Thụ Thánh Phụ Trong Truyện Máu Chó Thức Tỉnh Rồi

Chương 2: Người đàn ông ngồi xe lăn




Lâm Hữu Chuyết là sinh viên năm hai của Đại học Bắc Kinh. Trở về kí túc xá, có hai bạn cùng phòng đang ở.

Mọi ngày Lâm Hữu Chuyết đi sớm về trễ, không giao lưu nhiều với bạn cùng phòng lẫn bạn học, nhưng trước kia cậu có thiết lập nhân vật thánh phụ, thành tích xuất sắc lại dễ nói chuyện, ở chung với nhau luôn rất hoà hợp.

Thấy cậu ôm hoa, mang hành lý trở về, một cậu nam sinh tên Đỗ Gia Nguyên ló đầu ra khỏi giường hỏi: "Không phải hôm nay ông đính hôn à, xong nhanh thế?"

Lâm Hữu Chuyết cười cười: "Có chút việc." Cậu đi đến bên giường ngủ đặt chậu hoa và hành lý xuống.

Ký túc xá gồm phòng bốn người, trên là giường dưới là bàn, trên mặt bàn thấy được hai khung ảnh, một tấm là Lâm Hữu Chuyết hồi nhỏ chụp với Lâm Phong Dự và Lý Hân Vinh, một tấm là Lâm Hữu Chuyết năm 18 tuổi chụp với Thẩm Thành Phong.

"Vội về đây nghe diễn thuyết chiều nay hả?" Một cậu nam sinh khác tên Chu Ngô nhìn máy tính chằm chặp tiếp lời, "Đám khoa tôi từ hồi nhận tin đến giờ cứ nháo nhào cả lên, có tiết thì trốn, không có tiết thì chạy về trường giành chỗ hết."

Chu Ngô là dân khoa quản lý công thương được phân đến ký túc xá của khoa máy tính, không cùng chuyên ngành với đám Lâm Hữu Chuyết. Đỗ Gia Nguyên tò mò hỏi: "Diễn thuyết gì mà hot thế?"

"Một đàn anh mấy năm trước, tên Lục gì á." Chu Ngô thuận miệng nói, "Trâu bò truyền thuyết đó, hồi đại học mở công ty xong là ra thị trường ngay, hơi bị giàu."

"Có trâu bò cỡ nào cũng không hot đến mức đó được." Đỗ Gia Nguyên phân tích, "Lấy kinh nghiệm phong phú của tôi, cái ông đàn anh Lục gì đó này chắc chắn là trai đẹp."

Chu Ngô không nghĩ vậy: "Cái dòng nông cạn. Hữu Chuyết cũng đẹp trai kìa, ông thấy có ai ngày nào cũng đổ xô ngoài cửa phòng mình không?"

Nói xong thì chơi game tiếp, không lí sự với Đỗ Gia Nguyên nữa.

Đỗ Gia Nguyên bèn quay đầu tìm Lâm Hữu Chuyết: "Hữu Chuyết ơi ông về nghe diễn thuyết thiệt hả?"

Lâm Hữu Chuyết tiện tại vò hai tấm ảnh thành cục rồi ném vào thùng rác, hơi ngửa đầu đối mặt với Đỗ Gia Nguyên: "Không phải, đi chuyển ngành."

...

Cố vấn học tập (1) khoa máy tính là nghiên cứu sinh cùng trường vừa tốt nghiệp không lâu. Biết được Lâm Hữu Chuyết muốn chuyển ngành, anh ta khá là kinh ngạc, vuốt gáy nói: "Em là sinh viên năm hai đầu tiên muốn chuyển ngành mà anh gặp đấy, anh cũng không rõ cụ thể, để anh mang em đi hỏi chủ nhiệm khoa nhé."

Trên đường đi anh cố vấn liên tục liếc nhìn Lâm Hữu Chuyết. Sắp đến văn phòng chủ nhiệm rồi, rốt cuộc anh ta không nhịn được mà hỏi: "Sao tự nhiên muốn chuyển sang thiết kế và kỹ thuật khí cụ bay (2) vậy?"

