Thư Sinh Và Hồ Ly Tinh

Chương 1: Nhặt được hồ Ly nhỏ thành tinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

Hồ ly nhỏ có một bộ lông đỏ rực, bóng loáng mượt mà, sờ lên thích cực kỳ. Thư sinh vuốt một đường từ đỉnh đầu đến chóp đuôi, khiến nó thoải mái đến run cả người.

Thư sinh vuốt luôn tay, cái đuôi lông xù kia đong đưa càng sung sướng, hồ ly nhỏ kêu chi chi hai tiếng, sau đó trở mình chổng bụng lên trời, tỏ ý thư sinh có thể xoa đám lông tơ màu trắng trên bụng của nó. Thư sinh chớp chớp mắt, y có thể thấy rõ hai viên cầu nhỏ cũng có lông xù xù ở sát gốc đuôi của nó. Y không nhịn được vươn tay chọc một cái.

Vừa mềm vừa đàn hồi.

Hồ ly nhỏ vốn định hưởng thụ một hồi mát xa bụng, nhưng trứng trứng bất ngờ bị chọc, tức thì ngây người.

Ngay sau đó nó lộn mèo tránh khỏi tay thư sinh, xoay mình nhảy xuống bàn, cuối cùng tức giận rụt người dưới gầm bàn không thèm để ý đến thư sinh nữa.

Thư sinh cười cười không quan tâm lắm, giơ sách lên tiếp tục đọc.Chưa được bao lâu, thư sinh đột nhiên thấy sau lưng nằng nặng.

Đại hồ ly biến thành hình người gác cằm lên đầu thư sinh, ôm toàn bộ người thư sinh vào lòng từ phía sau, một đôi mắt xanh tựa phỉ thúy cười đến híp mắt lại.

Cái đuôi bự ở đằng sau đong đưa vung vẩy.

Thư sinh quay đầu nhìn hắn một cái rồi lại quay đầu về ngay tắp lự, cắn răng nói:

“Đi, đi mặc quần áo vào!!”

Đại hồ ly không thả y ra như mong muốn, cũng mặc kệ đối phương giãy giụa mà ôm càng chặt hơn, thậm chí còn xấu xa ẩy ẩy eo. Hắn dán lấy lỗ tai hồng hồng của thư sinh, gằn từng chữ một:

“Không phải thích thế sao? Cho em sờ, đủ, đó.”

1.

Thư sinh tên gọi là Thẩm Khanh Thư, là tiên sinh dạy học duy nhất của trấn Đào Nguyên. Từ lúc y còn tấm bé thì cha mẹ đã qua đời, lão tiên sinh ở thư viện trong trấn nhận nuôi y.

Ba năm trước, lão tiên sinh nhắm mắt xuôi tay, Thẩm Khanh Thư thuận đó mà tiếp quản vị trí tiên sinh trường tư thục của ông.

Trường tư thục ngày thường chỉ dạy đọc và nhận biết chữ đơn giản, học sinh đều là trẻ con, trai hay gái có đủ. Tiên sinh dạy học trẻ tuổi vừa dịu dàng lại có kiên nhẫn, không thu học phí cao, vì thế danh tiếng rất tốt.

Có người hỏi sao Thẩm Khanh Thư không tham gia khoa cử, đi vào con đường làm quan. Nhưng tiên sinh dạy học trẻ tuổi chỉ lắc đầu cười cười, nói bản thân không có lòng làm quan, rất hài lòng với cuộc sống nhàn nhã rảnh rỗi ở trấn.

2.

Chờ đứa trẻ cuối cùng được mẹ đón về, Thẩm Khanh Thư mới thu dọn đồ của mình, cõng hòm sách trên lưng chuẩn bị về nhà.

Nhà y ở rìa trấn Đào Nguyên, mỗi ngày chạy qua chạy lại đến thư viện đều phải qua sau núi, đi đường núi mất hơn nửa canh giờ.

Hiện tại đã là cuối thu, gió lạnh thổi vù vù, thấy sắc trời không còn sớm, Thẩm Khanh Thư bước chân nhanh hơn, gấp rút đi về hướng nhà mình.

