bôi son.
Quần áo Lan Trạch toàn tự giặt, dùng loại bồ kết rẻ nhất, lúc đến gần người ta có thể ngửi thấy mùi bồ kết thơm mát, rẻ tiền nhưng lại dễ chịu.
Lan Trạch chưa từng hầu hạ người khác, ngày xưa em tự mặc quần áo còn phải học tận ba năm, lúc còn mẹ mẹ toàn mặc đồ buộc tóc cho em thôi, sau khi mẹ ra đi em mới lóng ngóng học được.
Bây giờ mặc quần áo giúp Nguyễn Vân Hạc khiến em cứ như quay lại hồi đầu học cách tự buộc tóc ấy, tay chân vụng về, ngón tay trắng thon cầm hai đầu dây, mất cả buổi mới buộc được thành cái nơ bướm xấu xí.
Lan Trạch lúng túng đỏ mặt, xấu hổ lén ngước mắt lên đúng lúc chạm phải ánh mắt Nguyễn Vân Hạc, Nguyễn Vân Hạc đang hơi rũ mắt xuống nhìn em.
"Thế tử, nô tài không biết làm mấy việc này, buộc không được đẹp lắm ạ."
Lúc này Nguyễn Vân Hạc mới để ý đến thứ xấu tệ Lan Trạch thắt, còn chưa cau mày lại thì Lan Trạch trước mặt đã rũ đầu, rõ là đang lo cậu ta khó chịu.
Hai người lần lữa mất một lúc, cuối cùng Nguyễn Vân Hạc tự mặc quần áo xong xuôi, Lan Trạch biết điều gấp hết quần áo của Nguyễn Vân Hạc để bên cạnh lại, phòng ốc ngăn nắp hơn nhiều, cả mấy chiếc tiết khố cũng được gấp vuông vức chỉnh tề đặt riêng một bên.
Nguyễn Vân Hạc không bới ra được vết gì, buổi sáng có người đưa đồ ăn sang cho Nguyễn Vân Hạc, Lan Trạch cũng có bánh thịt tự mang theo, sau khi đến lớp thì hai người tách ra.
Lan Trạch ngồi một mình trong góc ăn bánh thịt, gọi là bánh thịt nhưng thực ra chả có thịt mấy, em ăn phồng hết cả quai hàm, để ý thấy có ánh mắt đằng xa đang nhìn về mình.
Thế là em nhìn theo sang, là mấy thiếu niên suốt ngày lẽo đẽo theo Nguyễn Vân Hạc, đám này đang nhìn em.
Chắc là tối qua em đã làm gì đó, Lan Trạch không nhớ nổi, sắp đến giờ vào lớp rồi, em không nghĩ nhiều nữa.
Trước đợt nghỉ có một bài thi, các tiên sinh sẽ chấm chữa bài xong trước khi học sinh về nhà, đến lúc ấy mọi người cầm theo bài thi về.
"Thế tử, thằng nhóc kia không nhớ gì thật á?"
"Hời cho nó quá... chuyện này cứ cho qua thế à?"
"Vốn dĩ tối qua ném nó xuống hồ luôn là được, thế tử đừng mềm lòng, nó là đứa hại ngài phải vào chiếu ngục đấy."
Nguyễn Vân Hạc: "Nói nghe xem nào."
Thiếu niên bên cạnh không biết sao lúc này Nguyễn Vân Hạc lại thiếu quyết đoán thế, nói với Nguyễn Vân Hạc: "Chẳng phải trước nay nó lo bị ghi vắng nhất à... khiến nó không ở lại trường được nữa là xong."
Nguyễn Vân Hạc không bảo được cũng không bảo không được, Lan Trạch ở lớp không hay biết gì, ban đầu em để hai chiếc bút trong số đồ dùng học tập lại phòng học, không hiểu sao lại gãy hết rồi.
Sách vở cũng dính mực, không đọc được bài nữa, Lan Trạch không nhớ mình làm đổ hay vẩy vào lúc nào, chắc là hôm trước say rượu xong không cẩn thận.
Tiên sinh sắp vào lớp rồi, Lan Trạch nhìn trái nhìn phải, em chưa nói chuyện với mọi người xung quanh mấy, người duy nhất có thể xem là quen biết chỉ có đúng Nguyễn Vân Hạc ngồi sau em thôi.
Thế là Lan Trạch quay sang, vừa ngoái đầu cái em đã phát hiện ra tận mấy đôi mắt đang nhìn em chằm chằm, toàn hội thiếu gia nhà giàu bên cạnh Nguyễn Vân Hạc.
Em thầm thấy hơi quái lạ, đưa mắt về, nói với Nguyễn Vân Hạc: "Thế tử, bút của tôi gãy rồi, cho tôi mượn một cái được không ạ."
Giọng Lan Trạch rất nhẹ như lông vũ phất bên tai, chung quanh im lặng lại, em chờ mãi không thấy Nguyễn Vân Hạc trả lời, tưởng là Nguyễn Vân Hạc vẫn đang bực mình việc đồng ý đi học.
