Thằng nhóc này đã tới gặp mặt nhiều lần, một lòng muốn mang con gái và cháu ngoại của ông đi, điều này khiến Hắc Mộc Thác vô cùng không vui.
"Bác trai, cháu đã quyết định một chuyện rất quan trọng, nên đặc biệt tới tìm bác, muốn nói cho bác." Vì tôn trọng, nên anh quyết định nói ra kế hoạch kế tiếp của mình cho vị trưởng bối kính trọng này.
Hắc Mộc Thác không lên tiếng, con ngươi thâm trầm nhìn chòng chọc vào người trẻ tuổi đang hăm hở này.
Dù ông có mấy phần tán thưởng với Lôi Thiệu Đình, nhưng không biểu hiện ra, ai bảo cậu ta cứ phương ngàn kế muốn mang con gái bảo bối mà Hắc Mộc Thác ông yêu thương từ nhỏ thương chứ.
"Nếu bác trai không chịu gật đầu để cháu đoàn tụ với Tương Lăng và Hân Nhi ở Đài Loan thì cháu chỉ có thể ở lại, trước khi bác chưa thấy rõ thành ý yêu thương thật lòng của cháy, cháu sẽ ở bên cạnh Tương Lăng và Hân Nhi, chăm sóc họ."
"Không cần công việc để kiếm tiền thì tương lai cậu lấy cái gì để chăm sóc họ hả?"
Một khi lấy được con gái của Hắc Mộc Thác ông, sẽ chờ với lấy được quyền thừa kế gia sản, không phải tiểu tử này tính toán rất kĩ rồi hả!
"Chuyện công tác thì cháu đã an bài rồi, các nhân viên của cháu đều là tinh anh, tất nhiên sẽ vận hành công ty thật tốt." Anh thiết lập phòng làm việc tạm thời ở nơi này, vận hành công ty qua webcome."Bác trai, cháu xin bác hãy tin tưởng ánh mắt của con gái mình, cháu yêu Tương Lăng tuyệt đối không phải là ham muốn bất kỳ ích lợi gì của cô ấy, với bối cảnh tài sản của cháu thì không cần lợi dụng tài sản của nhà họ Hắc để thêm gấm thêm hoa."
Thông báo quyết định ở ngoài, còn giải thích.
Lời nói của Thôi Ân Hoài đã đánh thức Lôi Thiệu Đình, cũng vì vậy anh cả gan đi tới trước mặt lão nhân gia lần nữa, biểu thị thật lòng của anh, tuyệt đối không để điều đó bị nghĩ khác đi.
"Thật sao? Được, vậy tôi nhìn xem." Tán thưởng lóe lên ở trong cặp mắt thâm trầm của Hắc Mộc Thác, vẻ mặt lão nhân gia vẫn vô cùng lãnh túc như cũ.
"Cháu sẽ không để cho bác thất vọng, càng không làm tổn thương Tương Lăng và Hân Nhi." Ánh mắt kiên định, tư thái ngang tang, Lôi Thiệu Đình hoàn toàn không sợ ánh mắt sắc bén của Hắc Mộc Thác."Cháu đi trước, hẹn gặp lại."
Sau khi tạm biệt, bước chân anh vội vàng đi tới biệt viện nhà họ Hắc.
Hướng đi đó, là nơi Hắc Tương Lăng và Hắc Mộc Hân đang ở.
Hắc Mộc Thác nhìn bóng lưng cao lớn cường tráng của Lôi Thiệu Đình, khóe miệng chậm rãi nâng lên nụ cười thâm trầm.
Thật ra ông đã phái người đi điều tra qua lai lịch Lôi Thiệu Đình từ sớm rồi, với gia tài và bối cảnh của anh ta, ông lại không rõ lắm.
"Tiểu tử này thật không đơn giản!" Thân là một người thừa kế thế lực của một gia tộc khổng lổ, nhưng anh ta lại không có tiếp quản công ty dưới sự che chở của cha mà còn tự đi gây dựng sự nghiệp, còn làm đến phát triển, giống như một người đàn ông có thể đảm đương tất cả, tuyệt đối đúng tiêu chuẩn con rể của ông.
Chỉ là. . . . . . lịch sử của tiểu tử này quá phong lưu, khiến Hắc Mộc Thác hơi không quá tán thành, vì vậy ông cần phải khiến tiểu tử này nếm chút đau khổ, mới tự mình thấy rõ ràng đến cùng anh ta có đúng thật lòng yêu Tương Lăng hay không?
Hắc Mộc Thác đứng tại chỗ, tâm cơ thâm trầm.
Tôi Thiệu Đình bước nhanh đi, đột nhiên anh có loại cảm giác không ổn, mà cảm giác đó đến từ ánh mắt sắc bén phía sau lưng kia.
Thấy cha vợ tương lai thật sự không dễ giải quyết, Lôi Thiệu Đình tự nhủ mình phải cẩn thận đi từng bước, tuyệt đối không thể đấu thua lão nhân gia.
Lôi Thiệu Đình! Hãy lấy ra kiên quyết của đàn ông! Cố gắng lên!
