Thú Thế Chi Tế Thế An Dân

Chương 8




Nhìn ngôi nhà khang trang trước mắt, nhóm người Tề không khỏi lộ rung động, lại nghe Yến Hằng nói này toàn bộ đều do mình hắn kiến tạo, trong mắt ai nấy đều tràn đầy vẻ kính nể. Dưới ánh mắt khát cầu đánh giác mọi thứ kia, Yến Hằng ngược lại có chút lạnh nhạt dẫn bọn họ cẩn thận tham quan nhà cửa.

Rừng gai vây quanh bốn phía, tường vây trải rộng, cái gọi là ‘than’ vừa đốt lên lập tức làm cái ‘kháng’ trở nên ấm áp kỳ lạ, rồi mấy thứ kêu là ghế và vài gia cụ làm từ gỗ này, cộng thêm cái gọi là ‘ngói’ lợp nóc nhà nè, so với nhà bộ lạc Kỳ Sơn cư ngụ trước nay toan làm tường bùn đá mái cỏ tranh cùng gỗ, dùng đá làm ghế cùng giường lạnh lẻo tốt hơn gấp mấy lần ấy, ở tại hoàn cảnh như vậy, nhìn mọi thứ trước mắt chưa từng gặp qua, nghe Yến Hằng giới thiệu, mọi người chìm đắm trong rung động cùng hưng phấn.

Bọn họ chưa từng có nghĩ tới một giống đực luôn luôn cần dựa vào giống cái bảo hộ, một ngày kia có thể tự mình sống sót giữa thế giới đầy rẫy nguy cơ, tự mình kiến tạo một ngôi nhà ở, tự sáng tạo ra các loại gia cụ tốt đẹp thế này. Bọn họ nguyên bản cho rằng Yến Hằng có thể sinh hoạt không tệ thế này là vì có sơn động kia bảo vệ, nhưng trước mắt xem ra, giống đực này so với tưởng tượng của mọi người càng ưu tú hơn.

Nhìn mấy ánh mắt kích động kia, đáy lòng Yến Hằng trào dâng ngọn lửa tự hào. Tốt xấu gì cũng là thành quả vất vả đầy mồ hôi mấy tháng của hắn đấy.

“Ta dẫn mọi người vào sơn động xem thử.” Dứt lời, liền đẩy cửa hông trong phòng ngủ thông tới sơn động.

Nghe thấy lời Yến Hằng, nhóm người của Tề lập tức thu hồi suy nghĩ, cùng bước vào sơn động.

Lúc này nhìn thấy trong góc sơn động chồng chất mấy vò lớn nghe nói là ‘dưa muối’, cùng ‘thịt khô’, mọi người lại có một loại cảm giác lý giải bình thường. Xem ra, chuyện phía trước trải qua dĩ nhiên làm cho bọn họ có thói quen năng lực cường đại của Yến Hằng.

Tề nhìn kỹ tình huống trong sơn động, cảm giác sơn động này đích xác rất tốt, có thể an trí cả đoàn tộc nhân của y, nếu tương lai mọi người ở nơi này một lần nữa kiến tạo bộ lạc, như vậy sơn động này vừa lúc có thể dùng làm nơi lưu trữ đồ ăn. Mọi người đều vô cùng vừa lòng.

Vì thế Tề liền nói với Yến Hằng: “Sơn động này quả thật vô cùng tốt, có thể an trí đủ tất cả mọi người.”

“Vậy chúng ta nên nhanh chóng trở về dẫn tộc nhân tới đây đi!” Giác tiếp lời.

“Yến Hằng không cần quay lại đó, dù sao cũng không tiện lắm.” Tề lại nói với Giác: “Ngươi trước ở đây với Yến Hằng đi! Một mình hắn ở trong này cũng không ổn mấy.”

Yến Hằng vốn muốn nói hắn ở một người ở nơi này không có việc gì đâu. Nhưng lúc này Giác lại chặn lời Yến Hằng lên tiếng trước: “Không bằng ngươi lưu lại đi, cứ để bọn ta trở về là được.” Kế tiếp cũng không đợi Tề nói thêm gì, nhanh nhẹn kéo mấy người còn lại ra ngoài. Lại ngầm hướng Tề nhíu mày, tựa như đang nói ‘Đây là cơ hội tốt đấy, ngươi phải biết nắm chắc đấy.’