Anh ta cũng biết ít nhiều về tình hình của Lâm Hữu Chuyết, điều kiện gia đình khó lòng so được với ai, khá là thiếu tiền.

Đúng là học thiết kế và kỹ thuật khí cụ bay sẽ có cảm giác thành tựu, nhưng thời buổi này, cảm giác không làm ra cơm ăn được đâu, trừ phi nhà ông cung cấp gạo.

Cố vấn học tập thấm thía nói: "Chuyển ngành không phải chuyện lớn, cũng chẳng coi là việc nhỏ, em vẫn nên cẩn thận suy xét cho thoả đáng."

Lúc này đã tới cửa văn phòng chủ nhiệm khoa rồi, Lâm Hữu Chuyết dừng chân, lễ phép nói với anh cố vấn "Em đã suy xét kĩ càng rồi ạ."

Cốc cốc.

Giơ tay gõ cửa.

Một lát sau giọng nói của chủ nhiệm khoa mới truyền ra: "Mời vào."

*

Trong văn phòng chủ nhiệm khoa chỉ có một người.

Cố vấn học tập nói sơ qua yêu cầu của Lâm Hữu Chuyết, rồi bảo có việc nên đi trước.

Chủ nhiệm khoa biết Lâm Hữu Chuyết, là người nổi danh nhất khoa máy tính. Ông tận tình khuyên bảo: "Hữu Chuyết à, lấy thành tích của em thì muốn chuyển sang hàng không vũ trụ không có vấn đề lớn gì, muốn học bổ sung nội dung năm nhất cũng không khó với em. Chỉ là thật lòng mà nói, nhân tài như em, thầy hi vọng em sẽ ở lại khoa máy tính. Giờ thầy có thể bảo đảm luôn, sinh viên duy nhất được học liền từ thạc sĩ lên tiến sĩ sẽ là em."

Đại học Bắc Kinh là một trong những đại học hàng đầu trong nước, khoa máy tính lại càng là chuyên ngành vàng, có thể học một mạch từ thạc sĩ lên tiến sĩ, sức cám dỗ không hề nhỏ. Đổi lại là Lâm Hữu Chuyết trước kia thì sẽ đồng ý, nhưng hiện tại là cậu, không có bất cứ thứ gì có thể ngăn cản cậu theo đuổi lý tưởng.

Lâm Hữu Chuyết nhận cốc nước, không kiêu không nịnh: "Cảm ơn thầy cho em cơ hội, nhưng lòng em đã quyết, mong thầy phê duyệt."

Chủ nhiệm khoa thở dài: "Thầy tổn thất một học sinh ưu tú, hàng không vũ trụ thêm một kỹ sư tài giỏi, cũng không lỗ. Cũng tốt ở chỗ bây giờ chưa tính là trễ, vừa khai giảng em đã thông báo, chờ thầy lát nữa liên hệ bên hàng không vũ trụ. Cố vấn học tập của em sẽ báo thời gian phỏng vấn cho em, em về chuẩn bị đi."

Lâm Hữu Chuyết cảm ơn chủ nhiệm khoa. Trước khi đi khoé mắt cậu đảo qua hai cốc nước trên bàn làm việc, một cốc trong đó có hai quả quất vàng nhỏ nổi lềnh bềnh.

Sau khi đóng lại cửa chính văn phòng, cánh cửa của một căn phòng nghỉ nhỏ trong văn phòng mở ra.

Bánh xe lăn ma sát trên sàn nhà trơn bóng, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đối mặt với người đàn ông vừa bước ra, cũng là cựu học sinh của mình, vẻ mặt thoải mái của chủ nhiệm khoa chợt trở nên căng thẳng.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là ông sợ Lục Khỏi, dù rằng Lục Khởi rất tôn kính người thầy là ông.

