Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thu Thập Thực Đơn Hộ Chuyên Nghiệp

Chương 13




Bạn có từng thấy người trưởng thành đi bằng tứ chi chưa? Bạn có từng thấy hổ cào đùi người chưa?

……

Nếu bây giờ còn internet, Dung Ngọc rất muốn lên mạng đặt câu hỏi. Nhưng hiển nhiên, đây chỉ là nghĩ thầm thôi. Từ lúc virus bùng nổ đến bây giờ, cậu vẫn chưa thấy tang thi thật sự, sau đó động vật biến dị thành thú nhân, đúng là được mở mang tầm mắt.

Kim Vân xụ mặt, nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, 6 con người này sẽ huấn luyện các người. Ba ngày sau, trưởng thôn sẽ tiến hành kiểm tra các người, thất bại thì trừng phạt, mà phạt như thế nào thì bản thân các cậu đều rõ rồi chứ?”

“Rõ!!!”

Kim Vân vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Mấy con người kia, nơi này giao cho mấy người.”

Kim Vân đi rồi, mười tên thú nhân dùng đôi mắt sáng rực nhìn bọn họ, nhìn đến nỗi đám người Dung Ngọc hơi sợ hãi. Nhưng huấn luyện buổi sáng vẫn là tương đối nhẹ nhàng, chỉ cần làm mẫu hành động cho thú nhân, dạy bọn họ làm một con người như thế nào, đi đường như thế nào, sử dụng đũa, thìa ăn cơm như thế nào.

Nói thế nào nhỉ? May những thú nhân này đã được phổ cập một ít tri thức cơ sở, cộng thêm thái độ khắc khổ nghiêm túc làm theo, cho nên thời gian huấn luyện buổi sáng nhanh chóng kết thúc.

Sau cơm trưa, huấn luyện chiến đấu bắt đầu.

Năng lực học tập của Hạc Đô khá tốt, chỉ liếc mắt nhìn qua thì sẽ không thấy hành động của hắn khác con người bình thường, lại còn là một thiếu niên thân cao 1m7, lớn lên trắng trẻo, đôi mắt to tròn.

Cuối cùng cũng tới buổi chiều rồi, đây là thời gian Hạc Đô chờ mong nhất, cậu nóng lòng muốn thử, yêu cầu lên tỉ thí đầu tiên.

Hạc Đô: “Tôi có thể phóng ra lửa, các người ai muốn đánh với tôi?”

Thấy thú nhân Hạc Đô xoa tay hầm hè hưng phấn, ngoài Văn Khải Phong với Ngao Quý, mấy người còn lại đều trầm mặc. Nói thật, mọi người đều là công dân bình thường trong thời đại hoà bình, tuy rằng có được dị năng, cũng chỉ lợi dụng dị năng bắt gà rừng, hái quả dại gì đó thôi. Nhưng mà đánh nhau, cơ bản đều không bài bản.

Huống chi, thú nhân trước mặt này, tuy bề ngoài là con người, nhưng bản chất của bọn hắn là dã thú, là dã thú trải qua quá trình chém giết trong môi trường hoang dã.

Ngao Quý bẻ bẻ ngón tay, tự tin tràn đầy nói: “Tôi tới! Tôi là hệ mộc, tôi đánh với cậu.”

Văn Khải Phong: “Cậu xác định? Lửa có thể thiêu cháy dây leo của cậu đấy.”

Ngao Quý vặn vặn cổ, khinh thường cười nói: “Vậy phải xem cậu ta có bản lĩnh khắc chế dị năng của em không.”

“Tốt, chính mình cẩn thận.” Văn Khải Phong thấy thế, cũng không khuyên nhiều.

Nhưng Tuân Tử Tấn đứng cạnh lặng lẽ nói thầm vào tai Giản Lập Thành: “Anh ta cùng cậu đều là hệ mộc, cậu nhìn mà học hỏi thêm, biết chưa?”

Giản Lập Thành xoa xoa vành tai hồng hồng vì bị hơi thở của Tuân Tử Tấn phả vào lúc nói chuyện, nói thầm: “Lão Tuân nói chuyện dựa vào gần quá.”

