Thân làm một đứa cuồng lông xù, nếu như không ôm được con mèo tuyệt sắc ở trong nhà thì nhân sinh còn gì là vui thú nữa?
Ở thời đại này, cô không phải là chủ nhân của ngôi nhà này, đương nhiên không có khả năng nuôi thêm mấy con lông xù khác ở trong nhà, đối với mấy con lông xù ở nhà khác thì càng chỉ có thể ngắm nhìn chứ không thể tùy tiện đưa tay sờ tới.
Cho nên, nhất định cô phải dỗ dành thật tốt Đại Bạch Bạch bé cưng nhà cô!
Liên Thanh Nhuy chuẩn bị trận địa sẵn sàng, biểu tình vô cùng thành khẩn nói với đại bạch hổ: “Bảo bối, anh mới là đại khả ái duy nhất ở trong lòng tôi! Bọn họ không thể sánh được với một cọng lông của anh đâu!”
Lỗ tai hơi tròn của đại bạch hổ run rẩy: …???
Cái gì mà khả ái? Mẹ nó ai là khả ái chứ?
Lão tử là đệ nhất bưu hãn dũng mãnh phi thường!
Ách, còn hơi ngượng một chút…Anh, anh thật sự đẹp như cô nói sao?
Vậy thì tại sao cô lại cứ phải nhìn chằm chằm vào mấy con thú khác như vậy chứ? →_→
Giọng nói Liên Thanh Nhuy vẫn mềm mại nhu nhược, tiếp tục thổi rắm cầu vồng dỗ ngon dỗ ngọt: “Người nào khen sao trên trời đẹp nhất định là chưa từng được thấy đôi mắt của anh, tôi thích nhất chính là Đại Bạch Bạch! Chỉ yêu có một mình anh mà thôi!”
Nghe được những lời “tỏ tình” nóng bỏng nhiệt tình này, đại bạch hổ cảm thấy nhiệt độ trên mặt hổ bốc lên, đầu óc bị quấy thành một mớ hỗn độn: …Xong đời hổ rồi, thật sự không thể suy nghĩ bình thường được nữa rồi!
Người phụ nữ xấu xa này, cũng không biết là cô ấy đã nói những lời như thế này với bao nhiêu thú nữa?
Bọn họ chỉ mới quen biết nhau có mấy ngày mà cô đã nói cái gì mà yêu với không yêu, thật sự là quá tùy tiện!
Nhưng trong lòng đại bạch hổ cũng biết, mấy con hàng đang ở sân sau kia nhất định là đang dỏng tai lên nghe ngóng anh cùng với người phụ nữ này nói chuyện, những lời yêu thương mà cô nói với anh lúc này, anh hoàn toàn không muốn bị người ngoài nghe thấy.
Khi đang ở trong trạng thái thú, tư duy của thú nhân cũng sẽ trở nên đơn giản trực tiếp, thậm chí còn ngây thơ ấu trĩ hơn rất nhiều, cũng không thể suy nghĩ được những chuyện quá phức tạp.
Đại bạch hổ không kiên nhẫn “Grừ grừ” hai tiếng rồi xoay người đi về phía sân sau, bộ dáng kia thật giống như đang nói, có chuyện gì thì đợi tôi quay lại rồi hai người chúng ta đóng cửa bảo nhau.
Trước tiên đi chiêu đãi cho ba con hàng đáng ghét kia cái đã.
Đợi chút nữa quay lại rồi từ từ tính sổ với người phụ nữ này cũng được.
Còn cái gì mà ly hôn với không ly hôn, quên nó đi! Nói đùa sao, ly hôn rồi thì chẳng phải là tạo cơ hội cho cô ấy quang minh chính đại đi trêu chọc mấy thú nhân khác, trái ôm phải ấp à?
Không, anh tuyệt đối sẽ không cho phép!
Cô cũng đã nói chỉ yêu một mình anh rồi, cũng đừng hòng sờ được đến thú khác!
Trừ khi anh chết!
Chỉ có góa bụa, tuyệt đối không có ly hôn!
Đại bạch hổ hoàn toàn không ý thức được, ở trong miệng mình nói là hoàn toàn không coi người phụ nữ này là người bạn đời thật sự của mình, không có tâm tình yêu đương gì cả, tuyệt đối không có khả năng cùng với cô ấy sinh hổ con…lại biểu hiện ra dục vọng chiếm hữu siêu cường, ngay cả khi cô nhìn mấy con thú khác thêm vài lần cũng không vui, còn không nguyện ý ly hôn nữa.
Ở sân sau của biệt thự.
Khổng Vũ Soái cùng một con sói một con báo mà anh ta dẫn đến đang nhanh chóng tranh giành thức ăn, cả đám gần như là đang giành giật ăn tươi nuốt sống.
Tuy nhiên, khi đại bạch hổ cùng với Liên Thanh Nhuy cùng nhau bước tới, bọn họ vẫn ngẩng đầu đồng loạt nhìn qua.
Từng ánh mắt ý vị thâm trường, mang theo hưng phấn cùng với nhiệt tình xem bát quái không ngừng bắn tới.
Tuy nhiên nhìn thì cũng chỉ nhìn thoáng qua như vậy thôi, tuy rằng bọn họ đối với bát quái của Hoắc Hàn Diệp rất hứng thú, nhưng tâm tình bây giờ của đại bạch hổ rõ ràng cũng không quá tốt, nếu bọn họ không thức thời một chút, bị đại bạch hổ đuổi ra khỏi cửa thì cũng chẳng còn đồ ngon mà ăn.
Mặc dù chỉ là tay nghề nấu nướng của người máy nhưng hương vị cũng cực kỳ không tệ, quan trọng hơn chính là đẳng cấp của nguyên liệu nấu ăn cũng không thấp, độ tinh khiết rất cao, năng lượng dồi dào, trong đó còn ẩn chứa một tia tinh thần lực giống như là thuộc về…trị liệu sư cấp S?
Mà xích diễm long cùng với áo đồ lạp thảo long đều là những loại dị thú độc nhất trên tinh cầu á long ở cách vách, tuyệt đối không có khả năng mang đi ra ngoài tinh chế rồi lại mang trở về.
Cả tinh hệ ZK này, đồ vật đưa vào đây đã không dễ dàng, nhưng đồ vật mang ra ngoài thì lại vạn phần gian nan hơn.
Huống chi thịt của những con thú á long này còn rất tươi, vừa nhìn đã biết là vừa mới bị giết cách đây không lâu.
Nhưng mà nữ trị liệu sư Hoắc Hàn Diệp mang đến đây không phải chỉ là cấp B thôi sao? Chẳng lẽ anh ta còn giấu diếm một trị liệu sư cấp S nữa?
Nội tâm của một chim hai thú đều là vạn phần khiếp sợ, trong lòng đã có kết luận mơ hồ.
Cũng chỉ có thể là khả năng này.