Thư Sinh Và Hồ Ly Tinh

Chương 5




Edit: Cháo

29.

Hồ ly nhỏ vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, Thẩm Khanh Thư sốt ruột đến độ sứt đầu mẻ trán, cuối cùng thật sự không biết phải làm gì nữa, định ôm hồ ly nhỏ đến y quán trên trấn xem thử thế nào.

Hôm đó, vừa mới ra khỏi cửa thì y nhìn thấy một chiếc xe được kéo bởi hai con ngựa cao lớn dừng ở đầu ngõ.

Trước xe ngựa có một thiếu niên đang đứng, mặc một bộ kình trang cầu kỳ, phần ống tay và phần ngực thêu hoa văn dệt bằng vàng, nhìn đường nét thêu hình như là đuôi của động vật nào đó.

Thiếu niên không quá mười bốn mười lăm tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, già dặn không hợp với tuổi.

Nhìn thấy Thẩm Khanh Thư, thiếu niên khom người hành lễ, sau đó gật đầu với Thẩm Khanh Thư, lễ phép nhưng hời hợt nói:

“Thẩm công tử, đại nhân nhà tôi có lời mời.”Trong xe ngựa rất rộng, trải lớp đệm dày mềm, thậm chí còn có bàn dài bày bộ đồ dùng pha trà, ba bốn chiếc đệm hương bồ vải nhung, trong tủ nhỏ bên cạnh cất đầy bánh ngọt đồ ăn vặt, trái cây điểm tâm, thoải mái vô cùng.

Nhưng Thẩm Khanh Thư vẫn chỉ ôm lấy hồ ly nhỏ đang ngủ, bất an ngồi thẳng trên đệm hương bồ.

Đầu óc y choáng váng, ngay cả chuyện sao mình lên xe ngựa cũng không nhớ nổi.

Dường như thiếu niên kia chỉ nhìn một cái là y như bị hạ chú vậy, mơ màng đi theo lên xe.Cũng không biết đã qua bao lâu, xe ngựa rốt cục dừng lại.

Rèm trước xe bị vén lên, lộ ra vẻ mặt không cảm xúc của thiếu niên,

“Thẩm công tử, chúng ta đến rồi.”

Thẩm Khanh Thư đi theo cậu ta xuống xe ngựa, lập tức bị cảnh sắc trước mặt làm cho kinh hãi.

Thư sinh sống trong trấn từ nhỏ, chưa từng thấy qua phủ đệ nào khí thế như vậy.

Đó là một tòa nhà cổ kính to rộng, tọa lạc tại chân núi xanh biếc hiểm trở, tựa vào vách núi và kéo dài đến sườn núi. Trước cổng cũng không treo bảng gì, phía trước nhà trồng một cánh rừng đào, là màu sắc tươi đẹp duy nhất trong toàn bộ dãy nũi xanh ngát này, những cây đào kia cây nào cây nấy cũng to chừng hai người ôm, cành hoa hồng nhạt buông xuống từ vách tường. Không biết là giống đào gì, rõ ràng đang là mùa đông, nhưng những cây đào kia vẫn duy trì trạng thái nở rộ đẹp nhất, gió chỉ cần lướt qua là sẽ có một màn mưa hoa đào.

Thẩm Khanh Thư lẩm bẩm mở miệng,

“Nơi này là…”

Thiếu niên bước lên bậc thềm, cũng không quay đầu lại đáp,

“Núi Thanh Khâu.”Hai người vừa bước vào cửa, một quả bóng lông đỏ mang theo cái đuôi to to chạy tới.

Giống hệt hồ ly nhỏ mà Thẩm Khanh Thư đang ôm trong lòng vậy.

Đợi bóng lông nhỏ chạy đến trước mặt hai người, Thẩm Khanh Thư mới phát hiện, mặc dù rất giống nhau, nhưng nhóc con trước mắt đây có đôi mắt là màu hổ phách, không phải là xanh trong suốt như phỉ thúy.

Thiếu niên khom người ôm hồ ly nhỏ bên chân cậu ta lên, hồ ly nhỏ lộn người trong lòng cậu ta, nũng nịu “chi” một tiếng, rồi men theo cánh tay thiếu niên leo lên đầu vai cậu ta, ngoan ngoãn cọ cọ mặt thiếu niên, sau đó nghiêng đầu đánh giá Thẩm Khanh Thư và Đồ Tiêu trong lòng y.

Đáng yêu vô cùng tận.

Thẩm Khanh Thư cười với nó một cái, nhưng hồ ly nhỏ lại cảnh giác cong người lên, cảnh cáo y tựa như trách móc.Thiếu niên dẫn Thẩm Khanh Thư quẹo trái rẽ phải đi sâu vào trong nhà, dọc đường đi liên tục có hồ ly nhỏ từ đủ chỗ ngóc ngách xông ra dính lấy thiếu niên.