Y vừa mới chạy không bao xa thì loáng thoáng nghe được tiếng nghẹn ngào, hình như là tiếng kêu đau đớn của động vật nhỏ. Y dựng tai cẩn thận nghe rõ phương hướng, phát hiện tiếng kêu truyền tới từ một bụi cây nhỏ cách đó không xa.

Lần theo thanh âm, đẩy bụi cỏ ra, Thẩm Khanh Thư nhìn thấy một cục lông bông xù đang rúc lại bên dưới bụi cây.

Là một con hồ ly nhỏ màu đỏ.

Hồ ly nhỏ thấy Thẩm Khanh Thư đến gần cũng không chạy, chỉ trợn đôi mắt xanh lục lên nhe răng nhìn y. Nhưng do hình dạng quả thực quá nhỏ, răng cũng không sắc, dùng hết sức tỏ vẻ hung ác cũng chỉ có thể phát ra tiếng chi chi.

Có thể nói là không có tí uy hiếp nào cả.

Thẩm Khanh Thư đến gần mấy bước mới chú ý thấy cả người nhóc con này bị thương, có vết thương thậm chí sâu thấy cả xương, bởi vì da lông vốn đỏ thẫm, nên lúc nhìn thoáng qua không thấy rõ được vết máu.

Chẳng trách không chạy trốn, hẳn là có lòng mà không có sức.

“Ôi chao…”

Thẩm Khanh Thư cẩn thận ôm hồ ly nhỏ bị thương vào lòng, nhóc con dường như bị hoảng sợ, liều mạng giãy giụa, tứ chi ngắn nhỏ vùng vẫy loạn xạ rồi nhanh chóng mất hết sức lực, vắt vẻo yếu ớt trên cánh tay Thẩm Khanh Thư, sau khi “chi” một tiếng thì không còn động tĩnh gì nữa, thư sinh hoảng sợ vội nâng nó đến trước mặt cẩn thận kiểm tra, sau khi nhận thấy lồng ngực nhỏ kia còn phập phồng mới thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là do giá rét hay do đau đớn, dù đang hôn mê, cơ thể hồ ly nhỏ vẫn run nhẹ, Thẩm Khanh Thư cởi ngoại bào ra bọc kín nó lại, che chở ở trong lòng.

Gió rét thổi qua lạnh thấu xương, Thẩm Thư Khanh trên người còn lại mỗi áo trong bị gió quật cho run lẩy bẩy.

Lúc này sắc trời đã tối, phỏng chừng đại phu trong chợ đã dọn quán về nhà ăn cơm, nhớ tới thương thế của hồ ly nhỏ, Thẩm Khanh Thư không dám lơ là, cất bước chạy nhanh đưa nhóc con về nhà.

3.

Thẩm Khanh Thư nhẹ nhàng đặt hồ ly nhỏ lên giường, thận trọng dùng nước ấm lau sạch vết thương trên người nhóc con. Lại lấy ít ruột bông bên trong chăn làm thành một cái ổ tạm thời cho hồ ly nhỏ.

Đêm cuối thu lạnh lẽo, hồ ly nhỏ được thư sinh đặt bên gối cuộn người thành một đoàn run rẩy không dừng được.

Vì thế Thẩm Khanh Thư cẩn thận tránh vết thương của hồ ly nhỏ, ôm nó vào lòng mình.

Có lẽ đã ấm hơn, hồ ly nhỏ không run nữa, còn chủ động rúc lại trong lòng Thẩm Khanh Thư, tìm được vị trí thoải mái, từ từ thả lỏng tứ chi, cái đuôi còn phe phẩy như có như không quét qua tay Thẩm Khanh Thư.

Thẩm Khanh Thư vốn đang rất lo lắng hồ ly nhỏ bị thương nặng như vậy có chống đỡ nổi hay không, không nghĩ tới ngày hôm sau, hồ ly nhỏ đã hoàn toàn tỉnh lại, còn giống như biết Thẩm Khanh Thư có ơn cứu mạng nó, không bài xích y nữa, chủ động phối hợp ngoan ngoãn không nhúc nhích, mặc cho Thẩm Khanh Thư bôi thuốc cho nó.