Tuân Tử Tấn mãi không nhận được câu trả lời, lại nhấn mạnh với Giản Lập Thành một phen: “Cậu đang nói cái gì? Cậu có nghe mình nói chuyện không?”

“A a a, đừng xoa tóc mình, được rồi được rồi, mình biết rồi.” Tuân Tử Tấn bất đắc dĩ cười cười.

Dung Ngọc thở dài, có chút hâm mộ Giản Lập Thành. Văn Khải Phong: “Cậu làm sao vậy?”

Thân thể Dung Ngọc cứng đờ, chuyện xấu hổ buổi sáng nháy mắt hiện lên trong đầu, tuy biết đối phương không biết chuyện đó nhưng cậu vẫn chột dạ.

Ánh mắt né tránh, không dám nhìn thẳng Văn Khải Phong, chỉ có thể trả lời qua loa lấy lệ: “Không có gì không có gì.”

Văn Khải Phong thật không có nghĩ nhiều như vậy, anh cũng không biết Dung Ngọc vẫn còn suy nghĩ chuyện hồi sáng, chỉ là đột nhiên nghe thấy tiếng thở dài nên cho rằng Dung Ngọc lo lắng cho Ngao Quý.

“Cậu yên tâm đi, thân thủ Ngao Quý rất tốt. Nếu cậu ta nắm chắc như vậy thì sẽ không xảy ra chuyện.”

Dung Ngọc xấu hổ cười cười, âm thầm chửi thầm lúc chạng vạng không biết là ai bị trói gô mang vào. Nhưng nếu Văn Khải Phong không lo lắng, đương nhiên cậu cũng sẽ không lo.

Bất quá, nếu Ngao Quý biết trong lòng Dung Ngọc nghĩ như thế nào, hắn nhất định sẽ xù lông, điên cuồng rít gào nói bị trói chỉ là việc ngoài ý muốn.

Thời điểm Dung Ngọc suy nghĩ miên man, cuộc tỉ thí chính thức bắt đầu rồi, Hạc Đô hệ hỏa đối chiến với Ngao Quý hệ mộc.

Hỏa long phừng phừng nhào đến Ngao Quý, Ngao Quý biến ra gậy gỗ chống xuống đất một cái, lợi dụng sức bật xoay người tránh né. Nhưng hỏa long không hề kém cỏi, bao vây như hổ rình mồi. Ngao Quý nhẹ nhàng biến ra hai đoạn dây leo, bay nhanh nhảy vào trong lửa, ngọn lửa nhanh chóng bùng bo, bao lấy dây leo.

Hạc Đô cười ha ha: “Dây leo của anh đều bị tôi thiêu rồi! Xem ra anh cũng không lợi hại lắm.”

Ngao Quý nhếch môi không đáp, dây leo mang theo ngọn lửa lao ra khỏi hỏa long, lập tức quất về phía Hạc Đô. So với công kích ban đầu của dây leo, hiện tại dây leo còn mang thêm ngọn lửa, càng khó giải quyết.

Hạc Đô chật vật tránh công kích của dây leo, triệu hồi hỏa long che ở trước mặt, hỏa long quấn xung quanh người cậu, bao bọc Hạc Đô bên trong bức tường lửa.

“Này! Cậu mặc kệ phía trên sao?”

Hạc Đô cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên trời, Ngao Quý đã mang cây gỗ di chuyển đến giữa không trung, phóng dây leo từ trên xuống qua lỗ hổng phòng ngự phía trên của Hạc Đô.

Ngọn lửa của Hạc Đô không thể thiêu hết dây leo của Ngao Quý cùng một lúc, ngược lại khiến dây leo bắt lửa trở thành một vũ khí có tính công kích mạnh.

“Tôi nhận thua!” Hạc Đô vội vàng kêu, đồng thời hắn nhanh chóng hóa thành hình thú, mượn lợi thế hình thể nhỏ mà len lỏi qua khẽ hở dây leo để trốn thoát.

Dung Ngọc hiểu rõ nói: “Hóa ra thú nhân này là con chồn.” Giản Lập Thành tò mò hỏi: “Chồn là con gì?”