Đến khi hai người tới một gian nhà lớn, bên trái bên phải bả vai và cả đỉnh đầu thiếu niên đã bị chiếm chỗ hết, thậm chí còn một con cuộn người nằm thoải mái bên trong khuỷu tay cậu ta.

Mặc dù bị hồ ly nhỏ bao vây, vẻ mặt thiếu niên vẫn rất nghiêm túc, nghiêng đầu tỏ ý Thẩm Khanh Thư đi vào gian nhà lớn kia,

“Thẩm công tử vào trong chờ chốc lát, đại nhân nhà tôi lập tức tới ngay.”

30.

Thẩm Khanh Thư cẩn thận ôm hồ ly nhỏ đứng ở cửa phòng xa hoa này, bốn góc tường là những chiếc tủ cao tới tận xà nhà, chai lọ để trên đó trông nhìn cũng không hề rẻ chút nào, giữa nhà là một cái bàn tròn cùng ghế màu đỏ thẫm mới toanh, được lau chùi rất sạch sẽ, thậm chí còn loáng thoáng soi ra bóng người.

Bên cạnh còn dựng một tấm bình phong tinh xảo vẽ rừng đào, trước bình phòng là một chiếc ghế nằm được trải thảm lông thuần trắng, bên trên có mấy chiếc gối dựa hoa văn phức tạp. Bên dưới ghế nằm còn đặt một chiếc ghế đẩu.

“Thẩm tiên sinh.”

Một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng y, Thẩm Khanh Thư quay đầu, nhìn thấy một người chậm rãi đi ra từ sau tấm bình phong.

Người nọ cầm quạt giấy, mặc một bộ trường sam thuần sắc trắng, mái tóc dài màu bạc để xõa, đôi mắt cũng là màu bạc nhàn nhạt, môi mỏng mím thành một đường khiến phong thái trong trẻo lạnh lùng của hắn có thêm mấy phần uy nghiêm.

Hắn cười nhẹ với Thẩm Khanh Thư, đi tới trước chiếc bàn đỏ thẫm, mở ống tay áo, đoan chính ngồi xuống.

“Thẩm tiên sinh, mời.”

Thẩm Khanh Thư gật đầu một cái, cẩn trọng ngồi ở một bên. Vừa mới ngồi xuống ghế thì cảm thấy có vật gì đó kéo ống quần mình, y cúi đầu nhìn thì thấy một chun trà hoa văn viền vàng đang lơ lửng bên chân, nhìn kỹ lại, dưới đáy chun trà kia đè một gốc cây bồ công anh.

Hai chiếc lá mỏng manh của bồ công anh giơ lên chun trà đối với nó mà nói là quá nặng, lảo đảo lắc lư sắp đổ đến nơi.

Thẩm Khanh Thư vội nhận lấy chun trà, gật đầu nói tiếng cám ơn với nó.

Bồ công anh vẫy vẫy lá cây, có chút ngượng ngùng khom người với Thẩm Khanh Thư một cái, nhưng vì động tác hơi mạnh khiến lông măng trên tràng hoa rơi rào rào mất một đống lớn.

Nó chán nản sờ tràng hoa trơ trụi của mình một cái, ủ rũ cúi đầu ra cửa.Trong chun trà là trà vũ tiền* thượng hạng, vừa mở nắp là mùi trà đậm đà bay ra.

*Loại trà được hái và chế biến trước tiết Cốc Vũ 谷雨 gọi là “Vũ tiền trà” 雨前茶

Thẩm Khanh Thư không nhịn được hít sâu một hơi, vừa định uống thì hồ ly nhỏ trong lòng y tỉnh dậy, lắc người một cái rồi nhảy xuống khỏi đầu gối y, đến bên chân người đàn ông kia, cào quần đối phương kêu chi chi.

Người đàn ông khom người ôm nó lên, vuốt lông nó một cái.

“Ngài…”

Thẩm Khanh Thư đang muốn mở miệng đặt câu hỏi, chợt phát hiện nụ cười lạnh nhạt mới nãy của người đàn ông lúc này lại có thêm mấy phần… từ ái?Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve lông của hồ ly nhỏ, đầu ngón tay dần tụ ra ánh sáng vàng nhạt. Dưới sự bao phủ của ánh sáng vàng, hồ ly nhỏ thoải mái vểnh đuôi lên.