Đôi mắt phỉ thủy sáng rực mở lớn, lấp lánh ướt nhẹp nhìn Thẩm Khanh Thư.

Thẩm Khanh Thư bị nó nhìn cho lòng mềm nhũn.

Hồ ly nhỏ cứ thế ở lại nhà Thẩm Khanh Thư.

Trong nhà Thẩm Khanh Thư còn có hai con chó một đen một vàng, đều được y nhặt được, chia ra gọi tên là Đại Hắc và Nhị Hoàng, vì thế Thẩm Khanh Thư dựa theo vai vế, cũng đặt cho hồ ly nhỏ một cái tên —

Tiểu Hồng.

4.

Thoáng cái đã mấy ngày trôi qua, vết thương trên người Tiểu Hồng đã tốt hơn phân nửa, thái độ đối với Thẩm Khanh Thư cũng ngày càng thân thiết hơn, suốt ngày theo sát sau mông thư sinh. Thẩm Khanh Thư đọc sách thì nó nằm bò ra bàn chơi bút lông được treo ở một bên, Thẩm Khanh Thư đến thư viện dạy học thì nó núp bên ngoài cửa sổ, bám trên khung cửa lẳng lặng chờ thư sinh tan học.

Nhưng Thẩm Khanh Thư nhanh chóng phát hiện ra, vật nhỏ này thật ra rất kiêu ngạo, ngoài y ra thì không cho ai khác sờ cả, trẻ con trong thư viện thấy hồ ly nhỏ lông xù không nhịn được muốn vuốt ve, nhưng chỉ cần bọn nhỏ đưa tay ra là Tiểu Hồng đã nhe răng gầm gừ với bọn chúng, sau đó nhảy lên cây đào cao nhất trong sân, mặc kệ bọn nhỏ có kêu gào như thế nào cũng không thèm liếc mắt lấy nửa cái.

5.

Sau giờ ngọ, thư viện truyền đến tiếng đọc sách non nớt lảnh lảnh của đám trẻ con.

“Chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia.”

*Hai câu thơ trong bài Đào yêu của Khổng Tử. Dịch nghĩa: Hôm nay nàng đã theo chồng, nên bề gia thất ấm nồng thuận vui (bản dịch của Tạ Quang Phát – thivien.net)

Đám học trò gật gù đắc ý, đọc rất là nghiêm túc, mà người làm thầy như Thẩm Khanh Thư lại đang lơ đãng, thỉnh thoảng cứ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Cửa sổ thư viện đối diện với sân, từ cửa sổ có thể nhìn thấy rõ cây đào cao nhất trong viện kia.

Và cả hồ ly nhỏ trốn ở trên đó.

Không biết có phải nó cố ý hay không, nhóc con hẳn là muốn nhờ cành lá xum xuê rậm rạp để che giấu thân hình, nhưng bây giờ lá trên cành chẳng có, một quả cầu lông màu đỏ đứng giữa cành cây khô khỏi phải nói chói mắt cỡ nào.Sắp vào đông rồi, ban ngày ngày càng ngắn lại, rất nhanh đã chạng vạng tối, tiên sinh dạy học trẻ tuổi đặt sách xuống tuyên bố tan lớp. Một đám nhóc con chen lấn chạy ra cửa, Thẩm Khanh Thư cười gọi với về phía bóng lưng của chúng:

“Về nhà sớm, đừng ham chơi trên đường lỡ cơm tối!”

“Biết ạ! Tiên sinh cũng về nhà sớm đi nhé!”

Bọn nhỏ lớn tiếng đáp lại, chạy tán loạn.

Đóng kỹ cửa, Thẩm Khanh Thư cõng thùng sách đi tới phía dưới cây đào trong sân, ngẩng đầu hướng về phía cái mông đang lén lút lui về sau cành cây của hồ ly nhỏ, hô lớn:

“Mau xuống nào, về nhà thôi!”

