Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng

Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng - Quyển 2 Chương 14-2: Thùy gia hưng phế thùy thành bại (Thượng) (Nhà ai hưng phế ai thành bại) (Hạ)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.







“Lão Đao ngươi điên rồi?”



“Ta cho dù có điên, cũng phải chém chết cái tên nam sủng dám ô nhục lâu chủ.”







Ôm Quý Độc Chước ngồi một lúc, thấy mí mắt hắn bắt đầu đánh nhau, Giang Ngạc lại hôn hắn một cái, lúc này mới đem hắn nhét vào trong chăn.



Đi đến trước bàn ngồi xuống, vặn sáng đèn dầu, Giang Ngạc lấy phiến trúc trước đó hỏi xin khách điếm lão bản ra bày lên trên bàn. Quý Độc Chước thấy kỳ lạ, ngáp một cái hỏi: “Ngươi làm gì thế?”



Giang Ngạc hướng hắn cười, từ trong ngực lấy ra mặt phiến trắng ngần kia: “Ngươi không phải rất thích phiến tử của ngươi sao? Ta hôm nay xin mấy phiến trúc, chốc nữa giúp ngươi sửa lại phiến tử.”



Quý Độc Chước cười nhạo: “Chỉ mình ngươi?”



Giang Ngạc biết hắn khó tính, cũng không vì hắn kinh thường mà tức giận, nhẹ giọng nói: “Quý tiểu lâu chủ a, bằng không ngươi cho rằng mấy năm ta cùng mẫu thân lưu lạc khắp nơi làm thế nào sống sót?”



Quý Độc Chước hơi sững người, trong lòng trào lên một trận chua xót.



Giang Ngạc cầm phiến trúc trong tay, rũ mi mắt, cả người tan vào trong ánh đèn mờ nhạt: “Ban ngày, ta cùng mẫu thân mãi nghệ đầu phố, mẹ ta xướng khúc, ta để cho người khác đội lên đầu. Ban đêm, chúng ta nhận may vá kiếm sống.



Khi đó, chúng ta lưu lạc khắp nơi, đương nhiên không có thứ đèn dầu xa xỉ này, chỉ mượn ánh sao đêm mà sống. Hiện tại ta nhắm mắt lại, vẫn sẽ nhớ đến những ngày đó, trong rừng, mỗi khi có gió thổi qua, sẽ lưu lại thanh âm xào xạc.



Y nói, cẩn thận vót phiến trúc trong tay, xuyên vào trong mặt phiến, lại dùng dây thép cố định chắc chắn.



Quý Độc Chước yên lặng lắng nghe, quay đầu hướng về phía trong, nước mắt theo khóe mắt thấm ướt gối.



Giang Ngạc thở dài: “Tay nghề nấu nướng của mẹ ta thực sự là nhất lưu, có một lần chúng ta đào được mấy củ khoai lang, mẹ ta bà lại có thể làm ra mùi vị của chân lợn kho tàu.”



“Ân, tay nghề của ngươi cũng rất giỏi.”



Giang Ngạc mở rộng phiến tử, làm kiểm tra sau cùng: “Kỳ thực chúng ta đâu đã nếm qua chân lợn kho tàu a? Nói là mùi vị của chân lợn kho tàu, cũng chẳng qua là vì…”



“Vì cái gì?”



Khép lại phiến tử, đi đến bên cạnh Quý Độc Chước, đặt phiến tử đã được sửa xong ở bên gối: “Cũng chẳng là vì khoai lang kia khoai lang đỏ. Mẹ ta bà luôn nói khoai lang trắng là thịt cá, khoai lang đỏ là thịt heo.”



Quý Độc Chước vuốt ve phiến tử đã được sửa lại, xoa đi nước mắt, cười hỏi y: “Vậy thịt bò thì sao?”



Giang Ngạc ha hả cười: “Bị ngươi hỏi trúng rồi, thịt bò ấy à… là bã đậu.”