Chủ nhiệm khoa vĩnh viễn ghi nhớ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Lục Khởi.

Thiếu niên 13 tuổi mà thân đã cao 180cm, đứng chờ ở cửa văn phòng. Ánh nắng trưa hè dừng trên khuôn mặt cậu, vẫn chẳng có bất cứ độ ấm gì, đường hàm lộ ra một độ cong sắc bén lạnh nhạt dưới ánh sáng.

Giọng nói của Lục Khởi mang theo cái tối tăm trầm thấp chỉ có ở giai đoạn vỡ giọng của thiếu niên: "Nhảy lớp cần những yêu cầu gì."

Chủ nhiệm khoa chỉ dạy Lục Khởi nửa năm, Lục Khởi lại nhảy lớp, lấy được đủ số học phần - việc chưa bao giờ xuất hiện từ ngày ông đi dạy đến nay.

Lục Khởi tựa như một cỗ máy vĩnh viễn không phạm lỗi, vận hành đâu vào đấy. Học tập, thi đua, nghiên cứu, đăng ký công ty.

Đến năm 18 tuổi anh tốt nghiệp tiến sĩ trước thời hạn, và đã là chủ tịch hội đồng quản trị một trong số năm công ty Internet hàng đầu trong nước.

Cùng năm, Lục Khởi gặp tai nạn ô tô phải cấp cứu ba ngày ba đêm.

Đợi đến hai tháng sau anh ngồi xe lăn xuất viện, tự tay anh đưa chính anh trai mình vào tù, năm năm tù giam có thời hạn, lấy thủ đoạn như sấm chớp thu mua công ty đối thủ, một nhà năm người phía đối thủ nhảy lầu tự tử.

Năm nay Lục Khởi 22 tuổi, tính đến tháng trước, anh là người trẻ tuổi nhất mới nổi trong danh sách đại gia trong nước, không gì sánh nổi.

Nói tóm lại, Lục Khởi là một con quái vật máu lạnh giỏi giang, nhưng khiến cho người ta chỉ nhìn thôi đã sợ hãi, không dám đến gần.

Nếu không phải lần này nhà trường khăng khăng yêu cầu, chủ nhiệm khoa tuyệt đối sẽ không chủ động liên hệ mời anh về trường diễn thuyết.

Chủ nhiệm khoa vội vàng chạy tới đưa cốc nước quất vàng qua, cười bồi mà nói: "Thật ngại quá, tự dưng một sinh viên của thầy muốn chuyển ngành, phải trì hoãn một chút. Trời nóng, em uống vài ngụm nước quất vàng này nhé, giải khát."

Lục Khởi vẫn không nhận, điều khiển xa lăn hướng ra cửa: "Còn năm phút nữa là diễn thuyết."

Chủ nhiệm khoa đứng sau lưng nhẹ nhàng thở ra. Ông đặt cốc nước xuống lau mồ hôi rịn trên thái dương, nhanh chân đuổi theo: "Tiểu, giám đốc Lục, để thầy đẩy."

*

Lâm Hữu Chuyết rời khỏi văn phòng chủ nhiệm khoa. Trước hết cậu đi thẳng tới thư viện, nhìn tư liệu một lát, lại mượn mấy quyển sách của khoa hàng không vũ trụ rồi đến khu giảng đường cũ.

Khu giảng đường cũ lâu năm không được tu sửa, sang năm sau định san bằng rồi xây dựng lại. Ngoại trừ cuối kỳ, bình thường có rất ít sinh viên tới đây tự học, là nơi an tĩnh mà Lâm Hữu Chuyết thích nhất.

Trên đường Lâm Hữu Chuyết ghé siêu thị mua mấy ổ bánh mì và một chai nước, hôm nay định đọc sách đến khi trường tắt đèn thì mới về ký túc xá.

Kết quả là đến khu giảng đường cũ, biển người tấp nập, bầu không khí còn náo nhiệt hơn cả nhiệt độ nóng bức trên đỉnh đầu, không ngừng có người bước ra từ giảng đường lớn lầu một.