Hồ ly nhỏ bị giật mình, chân lảo đảo hoảng sợ trợn tròn hai mắt, chi chi hai tiếng rơi từ trên cây xuống —

Vừa vặn rơi vào lòng Thẩm Khanh Thư.

6.

Lúc Tiểu Hồng vừa mới đến ở, Thẩm Khanh Thư thật ra còn chút bận tâm về vấn đề ăn uống của nó.

Hai con chó nhà y mỗi ngày đều ăn đồ thừa trong nhà, mà Tiểu Hồng, rõ ràng ghét bỏ mấy thứ cơm nguội canh thừa mấy cọng rau này, ngay cả ngửi cũng không chịu ngửi một cái.

Sau đó mỗi lần đến giờ ăn, Tiểu Hồng liền chui ra khỏi lan can, hơn một giờ sau mang theo cái bụng tròn vo lượn trở về.

Thẩm Khanh Thư mới đầu không để ý lắm, chỉ cho rằng nó quay về núi kiếm ăn, lại không ngờ tới một tuần sau vào buổi tối hôm nào đó, y đang rửa bát ở nhà thì nghe thấy tiếng mắng chửi của thím Lý nhà bên truyền tới.

“Giỏi lắm! Bà đây bắt được con súc sinh nhà mày rồi!!”

Trực giác mách bảo có chuyện không ổn, y vội vàng bỏ bát đĩa xuống chạy qua, vừa bước vào cổng nhà bên đã thấy một tay thím Lý đang cầm một con gà mái bị cắn rách cổ họng, máu rơi tí tách trên đất.

Mà tay kia của bà đang tóm da gáy hồ ly nhỏ, xách cả người nó lên.

Có lẽ bị nắm đến khó chịu, tiếng kêu của Tiểu Hồng biến âm, nghe đến là đáng thương.

“Xem tao có lột sống da mày không!”

Thẩm Khanh Thư bị cảnh này làm cho giật mình, lật đật chạy đến cứu vật nhỏ đang giãy giụa trong tay thím Lý ra.

“Thím Lý! Chuyện này là sao thế!”

Hồ ly nhỏ được cứu, tủi thân rúc trong ngực Thẩm Khanh Thư kêu chi chi mấy tiếng.

“Khanh Thư?”

Thím Lý thấy Thẩm Khanh Thư đột nhiên xuất hiện cũng ngẩn ra, dùng cái tay trống khống chỉ vào Tiểu Hồng trong ngực y nói:

“Cậu nuôi con súc sinh này?”

Thẩm Khanh Thư ôm chặt hồ ly nhỏ, gật đầu một cái, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.

Thím Lý nhìn y thừa nhận, “Hừ” một tiếng, giơ con gà mái đã chết lên trước mặt Thẩm Khanh Thư, chưa hết giận nói:

“Con súc sinh lông đỏ này mấy ngày nay đã ăn bảy tám con gà nhà tôi, ăn xong còn bỏ lại xương trong chuồng gà, đám gà còn lại sợ đến nỗi không đẻ nổi trứng kia kìa!”

“Cái gì…?”

Thẩm Khanh Thư ngây người, đỏ mặt xấu hổ, mãi sau mới trúc trắc nói lời xin lỗi:

“Thật sự, thật sự xin lỗi thím Lý! Tôi, tôi sẽ bồi thường cho bác!”Thím Lý nhìn túi lớn bạc vụn trong tay, bất đắc dĩ thở dài, gói kỹ con gà mái bị phanh bụng đáng thương kia vào giấy, đưa cho Thẩm Khanh Thư.

“Con gà này cậu mang về đi, vứt đi cũng tiếc.”

Thẩm Khanh Thư cuống quýt nhận lấy, gật đầu liên tục nói cảm ơn không ngừng.