Hai người lải nhải nói vài chuyện, Giang Ngạc đem chuyện thú vị trong thời thiếu niên lưu vong kể cho Quý Độc Chước nghe, công tử gia đình phú quý, ngay cả một miếng rau dại cũng chưa từng nếm qua.



Quý Độc Chước lắng nghe, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.



Một giấc này ngủ đến tận nửa đêm, khát nước tỉnh dậy, hắn xuống giường, rót một chén nước, lúc này mới lần nữa trở về trên giường. Giang Ngạc là người tập võ, thói quen ngủ không sâu, Quý Độc Chước vừa lên giường, y liền tỉnh dậy. Cơ hồ là không suy nghĩ, vươn tay kéo chăn đắp lên người Quý Độc Chước.



Quý Độc Chước cầm chăn ngơ ngẩn cả người, đột nhiên thật thà nói: “Đây là ngoại trừ cha mẹ ta, lần đầu tiên khi ngủ cùng người khác, đối phương đắp chăn cho ta a…”



Giang Ngạc hỏi một tiếng: “Ngươi từng ngủ cùng rất nhiều người?”



“Cũng không nhiều lắm,” Quý lâu chủ mở ngón tay, đếm đếm, “Cẩn thận tính lên, cũng chỉ hai mươi mấy người mà thôi.”



“Quý lâu chủ mị lực vô cùng, Giang Ngạc bội phục.” Giang Ngạc từ trong kẽ răng phun ra một câu, trở mình, thẳng thừng đưa lưng về phía người nào đó. Thế nhưng trong bóng tối, thân nhiệt ấm áp mềm mại của người kia lén lút sát lại. Thân thể từng chút tiếp cận, tóc mai từng chút cọ qua. Tay người kia cũng ôm eo Giang Ngạc, hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai y.



“Giang đại hiệp, Giang đại hiệp…”



Giang Ngạc hừ lạnh một tiếng.



Quý Độc Chước được đằng chân lân đằng đầu: “Giang đại hiệp, ngươi là ghen tị sao?”



Giang Ngạc im lặng một hồi, xoay mạnh người qua, nhìn thẳng vào mắt Quý Độc Chước: “Ngươi vẫn nói cha mẹ ngươi không yêu ngươi, nhưng bọn họ nếu không yêu ngươi, làm sao có thể sẽ chú ý đến phải đắp chăn cho ngươi?”



Lời của Giang Ngạc, giống như sét đánh ngang tai, khiến hắn chợt bừng tỉnh.



Sư tử trưởng thành đẩy sư tử con xuống vách núi, không phải bởi vì không yêu nhi tử của mình, mà là vì tình yêu của nó đã hóa thành một loại phương thức khác. Quý Hóa Cừu chưa bao giờ vì Quý Độc Chước ra mặt, chỉ là để có thể làm cho hắn sớm ngày trở thành một người thích hợp quản lý Phong Nhã Tụng. Trên giang hồ này khắp nơi đầy rẫy lừa gạt lẫn nhau, nếu như không sớm học được vô dục vô tình, như vậy có một ngày tất nhiên sẽ phải chịu tổn thương nghiêm trọng.



Không phải không yêu, mà là yêu quá sâu sắc.




Lời này của y khiến Quý Độc Chước hiểu ra, hắn mở miệng, rất lâu vậy mà không nói được một câu nào.



Giang Ngạc vươn tay, ôm hắn vào trong ngực: “Được rồi được rồi, đừng nghĩ nhiều như vậy, hiện tại trước tiên vẫn là ngủ đi đã.”



Đầu gối lên ngực Giang Ngạc thật lâu, cơn buồn ngủ lại cũng không xuất hiện nữa, trái lại thanh âm rầu rĩ từ trong miệng Quý Độc Chước tuôn ra.



“Ta vẫn luôn nói bản thân thích ngươi, vẫn luôn vẫn luôn nói như vậy, kỳ thực đều là gạt ngươi. Ta chỉ là tò mò, tình cảm có thể khiến cho mẹ ta mong mỏi cả đời rốt cuộc là thứ gì.



