Thư Sinh Họ Hàn

Thư Sinh Họ Hàn - Chương 14: Đại Hội Săn Bắn (Trung – Các Phe Gặp Mặt)




“nữ thần của ta..~~”. Vô số âm thanh khi thấy Mộng Nguyệt đỏ mặt, như heo bị cắt tiết ồn ào bàn luận.



“khốn kiếp..~”. Tôn Gia nơi, một người đang ngồi trên Quy Giác Thú, tay nghiến lại từng cơn rồi giận rữ phun ra.



“thiếu gia bình tĩnh, chúng ta tìm cơ hội lại báo thù này..~”. Trung niên nhân bên cạnh ghìm lại tay Tôn Kim Dương, cố gắng khuyên nhủ trong thành Uông Ninh ai không biết Tôn Kim Dương thiên kiêu đệ nhị bảng luôn theo đuổi Mộng Nguyệt suốt hai năm qua, từ khi Hàn Đức chết (trên danh nghĩa) thì Tôn Kim Dương lấy thực lực của mình Hoàng Lôi Cửu Trọng Thiên thế chân Hàn Đức được kỳ vọng được vào Lôi Cung Học Viện địa vị trong Thành Uông Ninh của Tôn Gia tăng lên không ít, hắn đương nhiên nuốt không trôi lần này một người lạ mặt đem hắn hai năm công sức gạt bỏ, quả thật khó mà kiềm chế…



Hàn Đức dĩ nhiên đã đặt lục đại gia tộc cùng Thành Chủ vào ưu tiên nếm trải hận thù của hắn, ngập trời máu tanh tẩy rửa là ý kiến không tồi, vậy hãy bắt đầu từ Tôn Gia này đầu tiên đi…



Hắn nhớ không lầm, trong số hắc y nhân có người sử dụng Không Thủ Quyền của Tôn Gia hơn nữa đã luyện tới đệ nhị đoạn, không mất mấy mươi năm sao luyện thành, Hàn Đức ánh mắt không rời Tôn Gia Gia Chủ Tôn Nghĩa Sơn cùng nam tử bên cạnh Tôn Kim Dương.



“bái kiến Thành Chủ Đại Nhân, Hoàng Hải Lâu Khách tới muộn..~”. Mộng Nguyệt cười xin lỗi Nguyễn Bá Nham, rồi nhìn lục đại ra tộc Gia Chủ cười chào.



“tiểu nữ gặp qua các vị Gia Chủ.”.



“Mộng tiểu thư khách khí..~”. Nguyễn Bá Nham một cỗ không giận tự uy phát ra, không hổ nhiều năm thành chủ..



“Mộng tiểu thư đa lễ, chúng ta buôn bán nhỏ này còn cần ngươi chiếu cố nhiều..~~”. Hàn Gia vị trí bước ra trung niên nhân bàn tử, nhìn nàng không khỏi cười nói thay mọi người.



“Hàn Mộc..`~”. Hàn Đức ánh mắt sắc bén như điện vừa nghe thấy giọng nói lập tức ngẩng đầu lên, sát khí nhè nhẹ thoát ra khỏi người hắn, nhưng lý trí giúp hắn tỉnh táo, tự nhủ mình thời cơ chưa đến …



“Mộng tiểu thư vị này là..~”. Hàn Mộc bàn tử ánh nhìn kỹ lưỡng Hàn Đức có cảm giác không tên mùi vị quen thuộc nhưng không thể nhận ra chỉ đành hỏi Mộng Nguyệt…



“tiểu nữ thật là thất lễ, vị này là Băng Lão tân Trận Sư của Hoàng Hải Lâu Khách..~”. Mộng Nguyệt là người thông minh, liền nhân cơ hội lần nữa gây loạn nên bố cục Uông Ninh Thành khiến Hoàng Hải Lâu Khách khuếch chương hơn nhiều.