“Khanh Thư à, tôi biết cậu thiện tâm, nhưng vẫn phải nghe tôi khuyên một câu,”

Thím Lý cau mày nhìn hồ ly nhỏ bấu lấy ống quần Thẩm Khanh Thư không buông, vỗ bả vai Thẩm Khanh Thư một cái, thành khẩn nói:

“Sớm thả nó về rừng đi, súc sinh trong núi này nuôi không thân nổi đâu.”Ra khỏi cửa nhà thím Lý, Thẩm Khanh Thư nhìn túi đựng tiền xẹp lép của mình, quay đầu u oán nhìn hồ ly nhỏ đang nhắm mắt theo phía sau lưng y.

Hồ ly nhỏ chú ý tới tầm mắt của Thẩm Khanh Thư, ngoẹo đầu kêu “chi” một tiếng, mặt đầy vẻ vô tội.

7.

Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Hồng bị cưỡng chế ăn cơm thừa của Thẩm Khanh Thư cùng Đại Hắc Nhị Hoàng.

Hai con chó vẫn sung sướng ăn như cũ, dáng vẻ ăn cơm chan canh thừa cùng rau nát thỏa mãn cứ như được ăn mãn hán toàn tịch vậy, đầu chúi cả vào trong thau cơm, chỉ có Tiểu Hồng đứng ở xa xa.

“Sao không ăn?”

Thấy Thẩm Khanh Thư đi tới, cục lông đỏ kêu “chi chi chi” xông tới bên đùi y, Thẩm Khanh Thư cúi người thuận thế bế nó lên.

Đôi mắt xanh của hồ ly nhỏ trợn tròn, đuôi cuộn lại, hai cái móng vuốt ngoan ngoãn bấu lấy tay áo Thẩm Khanh Thư, đầu ngẩng lên kêu “chi chi”, dáng vẻ đáng thương tủi thân không chịu nổi.

Thẩm Khanh Thư không bị lừa bởi cái vẻ này đâu, mấy tháng nay y đã nhìn thấu rồi, vật nhỏ này biết làm bộ làm tịch. Y lật ngửa hồ ly nhỏ lên, nhéo đệm thịt màu hồng của nó một cái.

“Không được, ai bảo mày ăn mất gần hai tháng khẩu phần ăn của tao chứ, năm nay mày đừng hòng nghĩ tới chuyện ăn gà nữa.”

Tiểu Hồng thấy giả vờ đáng thương không có tác dụng, bất mãn hất đầu “chi” một tiếng, lật người nhảy ra khỏi lòng Thẩm Khanh Thư, còn đá y một cái không nặng không nhẹ, bốn cái chân ngắn chạy đi xa.

Thẩm Khanh Thư muốn bắt nó lại, nhưng hồ ly nhỏ linh hoạt trèo tường leo lên nóc nhà, trợn đôi mắt xanh tròn xoe nhìn chằm chằm người phía dưới.

Thẩm Khanh Thư thấy nó không hối cải chút nào, cũng tức giận, chống eo đứng dưới hiên nhà nhìn nó.

“Ai bảo mày trộm gà nhà thím Lý chứ?!”

“Chi chi chi!”

Đuôi hồ ly nhỏ dựng đứng, móng trước thay nhau đập lên mảnh ngói như đang ra sức tranh cãi.

“Vậy mày cứ ở trên đó đi!”

8.

Sau bữa cơm tối, Thẩm Khanh Thư đốt đèn ngồi trước bàn, bắt đầu nghiêm túc viết chữ, chẳng được bao lâu thì nghe thấy có tiếng huyên náo, sau đó có vật gì đó kéo vạt áo của mình.

Thấy Thẩm Khanh Thư không phản đối, Tiểu Hồng nhảy lên bàn, từ tay áo leo lên đầu vai y rồi nằm xuống. Vòng lấy cổ Thẩm Khanh Thư, biến thành một cái khăn quàng cổ hồ ly tự phát nhiệt, “chi” một tiếng nho nhỏ.

“Biết sai rồi?”

“Chi…”Đèn dầu lúc sáng lúc tối, chờ đến khi ngẩng đầu lên thì đã là canh hai rồi. (từ 21 giờ đến 23 giờ)

Thẩm Khanh Thư xoa xoa cái cổ đau nhức, ngáp một cái thật to.

