Thụ Thế Thân He Với Ánh Trăng Sáng

Chương 101




Mặt Lan Trạch đỏ gay cả lên, cậu trông thấy vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt Tạ Cảnh Đình, tiểu đạo sĩ hiếm khi bộc lộ tâm trạng, hiện giờ lại cực kì rõ ràng, sau đó cậu liếc thấy vành tai tiểu đạo sĩ cũng ửng đỏ lên theo.



"Tạ..." Lan Trạch chỉ nói được mỗi một âm tiết, giọng cậu mềm nhũn èo uột, là giọng thiếu niên ở trần gian, cậu chưa từng nghe giọng nói hình người của mình bao giờ, cứ thấy họng mình như kẹo kéo, ngòn ngọt ngây ngấy.



Cậu đang ở trong vòng tay Tạ Cảnh Đình, không mặc quần áo, sóng nhiệt dâng lên, Lan Trạch thấy tiểu đạo sĩ trước mắt đây quá là mĩ miều, gương mặt đẹp rực rỡ khiến cậu rất muốn lại gần.



Ngũ quan của Tạ Cảnh Đình sâu sắc mà diễm lệ, sống mũi cao thẳng xuống dưới là đôi môi mỏng với độ cong thoáng vẻ lạnh nhạt, xương hàm rõ nét, hương cành tuyết quanh người quấn lấy cậu, làm tim cậu cứ đập thình thịch không ngớt.



"Tạ Cảnh Đình." Đây là cái tên đầu tiên mà Lan Trạch biết gọi, cậu hơi kiễng chân, sáp lại gần thơm một cái lên môi Tạ Cảnh Đình.

Da thịt chạm nhau, có thứ gì đó manh nha nảy mầm giữa bầu không khí.



Yêu quái hoa đào thuộc loại yêu quái huyền ảo, giỏi nhất việc tạo ra cảnh mộng che mắt khiến người ta gặp ảo giác.



Lan Trạch đã nuốt yêu đan của yêu quái hoa đào, cậu học được những thủ đoạn mê hoặc người khác gần như ngay lập tức. Đôi mắt khẽ ngước lên, lông mi đổ bóng dày đặc, đáy mắt trong veo lẫn vào vẻ dịu mềm, môi chạm môi người kia, hơi thở cũng quấn quít lấy nhau.



Đôi tai cáo thoáng ửng hồng mờ nhạt, cổ tay bị nắm lấy, đáy giếng trở nên sáng sủa, tia sáng từng bị che lấp giờ soi rọi vào trong, từng bông hoa đào nở rộ trên các cành cây khô héo, cánh hoa đào chầm chậm thả mình rơi xuống.

Rơi vào cơ thể hai người, hương hoa đào bám lên khắp quần áo.



Lan Trạch có thể tìm tòi trong kí ức của yêu quái hoa đào, thấy được quá khứ hại người của yêu quái hoa đào. Kẻ Tạ Cảnh Đình giết lần trước là thế thân mà yêu quái hoa đào dựng lên.



Yêu quái hoa đào hóa phép biến thành dáng vẻ nam tử bên giếng, vốn dĩ nó là thân nữ tướng nam, giả làm nam tử tuấn tú trong đêm, chuyên dụ dỗ những nữ tử lẻ loi phòng trống cắn câu.



Toàn bộ những cô gái này đều sập bẫy không chút nghi hoặc, ngày ngày gặp gỡ đêm khuya, sau ấy bị yêu quái hoa đào lôi vào đáy giếng, tất cả đều trở thành phân bón cho yêu quái hoa đào.



Lan Trạch xem hết một lượt kí ức của yêu quái hoa đào, có vẻ yêu quái hoa đào cực kì yêu thích phái nữ, đặc biệt đam mê thu thập xương cốt nữ giới. Mới ban đầu nó chỉ là một gốc đào cỏn con, sau ấy qua trăm năm tu luyện biến thành đại yêu một vùng.



Xét theo lẽ thường thì khí yêu ở mức này ít nhất cũng phải có tu vi nghìn năm chứ. Trong kí ức Lan Trạch trông thấy một góc bóng người khoác áo quạ, kẻ này điểm hóa cho yêu quái hoa đào, dường như kí ức của yêu quái hoa đào về đối phương vô cùng mờ mịt, không thấy rõ dáng vẻ đối phương, chỉ trông thấy được đôi tay như đã biến thành xương trắng.