Tề rất minh bạch ý tứ của nhóm người Giác, y năm nay cũng đã sắp đến 40 rồi, từ lúc 20 tuổi bị trục xuất ra khỏi bộ lạc vì chuyện kia, chính y đã không còn ý định muốn cùng giống đực sống qua ngày, bởi vậy trong suốt 20 năm qua, y luôn rất lạnh nhạt với các giống đực có ý đồ tiếp cận mình. Dưới loại tình huống này, cũng khó trách đám bạn tự xưng là sống chết có nhau kia của y sốt ruột đến thế. Cũng đúng, chính mình hiện tại đã 40, giống bọn Giác cũng đã có vài người sinh con rồi, chỉ có y vẫn một mình lẻ bóng.

Giống đực trước mắt này quả thật rất tốt, bản thân y cũng có hảo cảm với hắn, chỉ là đối phương hình như còn chưa trưởng thành. Thoạt nhìn kiên cường như vậy, lại có năng lực, chính mình lớn gần gấp đôi tuổi hắn, nếu thật sự tính tính, y chỉ sợ đủ tuổi làm thư phụ hắn rồi. Chính mình như thế nào xứng được.

Yến Hằng so với Tề thản nhiên hơn nhiều, tự nhiên cũng thấy được thấy ám chỉ của mấy người kia, Yến Hằng chỉ âm thầm đánh giá người này.

Người này thực vô cùng xuất sắc, người trong bộ lạc Kỳ Sơn hình như đề vô cùng phục tùng y, có thể thấy được đây là người vô cùng xuất sắc, bằng không cũng không thể trở thành thủ lĩnh một bộ lạc, nếu tương lai hắn muốn tìm bạn lữ, người trước mắt này thật sự rất hợp duyên. Vừa nghĩ như thế, Yến Hằng càng thêm quang minh chính đại đánh giá y.

Nghĩ đến Tề, ở trước mặt tộc nhân biểu hiện bình tĩnh uy nghiêm, thế mà lúc này dưới ánh nhìn chăm chú của Yến Hằng lại có vẻ chân tay luống cuống, Yến Hằng càng nhìn, Tề càng không dám ngẩng đầu lên. Nhất thời bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Một trận âm thanh “Rột rột” vang lên, lập tức đánh vỡ cục diện bế tắc trước mắt.

Chỉ thấy Tề xấu hổ bịt kín bụng, cảm thấy không khỏi tức giận, không nghĩ tới bụng y lại không tiền đồ như vậy, nhịn không được muốn nói gì đó: “Ta… Ta…”

Yến Hằng đánh gãy lời Tề: “Không bằng chúng ta nấu trước vài thứ đi. Chờ bọn họ đến vừa lúc có thể ăn luôn.”

Tề tuy không rõ Yến Hằng nói ‘nấu’ là có ý tứ, nghĩ rằng chắc là y muốn làm đồ ăn, bèn buông xuống xấu hổ vừa rồi, “Không cần đâu, đồ ăn nơi này của ngươi cũng không nhiều.” Vạn nhất sau này bọn họ không có tìm được đồ ăn đầy đủ, chỗ tồn trữ này của Yến Hằng ít nhất có thể đảm bảo cho hắn không cần nhịn đói như họ.

Yến Hằng không biết làm sao trong nháy mắt liền minh bạch ý tứ y, cười nói: “Không có gì, trước vẫn nên lấp đầy bụng các ngươi mới là chuyện trọng yếu, như vậy các ngươi mới đủ thể lực ra ngoài săn chứ!”

Dừng một chút, trêu đùa nói: “Chẳng lẽ các ngươi không tin mình có năng lực nuôi sống chính mình sao? Chớ quên, ta cái mạng này đều do ngươi cứu, mấy đồ ăn này tính cái gì.”

Thấy Tề còn muốn nói gì đó, Yến Hằng đã xoay người vào trong sơn động, còn lên tiếng nhờ Tề đến hỗ trợ chuyển mấy thứ, Tề nghĩ nghĩ, cảm thấy lời Yến Hằng rất có đạo lý, bèn đáp ứng.

Yến Hằng cùng Tề đắp một bếp lò trong sơn động, dĩ vãng Yến Hằng hoặc ở phòng bếp hoặc trực tiếp tại phòng ngủ đốt lửa, chỉ là hiện tại người nhiều như vậy, chỗ đó chắc chắn không đủ rồi, dù sao tương lai bọn họ cũng trực tiếp ở nơi này một thời gian, dựng bếp lò trong này ngược lại cũng không tệ.

