Thư Sinh Và Đại Hiệp

Chương 5: (HẾT)




Đại hiệp áo xanh dùng cơm nước xong, đi theo phía sau mông thư sinh liên miên lải nhải nói chuyện trên trời dưới đất, thẳng đến khi thư sinh dọn dẹp xong chén đũa mới chịu rời đi.

Thư sinh ngồi ở trong viện viết viết vẽ vẽ, từ sau khi đại hiệp áo xanh đi rồi, đây là việc làm hằng ngày của hắn.

Kỹ năng vẽ của thư sinh rất tốt, bộ dáng tư thái của đại hiệp ở trên giấy Tuyên Thành sinh động y như thật.

Hắn ta đứng trên lôi đài, cầm đại ấn minh chủ ở trong tay, cười đến thỏa thuê đắc ý.

Mỗi một bức tranh đều giống nhau y như đúc, chỉ có ngày vẽ là đang không ngừng biến hóa.

Hôm nay, hắn vẽ bức tranh thứ bốn mươi, cũng chính là đại hiệp đã rời đi bốn mươi ngày.

Bức tranh này hắn chậm chạp không dám động bút, bởi vì bên ngoài đã sớm lan truyền, tân võ lâm minh chủ đã được chọn xong, chỉ trong thời gian ngắn ngủn một ngày, toàn bộ giang hồ đều biết đến cái tên kia.

Thư sinh cũng có nghe nói, thế nhưng cái tên kia lại không phải là tên của đại hiệp áo xanh.

Thư sinh cuối cùng vẫn không hạ bút, đem ngọc bút rửa ráy sạch sẽ, thay một bộ đồ mới chuẩn bị đi ra ngoài.

Mới vừa mở cửa, ngoài cửa có một thanh kiếm lẻ loi trơ trọi nằm đó.

Thư sinh nhặt lên, mặt trầm như nước. Thanh kiếm này đã từng nâng cằm của hắn, bây giờ thì nó đâm vào trong lòng hắn.

Đóng cửa, xoay người, một bóng dáng bỗng xuất hiện.

Thư sinh cố giả bộ bình tĩnh: "Trở về lúc nào?"

Đại hiệp áo xanh sắc mặt xấu hổ: "Đêm qua."

Thư sinh: "Còn tưởng rằng huynh chết rồi chứ."

Đại hiệp áo xanh: "Có chút ngoài ý muốn."

Thư sinh mở cửa, quay vào nhà.

Đại hiệp cụp mi rũ mắt đi theo phía sau: "Thật sự là có chút ngoài ý muốn mà. Đám lão già kia phá hư mọi chuyện, suốt dọc đường từng người từng người một cứ xuất hiện liều mạng với ta, chờ tới khi ta lên được lôi đài, bị người một chiêu đánh cho nằm sấp xuống....."

Thư sinh: "Vậy thì tiếc quá ha."

Đại hiệp vỗ ngực cam đoan: "Lần sau! Lần sau ta nhất định có thể lên làm võ lâm minh chủ, cho đệ nở mày nở mặt!"

Thư sinh không nói gì, đi vào phòng bếp, cầm lên dao phay bắt đầu xắt rau. Đại hiệp hổ thẹn trong lòng, ngày thường nói lời cợt nhả bây giờ một câu cũng nói không nên lời.

Một lát sau, thư sinh quay đầu lại, đưa cho hắn một khối củ cải: "Này, cho huynh."

Đại hiệp: "Cái gì?"

Thư sinh: "Đại ấn minh chủ."

Đại hiệp: "Không cần an ủi ta, da mặt ta dày lắm."

Thư sinh nghiêm túc giải thích: "Không phải an ủi huynh, đó là võ lâm minh chủ của bọn họ, đây là võ lâm minh chủ chỉ thuộc về hai người chúng ta, có làm hay không?"

Đại hiệp nhìn bàn tay hơi hơi run rẩy của thư sinh, đột nhiên cười to: "Làm!"

TOÀN VĂN HOÀN