Cùng với một góc hoa văn kì dị trông như mặt người.



Cơn nóng trên người Lan Trạch lui dần, người cậu không còn tí sức nào, muộn màng hiểu ra mình vừa làm gì, tầm mắt của tiểu đạo sĩ dừng lại ở cậu, đang nhìn cậu chăm chú.



Đôi tai hồ ly của cậu dựng đứng, bốn mắt chạm nhau với Tạ Cảnh Đình, trên đầu ngón tay là dấu vết mờ mờ vừa mới để lại, cậu không kìm được khẽ cuộn ngón tay vào.



Tiểu đạo sĩ không đội trời chung với tộc yêu, giờ đã biết cậu là tộc yêu rồi, cậu còn đi quyến rũ đối phương, liệu tiểu đạo sĩ có giết cậu không?



Lan Trạch không nhịn được bắt đầu lo âu, hiện cậu vẫn đang quỳ ngồi, người ngợm không có quần áo, Tạ Cảnh Đình duỗi tay về phía cậu.



Nỗi sợ hãi trong nội tâm đã chiến thắng dũng khí của cậu, hơn nữa cậu đang ngượng nghịu, bàn tay kia chưa chạm vào đến nơi thì tầm mắt Lan Trạch đã hẹp lại, cậu biến hình về cáo nhỏ ngay tại chỗ.



"Chít."

Lan Trạch chạm mắt với Tạ Cảnh Đình, ánh mắt Tạ Cảnh Đình hơi khựng lại nhìn cậu, bầu không khí xung quanh có vẻ gượng gạo kì cục.



Cuối cùng bàn tay kia vẫn hạ xuống, đặt lên đầu Lan Trạch, vuốt đầu Lan Trạch một lát.



Đôi tai cáo của Lan Trạch mềm mại rũ xuống, cậu được tiểu đạo sĩ bế lên, cuộn mình trong lòng Tạ Cảnh Đình, Tạ Cảnh Đình đưa cậu về.



Yêu quái hoa đào đã giải quyết xong xuôi, Tạ Cảnh Đình giao thi thể của mấy cô gái cho người dân, thôn dân mai táng cho họ, Tạ Cảnh Đình bế bé cáo rời đi.



Dọc đường về Lan Trạch nằm trong lòng Tạ Cảnh Đình, quan sát biểu cảm của Tạ Cảnh Đình, hơi lo là Tạ Cảnh Đình sẽ giết mình, cơ mà tiểu đạo sĩ bế cậu làm cậu thấy thoải mái quá đi mất, mùi hương quanh người cũng siêu thơm, cậu vùi mình trong đó không muốn nhúc nhích nữa.



Lúc về đến nhà trời đã chập tối, Tạ Cảnh Đình không thu tiền của người dân mà chỉ xin nhận ít bánh nước đường, đặt bánh lên bàn bẻ vụn ra, đẩy hết sang gần miệng Lan Trạch.



Lan Trạch ngó Tạ Cảnh Đình mấy cái, cậu cuộn mình trên bàn, bắt đầu lo lắng muộn màng, mẹ đã không còn nữa, Quỷ vương ca ca mà biết có khi sẽ tức giận.



"Không thích à?" Thấy cậu không ăn, Tạ Cảnh Đình lên tiếng hỏi, nói với cậu: "Bây giờ ngươi nói chuyện ta không hiểu được, ngươi biến lại hình người đi, ta sẽ không làm hại ngươi."



Tầm mắt Tạ Cảnh Đình dừng lại ở cậu, rõ ràng là thiếu niên mười tám mười chín mà mặt mũi lại cứ như đá ngọc lộng lẫy sâu thẳm tự nhiên, có thể dẫn dắt người ta chìm đắm, bất giác muốn thỏa hiệp.



Lan Trạch hồi tưởng lại cậu với tiểu đạo sĩ đã làm gì dưới đáy giếng, hai tai cáo mềm oặt rủ xuống theo, kêu hai tiếng chít chít.

Bây giờ cậu không muốn biến thành hình người lắm, hai người vừa mới làm thế kia, cậu thấy rõ là xấu hổ.



Còn lâu cậu mới thèm để ý tiểu đạo sĩ có hiểu không, cậu ăn hết bánh nước đường trên bàn xong uống ít nước trà.



