Dung Ngọc không nghĩ tới mình chỉ cùng ba mẹ đi du lịch, kết quả, bởi vì sự bùng phát của virus NEHS mà bị mắc kẹt ở thành phố C.
Nghe nói loại virus này có tính lây bệnh rất mạnh mẽ. Lúc đầu, biểu hiện của bệnh là ho khan và sốt, trong khoảng một giờ sẽ bắt đầu khó thở, làn da sẽ trở nên thối rữa. Báo chí đưa tin nói sắp tới người dân hạn chế đi ra ngoài, mọi người cách ly ở nhà, đừng đi lại khắp nơi để tránh bị lây bệnh.
Rơi vào đường cùng, vốn là cả nhà Dung Ngọc tới để du lịch, giờ chỉ có thể ở lại khách sạn, không thể đi đâu.
Nói đến khách sạn này, vẫn là địa điểm Dung Ngọc tự chọn, bởi vì muốn chuyến du lịch thật hoàn hảo nên đã mất một tuần chuẩn bị, hơn nữa còn mang theo ba mẹ đi cùng. Cho nên, Dung Ngọc muốn du lịch một cách thư thả, cố ý chọn rời xa trung tâm thành phố, ở khách sạn vùng ngoại thành, rời xa sự ồn ào náo động, hơn nữa không khí nơi đây lại trong lành, ba mẹ ở đây cũng thoải mái.
Lúc ban đầu, Dung Ngọc cùng các du khách ở khách sạn đều vì tin tức kia mà lo lắng sốt ruột, không biết loại virus này bùng phát đến khi nào mới có thể biến mất. Sau đó, không chỉ điện mà tín hiệu internet cũng bị mất, chủ khách sạn và các chủ cửa hàng xung quanh đây đều lo lắng, suốt ruột.
Thời điểm này, mọi người không biết phải làm sao, mấy thanh niên lái xe chạy nạn được tới đây nói cho mọi người biết được rằng tình trạng hiện tại ở nội thành rất thảm. Rất nhiều người bởi vì bị nhiễm virus mà bị đưa đến bệnh viện đều đã xảy ra biến dị, bọn họ giống như mắc bệnh chó dại, đi khắp nơi cắn xé đồng loại, người nào bị cắn phải, thậm chí chỉ cần móng tay chạm đến miệng vết thương của người bị cắn thì cũng bị nhiễm theo, rồi cùng nhau biến dị.
Giống như thanh niên kia nói, giống hệt tang thi trên TV.
Bởi vì vị trí khách sạn Dung Ngọc đang ở thật ra trước kia là nông thôn, sau này thành thị cải tạo san phẳng toàn bộ, rất nhiều người đều vào ở nhà mà chính phủ
cấp cho, thành ra mảnh đất này không còn bao nhiêu người dân sinh sống. Nghe nói, mảnh đất này muốn dùng để xây trung tâm thương mại gì đó, cho nên bên cạnh liền rải rác mấy hộ buôn bán nhỏ lẻ và một vài khách sạn, chở sau này trung tâm thương mại xây dựng xong, nước lên thì thuyền lên.
Trước mắt, mấy nhà buôn bán nhỏ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn có khách sạn du lịch linh tinh, dẫn tới dân cư ở đây thưa thớt. Mà chỗ tốt duy nhất ở đây chính là sẽ không xuất hiện tình trạng hỗn loạn như trong nội thành.
Bởi thì tang thi, người dân thành phố C giống như nổi điên, thi nhau chạy đến thủ đô, muốn rời xa khỏi nơi thị phi này. Tuy rằng rất nhiều thành thị đều xuất hiện tình huống tương tự, nhưng thủ đô dù sao cũng là thủ đô, nhất định càng an toàn hơn.
Thực ra, mấy thanh niên kia đơn giản bởi vì mất tín hiệu nên không có công cụ chỉ đường, kết quả đi sai phương hướng, vốn dĩ muốn lái xe đến thủ đô, nhưng đi đi rẽ rẽ cuối cùng đến nơi Dung Ngọc đang ở.
Trong mấy ngày thành phố C hỗn loạn, ánh trăng trên bầu trời cũng biến thành trăng máu. Trong lúc này, đầu Dung Ngọc trở nên nặng nề rồi phát sốt, sau một lúc thì bệnh nặng. Không chỉ Dung Ngọc, còn có không ít du khách với mấy gia đình buôn bán nhỏ cũng đồng loạt bị bệnh một cách khó hiểu. Tuy rằng có phát sốt, nhưng không xuất hiện tình trạng ho khan và làn da thối rữa.
