Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm

Thu Phục Người Chồng Tình Một Đêm - Chương 9-1




Edit: hongheechan



Tắt màn hình chat webcam, Lôi Thiệu Đình phiền não đứng dậy từ trước bàn làm việc, đi tới cửa sổ sát đất trước mở cửa sổ ra, vừa hút thuốc vừa nhìn sân nhà.



Hân Nhi đi chơi với người vú, đang chơi xích đu.



Trước kia sau khi công việc của anh chấm dứt thì anh sẽ đi bồi Hân Nhi, nhưng hôm nay anh hoàn toàn không có tâm tình, tâm tư của anh vẫn lượn quanh Hắc Tương Lăng, buổi sáng lúc cô xuống lầu ngủ không ngon, bộ dáng mệt mỏi cứ một mực luẩn quẩn trong đầu anh không đi.



Thật ra thì, buổi sáng lúc cô lên lầu cầm cặp tài liệu, chuẩn bị ra cửa đi làm, thì anh có nghĩ qua phải đi đến cùng cô nói chuyện, nhưng tức giận trong lòng còn chưa tiêu tán toàn bộ, lại nghĩ đến lúc Thôn Thượng Chính Dã đưa cô về nhà, dáng vẻ thân mật tựa sát cô, đốm lửa trong lòng kia lại bắt đầu cháy rừng rực.



Vì vậy cho đến khi cô lái xe ra cửa, anh vẫn không nói thêm nửa câu với cô.



Chắc tâm tình đi làm hôm nay của cô nhất định rất ấm ức.



Lôi Thiệu Đình hút thuốc xong, phiền não muốn trở về bàn làm việc tiếp tục công việc, nhưng làm thế nào cũng không tập chung được.



Sau khi miễn cưỡng cầm bút lên viết ít chữ, anh thất bại bỏ bút lại.



"Hay là đi tìm cô đi!" Lôi Thiệu Đình cầm chìa khóa xe lên, lao ra thư phòng.





Sau khi xuống lầu, anh vội vã dặn dò một tiếng với người vú một tiếng, ngay sau đó lái xe ra cửa.



Đi tới bên ngoài tổng bộ tập đoàn Hắc Đằng, anh dừng xe ở gần đó, vội vã đi vào trong công ty, xem thời gian, có thể anh theo kịp ăn chung bữa trưa với cô.



Nhưng khi anh đi vào công ty, đi qua quán cà phê có thêm ở trong công ty thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi ra từ thang máy, hơn nữa đang đi tới quán cà phê.




Cô có hẹn với người khác rồi hả?



Lôi Thiệu Đình đứng ở trước thủy tinh, nhìn hướng cô đi đến.



Anh chuyên chú nhìn cô đi đến một bàn, nơi đó có một người đàn ông đang đợi cô, mà người người đàn ông kia nhìn thấy Hắc Tương Lăng thì đứng lên, khẽ quay đầu lại mỉm cười với cô.



"Thôn Thượng Chính Dã chết tiệt!" Lại là anh ta! Lôi Thiệu Đình nổi trận lôi đình, anh không ngờ Hắc Tương Lăng lại mau chóng gặp mặt Thôn Thượng Chính Dã riêng như vậy, chẳng lẽ cô quên mất tối hôm qua bọn họ mới vì tên này mà tranh chấp sao?



Lửa trong ngực nhất thời nổi lên, Lôi Thiệu Đình xoay người đi vào phòng cà phê, khi anh đi tới phía sau Hắc Tương Lăng thì vừa đúng lúc nghe thấy Thôn Thượng Chính Dã đắm đuối đưa tình nói với cô ——



"Tương Lăng tiểu thư, hôm nay tôi hẹn em gặp mặt là muốn nói cho em biết, tôi không quan tâm quá khứ của em, tôi thật sự thích em, nếu người đàn ông tối hôm qua kia không phải người em yêu, mà em đồng ý lựa chọn tôi, vậy thì hãy lui tới với tôi!" Thôn Thượng Chính Dã dịu dàng tỏ tình với Hắc Tương Lăng, lời vừa mới nói xong, cảm thấy bàn dùng cơm bị bóng đen bao phủ.