Thổi tắt đèn, Thẩm Khanh Thư chỉ cảm thấy buồn ngủ đến nỗi không mở nổi mắt ra được, lảo đảo lắc lư đi tới giường, chỉ thấy Tiểu Hồng nằm chổng vó, nước miếng chảy ra làm ướt cả lông bên mõm.

Y giơ tay chọc chọc lỗ tai của nó, Tiểu Hồng thuận thế lật mình, nằm bẹp thành cái bánh hồ ly dẹt.

Y vừa buồn cười vừa tức giận trong lòng, xách gáy vật nhỏ lên bỏ nó xuống đất.

“Đi xuống, đã nói là phạt mày ngủ chung với Đại Hắc Nhị Hoàng mà.”

Thẩm Khanh Thư chui vào chăn, vừa định nhắm mắt thì thấy một cái đầu nhỏ lông nhung đỏ thăm dò mép giường.

Thẩm Khanh Thư xoay lưng về phía nó, mặc kệ.

“Chi chi chi!!!”

“…”

Hồ ly nhỏ cào mép giường kêu “chi chi chi” không ngừng, ra chiều không cho ta lên là ta kêu cả đêm.

Thấy Thẩm Khanh Thư nằm im không nhúc nhích, tiếng kêu của hồ ly nhỏ ngày càng nhỏ dần, cuối cùng nheo mắt lại, rên rỉ dùng đôi mắt xanh ướt nhẹp nhìn Thẩm Khanh Thư.

Dù biết là nó lại giả vờ đáng thương, nhưng Thẩm Khanh Thư quả thật không chịu nổi khi nhóc con làm nũng thế này, chỉ có thể đứng dậy vươn tay kéo nó lên.

“Ngoan ngoãn ngủ, không được kêu loạn cắn loạn.”

Hồ ly nhỏ leo lên ngực Thẩm Khanh Thư, cuộn thành một cục, đầu ngẩng lên,

“Chi!”

Edit: Cháo

9.

Thẩm Khanh Thư bị nóng tỉnh, khó thở, trên người cứ như bị đắp lên mười lớp chăn dày vậy.

Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, y thấy Tiểu Hồng kêu chi chi nhào vào lòng mình, sau đó đột nhiên biến thành một con gấu ngựa cao hơn hai mét ôm lấy mình không chịu buông.

Y mơ màng duỗi chân muốn đá đống chăn dày cộp đi, nhưng lại đá vào một bức tường ấm áp cứng rắn.

Bức tường kia phát ra tiếng kêu đau, đánh thức Thẩm Khanh Thư.

Thẩm Khanh Thư chậm chạp mở mắt ra, vừa vặn đối diện với một người đàn ông mắt xanh trần trụi.

Tướng mạo người đàn ông này đẹp cực kỳ, mắt phượng mày ngài, hàng mi vừa dài vừa dày tạo một tầng bóng mờ trên làn da trắng nõn, sống mũi cao thật cao, đôi môi đỏ thắm.

Chẳng qua hắn bây giờ đang không tấc vải, dáng người cao ngất khỏe mạnh lộ ra trọn vẹn, lúc này hai cánh tay như kìm sắt của hắn đang ôm chặt lấy thư sinh ở trong ngực mình.

Dưới sự khiếp sợ quá độ, cả người Thẩm Khanh Thư cứng còng, nhất thời quên cả giãy giụa.

“Anh, anh là —“

“… Im miệng,”

Người đàn ông đột nhiên lên tiếng cắt đứt lời Thẩm Khanh Thư, giọng nói kia trầm khàn giống như đã lâu rồi không nói chuyện.

Hắn nhấp nháy mắt, ngáp nhỏ một cái, trên mặt là vẻ mất kiên nhẫn khi mộng đẹp bị quấy rầy.

“Em ồn quá đi…”

Lại lẩm bẩm thêm mấy chữ, người đàn ông đột nhiên cúi đầu xuống, chóp mũi kề sát mũi của Thẩm Khanh Thư, ngay sau đó, một đôi môi lành lạnh mềm mại che lấy môi Thẩm Khanh Thư.