Hơn nữa, có nhóm thanh niên lạc đường cung cấp tình huống trong nội thành, nên khi những người trẻ tuổi ở khách sạn đều sợ mấy hộ kinh doanh và du khách bị biến thành tang thi, lập tức lái xe chạy trốn. Cuối cùng, ở lại nơi này chỉ còn lại ông chủ khách sạn, một nhà 3 người Dung Ngọc, một đôi tình nhân, 4 nam sinh đi du lịch sau khi tốt nghiệp, một cặp chị em gái, 3 nhân viên của tiệm trà sữa bên cạnh, đôi vợ chồng cửa hàng món kho, cuối cùng là nhóm 2 nam 2 nữ trẻ tuổi đi lạc đến đây.
***
"Con trai à, nếu không con lại nghỉ ngơi thêm chút nữa, con vừa mới hạ sốt thôi.” An Phân lo lắng nhìn Dung Ngọc.
Dung Ngọc xoa xoa mi tâm, lắc đầu nói: “Mẹ, con không sao, ngủ nhiều đầu càng đau thôi. Đúng rồi, ba đâu ạ?”
Nhắc đến chồng, An Phân thở dài: “Ba con xuống dưới lầu tìm ông chủ xem có thể làm chút đồ ăn không, hiện tại cúp điện cúp nước, không biết làm kiểu gì.
Nội thành lại rối loạn, nơi nơi đều có tang thi quái vật cắn người nên không thể ra ngoài, con bị bệnh lại đúng lúc.”
Vừa dứt lời, ba Dung mặt mày ủ ê đã trở lại.
“Ông chủ Ôn đã lái xe đi bên ngoài nội thành quan sát một vòng để xem có thể liên hệ với lãnh đạo thành phố không, chúng ta thật sự hết đạn cạn lương rồi.
Bây giờ mọi người ai cũng đau đầu, chờ ông chủ Ôn trở về lại xem tình huống.”
Dung Ngọc an ủi: “Ba mẹ đừng lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không phải còn dư lại mấy gói bánh quy sao, trước khi đồ ăn tới, hai người hãy ăn lót dạ bụng đi ạ.”
Ba Dung, cũng chính là Dung Phong Văn, xua xua tay nói: “Không có việc gì, hiện tại ba không đói bụng. Ba đang nghĩ tí nữa sẽ đến rủ mấy thanh niên ở bên cạnh cùng đi câu cá rồi trở về nấu, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì cũng không ổn.”
Dung Ngọc: “Vậy đi thôi, đến lúc đó con cũng đi cùng ba.”
An Phân lấy điện thoại đi động ra, buồn bã nhìn vào thực đơn đã download, nói: “Vốn đang định khi nào trở về sẽ học cách làm vài món này, hiện tại thực phẩm cái gì cũng không có. Cái điện thoại này cũng chỉ còn lại 25% pin, còn không có điện để sạc, khó khăn quá.”
Dung Ngọc tò mò nhìn qua: “Thực đơn gì ạ?”
“Đây này, cái này là gà xé chanh!” An Phân đưa điện thoại di động qua.
Dung Ngọc nhận lấy di động, thì thầm nói: “4 cái chân gà, 1 quả chanh, 4 quả ớt, nửa củ hành tây, 3 muỗng xì dầu, 2 muỗng giấm gạo, 1 muỗng dầu hàu, 1 muỗng đường trắng nhỏ ……” Trong lúc Dung Ngọc đọc thành phần nguyên liệu, một cỗ năng lượng từ điện thoại trên tay dũng mãnh truyền thẳng vào trái tim, loại cảm giác thúc đẩy mới lạ này khiến Dung Ngọc giật mình.
Rất nhanh, quanh người Dung Ngọc đột nhiên trào ra một vùng sương trắng, sương trắng dần dần lan rộng, cho đến khi lan rộng đến độ nhất định thì ‘phụt’ một tiếng, sương trắng biến mất tứ phía, nơi bị sương trắng che phủ cũng dần hiện ra hình dạng của đồ vật.
Thịt gà tươi mới mọng nước, trông chua cay ngon miệng, món gà xé chanh bất thình lình hiện ra! Đáng tiếc chính là, món đùi gà xé chanh này đặt ở vị trí không tốt lắm, không nghiêng không lệch, nằm đúng trên vỏ chăn màu trắng.