Ta từng thề với ngươi, nếu như tình cảm của ta đối với ngươi có nửa phần giải dối, Phong Nhã Tụng một trăm năm mươi bảy năm cơ nghiệp tan thành bọt nước. Ta gần đây thường nghĩ, nếu như chính là vì ta đối với ngươi trong lòng ngấm ngầm mưu tính, rõ ràng không thích ngươi, còn cường ngạnh muốn gạt tình cảm của ngươi, chúng ta mới gặp phải chuyện phiền toái như vậy.



Ta cả đời này nói dối vô số, chỉ có một lần lại là chân tâm. Ngày đó trong địa đạo của Phong Nhã Tụng, ta là thực lòng muốn chết cùng ngươi.”



Thanh âm của hắn không lớn, lời nói đứt quãng, càng giống như sám hối. Chỉ là mỗi câu hắn nói, Giang Ngạc lại hôn lên tóc hắn một chút, tựa hồ khích lệ hắn nói thật.



Đợi đến khi hắn nói xong, lặng im giây lát, rốt cuộc lo lắng hỏi một câu: “Giang Ngạc, ngươi không giận sao?”



Ngón tay Giang Ngạc luồn vào trong mái tóc tản mát của hắn, đầu ngón tay vạch cổ áo hắn vuốt ve xương quai xanh, trong thanh âm nhàn nhạt có ý cười: “Ngươi nha, ngươi có thể lấy thân đền nợ tình a.”



Quý Độc Chước trên mặt túng quẫn, vừa muốn mắng hắn ăn người không nhổ xương, không ngờ một ngón tay đã đâm vào cơ thể.



Thế là, tự nhiên lại một phen mây mưa thất thường.



Hai người này thân thể đều không khỏe, lại liên tục làm ba lượt, hơn nữa mấy ngày liền bôn ba hiếm được buông lỏng, thật không dễ dàng gì mới tách ra, liền mê man chìm vào giấc ngủ.



Một giấc này ngủ đến khi mặt trời lên cao, đợi ánh nắng chiếu thẳng vào trong phòng, Giang Ngạc lúc này mới từ trong trầm miên tỉnh lại. Đang muốn xuống giường, chợt nghe ngoài cửa một loạt tiếng bước chân, tiếp đó lập tức “rầm” một tiếng vang động.



“Lâu chủ, ngươi…”



Lời của lão Đao chỉ nói được một nửa, nửa câu sau liền mắc nghẹn trong cổ họng.



Giang Ngạc ngẩng đầu, chạm mặt lão Đao vừa tông cửa vào.



Ánh mắt lão Đao theo thân thể trần trụi của Giang Ngạc chuyển đến trên giường, lại từ trên giường chuyển đến trên người Quý Độc Chước đang quấn trong chăn. Tướng ngủ của Quý Độc Chước không tính là đẹp, hơn nửa chăn quấn bên hông, trái lại lộ ra bả vai trần trụi. Hắn tựa hồ cảm thấy lạnh, lại co vào trong ngực Giang Ngạc vài phần.



Còn có mùi tinh dịch trong phòng vẫn chưa tản đi, nhìn thế nào nghĩ thế nào, hai người này cũng đã làm cái chuyện bất chính kia.




Lão Đao chỉ cảm thấy máu nóng trào lên huyệt Thái Dương, lão không nói hai lời, tuốt bội đao dữ tợn bổ về phía Giang Ngạc. Người mình xem như nhi tử nuôi dưỡng nhiều năm bỗng nhưng bị một nam nhân bóc ra ăn vào bụng, làm sao có thể không nổi giận?



Thấy đao thanh của lão lạnh thấu xương, Giang Ngạc không kịp nghĩ cẩn thận, một tay tóm lấy Quý Độc Chước, xoay người nhảy xuống đất. Một chiêu này của lão Đao phát ra cực nhanh, Giang Ngạc vừa mới ôm Quý Độc Chước đứng cố định lại, chỉ nghe một tiếng nổ vang, chiếc giường lớn khắc hoa kia đã bị bổ thành hai nửa. Giang Ngạc trong lòng thần than thở, một chiêu này nếu như chém lên người mình, phỏng chừng Quý lâu chủ khẳng định là phải thủ tiết rồi.