Lúc này có vài giọng nói vang lên ở phía trước Lâm Hữu Chuyết: "Ai mà ngờ đàn anh Lục còn đẹp trai hơn nhiều so với truyền thuyết nha!"

"Đúng đúng, tui trực tiếp rớt luôn vào đôi mắt thâm thuý mê người đó rồi, có nghe được ảnh nói cái gì đâu, cả buổi toàn nhìn chằm chằm mặt ảnh thôi!"

Lâm Hữu Chuyết nhìn thử, là mấy sinh viên vừa ra khỏi giảng đường, có nam có nữ.

Một nam sinh cạn lời nói: "Phục mấy bà luôn, diễn thuyết khó giành chỗ như thế, vậy mà mấy bà chỉ lo nhìn mặt, phí phạm của trời!"

Nhưng chẳng ai để ý đến cậu ta. Nam sinh thanh tú cạnh cậu ta còn tham gia vào đề tài: "Đàn anh Lục ngồi xe lăn mà cũng có mị lực ghê, mấy bà có chú ý tới tay ảnh không? Vừa dài vừa thẳng vừa gầy, muốn sờ một cái dễ sợ."

Nam sinh kia sặc nước miếng: "Từ từ, ông thích đàn ông hả?"

Nam sinh thanh tú cười hì hì: "Không thích. Có điều đàn anh Lục mà nguyện ý á, tui cong vì ảnh luôn cũng được đó."

...

Lâm Hữu Chuyết bừng tỉnh, hoá ra buổi diễn thuyết Chu Ngô nói được tổ chức ở khu giảng đường cũ, bảo sao náo nhiệt hệt như lúc người người đổ xô mua sắm ở những cửa hàng sắp thanh lý.

Lâm Hữu Chuyết thu tầm mắt, xách đồ lên lầu.

Đóng cửa phòng tự học, lập tức ngăn cách với bao huyên náo rộn ràng dưới tầng. Mở cửa sổ ra, gió lạnh không ngừng thổi vào, mang theo hơi thở hoa tường vi.

Ngoại trừ cửa chính, hoa tường vi bò đầy ba mặt tường còn lại của khu dạy học cũ. Đến mùa hè, hoa nở muôn hồng nghìn tía.

Ánh sáng loang lổ chiếu trên bàn học cũ kĩ, cuối cùng Lâm Hữu Chuyết cũng cảm nhận được lòng kiên định rằng mọi thứ vẫn còn kịp.

Khuôn mặt cậu dần trở nên dịu dàng, ngồi xuống vị trí dựa vào cửa sổ, mở tài liệu hàng không vũ trụ ra, xé bao bì một ổ bánh, vừa gặm bánh mì vừa đọc sách.

Nắng trời chạy về phía tây, từ sắc vàng chuyển thành ánh cam nhạt, rồi dần dà, ánh sáng tối đi, bắt đầu nhìn không rõ chữ trên mặt giấy.

Lâm Hữu Chuyết ngẩng đầu lên khỏi trang sách, phát hiện ngoài cửa sổ đã tối đen. Cậu đứng dậy chuẩn bị bật đèn, kẽo kẹt.

Cửa đã bị đẩy ra từ bên bên ngoài trước.

"Má ơi!" Dì lao công nhìn thấy có một bóng đen cao lớn đĩnh đạc tựa vào cửa sổ, bị hù cho nhảy dựng, chạy vội đi mở đèn.

Phòng học sáng bừng, căn phòng tối tăm dần trở nên rõ ràng. Sau khi dì lao công híp mắt xác định đó là con người, dì mới thả lỏng, rồi vỗ vỗ ngực: "Mém nữa là lên cơn đau tim, con ở trong này mà sao không bật đèn hả? Hù người ta sợ chết khiếp!"

Lâm Hữu Chuyết mỉm cười xin lỗi: "Đọc chăm chú quá, không để ý thời gian, xin lỗi vì đã doạ dì ạ."