Dung Ngọc: “???”
An Phân: “???”
Dung Phong Văn: “???”
Một màn bất ngờ này khiến tam quan của một nhà ba người Dung Ngọc vỡ nát. Sau một lúc lâu, An Phân trừng to mắt: “Excuse me? Mẹ đang nằm mơ sao?” Dung Ngọc: “A này…… Có lẽ mẹ cần thời gian để tỉnh mộng?”
Dung Phong Văn cạn lời: “Trọng tâm của hai mẹ con có phải sai rồi hay không, hiện tại, vấn đề là vì sao đột nhiên xuất hiện một món ăn ở đây.”
An Phân nhún vai: “Tôi cũng không biết, hỏi con trai ông đi.”
Dung Ngọc buồn bực gãi đầu: “Con cũng đâu biết, vừa rồi đọc nhẩm thực đơn, đang đọc thì đột nhiên giật mình một cái, sau đó cứ vậy thôi.”
“Con trai à, hiện tại cơ thể con có chỗ nào không thoải mái không?” An Phân hỏi.
Dung Ngọc cẩn thận cảm nhận cơ thể, ngay sau đó lắc lắc đầu: “Con không cảm thấy khó chịu ở đâu cả.”
Dung Phong Văn: “Còn có những thực đơn khác không, đưa con thử lại xem?”
An Phân gật gật đầu: “Đúng đúng đúng, con lại thử lần nữa, mẹ tải lượng lớn thực đơn. Aiz, khoan đã, để mẹ đi lấy cái bát.”
Sau đó, Dung Ngọc thí nghiệm vài trang thực đơn, liên tiếp thí nghiệm đều hiện ra món ăn thật, cuối cùng cũng phát hiện ra quy luật. Cậu có dị năng có thể làm ra món ăn, mà điều kiện để có thể làm ra món ăn ngon là nhất định phải có thực đơn, nếu chỉ là hình ảnh của món ăn thì không thể biến chúng thành thực thể.
Đồng thời, Dung Ngọc không cần đọc hết danh sách nguyên liệu nấu ăn, chỉ cần trong lòng nhẩm là được. Sau khi làm thí nghiệm 8 món ăn, Dung Ngọc bắt đầu mệt mỏi, cậu lắc lắc đầu, có lẽ hiện tại năng lực của cậu không đủ, làm quá 8 món ăn đã gần kiệt sức rồi. Về phần sau này có thể nâng cao dị năng này không thì cậu chưa biết.
Dung Phong Văn cùng An Phân, ba lần bốn lượt xác nhận Dung Ngọc chỉ bị kiệt sức khi hiện thực hóa thực đơn, ngoài ra không còn khó chịu nào khác thì mới yên tâm.
An Phân hưng phấn, “Con trai của mẹ, khẳng định con đã phát dị năng! Nhất định do trăng máu mấy ngày nay làm ra. Mẹ đọc tiểu thuyết, cái gì mà ánh sáng phóng xạ linh tinh, sẽ làm con người biến dị! Mấy ngày nay chúng ta lại quan sát nhìn xem, nếu dị năng không có phản phệ thì dị năng của con chính là đại bảo bối!!!!”
Dung Phong Văn ấn người vợ quá mức kích động của mình ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Suỵt! Đừng đắc ý, nếu người khác cũng có dị năng thì chúng ta lại nói, nếu người khác không có, chúng ta sẽ bị cô lập, bị người khác coi như là dị
tộc. Cái vỏ chăn này chúng ta tự giặt sạch, còn có những món ăn kia, hiện tại chia ra ăn một chút, coi như chưa xảy ra chuyện gì.”
An Phân chớp chớp mắt: “Chồng ơi, ông giỏi quá, từ nay về sau tôi chỉ sẽ gọi mình là ngài!”
Dung Phong Văn nghiêng đầu: “Hả?”
“Bởi vì, trong lòng tôi mình là nhất nha!” An Phân tươi cười nhìn Dung Phong Văn, còn học bắn tim giống giới trẻ.
Dung Phong Văn ho khan một tiếng, vừa muốn cười lại vừa muốn nghiêm mặt, nhất thời khiến gương mặt ông hơi vặn vẹo.
Dung Ngọc bên cạnh yên lặng mà thở dài, rõ ràng hiện tại có ba người, cậu lại giống như người vô hình.