Lão Đao một kích không trúng, lửa giận càng tăng. Lão tay cầm bội đao xoay người qua, chỉ thấy Quý Độc Chước trong lòng Giang Ngạc ung dung chuyển tỉnh, trong chăn, lộ ra một đôi chân thẳng tắp thon dài. Trên đôi chân này điểm những nốt xanh xanh đỏ đỏ, không cần nghĩ cũng biết tình hình một đêm trước đó bao nhiêu kịch liệt.



“Giang Ngạc! Lão Đao hôm nay nếu không giết ngươi, thề không làm người!”



Lão Đao phẫn nộ gầm lên một tiếng, trên tay “soạt soạt soạt” trảm liên tiếp ba đao. Ba đao này lúc bình thường sử ra, đều là chiêu chiêu đoạt mạng người, chỉ là lão tuy rằng thịnh nộ, nhưng vẫn kiêng dè không muốn làm bị thương Quý Độc Chước, cho nên uy lực trong chiêu thức giảm đi một nửa. Cho dù như vậy, Giang Ngạc sử dụng bản lãnh né tránh cao nhất của mình, vẫn là tả xung hữu đột.



May mắn tiếng đánh nhau trong phòng đã kinh động dưới lầu, Nhiếp Bình Trọng xộc vào phòng, lập tức giơ tay xuất chưởng, trên tay chưởng ảnh phiêu động, hóa giải thế tiến công của lão Đao.



“Lão Đao ngươi điên rồi?”



Lão Đao tròng mắt sung huyết, hung hãn nói: “Ta cho dù có điên, cũng phải chém chết cái tên nam sủng dám ô nhục lâu chủ này.”



Hai người họ ở trong phòng gây lộn, cơn buồn ngủ của Quý Độc Chước cũng hoàn toàn biến mất, hắn ngẩng đầu lên, hướng về phía Giang Ngạc cười. Giang Ngạc gật gật đầu, thả hắn xuống đất.



“Lão Đao, dừng tay.”



Hai người trong cơn đấu đá vừa nghe thấy thanh âm của lâu chủ nhà mình, liền cùng ngừng chiêu số trong tay, nhìn về phía hắn. Lúc này, Quý Độc Chước trên người hãy còn chưa mặc y phục, chỉ có một tấm chăn đơn bọc trên người. Dưới tấm chăn bạch sắc, lộ ra mắt cá chân mảnh khảnh yếu ớt.



Chỉ tiếc rằng lời nói của Quý Độc Chước bên dưới lại không hề yếu đuối, hắn nghiêng đầu, bá khí tự thành nhìn hai gã thủ hạ: “Các ngươi đều lui xuống.”



Lâu chủ lên tiếng, không thể không theo. Nhiếp Bình Trọng ho khan một tiếng, ngoãn ngoãn đi ra ngoài cửa phòng. Lão Đao trong lòng bất bình, đối Giang Ngạc nhổ một ngụm nước bọt, mới giận dữ rời khỏi phòng.



Thấy hai người họ rời đi, Quý Độc Chước không khỏi cười khổ, hướng về phía Giang Ngạc nói: “Khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”



Giang Ngạc vò vò đầu hắn: “Nói gì khách khí thế.”



Quý Độc Chước lại thở dài, vịn tường quay về bên giường. Hắn bỏ chăn đơn ra, tách hai chân, thở một hơi. Đêm trước làm xong lần thứ ba, hai người đều mệt mỏi rã rời, cũng không có tẩy rửa. Vừa mới đứng trên mặt đất như vậy, chỉ cảm giác có một ít chất lỏng từ phía sau chảy xuống. Cúi đầu vừa nhìn, quả nhiên là tinh dịch Giang Ngạc lưu lại. Hắn tiện tay kéo chăn, chùi tinh dịch bạch sắc trên chân, trong miệng nhẹ giọng hỏi Giang Ngạc: “Ngươi còn nhớ mười ba năm trước không?”