Đầu óc Thẩm Khanh Thư nhất thời trống rỗng, trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông gần trong gang tấc.

Người đàn ông dần làm sâu nụ hôn này hơn, lưu luyến triền miên, Thẩm Khanh Thư dần cảm thấy hơi không thở nổi, đưa tay ra đẩy theo bản năng nhưng lại bị người đàn ông kia giữ chặt lấy cổ tay đè xuống bên người. Thẩm Khanh Thư hết cách, cuối cùng chỉ có thể nâng một chân lên dùng sức đá vào bụng người đàn ông.

Người kia bị đạp cho rên lên một tiếng.

“Em làm gì —“

Sau đó, đôi mắt xanh lá của hắn bỗng trợn to, ánh mắt cũng tỉnh táo lại. Đôi mi dài vỗ vỗ hai cái, rồi nhanh chóng ngước lên nhìn Thẩm Khanh Thư còn đang ngây ngốc ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình, vẻ mặt biến đổi liên tục.

Không khí dường như dừng lại trong chốc lát, người đàn ông mắng nhỏ một tiếng.

Thẩm Khanh Thư còn chưa kịp mở miệng thì thấy trước mắt chợt lóe lên bóng dáng màu đỏ, đối phương đã xoay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

Còn thuận tay kéo mất cái áo khoác y treo bên cạnh giường.

Thẩm Khanh Thư ngơ ngác nhìn phía cửa sổ, sau đó bị tiếng gà gáy vang dội dọa cho té xuống giường.

Xoa cái mông đau đớn đứng dậy, Thẩm Khanh Thư cảm thấy đầu óc có chút mông lung, thời gian nửa nén nhang mới rồi e rằng mình đang ở trong mộng?

Y đưa mắt nhìn chiếc giường trống rỗng.

Yên lặng hồi lâu, mãi mới phát hiện.

Không thấy hồ ly nhỏ đâu cả.

10.

Từ sau ngày hôm đó, đã ba ngày liên tiếp Thẩm Khanh Thư không thấy Tiểu Hồng đâu cả.

Thẩm Khanh Thư cầm sàng* hốt rác, nhìn chằm chằm vào đống lông đỏ bị chổi gom lại mà ngẩn người, y nhớ tới sáng sớm hôm ấy, lúc đang nửa tỉnh nửa mê nhìn thấy gương mặt đẹp đến quá đáng của người kia.

chapter content

gốc 簸箕

Đúng rồi, đôi mắt người nọ hình như cũng có màu xanh lá, giống màu mắt của hồ ly nhỏ.

Còn cả nụ hôn không hiểu nổi kia nữa…

Nghĩ đến đây, mặt Thẩm Khanh Thư đỏ lên, lắc đầu nguầy nguậy đuổi hình ảnh trong đầu ra ngoài.

Rồi nhanh chóng tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.

Thôi, coi như là nằm mơ vậy.

Cho dù Tiểu Hồng là hồ ly hay là hồ ly tinh thì chắc sẽ không trở lại nữa đâu,

Giống như lời thím Lý nói vậy, động vật trong núi chung quy là nuôi không thân được.

11.

Năm nay mùa đông phá lệ đến sớm, Thẩm Khanh Thư còn chưa kịp tích củi khô sưởi ấm nên chọn một ngày hưu mộc lên núi kiếm củi, nhưng ở giữa sườn núi lại vô tình té một cái, trẹo chân.

Thẩm Khanh Thư cố chống thân thể thử hoạt động một chút, nhưng chân phải lại truyền đến một cơn đau như bị mũi dùi đâm, hoàn toàn không thể động đậy được.

Thẩm Khanh Thư tuyệt vọng nhìn mặt trời đã về Tây. Lại cúi đầu nhìn chân phải sưng lên của mình, cuối cùng thở dài một hơi.

Đương lúc tính đến khả năng cứ thế này mà bò xuống núi, trước mắt bỗng có thêm một đôi chân trần thon dài trắng nõn, y ngẩng đầu lên —

Bắt gặp đôi mắt xanh lá quen thuộc kia.