Diêu Sơ Lan giải thích nói: “Tôi biết, chồn là động vật thuộc họ Khuyển. Có người lại nói tổ tiên của chúng giống họ Khuyển. Bình thường, chồn có hình thể ngắn, béo tốt, lai giữa Racoon (gấu mèo) và chó, chó con và cáo.”

Dung Ngọc gật đầu: “Không sai. Bất quá loại động vật này ở chỗ chúng ta gần như không nhìn thấy, không ngờ lại xuất hiện ở sau núi.”

Văn Khải Phong: “Không chỉ vậy, không biết trưởng thôn là loài nào. Nơi này có rất nhiều động vật rất đặc biệt, thậm chí có loài không nên xuất hiện ở một ngọn núi lớn bình thường như này mà nên ở thảo nguyên mới đúng.”

Dung Ngọc ngáp một cái, thấy không sao cả: “Tóm lại, việc này cũng không cần chúng ta nhọc lòng, sớm qua ba ngày để về thôi.”

“Cậu rất vội sao?”

Dung Ngọc sửng sốt: “A?”

“Không có gì.” Văn Khải Phong xua xua tay, không muốn nhiều lời. Rốt cuộc, tối hôm qua tư thế ngủ của người nào đó khá xấu, hơn nửa đêm còn đá tới đá lui, lăn lộn làm anh ngủ không yên, rơi vào đường cùng mới phải kẹp chân cậu ta lại. Nhưng cái đề tài này không cần nhắc lại, bằng không lại kéo đến chuyện xấu hổ buổi sáng.

Dung Ngọc: “……”

***

Hạc Đô đáng thương lùi về cạnh bạn mình, bạn hắn trấn an sờ sờ lông của hắn.

“Cậu mau biến thành người đi, bằng không chờ tí nữa bị Kim Vân thấy, mọi người lại bị mắng.”

Hạc Đô: “Ríu rít ríu rít.”

Người bạn buông Hạc Đô ra, nhìn Ngao Quý nói: “Tôi tên là Hướng Đàn, dị năng hệ thủy, tôi đánh với anh.”

Ngao Quý lại không vui, “Này này này, không phải nói huấn luyện các người cách sử dụng dị năng trong hình dạng con người sao? Sao lại biến thành đấu luân phiên rồi?”

Hướng Đàn nghiêm túc nói: “Đúng là do Hạc Đô không đủ quen thuộc mới để anh tìm ra lỗ hổng, nhưng tôi không giống vậy, so với cậu ấy thì tôi có dị năng sớm hơn.”

“Không, tôi mệt mỏi, anh đổi người khác đi.”

“Tôi đánh với cậu, dị năng hệ điện.” Dứt lời, Văn Khải Phong nhỏ giọng dặn dò Dung Ngọc: “Tôi nhớ dị năng thứ hai của cậu cũng là hệ thủy nhỉ? Chú ý xem người khác thi triển như thế nào.”

Dung Ngọc sửng sốt một chút, trả lời: “A? Được.”

Cho tới nay, Dung Ngọc đều chưa từng thấy Văn Khải Phong sử dụng dị năng hệ điện trong chiến đấu, trăm triệu không nghĩ tới còn có cơ hội này, có thể mở mang tầm mắt uy lực của hệ điện. Cậu xốc lại tinh thần, thật sự quan sát tỉ mỉ trận dã đấu hết sức căng thẳng này.

Điện, là hiện tượng vật lý xảy ra khi các điện tích đứng yên hoặc chuyển động. Dị năng hệ điện, là một loại dị năng có phạm trù rất rộng, tia chớp, lôi điện đều dẫn phát từ hệ dị năng điện mà ra. Mà dị năng hệ thủy, không phải chỉ là nước dùng trong sinh hoạt hàng ngày, mà còn là nước cất, nước cất không thể dẫn điện, thông thường phải cho axit sunfuric loãng vào thì mới sản sinh nhiều phân tử ion, vậy mới có thể truyền điện. Cho nên, hệ điện của Văn Khải Phong cũng không thể thông qua dòng nước để tấn công Hướng Đàn.