“Mười ba năm trước?” Giang Ngạc rùng mình. Mười ba năm trước, trường võ lâm hạo kiếp kia, là bi kịch mà mỗi một người trên giang hồ đều tình nguyện chọn cách quên đi.




Quý Độc Chước gật gật đầu, sấp người ngửi ngửi cái chăn dính đầy tinh dịch, chỉ cảm thấy mùi gây tanh xộc vào mũi, trên mặt hắn nóng lên, thuận tay ném chăn qua một bên. “Mười ba năm trước, Hồi Tuyết Các chủ của Đông Phong Sơn Trang cùng Trang chủ Như Mạch hiện nay đã từng xâm nhập Phong Nhã Tụng, lúc đó Như Mạch trúng cực độc, chỉ có Hồi Thiên Đan được thờ cúng trên ngọn tháp cao nhất của Phong Nhã Tụng mới có thể giải độc. Hồi Tuyết Các chủ một người chống lại ngàn người, chém giết tới tận tòa tháp tối cao, lấy Hồi Thiên Đan cứu lấy Như Mạch. Nhưng hắn giết người đến mất lý trí, chẳng những hủy mất Hồi Thiên Đan, lại còn phóng hỏa đốt tòa tháp tối cao.” Hắn nói, thở dài một tiếng, “Con trai độc nhất của lão Đao chính là bị thiêu sống trong lửa… Cho nên, lão Đao… đối với đồng tính tương ái, thủy chung trong lòng vẫn mang ý thù địch.”



Giang Ngạc ngồi bên cạnh hắn, liếc nhìn hắn cười: “Những điều này ngươi lẽ ra không cần giải thích với ta.”



Quý Độc Chước nâng khóe mắt lên, trong mắt cũng có tiếu ý: “Ai bảo Giang đại hiệp phải gả đến Phong Nhã Tụng của ta giặt quần áo nấu cơm cho con bú, dù sao cũng không thể đối xử tệ bạc với cô dâu mới như ngươi đây.”



“Nga?” Tay Giang Ngạc nắm bên đùi trong của Quý Độc Chước, ái muội vuốt ve, “Nói thật, lúc vừa nhìn thấy Quý Độc Chước lau thứ ta lưu lại, động tác đó, thực sự vô cùng dụ hoặc mê người. Khiến ta không nhịn được muốn làm một lần nữa.”



Sắc mặt Quý Độc Chước lập tức trầm xuống: “Ngươi dám!”



Giang Ngạc ha ha cười, cũng không nôn nóng thực sự tự mình thể nghiệm. Đạo lý giặc cùng chớ đuổi, y so với Quý Độc Chước càng học tốt hơn.



Hai người tắm rửa súc miệng, thay y phục, ăn cơm xong, đã là lúc chính Ngọ. Nhiếp Bình Trọng biết lâu chủ nhà mình yêu thích thanh y nho sam, sáng sớm đã kêu khách điếm lão bản đi mua về. Đợi đến khi Quý Độc Chước thanh sam bạch phiến đi xuống lầu, Giang Ngạc quấn hắc y trên người theo phía sau, hai người một kẻ phong lưu một kẻ đĩnh bạt, thật giống như từ trong tranh cổ đi ra.



Chỉ là…



Đêm trước quả nhiên là đã làm quá nhiều, Quý Độc Chước mới đi được mấy bước, lưng mỏi đến không thể đứng thẳng được, không khỏi vươn tay đấm vài cái.



Lão Đao vừa thấy động tác này của hắn, sắc mặt mới dịu đi lập tức đen lại. Bàn tay đè lên vỏ đao, một chiêu Khoa Phụ Trục Nhật liền chém về phía Giang Ngạc. Nhiếp Bình Trọng sớm đã đề phòng bàn tay này của lão, thấy lão xuất động, liền lập tức tiếp chiêu.