Làn da của Lâm Hữu Chuyết trắng trẻo, đôi mắt to tròn, đồng tử đen nhánh, vốn đã mang theo vẻ ngây thơ thuần khiết, nói chuyện cũng dịu dàng lễ phép, khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu hơn cả gió mát, dì lao công nguôi giận rất nhanh. Dì cười bảo: "Không sao, lần sau nhớ trời tối phải bật đèn, cũng tốt cho mắt của con mà." Dì xách đồ sang phòng bên cạnh, "Dì quét dọn bên này trước, con đọc thêm tí nữa rồi đi nhanh đi. Mấy hôm rồi vừa có thông báo đó, toà nhà này đang được bảo trì, tám giờ phải khoá cửa rồi. Sinh viên ấy mà, đừng chỉ biết đọc sách tới già ở phòng học chứ, phải ra ngoài hoạt động vui chơi, tụ tập bạn bè nhiều chút."

Lâm Hữu Chuyết nhìn đồng hồ trước mặt, bảy giờ hai mươi. Cậu dứt khoát đóng sách lại, dọn dẹp hết bao bánh và bình nước rỗng rồi rời khỏi phòng tự học.

Đi từ cửa chính lầu một ra, ven đường phía trước có một hàng người đang đứng. Chủ nhiệm khoa, vài lãnh đạo chỉ gặp được vào những hoạt động lớn, còn thêm một người mà Lâm Hữu Chuyết vừa nhìn thấy trong tài liệu hàng không vũ trụ - chủ nhiệm khoa kỹ thuật hàng không.

Đứng giữa họ, là một người đàn ông ngồi xe lăn.

Buổi tối trường mở hết đèn đường, ánh đèn cam mờ tối dừng chân trên thân người đàn ông. Nhìn từ góc của Lâm Hữu Chuyết, mơ hồ thấy được đường vai rộng lớn của anh.

Chẳng mấy chốc một chiếc Maybach màu đen đỗ lại, người đàn ông được đẩy lên xe, các chủ nhiệm khoa đứng tại chỗ trò chuyện vài câu rồi cũng đi.

Hàng mi của Lâm Hữu Chuyết khẽ rung rinh, nhìn chiếc Maybach chạy xa.

Cậu sẽ không nhớ người hay chuyện vô vị, người đàn ông ngồi xe lăn ấy cứ khiến cậu có đôi chút bận tâm.

Lâm Hữu Chuyết bỏ rác vào thùng, đến nhà ăn mua một tô mì bò rồi mới về ký túc xá.

Trở về cũng đã chín giờ, trong ký túc xá cũng chỉ có mỗi Chu Ngô đang chơi game. Cậu ta đeo tai nghe, gõ bàn phím ầm ầm.

Lâm Hữu Chuyết để sách xuống, lấy quần áo đi tắm rửa, tưới ít nước cho hoa quỳnh rồi trèo lên giường nghỉ ngơi.

Một ngày hôm nay lượng thông tin Lâm Hữu Chuyết cần tiêu hoá quá lớn, mệt mỏi cùng cực, đầu vừa ngả xuống gối trong chốc lát đã ngủ mất.

Trong lúc mơ màng bạn cùng phòng khác đã lục tục trở về, vui đùa ầm ĩ một lúc rồi cũng trả lại sự yên tĩnh.

Lâm Hữu Chuyết trở mình, bỗng nhiên, mí mắt cậu khẽ động, rồi đột ngột mở ra.

Trong ký túc xá đã tắt điện là âm thanh hơi thở hết đợt này đến đợt khác, thỉnh thoảng vang lên tiếng nói mớ lộn xộn của Đỗ Gia Nguyên.

Lâm Hữu Chuyết ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn chằm chặp màn đêm đen kịt. Người đàn ông ngồi xe lăn, cậu đã nghĩ ra là ai.

Tên của anh ta, là Lục Khởi.