Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo

Thu Phục Tổng Tài Cao Ngạo - Chương 308: Tôi Cầm Súng Muốn Bảo Vệ Cô




Đường Thi kinh ngạc, tên thuộc hạ đang giữ chặt cô đều buông tay, đối phương chỉ nói một chữ cút, mà khiến cả đám người lập tức rời đi.

Trong chớp mắt, cả căn phòng chỉ còn lại một người,

Đường Thi nhìn người đàn ông trước mắt, trông rất quen, rất quen thuộc. Không, người đàn ông này cô không nên quên.

Khuôn mặt trước mắt cô...

Cô thì thầm gần như vô thức: “Anh...”

Tùng Sam muốn chạm vào tay cô, nhưng dường như bị điện giật liền thu vội tay về, sau đó cau mày nhìn Đường Thi: “Sao cô lại ở đây?”

“Tôi...”

Những ký ức dần dần hiện về trong đầu Đường Thi, cô nhìn người đứng trước mặt, nhẹ giọng nói: “Là Sam Sam có phải không?”

Nghe thấy tên mình được gọi ra từ miệng Đường Thi, nội tâm Tùng Sam chợt cuộn trào mãnh liệt, sau đó nói: “Là tôi.”

“Tôi…não tôi trước đây bị tổn thương, ký ức bị mất đi một phần, nên sẽ có vài chỗ kỳ quái.” Đường Thi giải thích một cách lộn xộn: “Tôi cũng không rõ vì sao mình lại ở đây.”

Tùng Sam nhíu cặp mày đẹp đẽ của anh, âm giọng có chút lạnh lùng: “Có phải là Tùng Lâm cưỡng ép đưa cô về đây?”

Đường Thi gật đầu, nhìn vào căn phòng to sau lưng, Tùng Tranh nói muốn giam lỏng cô, nhưng trên thực tế căn phòng chuẩn bị cho cô cũng không phải là nhà giam, mà là một căn phòng dành cho khách vô cùng sang trọng.

Tùng Sam đưa tay nhéo nhéo lông mày, đóng cánh cửa đằng sau lưng, đưa Đường Thi đến bên giường ngồi xuống. Người đàn ông này nhìn cô chăm chú: “Cô nghe đây, ba của tôi có nói gì, thì cô tuyệt đối cũng không được tin.”

Anh nói với Đường Thi bằng ngữ khí nghiêm trọng, khiến cho cô có chút lo lắng: “Ba của anh.”

“Có người đã làm một giao dịch với ông ấy.” Tùng Sam thấp giọng nói nhỏ: “Nội dung của cuộc giao dịch đó chính là cô.”

“Tôi ư?”

Đường Thi vô thức nắm chặt bàn tay, Tùng Sam nhìn cô nói: “Gần đây cô có gây thù chuốc oán với kẻ thù nào không?”

“Kẻ thù?”

Trong đầu Đường Thi vạch ra rất nhiều hình ảnh, nhưng không nắm bắt được cái nào cả, cô day nhẹ hai bên thái dương, hít một ngụm khí lạnh: “Tôi...hình như có ai đó muốn nhằm vào tôi, nhưng tôi không thể nào nhớ ra được.”

Nhìn bộ dạng đau khổ của cô, trong mắt Tùng Sam có chút kiềm nén, liền nói: “Không nhớ ra thì đừng nghĩ nữa, tóm lại, trong ba ngày này ba tôi sẽ không làm gì cô, vì nội dung cuộc giao dịch là cô phải còn nguyên vẹn. Còn về những cái khác thì tôi không rõ, tôi chỉ tra được vài tin tức như vậy thôi.”

Anh đưa tay ấn vào vai Đường Thi: “Nếu cô có nhớ ra điều gì, nhớ là phải nói với tôi. Ba tôi trước nay chưa bao giờ tin ai ngay cả con ruột của mình, vì vậy khi ở nhà họ Tùng, tôi chỉ bảo vệ được cô nhất thời, không thể bảo vệ cả đời được. Hãy nhớ tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai ở đây.”

Ngừng lại một lát, Tùng Sam nói tiếp: “Nếu có thể ngay cả tôi, cô cũng đừng tin.”

Tùng Lâm – Jungle, một nơi ăn tươi nuốt sống con người, một tổ chức ngầm máu lạnh nhất, và không có tình thân ở đây.

Bọn họ chỉ là những món vũ khí giết người trong tay Tùng Tranh, cơ bản cũng không có gì được gọi là tình thân ruột thịt.

Sau một hồi nói xong những điều này với Đường Thi, Tùng Sam trở nên trầm mặc, nhưng trong lòng Đường Thi lại như bão tố đang dậy sóng.

Cô cảm thấy cô dường như đang bước vào một mê cung hỗn loạn càng ngày càng nguy hiểm, nhưng cũng đang dần dần tiếp cận được chân tướng.

Sau lưng cô, rốt cuộc có bàn tay nào đang thao túng?

Tùng Sam ở lại trong phòng Đường Thi khoảng một tiếng sau mới rời đi, người canh giữ bên ngoài lập tức báo lại cho Tùng Tranh: “Cậu chủ ngồi trong phòng cô Đường Thi một giờ đồng hồ.”

Tùng Tranh không nói gì, chỉ thị bọn họ tiếp tục giám sát, sau khi về phòng, Tùng Sam phát hiện ra trong phòng có gì đó không đúng.