Trong khách điếm đang yên đang lành, lập tức khắp nơi nổi lên đấu khí, bàn ghế lạch cạch ngã thành một đoàn.



Quý Độc Chước nghiêm mặt, một bộ dạng đoan chính nói: “Bây giờ là lúc nào, đều dừng lại cho ta, tập trung bàn chính sự.”



Nhưng hiển nhiên là bản thân hắn bình thường lập uy không đủ, hai người kia đều không có ý định dừng tay. Quý Độc Chước ho khan một tiếng, đưa mắt ra hiệu cho tiểu Nô Nhi đang đứng hầu bên cạnh. Trường tiên thanh sắc vừa chuyển, một chuỗi tiếng chuông đinh đinh đang đang, hai vị trưởng lão của Phong Nhã Tụng đều bị trường tiên kéo ngã trên mặt đất.



Giang Ngạc nâng một chiếc ghế lên, Quý Độc Chước chậm rì rì ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng trên người chúng nhân, cuối cùng rơi trên người Nhiếp Bình Trọng. Hắn phe phẩy phiến tử, mỉm cười: “Nhiếp trưởng lão, có một vài chuyện phải hay không nên khai báo rõ ràng cho ta?”



Nhiếp trưởng lão bị hắn hỏi đến hồ đồ: “Khai báo cái gì?”



“Bốn ngày trước, ta cùng Giang Ngạc bị bao vây ở Chiết Liễu Đình, lúc đó không biết Nhiếp trưởng lão ngươi ở đâu? Ta nhớ ta phái Thiệp Giang địa điểm cũ điều động người, cũng phái lão Đao đến chủ gia truyền tin, nhưng không biết phái ngươi ra ngoài lúc nào?”



Nhiếp Bình Trọng ngẩn người, sắc mặc vậy mà có vài phần đỏ: “Đêm một ngày trước ta nhận được truyền thư của Thiệp Giang, nói là muốn ăn táo ngâm rượu, cho nên sáng sớm ta liền ra ngoài chọn mua.”



Quý Độc Chước nâng mí mắt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi cùng Thiệp Giang làm phu thê gần hai năm, chẳng lẽ lại không biết nàng trước nay không ăn táo sao?”



Câu hỏi này của hắn đâm thẳng vào mặt, Nhiếp Bình Trọng người đã sững sờ ngay tại chỗ, hồi lâu, mới nặn ra một câu: “Lâu chủ, ta…” Nhưng tiếp sau phải nói cái gì, ông lại không biết. Đối mặt với Quý Độc Chước như vậy, ông không khỏi nổi da gà.



Ánh mắt dừng lại hồi lâu trên mặt ông, Quý Độc Chước đột nhiên mỉm cười, thẩm vấn trước đó giống như chưa từng phát sinh. “Nhiếp trưởng lão cũng không cần tự trách mình, chuyện này ta tự có định luận.” Lời vừa xong, lại khách khí nói: “Hai vị trưởng lão tìm một chỗ, cùng ngồi xuống, Quý Độc Chước còn có vài chuyện phải thương lương cùng hai vị.”



Nhiếp Bình Trọng bị hắn dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, cẩn thận từ trên mặt đất bò dậy, nâng một cái ghế tựa, tay chân ngay ngắn, cực kỳ thành thật ngồi yên lặng. Vào lúc này, lão Đao lườm Giang Ngạc một cái, tuy rằng trong lòng bất bình, nhưng vẫn tìm một chiếc ghế ngồi xuống.



Ngón tay Quý Độc Chước nhẹ nhàng gõ lên tay vịn của ghế tựa, hỏi: “Hán Âm cách nơi này khá xa, không biết đám người An Lục hiện tại đang dừng chân ở nơi nào?”



“Cách đây hơn năm mươi dặm, có tòa Cẩu Đầu Sơn, theo báo cáo, đám người An Lục tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đó.”