12.

Người đàn ông vẫn còn mặc bộ quần áo vải thô của Thẩm Khanh Thư, nhưng kích cỡ với hắn mà nói quá là ngắn, nửa bắp chân lộ hết ra bên ngoài.

Lối ăn mặc tuy có hơi buồn cười, nhưng nó không át nổi vóc dáng cao gầy, bờ vai rộng đôi chân dài của hắn, cộng thêm gương mặt đẹp quá mức kia, nhìn qua vẫn rất có cảm giác áp bức.

“Ngốc chết đi được, không biết đi đường à?”

Thẩm Khanh Thư kinh ngạc trợn to hai mắt,

“A, anh, anh là —“

Ở trên núi cóng lạnh nửa ngày, lúc này thanh âm của y có chút run rẩy:

“Tiểu, Tiểu Hồng!!”

Vừa gọi cái tên này ra, vẻ mặt người đàn ông sầm xuống trong nháy mắt, hắn vươn tay bóp gương mặt mềm mại của thư sinh một cái, chậm rãi nhả ra hai chữ từ trong kẽ răng.

“Câm, miệng.”

Sức của người đàn ông quả thực không nhỏ, Thẩm Khanh Thư dùng hai tay cũng không thoát nổi sự kiềm chế của hắn, chỉ có thể buồn bực “ừ” một tiếng.

Thấy y ngoan ngoãn đáp lại, lúc này người đàn ông mới hài lòng gật đầu một cái, buông tay ra.

Thẩm Khanh Thư xoa xoa gương mặt bị bóp ra dấu tay của mình, bất đắc dĩ nghĩ. Rõ ràng lúc còn là hồ ly nhỏ thì đáng yêu vậy mà, sao biến thành người rồi tính tình lại thúi vậy chứ…

Người đàn ông cúi đầu quan sát Thẩm Khanh Thư một lúc, sau đó ngồi xổm xuống, chọc một cái lên chân Thẩm Khanh Thư, tức thì làm y đau đến hít hà.

“Chỉ té lộn mèo một cái thôi mà, người phàm đúng thật là yếu ớt.”

Tuy nói vậy, nhưng vẫn nhẹ tay hơn, sau đó vươn hai tay ra, một tay vòng dưới đầu gối của Thẩm Khanh Thư, tay còn lại đỡ lấy lưng y, ôm ngang thư sinh lên.

“Ô oa!!!”

Bỗng dưng lơ lửng giữa trời làm Thẩm Khanh Thư không nhịn được hô lên thành tiếng, muốn tránh nhưng lại không dám động, chỉ có thể mặc cho người đàn ông chi phối.Người đàn ông ôm Thẩm Khanh Thư đi được mấy bước, đột nhiên mở miệng nói:

“Đồ Tiêu.”

“A?” Thẩm Khanh Thư không hiểu gì.

Người đàn ông cúi đầu nhìn chăm chú vào Thẩm Khanh Thư, sau đó cười lên. Nốt ruồi son nơi khóe mắt cũng theo đó mà di động, ngũ quan đẹp đến sắc bén bị nụ cười này làm dịu đi rất nhiều.

Hoàng hôn buông xuống, nắng vàng hắt lên gương mặt hắn, đôi mắt xanh lá giống như phỉ thúy được đánh bóng cẩn thận, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ xinh đẹp.

“Tên của tôi. Đồ, Tiêu, em nhớ lấy.”

“À, à à…”

Thẩm Khanh Thư bị nụ cười của hắn làm cho choáng váng đầu óc, trợn mắt đờ đẫn gật đầu một cái.

“Còn nữa,”

Khi Thẩm Khanh Thư vẫn còn đang hoảng hồn, người đàn ông bỗng chuyển đề tài, đôi mắt xanh híp lại thành một đường nguy hiểm.

“Đừng có dùng mấy cái tên Tiểu Hồng Tiểu Lục ngu xuẩn đó gọi tôi, nếu không tôi nuốt chửng em đấy.”

“!?”