Đắp xong, bèn nhóm lửa, Yến Hằng vừa xoay người đã thấy Tề cẩn thận vuốt ve bình gốm lớn, phảng phất như đang đối đãi kỳ trân dị bảo, Yến Hằng nói: “Đó là bình gốm, có thể dùng để tồn trữ đồ ăn, cũng có thể dùng để nấu cơm. Chỉ là có hơi dễ vỡ.” Vừa nói vừa chỉ đống chai lọ trong sơn động.

“Mấy bình gốm này dễ làm không?” Trước đây, Tề chưa từng thấy qua thứ này, Thú Nhân chỉ có một loại phương pháp nấu cơm, đó chính là nướng, bọn họ chưa từng nghĩ tới còn có thể dùng phương pháp khác.

“Rất dễ, chờ đến mùa xuân là có thể tiến hành nung chế.”

Sờ chỗ thịt khô ướp muối, nghe Yến Hằng giải thích, Tề nghĩ về sau họ cũng sẽ học cách dùng muối ướp thịt này, đến mùa tuyết rơi sẽ bảo tồn được không ít đồ ăn, như vậy mỗi năm cũng sẽ không có nhiều tộc nhân đói chết như vậy. Tề lúc cảm thấy vô cùng may mắn vì mình có thể gặp gỡ Yến Hằng. Ngay cả lúc nhìn về phía Yến Hằng, trong ánh mắt cũng lơ đãng toát ra nét ôn nhu.

Yến Hằng lấy dao găm cắt thịt khô thành từng khối, Tề nhìn thấy, cũng lấy xuống cốt đao từ trên thắt lưng đến hỗ trợ.

Chỉ chốc lát sau, gần 200 cân thịt được cắt khối xuất hiện. Về phần vì cái gì muốn cắt nhiều như vậy, là vì hiện tại Yến Hằng mới muộn màng phát hiện rằng một đám mình muốn dưỡng hình đều là dạ dày vương.

Dạ dày lớn, dạ dày không đáy, ý chỉ mấy người ăn nhiều.

Yến Hằng vốn lấy lượng cơm chính mình để phỏng đoán lượng thức ăn tiêu tốn cho cả bộ lạc Kỳ Sơn, như vậy tính tính, nếu hắn cùng người bộ lạc Kỳ Sơn săn thêm ít con mồi, cộng thêm bắp khoai lang này nọ, hẳn cũng có thể tạm bợ vượt qua mùa tuyết rơi này.

Nhưng hiện tại, lượng cơm giống cái thế giới này quá nhiều, chung quy họ phải gánh vác trách nhiệm săn bắn để tồn tại, trong trí nhớ một giống cái trên cơ bản ngốn gần 5 cân thịt, ngay cả giống đực cũng có thể thản nhiên ăn hết 2 cân. May mà vào mùa tuyết rơi, sức ăn của bọn họ đã giảm một nửa so với bình thường.

Nhưng tính theo như vậy, nói cách khác chính mình một ngày phải chuẩn bị 500 cân đồ ăn. Như vậy vấn đề liền xuất hiện, hắn như thế nào nuôi sống bọn họ đây? Haiiz, trước đừng nghĩ đến mấy thứ này, đến lúc đó hãy nghĩ biện pháp đi!

Nghĩ thế, Yến Hằng đang muốn nhờ Tề đi lấy chút tuyết vào nấu canh thịt, lại phát hiện Tề đang dùng ngón tay thử dao găm, dao sắc bén lập tức vạch ra một đường máu trên ngón tay y.

Yến Hằng thấy vậy, lật đật đi đến bên cạnh Tề, cầm lấy cánh tay bị thương, may mà chỉ có một miệng vết thương nhỏ, cau mày nói: “Sao không cẩn thận như vậy, thứ đó cũng có thể dùng tay không thử lưỡi sao?”

Tề vốn chỉ là muốn xem thử cái thứ Yến Hằng dùng để cắt thịt ra sao thôi, cư nhiên phát hiện so với cốt đao cứng hơn rất nhiều, vì thế, liền theo thói quen dùng ngón tay thử lưỡi đao, không nghĩ tới vậy mà trực tiếp cắt ra vết thương thế này. Nghe thấy lời Yến Hằng nói, Tề theo bản năng muốn giải thích.