"Thế tử không muốn cũng không sao ạ, nô tài hỏi bạn khác là được." Lan Trạch nói, biểu cảm trên mặt Nguyễn Vân Hạc lại trở nên cáu kỉnh thiếu kiên nhẫn, một chiếc bút son điểm vàng được quẳng lên mặt bàn em.
Lan Trạch dè dặt cẩn thận nhìn Nguyễn Vân Hạc một cái, xung quanh lặng ngắt như tờ, mấy thiếu niên cùng lúc trợn mắt nhìn sang Nguyễn Vân Hạc.
Cả sách giáo khoa cũng thế, Lan Trạch ngại mượn Nguyễn Vân Hạc tiếp, người ngồi cạnh em cũng là một trong số tùy tùng của Nguyễn Vân Hạc, em chưa nói chuyện với đối phương bao giờ.
Bây giờ em chủ động bắt chuyện với đối phương, hơi hơi xấu hổ, "Hôm qua sách của tôi bị đổ mực mất rồi, mình xem chung với nhau được không."
Em còn chưa dứt lời, đã lại thêm một quyển sách xuất hiện trên bàn, ở bìa chỉ viết ba chữ Nguyễn Vân Hạc to đùng cẩu thả.
Bình thường trong lớp hay có tiếng nói chuyện riêng rì rầm, toàn là mấy thiếu gia nhà giàu, Nguyễn Vân Hạc không tham dự cùng.
Không biết hôm nay làm sao mà lớp học đặc biệt yên tĩnh, yên tĩnh đến độ Lan Trạch thoải mái dã man, em ghi chép một đống nghiêng ngả méo xẹo vào sách của Nguyễn Vân Hạc.
Lưng Lan Trạch bị nhìn đăm đăm sắp thủng đến nơi rồi song em không hề phát giác, em tập trung lắng nghe tiên sinh giảng bài, vẫn cứ lờ mờ chỗ hiểu chỗ không.
Em không thể không lo âu về bài thi ngày mai, nếu không thi tốt thì em phải giải thích cho Tạ Cảnh Đình kiểu gì đây.
Em không thân thích gì với Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình giữ em lại... em không thể làm kẻ vô dụng được.
Hôm trước Lan Trạch học bài đến tận nửa đêm, em lo lắng bài thi, chưa tảng sáng đã dậy rồi ngồi học thuộc tiếp, em đã xếp đủ giấy bút nghiên mực từ trước, chỉ sợ có sơ suất gì.
Em không ngờ sự cố sẽ xảy ra trên đường.
Phòng thi sẽ khóa từ tối hôm trước, không thể vào sớm, phải đợi tiên sinh đến rồi mới được vào, vậy nên Lan Trạch không đi quá sớm.
Lúc em đi đến chỗ núi giả bỗng có chậu nước lạnh đột ngột đổ ập từ trên trời xuống, ướt sũng cả người, giờ đang là đầu hạ, buổi sáng trời vẫn hơi se se.
Lan Trạch bị dội nước lạnh thấu xương, thậm chí em còn không nhìn rõ lắm là ai, cái lạnh lan tràn sau lưng, khắp người ướt dầm dề nặng trĩu.
Dường như có bóng người vút qua đằng sau núi giả, Lan Trạch tương đối tức giận, nhưng hôm nay em để tâm đến bài thi hơn, thế là em lập tức quay đầu chạy về thay quần áo.
Đến cửa sân nhỏ, cánh cửa trước mặt em đóng chặt, còn bị khóa lại bằng khóa đồng.
Lúc này Lan Trạch lờ mờ hiểu ra, có người cố ý khiến em không đi thi được, nếu bỏ bài thi sẽ bị trả trực tiếp về nhà.
Lồng ngực Lan Trạch nghẹn lại vì giận dữ, em ôm bút son cùng khay mực ướt sũng chạy đến phòng học, lúc đến nơi thì tiên sinh đã có mặt.
Cả người em ướt đẫm, tóc còn nhỏ nước, tiên sinh không hài lòng vì em đến muộn nhưng vẫn chưa đến giờ thi, cuối cùng cũng không mắng em, mỗi tội sắc mặt không dễ chịu tí nào.
Thiếu niên ướt sũng vội vàng chạy đến, khay mực bị ngấm loang ra, dính cả mực nước vào tay Lan Trạch.
Vải dùng cho đồng phục đệ tử nền màu xanh trắng chẳng phải loại tốt gì, chỉ hơi ướt thôi là đã không che đậy được thân hình nữa, thiếu niên ngồi vào chỗ, làn da trắng nõn thấp thoáng lờ mờ qua lớp vải trong, khiến đường nét cơ thể càng mềm mại hơn.
Nguyễn Vân Hạc ngồi ngay đằng sau Lan Trạch, lớp da khắp người trắng đến chói lóa ở ngay trước mắt, thậm chí có thể thấy được cả nốt ruồi son màu đỏ ở vai phải của Lan Trạch.