“Trận Sư..~”. Lục đại gia tộc tộc trưởng trừ Lý Gia đều kinh ngạc đồng thời nhìn về Hàn Đức, ở Uông Ninh Thành có một Từ Bá Đạt đủ oanh động lần này đến một vị Trận Sư sâu không thể lường áp lực đều khiến ngũ đại tộc trưởng cảm thấy mãnh liệt…



“sơn dã kẻ hèn gặp qua chư vị Thành Chủ và các vị tộc trưởng..~”. Hàn Đức u lam ánh mắt, giọng âm trầm biến đổi thành lão nhân đáp.



“Băng tiên sinh khách khí, nghe giọng tiên sinh chắc không phải người bản địa..”~ Nguyễn Bá Nham cười nói ánh mắt sắc bén muốn nhìn thấu Hàn Đức.




“Thành Chủ đại nhân, nói đúng kẻ hèn này từ xa mà đến, gặp được thịnh tình của Mộng tiểu thư nên ở lại làm một tên Trận Sư vậy..~”. Hàn Đức hờ hữ trả lời, hắn nhìn Nguyễn Bá Nham muốn dùng khí thế ép chính mình xuất lực quả thật là trò cười…



Không khí xung đột, thực chất bọn họ dùng chính mình thần thức tranh đấu, ngoại nhân nào hay biết, chỉ thấy Nguyễn Bá Nham hơi nhướng mày một cái rồi nhìn lại hướng Hàn Đức đang đứng âm thầm giật mình, người này để hắn cảm thấy được nguy hiểm nhưng hắn với suy nghĩ của một chính trị gia thì nhanh chóng muốn lôi kéo Hàn Đức gia nhập chính mình thế lực.



“tệ xá, lúc nào cũng hoan nghênh Băng huynh đến chơi..”.



“Nguyễn huynh, ta rảnh rỗi nhất định sẽ đến..~”. Hàn Đức cười nhẹ, bề ngoài như mười năm mới gặp huynh đệ, thâm tâm cười nhạt chiêu trò của Nguyễn Bá Nham.



“Tịch nhi còn không mau gọi thúc phụ..~”. Nguyễn Bá Nham cười lớn nhìn bên cạnh hắn con gái Nguyễn Thủy Tịch nói.



“thúc phụ..~”. Tuy mặt phiền muộn Nguyễn Thủy Tịch nhưng vẫn mở miệng nói, nàng không thể làm hỏng chuyện tốt của cha nàng được…



“phi..~”.




“Thành Chủ đại nhân quá bỉ ổi..~”. Không ít người trong lục đại gia tộc đều nhổ nước miếng, nghĩ lão cáo già Nguyễn Bá Nham phải chăng quá hố người, liền để con gái ra làm bình phong không ít người nghĩ đem cháu gái, nữ nhi của mình ra cùng Hàn Đức kéo quan hệ, Trận Sư đối với Uông Ninh Thành quá sức quan trọng, bản thân cường đại đều có thể khiến một gia tộc đi lên,,



“Tịch cô nương, ngươi có thể gọi ta là Băng Lão..~”. Hàn Đức mặt đen hẳn, Nguyễn Bá Nham lại đem hắn ái nữ ra, nhưng quả thật kể cả Thành Chủ đều nằm trong danh sách của hắn ai bảo lão đắc tội hắn vậy thì chịu đi, Hàn Đức tiêu sái mỵ hoặc cười nói….



“thúc phụ ngươi nhất định phải giáo ta bản lĩnh, sợ rằng ra ngoài bị khi dễ..~”. Nguyễn Thủy Tịch long lanh đôi mắt tròn xoe, nàng cơ mưu nhanh trí không hổ danh là con gái Thành Chủ, tiểu thiên sứ này nhan sắc không thua kém Triệu Lam Ngân là bao, thực lực không tầm thường nghe đồn đã là Hoàng Lôi Cảnh Bát Trọng Thiên xếp sau Tôn Gia Tôn Kim Dương nhưng đến nay là một dấu hỏi đặt đấy.



