Sau khi được ăn thức ăn do người phụ nữ này tinh chế và chế biến nấu nướng, đại bạch hổ cảm thấy mức độ ô nhiễm trong tinh thần lực của mình do nữ hoàng trùng tộc gây ra đã giảm đi rất nhiều, tốc độ chỉ số cuồng hóa của anh cũng chậm lại rất nhiều.
So với những trị liệu sư cấp S ở bên ngoài dùng tinh thần lực trực tiếp trị liệu, cùng với những loại thuốc an thần mà bọn họ tỉ mỉ chế xuất ra còn có hiệu quả trị liệu tốt hơn hẳn.
Còn không có bất cứ một tác dụng phụ nào nữa.
Chỉ riêng việc ăn mấy thức ăn cô chế biến đã có hiệu quả tốt như vậy, cái này khiến cho Hoắc Hàn Diệp thậm chí còn nảy sinh ý nghĩ để cho người phụ nữ này thử trực tiếp tiến hành trị liệu cho tinh thần của anh xem sao…
Nhưng rồi anh lại nhanh chóng phủ định, bản thân cô cũng vừa mới tấn cấp tinh thần lực cấp S không được bao lâu, cũng không được học một cách hệ thống về những tri thức liên quan đến việc trị liệu tinh thần cùng với phòng ngự.
Nếu như anh không thể khắc chế được tinh thần lực của mình, khi trị liệu tinh thần lại nảy sinh phản ứng bài xích tấn công cô, làm cô bị thương thì thế nào…
Có thể sẽ làm bị thương tinh thần vực của cô, cũng có thể không khống chế được cảm xúc nóng nảy bạo phát mà trực tiếp đem thể lực cấp D của cô đánh cho gần chết.
Vậy thì ai sẽ nấu cho anh ăn đây?
Nhưng đại bạch hổ biết, mục tiêu của anh hoàn toàn không chỉ là “không tiếp tục cuồng hóa”, lấy hình thái thú sống thêm một chút thời gian nữa mà là đem chỉ số cuồng hóa của mình hạ xuống cho đến khi có thể khôi phục lại trạng thái hình người.
Một ngày nào đó, có lẽ anh sẽ không kiềm chế được khát vọng của mình, yêu cầu người phụ nữ này trực tiếp tiến hành trị liệu tinh thần cho anh.
Giống như lúc trước khi anh vẫn còn ở ngoài kia, luôn nói rằng sẽ từ bỏ việc trị liệu, nhưng mỗi khi có trị liệu sư cấp S mới tới, anh vẫn mạo hiểm có thể làm cho đối phương bị thương mà phối hợp tiến hành trị liệu.
Những gì mà đại bạch hổ có thể làm bây giờ chính là tiếp tục nhẫn nại, để cho người phụ nữ ngu xuẩn này có thời gian thích ứng, làm quen với cách vận dụng tinh thần lực cấp S.
Anh không chỉ xem người phụ nữ này như một dị năng giả có thể tinh chế nguyên liệu nấu ăn cùng với đầu bếp để thỏa mãn dục vọng ăn uống của mình mà bắt đầu xem cô như là một trị liệu sư dự bị, là hy vọng duy nhất có thể làm cho anh khôi phục lại hình người.
Cho nên, mặc dù đại bạch hổ cố gắng tránh né sự quấy rối của người phụ nữ háo sắc này, nhưng nếu như Liên Thanh Nhuy đã mở miệng gọi anh lại thì đại bạch hổ cũng dừng bước chân chuẩn bị đi về phòng nghỉ của mình, nghiêng đầu nhìn về phía Liên Thanh Nhuy, lười biếng đáp một tiếng: “Grừ…”
Bộ dáng kia thật giống như đang nói, có rắm mau thả!
Liên Thanh Nhuy vốn định nói rằng, chúng ta chính là vợ chồng hợp pháp, theo lý thuyết thì phải ngủ cùng nhau, đây chính là nghĩa-vụ-phu-thê hợp tình hợp lý!
Nhưng đối mặt với đôi mắt song đồng của đại bạch hổ, một con mắt màu vàng ánh đỏ cùng một con mắt màu băng lam, bộ dáng đáng yêu nghiêng đầu nhìn mình…
Liên Thanh Nhuy: …Bị dáng vẻ đáng yêu này làm cho không thể thở nổi, dáng vẻ mèo lớn vô ý thức nghiêng đầu đã giết chết cô rồi, quá đáng yêu ngao ngao ngao!
Cô làm sao có thể dùng cái gọi là quan hệ vợ chồng để bức bách đại khả ái như vậy cho phép cô thân cận đây!
Lại nói, từ cách ở chung mấy ngày nay mà xem, Đại Bạch Bạch tuyệt đối là một tên ăn mềm không ăn cứng, nếu như cô bức bách thì rất có thể sẽ phản tác dụng.
Muốn thu phục được con mèo lớn này thì phải đợi đến khi anh cam tâm tình nguyện mới được.
Cô mới dỗ mèo cho mèo ăn được mấy ngày, cũng không chỉ là muốn sờ một chút lông như thế, cô còn muốn hôn cái bụng của mèo lớn, tốt nhất là còn có thể ôm gối ôm thương hiệu mèo lớn để cùng nhau ngủ nữa…
Nghe thôi đã thấy rụng tim rồi.
Cô làm sao có thể đối đãi với một tuyệt sắc đại mỹ mèo như vậy chứ, cô cần phải kiên nhẫn thêm một chút, để cho anh tiếp nhận cô từ trong lòng mà không phải là “cường thủ hào đoạt”.
Liên Thanh Nhuy đành phải thu lại sắc tâm đang rục rịch ngo ngoe muốn động của mình đối với lông của mèo lớn, ngược lại lại nhắc đến một đề tài khác: “Hôm nào chúng ta mời Tiểu Khổng đến nhà ăn một bữa cơm rau dưa đi, anh ta là em họ của anh, còn ở cùng chung một khu dân cư với chúng ta nữa. Vừa là họ hàng xa vừa là láng giềng gần, hẳn là nên qua lại và chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn thì tốt hơn.”
Sờ không được lông của hổ thì cần có lông vũ khổng tước đầy màu sắc để an ủi trái tim trống rỗng cô đơn nhàm chán của cô!