Anh ngẩng đầu nhìn lên trên, lại nhìn thấy người tối hôm qua gầm thét với anh, chính là người đàn ông muốn anh cút, đứng ở phía sau Hắc Tương Lăng.



Mắt trợn to, nét mặt Thôn Thượng Chính Dã giống như nhìn thấy quỷ!



Hắc Tương Lăng không hiểu vì sao Thôn Thượng Chính Dã đột nhiên lộ ra nét mặt kia, nhưng cô không có tâm tư đi để ý Thôn Thượng Chính Dã, cô chỉ nghĩ cách nhanh nói chuyện cho rõ ràng.



"Thôn Thượng tiên sinh, tôi ——" Vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, phía sau lại có người tự động giúp cô nói lời tiếp theo.



"Cô ấy là người phụ nữ của tôi! Tối hôm qua anh không có nghe rõ sao? Hôm nay lại vẫn dám đến quấy rầy cô ấy? ! Có phải anh chán sống rồi hay không?" Giọng nói trầm thấp không vui của Lôi Thiệu Đình vang lên.



"Lôi? !" Hắc Tương Lăng đột nhiên đứng dậy, nhưng phát hiện mặt anh đen sì đứng ở phía sau mình. Hỏng bét, cô gặp mặt Thôn Thượng Chính Dã lại bị anh bắt gặp, anh không nổi giận nổ mới là lạ! "Lôi, anh hãy nghe em nói, em đến gặp Thôn Thượng tiên sinh là vì em ——"




Hắc Tương Lăng kinh hoàng nhìn anh tức giận đen mặt, cô muốn giải thích, nhưng anh lại không thèm nhìn cô một cái.



"Ta biết rõ, em phải tìm ai, muốn ước hẹn với ai, không phải là em tự muốn, mà là cha em an bài! Em chỉ thuận theo cha em an bài, lại không hề để ý đến cảm thụ của anh." Anh gầm thét, trợn mắt lại trừng mắt với Thôn Thượng Chính Dã.



Anh rất muốn vặn gảy cổ tên kia.




"Lôi, hôm nay em gặp mặt Thôn Thượng tiên sinh không liên quan đến cha, là em muốn cùng anh ta ——"



"Là tự em muốn gặp mặt với anh ta sao?" Cuối cùng anh cũng nghiêng đầu nhìn cô rồi, cái nhìn này, mang theo lửa giận hừng hực.



"Không đúng! Là em muốn nói ——" Nhìn bộ dáng anh trong cơn giận dữ, cô luống cuống, vừa tô vừa đen rồi.



"Hắc Tương Lăng, anh muốn em biết, nếu như em muốn anh, muốn Hân Nhi, vậy thì đừng chạm mặt với người này, người cha em an bài cũng tốt nhất tránh ra, nếu không giữa chúng ta rất khó tiếp tục nữa, tình cảm của chúng ta sẽ bị hủy ở trong tay em và cha em!" Thật bị chọc tức, anh ném xuống lời nói, hoàn toàn không quan tâm ánh mắt của những người khác trong quán cà phê.



"Lôi, bình tĩnh một chút, có lời gì chúng ta trở về phòng làm việc của em rồi nói được không?" Người ở chỗ này dùng cơm uống cà phê người đều là nhân viên của công ty, tất cả mọi người đều nhận ra cô, Hắc Tương Lăng lo lắng mặt mũi, cô kéo lấy anh, hi vọng anh đè xuống tức giận.



"Anh không lời có thể nói!" Anh kéo kéo cánh tay, lùi lại một bước, trợn mắt nhìn Thôn Thượng Chính Dã một cái, quay đầu rời đi.



Hắc Tương Lăng hốt hoảng nhìn Lôi Thiệu Đình tức giận đằng đằng rời đi, cô vẫn cảm thấy không quá thoải mái, đầu càng đau đớn hơn.



"Thôn thượng tiên sinh, tôi rất xin lỗi, tôi không thể tiếp nhận theo đuổi của anh, mời bỏ ý niệm này đi!" Không muốn tiếp tục gây ra hỗn loạn trong quán cà phê, sau khi cô tỏ rõ thái độ với Thôn Thượng Chính Dã, cũng rời đi.