“Anh ấy đã ở hình dạng này gần một tuần rồi,”

Tuy Thẩm Khanh Thư không biết thân phận cụ thể của người đàn ông, nhưng nhìn thái độ thân mật của hắn với Đồ Tiêu, cũng có thể đoán được hắn sẽ không làm tổn thương bọn họ,

“Ngài biết anh ấy làm sao không?”

Người đàn ông nhìn Thẩm Khanh Thư, con ngươi nhạt màu lóe qua vẻ ngưng trọng,

“Thằng bé —“

“Chi chi!” Hồ ly nhỏ đột nhiên ngẩng đầu lên, cắt đứt lời hắn.

Người đàn ông sững sờ, dừng lại rồi nói tiếp:

” — Chẳng qua chỉ ngủ đông mà thôi.”

“… Ngủ đông?”

Thẩm Khanh Thư hồ nghi nhìn hồ ly nhỏ bám lấy tay áo người đàn ông không buông, vẻ lo âu trong mắt không giống như giả vở,

“Thật sự chỉ là ngủ đông sao?”

“Yên tâm đi.”

Người đàn ông khẳng định, trả hồ ly nhỏ lại cho Thẩm Khanh Thư,

“Qua mấy ngày nữa sẽ không sao, chăm sóc nó cho tốt.”

31.

Sau khi Thẩm Khanh Thư đi rồi, thiếu niên đẩy cửa đi vào, đám hồ ly nhỏ bám trên người cậu ra cũng được dẫn vào.

Mắt Sơn thần bỗng chốc sáng ngời, giang tay ra với thiếu niên, đám hồ ly nhỏ liền chi chi nhảy xuống khỏi thiếu niên, sau đó như ong vỡ tổ chạy đến bám lên người Sơn thần.

Thiếu niên phẩy lông hồ ly dính khắp trên người xuống.

“Sao ngài không nói cho Thẩm tiên sinh biết chân tướng?”

“Hết cách rồi, thằng bé kia không cho ta nói nha.”

Sơn thần ôm lấy con hồ ly nhỏ nhất trong đó, hai tay kẹp lấy người nó, hôn mấy cái lên trán khiến hồ ly nhỏ cười khanh khách.

“Nhưng ta đã tra xét linh thức của nó rồi, không có chuyện gì lớn cả, chẳng qua cần chút thời gian khôi phục thôi.”

“Chia ra một nửa nội đan, còn mất thêm một cái đuôi.”

Thiếu niên cau mày,

“Con không hiểu, tu vi của anh ta sắp thành tiên rồi, chỉ vì một người phàm…”

“Thế gian này có ngàn vạn chuyện mưu cầu, mà thứ con tìm kiếm chưa chắc đã là thứ nó muốn.”

Sơn thần nói rồi lại vùi mặt vào đám lông mềm mại của hồ ly nhỏ cọ tới cọ lui nửa ngày, nâng tay lên ngoắc ngoắc với thiếu niên.

“Được rồi, đây là lựa chọn của nó, con hay ta cũng không có quyền can thiệp.”

Thiếu niên bất đắc dĩ thở dài, nháy mắt sau đó, cũng hóa thành một con hồ ly nhỏ đuôi to chui vào lòng Sơn thần.

Sơn thần ôm một đám hồ ly lông xù, nhéo nhéo tai đứa này sờ sờ đuôi đứa kia, hạnh phúc đến ngã nằm lên ghế. Thở thật dài một hơi, xúc động khôn nguôi.

Hồi đó chọn cai quản nơi này thật đúng là quá sáng suốt!

32.

Cửa ải cuối năm đã qua, tuyết cũng đã tan. Trấn Đào Nguyên xem như hoàn toàn tiến vào mùa xuân, trẻ con cũng lục tục trở lại trường, đứa nào đứa nấy mập lên không ít.

Giờ học ngày đầu tiên kết thúc rất nhanh, sau khi tiên sinh dạy học trẻ tuổi tuyên bố tan lớp, bọn nhỏ giống như gà con được thả khỏi lồng, nhoáng cái chạy tứ tán.

Thẩm Khanh Thư cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, nhưng lại thấy còn một cậu nhóc vẫn đang đứng trước cửa.

“Đậu Đậu?”

Thư sinh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với đứa bé.

“Sao còn chưa về thế?”

Cậu nhóc còn chưa trả lời, đã thấy thím Lý kéo thân hình mập mạp chạy tới.

Thẩm Khanh Thư vì thế cười lên tiếng chào hỏi với bà.

“Thím Lý, sao hôm nay bác lại tới đón vậy?”

“Con dâu tôi sắp sinh rồi, phải để nó ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, khoảng thời gian này cũng không dám chạy loạn khắp nơi nữa.”

Thím Lý cười miệng sắp toét đến tận mang tai rồi,

“Đến lúc đó nhớ tới uống rượu đầy tháng nhé.”