Anh nhạy cảm lấy khẩu súng được giấu đằng sau bức tranh treo tường xuống, vừa đúng lúc, sau lưng truyền đến một giọng nói: “Không cần cầm súng đâu, cướp cò một cái thì thật đáng sợ.”

Giọng nói này?

Đồng tử Tùng Sam co rút, quay đầu lại nhìn, miệng súng đang kề ngay tim của Đường Duy. Đứa trẻ này không biết đã xuất hiện sau lưng anh từ khi nào, đã đang ngồi trên ghế sô pha, đung đưa chân, cất tiếng chào Tùng Sam: “Đã lâu không gặp, cậu.”

Tùng Sam có chút kinh ngạc, anh nhớ khi Đường Duy bị bắt đi, người của Tùng Lâm đã trực tiếp ném thằng nhóc vào trong căn phòng giam có hệ thống giám sát mà chỉ Tùng Lâm mới có. Tất cả khóa cửa ở đó đều là khóa mật mã điện tử, hơn nữa muốn thoát ra phải giải được ba tầng mật mã, một người bình thường gần như không thể thoát ra được.

Có vài người biến mất khỏi thế giới này mà không tìm ra được manh mối, cũng giống như là chết trong căn phòng giam này vậy.

Nhưng đứa nhỏ trước mặt anh, cậu bé làm thế nào mà thoát ra được?

Tùng Sam nhanh chóng đóng cánh cửa đằng sau lưng rồi khóa chặt, sau đó mới đi đến gần cậu bé, thu súng về: “Em làm sao mà thoát ra được vậy?”

“Thì là thoát ra như thế thôi.”

Đường Duy lẻo mép cười: “Vận khí tốt, vừa hay gặp lúc bọn họ quên khóa cửa.”

Thật sao? Tùng Sam nghi ngờ hỏi lại, nhưng thằng nhóc trước mắt anh lại đang cười nói thật ngây thơ, anh không nhìn ra được một điểm gì khác lạ.

“Cậu, súng trong tay anh, là súng thật đấy ạ?”

Đường Duy chỉ vào súng của Tùng Sam hỏi: “Em mới chỉ được nhìn thấy trên báo chí, còn chưa được nhìn súng thật bao giờ.”

Tùng Sam thở dài, cất súng đi: “Là thật đó, đừng có động vào.”

“Có thể dạy em cách bắn súng được không?”

Đường Duy có chút hiếu kỳ, kéo tay áo Tùng Sam không để anh quay người đi, Tùng Sam nhíu mày: “Em không được phép động vào những thứ này.”

Đường Duy dường như vẫn không muốn buông tha: “Em sẽ không làm loạn đâu, cậu, anh dạy cho em đi mà.”

“Em không được động vào!”

Tùng Sam đột nhiên gắt lên làm Đường Duy giật nảy mình, sau đó anh mới thấy rằng mình hơi thái quá, lập tức quay mặt lại nói với Đường Duy: “Xin lỗi em, anh đã làm em sợ rồi. Nhưng thứ này em thực sự không được động tới.”

Anh nhìn chằm chằm Đường Duy: “Sinh mệnh một đời người rất mong manh, một khi tay đã dính máu rồi thì sẽ không thể rửa sạch được nữa.”

Trong mắt anh ta thì Đường Duy sẽ không hiểu được câu nói này. Đường Duy nhìn thẳng Tùng Sam bằng đối mắt ngây thơ của mình, hồi lâu sau mới cụp mắt xuống nói nhỏ: “Nhưng cháu đã nghe qua câu nói như này.”

“Nếu tôi đã cầm súng để bảo vệ bạn, bạn sẽ không cách nào ôm lấy tôi, nhưng nếu tôi ôm bạn, thì tôi sẽ không có cách nào cầm súng để bảo vệ bạn được.” Đường Duy ngẩng đầu nhìn Tùng Sam: “Cậu, em muốn bảo vệ mẹ.”

Ngay cả khi đôi bàn tay dính máu, ngay cả khi mẹ cậu không cách nào ôm được cậu.

Tùng Sam nhìn thấy một cảm xúc đến người trưởng thành cũng động lòng trong mắt Đường Duy.

Ngay cả khi cậu bị bắt đến một nơi xa lạ và tàn khốc, ngay cả khi một mình cậu chạy trốn, thì cũng đều mang theo đôi mắt sáng ngời đến bức người như cũ.

Anh ngồi xuống đối diện với cậu bé: “Anh tin em làm được.”

Trên người đứa trẻ này dường như có một loại năng lực và kỳ tích vô hạn.

Đêm nay, Đường Thi lo sợ bất an không thể nào ngủ được. Vừa hay lúc này, cô ấy nghe thấy ở cửa truyền đến một tiếng động rất khẽ, sau đó khi vừa mới ngồi dậy, thì có một thân hình lao vào lòng cô, đè cô xuống.

Đường Thi vùng vẫy hỗn loạn trong bóng tối, thân hình đó lại cứ đè chặt lấy cô, bàn tay thô ráp liên tục lần mò kéo áo cô từ bả vai xuống, Đường Thi hét lên, người kia liền dùng lực bóp chặt miệng cô.

Không, tại sao cô lại gặp tất cả những việc này ở nhà họ Tùng? Rốt cuộc là cô đã đắc tội với ai?