“Cẩu Đầu Sơn?” Quý Độc Chước cười có chút âm lãnh, “Núi này không lớn, dễ công khó thủ, An hội trưởng quả nhiên đã chọn được chỗ tốt. Hôm qua cho bọn họ một đòn phủ đầu, mấy ngày nay bọn họ tất nhiên lòng người hoang mang lo sợ. Không bằng chúng ta qua đó giúp bọn họ tiêu khiển một chút?” Hắn nói là câu hỏi, nhưng trong khẩu khí lại có khẳng định không cho phép phản đối.



Nhiếp Bình Trọng cùng lão Đao đưa mắt nhìn nhau, đều không lên tiếng, chỉ đợi Quý Độc Chước hạ lệnh an bài.



Quả nhiên, Quý lâu chủ ánh mắt trầm xuống, hỏi: “Trước mặt, địa điểm mới có bao nhiêu nhân mã có thể điều phối sử dụng?”



“Thủ hạ của Phong trưởng lão Nhân Tự Bộ có mười bảy người, Thụ Tự Bộ năm người, Vô Tự Bộ không có ai, Tâm Tự Bộ mười một người. Thủ hạ của Nhã trưởng lão Dịch Tự Bộ ba người, Nha Tự Bộ hai mươi người, Thao Thiết nhị bộ đều đang ở địa điểm cũ. Thủ hạ của ta Kim Ngân Đồng cả ba bộ đều không có ai ở địa điểm mới, Thiết Tự Bộ ba mươi ba người…”



Tay Quý Độc Chước lắc lư, ngắt lời lão Đao: “Chúng ta không thể để nữ nhân đi đánh giết, cho nên Nhân Thụ Vô Tâm bốn bộ không cần tính vào.”



“Như vậy, tổng cộng là sáu mươi bảy người.”



Quý Độc Chước gật đầu. “An Lục ba trăm mười bảy người ít ỏi, chúng ta sáu mươi bảy người đã đủ rồi.” Hắn nói, trong lòng tính toán một chút, “Hai ngày sau, lão Đao lĩnh hai mươi bảy người từ chính diện đánh lên Cẩu Đầu Sơn, động tác phải nhanh, phải hung hãn. Nhiếp Bình Trọng lĩnh ba mươi người tập kích từ phía sau, ý định đột kích phối hợp với đám người lão Đao giết lui mọi người của Hán Âm Hội. Giang Ngạc…” Hắn gọi tên Giang Ngạc, nghe thấy nam nhân kia ở phía sau mình đáp một tiếng, liền nói, “Bên phải Cẩu Đầu Sơn có một con đường hiểm trở, ngươi đem theo mười người phòng thủ ở đó, gặp một người giết một người, tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào chạy thoát.” Hắn cười lạnh một tiếng, “Bọn hắn giết thiết vệ của Phong Nhã Tụng của ta, xúi dục Hàn Xương Bình tạo phản, ta muốn Hán Âm Hội không còn một ai sống sót.”



Nhiếp Bình Trọng nhận mưu kế, trầm ngâm một chút, ngây ngốc hỏi một câu: “Lâu chủ, vậy ngươi thì sao?”



Quý Độc Chước bị ông làm cho vui vẻ, phiến tử trong tay che nửa mặt, lộ ra con mắt ý cười doanh mãn: “Ta sao? Ta chỉ ở đây đợi tin tốt lành của các ngươi.”



Tiểu Nô Nhi vẫn luôn ở bên cạnh nghe thấy liền ngẩn người: “Thất biểu thiếu gia, ngươi như vậy khác gì rùa đen rút đầu?”



“Ngốc!” Ngón tay Quý Độc Chước búng một cái lên trán tiểu Nô Nhi, “Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào cái gì. Ta đây gọi là bày mưu tính kế, quyết thắng thiên lý.”



Tiểu Nô Nhi mím môi, nghiêng đầu suy đi nghĩ lại, vẫn là không nghĩ ra “bày mưu tính kế” cùng với rùa đen rút đầu rốt cuộc có cái gì khác biệt. Đang nghĩ, lại thấy lão Đao đột nhiên quỳ xuống.