Chỉ là kế tiếp chuyện xảy ra tiếp theo khiến y trực tiếp choáng váng. Chỉ thấy Yến Hằng ngậm ngay ngón tay bị thương của Tề vào miệng, cảm giác liếm láp, mút nhẹ từ kẽ tay truyền thẳng vào lòng Tề. Run rẩy từng đợt.

Yến Hằng cẩn thận mút sạch sẽ máu từ ngón tay chảy ra, đợi đến lúc ngón tay không còn xuất huyết mới buông ra. Quả nhiên, vừa nhấc đầu liền thấy vành tai Tề đỏ rực như màu máu, Yến Hằng không khỏi bật cười. Hắn vốn chỉ làm theo bản năng thôi, sau lại mới hiểu làm thế không được tốt lắm. Chỉ là không hề nghĩ đến đối phương vóc dáng cao lớn oai hùng thế lại ngượng ngùng.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ sơn động đều vang vọng tiếng cười của Yến Hằng.

Tề thẹn quá thành giận, quát lớn: “Ngươi còn không buông ra.” Nói xong bèn đẩy Yến Hằng còn đang nắm tay mình ra.

Yến Hằng há có thể để y mong muốn, ngược lại một phen muốn kéo y vào lòng mình, lại không nghĩ rằng đang lúc lôi kéo xô đẩy, đối phương chân phát lực, đè mạnh về phía Yến Hằng, trong nháy mắt áp Yến Hằng dưới thân.

Sau đó tay phải Tề chống lên ngang ngực Yến Hằng, hai tay Yến Hằng lại khoát lên thắt lưng Tề, mà một màn này lại bị đám tộc nhân mới chuyển đến lật đật chạy vô chào hỏi bắt gặp. Trong nháy mắt, bốn phía một mảnh yên lặng, chỉ còn lại tiếng nhánh hỏa thụ cháy lách tách.

“Khụ khụ, à…” Mắt thấy hai người cư nhiên vẫn cứ ôm nhau như thế, đám người Giác không khỏi ‘khụ khụ’ lên tiếng tới nhắc nhở.

Lúc này chính chủ mới để ý đến tư thế của họ, Tề ngượng chín cả mặt lập tức đẩy Yến Hằng ra, Yến Hằng hậu tri hậu giác chống mặt đất cùng Tề đứng dậy.

“Này, này chỉ là ngoài ý muốn thôi.” Tề đỏ mặt nghẹn ra những lời này.

Mà Yến Hằng mới đứng lên sau trong đầu đã bị ‘Xúc cảm không tệ’ chiếm cứ cả đầu. Trong lúc nhất thời cũng không có nghe lời Tề giải thích.

Vừa nhấc đầu liền phát hiện tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, nhớ tới Tề vừa rồi nói cái gì, bèn cười sờ sờ mũi, Yến Hằng cũng nói y Tề: “À, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi!”

Người khác nghe Yến Hằng cùng Tề giải thích như vậy làm sao tin tưởng được, chỉ là nhìn bộ dáng tức giận của Tề, không ai dám hó hé trêu đùa gì nữa. Đồng loạt cấm thanh.

Yến Hằng áp chế ý nghĩ trong lòng, ra vẻ nghiêm cẩn nói với mọi người chung quanh: “Không nghĩ tới các ngươi đến nhanh như vậy. Hay là trước thu dọn một chút đi, đợi tí nữa mới có thể ăn được.”

Mọi người cùng nhau đáp ứng. Bọn họ trên đường đến đây chặt không ít nhánh hỏa thụ, may mà bọn họ có đủ da thú, việc này giúp bọn họ chống đỡ rét lạnh tới nay đấy. Phòng ngủ của Yến Hằng cùng 2 phòng ngủ bên trái cho khách ấy, bọn họ quyết định làm trụ sở đội hộ vệ, Yến Hằng đành chuyển đến phòng ngủ bên phải.

Yến Hằng cho thêm nhánh hỏa thụ vào bếp, nhìn Tề chỉ huy mọi người dựng lều trại. Thấy Tề xoay về phía mình bèn cười cười với y, đổi lấy đối phương càng gấp gáp xoay người, Yến Hằng biết có gì đó không giống ban đầu rồi.

Đợi mọi người dựng tốt lều trại, rồi ăn uống này nọ, sắc trời đã chậm rãi tối dần, đám người Tề cũng trực tiếp an bài người nghỉ ngơi và canh gác. Chung quy mọi người đều mệt mỏi cả ngày, có chuyện gì ngày mai mới tính đi? Yến Hằng nghĩ.