Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Chương 99




Đường Thi cùng Khắc Lý Tư trở lại hội trường, mọi người đều hướng về phía hai người đi tới, tới tấp đến chạm ly cùng họ, cười mập mờ: "Bạn gái anh đẹp thật.”

Khắc Lý Tư dĩ nhiên là vui vẻ đón nhận những lời ca tụng, ôm eo Đường Thi như để khoe khoang, nhất là khi đi ngang qua Bạc Dạ, Khắc Lý Tư nhận ra ánh mắt của Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào Đường Thi, vì vậy anh liên tục xoa vai cô, đúng như dự đoán Bạc Dạ liền nhíu mày lại.

"Em yêu, nhìn dáng vẻ này của anh ta, thật là buồn cười."

Khắc Lý Tư không nhịn được, tiến tới nói nhỏ vào tai Đường Thi.

Đường Thi đáp lại bằng nụ cười đầy ẩn ý: "Anh cũng thật xấu xa"

"Em nói chuyện với tôi bằng giọng điệu ấy sao." Khắc Lý Tư nháy mắt vài cái: "Cũng may chúng ta là bạn thân, nếu không thì tôi đã yêu phụ nữ rồi."

"Vậy em chính là vị cứu tinh của tất cả đàn ông trên thế giới này rồi."

Đường Thi khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng quyến rũ: “Họ đều phải cảm ơn em."

"Bây giờ em cũng là cứu tinh của đàn ông rồi."

Khắc Lý Tư nhẹ giọng nói: "Em thấy ánh mắt của họ nhìn em không, trời ạ, giống như nhìn một vị nữ thần vậy. Tôi cảm thấy mình sắp biến thành kẻ thù của bọn họ rồi."

Đường Thi nở một nụ cười dịu dàng như một cô thiếu nữ mới lớn, trong ánh mắt của mọi người xung quanh đó là nụ cười ngượng ngùng mà quyến rũ, từ đằng xa Khương Thích vẫy tay chào bọn họ, Đường Thi liền buông tay Khắc Lý Tư: "Cho anh có thời gian đi tán trai đẹp nhá."

"Chẳng có gì để tán cả." Khắc Lý Tư nhún vai một cái: "Đàn ông mà tôi để ý đều muốn tán tỉnh em hết rồi."

Coi như để bồi thường, Đường Thi gửi qua một nụ hôn gió, khiến cho cả đám đàn ông bên cạnh rung động, sau khi nhận được nụ hôn gió, Khắc Lý Tư bình thản như không quay sang chàng trai bên cạnh: "Chào cậu, xin hỏi tên của cậu là gì?"

Chàng trai trẻ bị nụ hôn gió của Đường Thi làm cho choáng váng quay người lại, hoàn toàn không để ý đến vị giám đốc sáng tạo nổi tiếng, tự lẩm bẩm: "Nữ thần..."

Phía bên kia, Đường Thi đi đến, Khương Thích đã thay quần áo, mặc lên mình một bộ đồ Tây, tôn lên vẻ đẹp đầy khí chất, giống như nữ hoàng công sở, nhìn thấy một dáng vẻ khác của bạn mình, Đường Thi thốt lên kinh ngạc: "Ôi, vòng một."

Khương Thích ưỡn ngực: "Hâm mộ không? Chị đây tặng cho cậu một ít."

Đường Thi chọc nhẹ vào mặt cô: "Không cần, buổi tối đừng vội rời đi, ở lại đi dạo cùng tớ."

“Ồ?"

Ánh mắt Khương Thích sáng lên, giống như không tin vào những gì vừa nghe thấy: “Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi sao? Đi chứ, dạo gì mà dạo, chị đây đưa cậu đi đốt tiền bao trai đẹp!”

Bao trai đẹp ba chữ này khiến Đường Thi có chút ngượng ngùng: "Cậu vừa phải thôi, đừng đùa quá trớn để gặp rắc rối."

"Ờ." Khương Thích dịu giọng, ôm cổ Đường Thi: "Sợ gì chứ! Hôm nay chị đây sẽ đưa cậu đi nếm mùi trai đẹp"

"Thôi thôi thôi..."

Đường Thi lập tức từ chối: "Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta uống chút rượu là được rồi, không cần phải khoa trương như vậy."

"Nhạt nhẽo!”

Hai người hẹn thời gian xong mới đi vào hội trường tìm bạn trai của mình, chỉ là Đường Thi không tìm thấy Khắc Lý Tư mà đã phải đối mặt với Bạc Dạ.

Lúc đó, xung quanh anh ta là một đám phụ nữ, đều cầm ly rượu giống như muốn uống cùng anh ta, nhưng Bạc Dạ giả như không thấy đi thẳng về phía trước, khi ánh mắt lướt thấy Đường Thi cách đó không xa mới dừng lại.

Ánh nhìn đó lướt qua vô số cảnh vật, giống như hai hành tinh nhỏ sau một giây va chạm vào nhau gây nên rối loạn từ trường, trong mắt của Bạc Dạ chỉ còn lại hình bóng của Đường Thi.

Thực tại và quá khứ như đan xen vào nhau, Bạc Dạ đi xuyên qua miền kí ức, thoát ra khỏi quá khứ của mình, lại một lần nữa đi về phía cô, lại được gọi tên cô.