************
Đi tới biệt viện, đã lập tức nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh nho nhỏ đang chờ ở trong sân kia.
Anh tiến đến, bàn tay nắm eo nhỏ nhắn tỉ mỉ, mà cô cũng chủ động tựa vào trong lồng ngực rộng của anh, ngửa lên nhìn cái cằm nhọn tinh xảo của anh, thủy mâu mang một ít ưu buồn nhìn anh.
"Hôm nay anh đến khá trễ. . . . . ." Cô chờ anh cả một buổi trưa, con gái đợi cũng ngủ mất rồi, nên bị cô ôm trở về trong phòng.
"Anh đi tìm Hắc Tuấn nói chuyện, vừa rồi cũng gặp mặt cha em." Đây là nguyên nhân anh đến trễ.
"Em biết ngay mà." Nhẹ nhàng thở dài một hơi, kiên trì của người đàn ông này khiến cô rất kinh ngạc."Chuyện không có khả năng có thể theo ý nguyện, em cảm thấy tình hình của chúng ta như bây giờ cũng không có gì không ổn mà, sao không thuận theo ý của ba em ——"
"Không thể nào!" Quả quyết gạt bỏ.
Một tuần chỉ có thể gặp con gái và vợ hai ngày, không hề thỏa mãn anh một tí nào, huống chi ngày gặp nhau anh lại không thể ở lại trong nhà họ Hắc, buổi tối anh đều phải một thân một mình ở trong khách sạn, thật thê lương mà!
"Không thể cũng phải làm theo, em dĩ nhiên biết tính khí của cha em." Cô lại than thở, cảm giác đau đớn mờ mờ ảo ảo ở huyệt thái dương, trận chiến tranh giữa cha và anh này khiến cho cô rất nhức đầu.
"Có biết hơn nữa thì một ngày nào đó chuyện này sẽ được giải quyết." Một ngón tay nâng lên gương mặt trắng nõn đang buồn bực không vui của cô, anh không muốn nhìn dáng vẻ ưu buồn của cô như thế, cúi đầu tìm kiếm môi của cô, dịu dàng hôn lên."Hân Nhi ngủ thật rồi sao?"
Cái hôn dịu dàng tinh tế chỉ là bắt đầu kích tình, anh buông cô ra, nhìn vẻ mặt phấn hồng của cô.
"Ừ, Hân Nhi mới vừa ngủ." Cô gật đầu một cái, đưa mắt nhìn ngọn lửa không có cách nào ẩn núp trong mắt anh, cảm giác tế bào toàn thân bị gọi tỉnh, thân thể càng lúc càng nóng lên.
Trong thời gian này, ban đêm hai người xa cách, cô ở trong khu nhà cao cấp của Hắc gia, mà anh phải đơn độc vùi ở khách sạn, vì vậy anh luôn nắm chặt thời gian ban ngày gặp nhau, cùng triền miên một chỗ. Cho nên thời gian Hân Nhi ngủ trưa, tự nhiên thành thời gian bọn họ hưởng thụ riêng tư.
"Thừa lúc này để anh ôm em một cái." Xoay ngang người ôm cô lên, anh ôm cô mềm mại nhẹ nhàng đi vào trong nhà, đi tới phòng ngủ của cô.
Anh chiếm cứ giường của cô, mà cô thì bị thân thể cao lớn của hắn áp che ở phía dưới.
Cô biết anh khát vọng, lấy thể lực kinh người của anh, tuyệt đối không thể trong thời gian ngắn ngủi ở chung một chỗ có thể thỏa mãn anh; vì trấn an cảm xúc phiền não của anh, Hắc Tương Lăng dùng hết khả năng để phối hợp anh, cũng không cự tuyệt hi vọng của anh, mà anh cũng không làm cô thất vọng, mỗi lần triền miên luôn cho cô thể nghiệm đến thoải mái như thay đổi da thịt.
Vì vậy người đàn ông này đã làm cho cô lãnh hội được cảm giác hạnh phúc giữa nam nữ thân mật.
Thân thể uớt mồ hôi ngăm đen quấn lấy thân thể tuyết trắng mềm mại chặt chẽ, sau khi kích tình, cô yêu kiều thở hổn hển nằm trên ngực kiên cố của anh.
Tay của anh quyến luyến vuốt ve mỗi tấc đường cong tỉ mỉ trên thân thể cô, giống như trận hoan ái kia còn chưa đủ vậy, anh lại muốn lật cô đè ở phía dưới, hung hăng yêu một lần nữa.
"Không được. . . . . . Hân Nhi sắp tỉnh rồi, em phải đi qua nhìn một chút." Tay trắng mịn đẩy lồng ngực của anh ra, gương mặt cô đỏ lên, e lệ ngăn cản suy nghĩ xâm lược một lần nữa của anh.
"Lúc nào anh mới có thể yêu em thỏa mãn đây?" Ảo não dời khỏi thân thể cô, anh nằm ngang bên người cô, không che giấu thân thể loã lồ cường tráng chút nào.
Cô kéo cái chăn rồi ngồi dậy, đồng tình nhìn anh."Anh phải kiên nhẫn, sẽ đến một ngày nào đó thôi ——"