Thấy vậy, tiểu đạo sĩ không hề trách cậu mà xách gáy cậu lên ôm cậu vào lòng, lấy khăn tay ra lau miệng cho cậu.

Chiếc khăn này là từ nữ tử trong thôn tặng, có mùi phấn thơm, Lan Trạch bị sặc hắt xì mấy cái, quay đầu đi dúi mặt vào góc áo Tạ Cảnh Đình luôn, không muốn lau mồm bằng khăn.



Đến tối, Lan Trạch tự mình tắm rửa, tiểu đạo sĩ chuẩn bị sẵn chậu nước cho cậu, cậu vầy nước bên trong tắm táp thơm nức cả người, tiểu đạo sĩ lau khô người giúp cậu, cậu thoải mái híp cả mắt lại.



Cậu vừa mới tiêu hóa yêu đan của yêu quái hoa đào, cơ thể chưa thích ứng được, nửa đêm cậu nằm trong lòng tiểu đạo sĩ xong bừng tỉnh vì nóng, lúc thức dậy đã tự động biến thành hình người.



Đôi tai cáo trắng tuyết lòi ra từ trong chăn, Lan Trạch chậm chạp mở mắt, gò má đã lan màu đỏ gay, con ngươi lấp lánh nước, cậu kéo lấy góc áo tiểu đạo sĩ nhỏ nhẹ nũng nịu.

"Tiểu Đình... Ta... ta hơi khó chịu."



Lan Trạch chạm vào đáy mắt Tạ Cảnh Đình, lúc này cậu đang nằm sấp trên thân Tạ Cảnh Đình, tóc xõa rủ xuống, ngồi hờ phía trên, chống người dậy trong chăn, ngón tay khẽ lướt xuống động phải cổ tay Tạ Cảnh Đình.



Phòng ốc của tiểu đạo sĩ quá đơn sơ, đêm hôm toàn lạnh ơi là lạnh, nhưng hôm nay bầu không khí khó tả lại ngập tràn khắp phòng, tỏa ra nhiệt độ cháy bỏng, làm đầu tai Lan Trạch cũng đỏ bừng lên theo.



Cậu cúi người xuống hôn lên môi tiểu đạo sĩ, giống như ban ngày đã làm.

Khoảnh khắc cậu cúi mình, ánh trăng rọi vào, như đang rải một dòng ngân hà rực rỡ lên mái tóc cậu.



Đôi môi chạm nhau, cả người Lan Trạch run rẩy, từ bé cậu đã lắm tật xấu. Ví dụ như trí nhớ kém này, thích cụp tai khi ngủ, ăn hoa quả phải ăn loại tươi, lại còn suốt ngày vụng về lóng ngóng.

Bây giờ tăng thêm một mục nữa, cậu mê mẩn cái đẹp của nam tử trần gian.



Lan Trạch đắm chìm trong nhiệt độ, cậu là tộc yêu, vốn dĩ tiểu đạo sĩ ở thế đối lập với cậu, bây giờ tiểu đạo sĩ bế cậu dậy, người tính tình xưa nay trầm mặc kiệm lời không phản ứng gì lắm, chỉ có mỗi vành tai ửng đỏ theo cùng.



Mắt cậu bị tiểu đạo sĩ che lại mất rồi, tiểu đạo sĩ hỏi cậu: "Em tên là gì...?"

Lan Trạch hơi bồn chồn, mất đi thị giác khiến cậu bất an, cậu đến gần tiểu đạo sĩ hơn theo bản năng, nhỏ giọng ỏn ẻn trả lời.

"Lan... Lan Trạch."

Lan Trạch cùng tiểu đạo sĩ trầm luân một phen, cậu cạn kiệt tinh lực ngủ thiếp đi, lúc cậu thức dậy, tiểu đạo sĩ vẫn đang ngồi bên giường trông nom cậu suốt.



"Hôm nay anh không ra ngoài à?" Lan Trạch dụi mắt, cậu nhỏ giọng nói, âm thanh nhẹ nhàng tiếng nói rất khẽ.



Ánh mắt Tạ Cảnh Đình nhìn thẳng vào cậu không sai một li, tầm mắt dừng lại một lúc ở gương mặt cậu rồi nhanh chóng đưa mắt về.

"Hôm nay không cần, số xương yêu quái còn lại đủ rồi."