“Đương nhiên đương nhiên rồi, đấy là chuyện vui mà.”

Thẩm Khanh Thư cười đồng ý, giơ tay sờ đầu cậu nhóc đứng bên người.

“Đậu Đậu, con sắp có em trai em gái rồi đấy.”

Nhưng cậu nhóc chỉ bĩu môi, dáng vẻ không hứng thú cho lắm.

Thím Lý dắt tay cậu nhóc, nhưng không vội đi, mà quan sát Thẩm Khanh Thư một chút, đột nhiên đổi chủ đề nói.

“Nói đi cũng phải nói lại, Khanh Thư à, tuổi tác cậu cũng không còn nhỏ, có phải cũng nên suy xét rồi không?”

“A? Suy xét gì ạ?”

Vẻ mặt Thẩm Khanh Thư cứng đờ, hoàn toàn không ngờ chủ đề lại kéo đến người mình.

“Ai ui, giả ngốc gì nữa?”

Thím Lý còn tưởng y xấu hổ, đẩy đẩy vai y.

“Lén nói cho tôi xem nào, có nhìn trúng cô nương nào không?”

“Sao — Đương, đương nhiên không có ạ!”

Thẩm Khanh Thư vội vàng khua tay, lắc đầu như trống bỏi,

“Vẫn không nên làm phiền…”

“Vậy sao, vậy có muốn tôi giới thiệu cho cậu không?”

Nhưng thím Lý lại rất hứng thú,

Thẩm Khanh Thư dở khóc dở cười, uyển chuyển từ chối nói:

“Huống chi tôi chỉ là một thư sinh không có công danh, nào có cô nương nguyện ý theo tôi chứ?”

“Chậc chậc, sao có thể nói mình như vậy, Khanh Thư tốt thế này mà không ai muốn, vậy thằng con thô kệch nhà tôi chẳng phải độc thân cả đời sao?”

Thím Lý nhéo mặt Đậu Đậu một cái, chọc cho cậu nhóc bất mãn nhíu lông mày.

“Cậu xem giờ cháu trai lớn của tôi không phải cũng béo trắng thế này rồi sao.”

“Ôi chao…” Đột nhiên được khen, Thẩm Khanh Thư ngượng ngùng gãi đầu một cái.

“Lại nói, bà mối Tống mấy ngày nay cũng nhắc chuyện này với tôi đấy, vấn đề sinh lễ tiền bạc cậu có thể yên tâm, trấn bên cạnh có không ít cô nương hài lòng với cậu đâu, lễ nghi phiền phức gì đó, tiết kiệm được thì tiết kiệm.”

“A?” Thẩm Khanh Thư sửng sốt, “Nhưng, nhưng mà,”

“Tôi xem rồi, mười lăm tháng sau là ngày hoàng đạo, cậu không cần lo lắng gì cả, thím đây có thể giúp cậu —“

“Không phải, chuyện này, chuyện này” Thẩm Khanh Thư bất đắc dĩ cười một tiếng, “Thật ra tôi —“

“Còn chưa đi sao?”

Một thanh âm lạnh lùng đột nhiên chen vào, hai người nhìn lại thì thấy một bóng người cao gầy đứng dưới cây đào trong sân. Người nọ xõa mái tóc dài, mặc đồ đỏ, đang quay đầu nhìn về đây, đôi mày đẹp hơi nhíu lại, đôi mắt tựa phỉ thúy đầy vẻ mất kiên nhẫn.

“Vị kia là…”

Đột nhiên thấy người xa lạ, thím Lý nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Khanh Thư, lại thấy tiên sinh dạy học trước nay cử chỉ lịch sự lại giống như con thỏ thoát khỏi dây buộc, tung tăng chạy nhanh tới phía người kia.

“Ấy Khanh Thư, tôi còn chưa nói hết đâu!”

“Xin lỗi thím Lý, thật ra thì tôi —“

Thẩm Khanh Thư không quay đầu lại, giọng nói mang theo ý cười không giấu được,

“Đã thành thân rồi!!”

Không đợi thím Lý tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Thẩm Khanh Thư đã tăng tốc, nhưng nửa đường vấp phải bậc cửa, lảo đảo muốn cắm đầu xuống đất.

Đồ Tiêu vội vàng bước lên để cho thư sinh ngã vào lòng mình.

“Sao mà vẫn ngốc vậy chứ.”

“He he…”

Thẩm Khanh Thư dụi hai cái vào lòng đại hồ ly, lại thuận thế ôm lấy eo đối phương, ngửa mặt lên cười càng tươi hơn.

“Chúng ta về nhà thôi.”

END.