“phi ai dám động ngươi, lão tử nhà ngươi không làm thịt chúng ta..~”. Vừa nghe xong không ít người nuốt nước miếng, tuy dáng vẻ thiên sứ kia nhưng không ít người chết vì nàng rồi quả thật lạnh người…



“được, đợi trở về rồi đã ta sẽ giáo ngươi..~”. Hàn Đức cùng Nguyễn Thủy Tịch tuổi tác không sai biệt lắm nghe xong tiểu mỹ nhân bên cạnh nài nỉ nhất thời khí huyết lại tăng vội vã nói xong liền chạy, dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên mà thôi, lục đại gia tộc nhất thời đặc sắc sắc mặt vội vàng liền lần lượt đến lôi kéo Hàn Đức vào thế lực của mình.



“lục đại gia tộc, trò hay sắp bắt đầu rồi, các ngươi chắc sẽ ngạc nhiên lắm..~”. Hàn Đức ánh mắt u lam nhè nhẹ chuyển động lạnh lẽo trầm ngâm…



Ban đêm lục đại gia tộc và Thành Chủ người lần lượt về trại của mình, Hoàng Hải Lâu Khách cũng vậy.




Hoàng Hải Lâu Khách trại khu tương đối rộng khoảng hơn ngoài trăm thước, nằm ở phía tây đại trại cận kề Triệu Gia và Bùi Gia, hai nhà này nằm phía trung lập trạng thái…



Triệu Gia nơi đại trại lúc này chỉ còn Triệu Vô Trọng và hai đệ đệ hắn Triệu Tiền Quý và Triệu Thanh Phi, Triệu Lam Ngân cũng ở lại, mọi người nhất thời trầm mặc Triệu Thanh Phi liền mở miệng trong nhà hắn xếp thứ ba cũng đã lục tuần ngoài…



“ đại ca, đệ cảm thấy Lý Gia đang âm mưu gì đó.~”.



“đúng vậy, đại ca Lý Gia cùng Tôn Gia và Hàn Gia liên hợp lại mua hết toàn bộ Linh Dược trị thương và vũ khí không để Triệu Gia chúng ta cùng Bùi Gia một thứ gì, quan trọng là bọn chúng lấy đâu ra nhiều Thiên Tệ như vậy..~”. Triệu Tiền Quý không khỏi nổi giận gầm lên…



“ bọn họ cần nhiều như vậy trị thương Linh Dược và vũ khí để làm gì..~”. Triệu Vô Trọng thâm thúy ánh mắt nói.



“ý gia gia là gây chiến..~”. Triệu Lam Ngân giật mình hỏi,



“không hẳn, lấy chúng ta cùng Bùi Gia e rằng không gánh nổi ba nhà tiến công nhưng con đừng quên còn đó Thành Chủ và Hoàng Hải Lâu Khách này hai cỗ thế lực tuyệt đối đừng khinh thường..~”. Triệu Tiền Quý nhìn lại Triệu Lam Ngân cười khổ nói.



“gây chiến bao giờ cũng đặt lợi ích hàng đầu, ba lão hồ ly kia đương nhiên hiểu rõ..~”. Triệu Vô Trọng cười nhẹ khẽ nói.



“ý của đại gia gia là?..~”. Triệu Lam Ngân ngây thơ không hiểu chuyện hỏi nhẹ.



“thăm dò chúng ta đối lại ra sao và hai cỗ thế lực kia tỏ ý thế nào..~”. Triệu Vô Trọng không hổ là lão hồ ly liếc mắt cái liền nhận ra.



“lần này đi săn rõ ràng là cái bẫy sao gia gia vẫn đi..”~. Triệu Lam Ngân thở dài nói, Triệu Gia đã rơi vào tình huống nguy cấp nhưng vẫn đáp ứng lần này đi săn khiến nàng khó hiểu.



“Ngân nhi con còn cần học hỏi nhiều..~”



“không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con..~”. Triệu Vô Trọng thâm trầm ánh mắt trả lời Triệu Lam Ngân.