Tuy rằng không có cách nào để dòng điện thông qua tấn công, nhưng nói dị năng hệ điện thập phần cường đại, đồng thời đánh úp lại ở hướng Hướng Đàn dị năng hệ thủy, dòng điện đã phân tách bốn phương tám hướng đánh về phía Hướng Đàn. Hướng Đàn phản ứng nhanh nhẹn, kéo dòng nước vây mình lại, kịp thời hình thành bức tường phòng hộ, ngăn cản dòng điện công kích.

Nhưng dòng điện cũng không hề ngừng công kích, mấy dòng điện va chạm lẫn nhau, hình thành một lượng lớn điện tích, điện tích trung hoà có tác dụng phóng xuất ra lượng lớn tia sét nóng, nháy mắt phóng thích nhiệt lượng khiến tường nước bốc hơi. Hướng Đàn vội vàng nhanh chóng gia tăng tường nước, đồng thời thao túng dòng nước kéo chính mình ra, nhảy đến một mảnh đất trống khác.

Văn Khải Phong: “Nếu tôi là cậu, tôi liền sẽ không cứng đối cứng với dị năng giả hệ điện. Ngay từ đầu cậu nên dùng dòng nước ngăn cách dòng điện, không cho chúng nó chạm vào nhau, hệ thủy của cậu là không dẫn điện. Cho nên, cậu hoàn toàn có thể bao bọc lấy dòng điện, khiến cho dòng điện mất đi tác dụng.”

Hướng đàn ngẩn ra, ngừng lại công kích, chắp tay nói: “Cảm ơn.” Văn Khải Phong gật đầu, nhẹ nhàng như gió thổi quay lại đội ngũ.

“Thế nào? Cậu đã hiểu chưa?”

Dung Ngọc thành thành thật thật nói: “Khụ, anh quá mạnh, thú nhân kia phản ứng cũng rất nhanh. Đổi thành tôi, thân thủ không có mạnh mẽ như vậy.”

Văn Khải Phong thở dài: “Ngay từ đầu các cậu đã ở khách sạn, ngoài nguyên nhân thức ăn nước uống thì cơ bản không gặp nguy hiểm lo âu gì, cho nên tố chất thân thể không theo kịp.”

Dung Ngọc: “……”

Thực xin lỗi, đồ ăn của chúng tôi kéo chân sau mấy người.

Có Ngao Quý cùng Văn Khải Phong mở đầu, những thú nhân còn lại cũng ngo ngoe rục rịch tỏ vẻ muốn luận bàn tỷ thí. Nhưng tiếc nuối chính là, Tuân Tử Tấn đánh cùng thú nhân kết quả hòa nhau, còn Giản Lập Thành, Dung Ngọc, Diêu Sơ Lan đều bị thua.

Giản Lập Thành vẻ mặt u oán, nói: “Hai nam nhân biến thái kia tôi cũng không nói nhiều. Lão Tuân, không phải cậu cùng ăn cùng ngủ với mình sao? Vì sao cậu có thể đuổi kịp tốc độ của thú nhân, còn có thể đánh một trận hòa? Có phải cậu trộm huấn luyện sau lưng mình không?”

Tuân Tử Tấn: “Trước kia mình kêu cậu cùng đi rèn luyện, cậu liền lẩn trốn ở ký túc xá, hiện tại thì biết đau rồi sao?”

Giản Lập Thành thành người câm ăn hoàng liên, có khổ không nói nên lời.

Dung Ngọc cũng không đi đâu, vừa rồi không né tránh được công kích dây leo của thú nhân kia nên đã bị quật một roi. Nghĩ đến còn có những 2 ngày nữa, Dung Ngọc liền cảm thấy tương lai đen tối.

Thực nhanh, thời gian một buổi chiều liền đi qua, Kim Vân đến đúng giờ.

“Đã đến giờ cơm chiều, mọi người giải tán ăn cơm trước.”

Giản Lập Thành cùng Dung Ngọc cầm tay nhau hai mắt đẫm lệ, đây là âm thanh của tự nhiên sao? Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi rồi.

Diêu Sơ Lan cạn lời liếc mắt nhìn hai người một cái, không hiểu mấy cái không đứng đắn của đám con trai.