Lan Trạch thấy hơi kì lạ, tại sao nói chuyện với cậu mà tai cũng đỏ, cậu duỗi tay ra sờ thử vào vành tai tiểu đạo sĩ theo phản xạ, vành tai tiểu đạo sĩ nóng bừng, cậu không nhịn được phải hỏi.

"Anh có sao không?"



Chắc không phải là tại hôm qua mệt quá hôm nay vẫn còn di chứng chứ nhỉ?

Tạ Cảnh Đình hơi mất tự nhiên, đứng dậy khỏi giường, nói với cậu: "Hôm nay mình vào thành, giờ em mặc tạm quần áo của ta trước đã."



Tiểu đạo sĩ chỉ có tổng cộng hai bộ quần áo, Lan Trạch mặc hơi rộng, cậu xắn tay áo lên, thử tận mấy lần mới miễn cưỡng rụt được cái tai vào, tiểu đạo sĩ vẫn phải lấy nón lá đội cho cậu đề phòng bất trắc.



Lan Trạch cảm thấy chắc là tiểu đạo sĩ sẽ không hại cậu, cậu cứ tự dưng cảm giác vậy thôi, mẹ từng dặn là không thể tin người dễ quá, thế là cậu không kìm được đi hỏi Tạ Cảnh Đình.

"Anh... những gì anh nói tối qua còn hiệu lực không."



"Mẹ đã dặn rồi, không được thân thiết với tộc người như này, anh còn là đạo sĩ nữa, liệu sau này anh có tức lên xong bắt ta lại không?"



Tạ Cảnh Đình nói: "Không đâu."



Mái tóc Lan Trạch được chạm vào, ngón tay của tiểu đạo sĩ khẽ khàng vuốt ve, anh rũ mắt nhìn cậu, thật lâu sau mới nói.

"Sẽ không tổn thương em."



Vậy là Lan Trạch yên tâm, lần đầu tiên cậu biến thành hình người đi ra ngoài với Tạ Cảnh Đình, thấy không quen lắm, hơn nữa cậu còn sợ người lạ, đi sát theo sau Tạ Cảnh Đình níu lấy một góc áo Tạ Cảnh Đình.



Thành phố của tộc người rất nhộn nhịp, giờ đang là tối, người trên đường đông đúc, tiểu đạo sĩ cầm xương yêu quái đổi thành bạc, dẫn cậu đi mua quần áo.



Lan Trạch vốn đã ham ăn sẵn, hiện giờ trông mà hoa hết cả mắt, nhìn thấy đồ ngọt xong là không dời mắt đi được nữa. Cậu quan sát kha khá, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở kẹo hồ lô nhỏ giọt đỏ au ở đằng xa.

Kẹo hồ lô được áo nước đường, trông từ xa xa lấp lánh bóng loáng.



"Ca ca, ta muốn cái kia." Lan Trạch duỗi tay ra chỉ, con ngươi trong veo như đang phát sáng.



Tạ Cảnh Đình đang dắt tay hồ ly bé, anh nhìn sang theo, đỏ chót lóng lánh, đúng là thứ bé cáo sẽ thích.

Thế là anh dắt bé cáo sang, lấy hai văn tiền ra mua một chiếc kẹo hồ lô cho hồ ly nhỏ.



Ngón tay thon dài như ngọc giơ kẹo hồ lô ra trước mặt, lúc này Lan Trạch mới phản ứng lại được, cậu nhìn lên gương mặt Tạ Cảnh Đình, ngọn cây đằng sau treo đèn rực ỡ, nụ cười không kìm lòng được thoáng lan dần trên nét mặt cậu.

Đốm lửa trong con ngươi ánh chiếu hòa chung với hàng tầng hàng lớp đèn lồng phía sau.



"Cảm ơn ca ca."

Lan Trạch cầm chắc kẹo hồ lô, ánh mắt cậu xoay vòng, gọi thêm một tiếng "Tiểu Đình", để Tạ Cảnh Đình phải khẽ cúi người xuống nghe cậu nói.



Cậu hơi hơi nghiêng mình, lại gần hơn, rồi nhẹ nhàng thơm lên má Tạ Cảnh Đình trước hàng ngàn hàng vạn ngọn lửa đèn trần thế.

Như hòa tan một vùng đầm nước sóng biếc băng giá, đập vỡ khung cảnh xa xăm lạnh tanh.