Edit: hongheechan
Người đàn ông hôn mê nằm ở trên giường, hôn mê một buổi tối, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Mí mắt nặng nề mở ra, hoảng hốt nhìn trần nhà màu trắng, mất một ít thời gian để thích ứng, mùi thuốc sát trùng trong mũi cho anh biết, mình đang ở trong bệnh viện.
Nâng cánh tay đau nhức vén chăn lên, anh ấn chuông ở đầu giường gọi y tá, nhờ y tá giúp anh lấy một ly nước.
Anh chết khát rồi! Cổ họng khô khốc, vô cùng không thoải mái, cần một cốc nước lớn để giải khát.
"Lôi, chân của anh lại đau sao?"
Một tiếng nói vội vàng dịu dàng đột nhiên truyền vào trong tai Lôi Thiệu Đình, cánh tay anh mới vừa nâng lên bỗng dưng cứng đờ, ánh mắt hoảng hốt lập tức chuyển thành tinh tường.
"Ai đó?" Đầu vẫn còn hơi choáng váng, di chứng tai nạn xe cộ hôm qua vẫn còn, anh cố chịu đau đớn trên thân thể, đột nhiên nghiêng đầu nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Không có ánh đèn phòng bệnh, khiến anh không nhìn rõ người phụ nữ đứng ở mép giường đến tột cùng là người nào.
"Chắc không phải ngay cả em anh cũng. . . . . . Không nhận ra chứ? Trời ạ, chẳng lẽ đầu anh cũng bị thương sao?" Giọng nói của cô gái phát run, có thể nghe thấy sự khủng hoảng và lo lắng trong đó.
Nghe tiếng nói này lần nữa, cuối cùng anh cũng nhận ra cô là ai.
"Đầu của anh rất tốt!" Trên trán chảy xuống ba vạch đen, Lôi Thiệu Đình nhức đầu trợn trắng mắt, cắn răng nói. "Đáng chết! Không phải anh dặn A Mạch bảo em đừng lo lắng sao? Làm sao em lại chạy tới?" Tâm tình phiền não khẽ nguyền rủa.
Anh không muốn người phụ nữ anh yêu nhất lo lắng, càng không muốn để cô nhìn thấy một mặt yếu ớt của mình, nhưng cô lại không nghe lời mà xuất hiện, rõ ràng A Mạch không làm được chuyện ngày hôm qua anh giao phó, để xem sau khi anh xuất viện sẽ đối phó với A Mạch không làm được chuyện như thế nào!
"Anh bị thương, chẳng lẽ em không thể tới chăm sóc anh? Lôi Thiệu Đình, rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ gì?" Anh có thể nhận ra cô, khiến cô thở phào nhẹ nhõm."Anh không muốn gặp lại em như vậy sao? Anh vẫn còn giận em chuyện để Thôn Thượng Chính Dã đưa về nhà, có đúng hay không?"
Giọng nói nghiêm nghị của anh khiến cho cô cảm thấy khó chịu, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm một góc chăn trên người anh thật chặt.
"Mở đèn, anh không muốn gây gổ với em trong bóng tối." Không đề cập tới tên Thôn Thượng kia thì anh cũng không tức đến vậy, cô vừa nói, liền làm anh tức giận.
Xui xẻo gặp phải tai nạn xe cộ, A Mạch xử lý bất lực, Thôn Thượng Chính Dã thì có ý đồ, ba chuyện gộp lại, làm cho chỉ số cảm xúc ác liệt của anh lại cao hơn.
"Vậy thì làm sao chứ, em đặc biệt bay tới Đài Loan, cũng không phải vì muốn gây gổ với anh ——" Uất ức mím môi, từ trước đến giờ cô ít khi nổi giận, lại vì thái độ vừa rồi của anh mà tức giận rồi.
"Em. . . . . ." Anh nằm trên giường bệnh thở dài một hơi. "Kêu em mở đèn, là vì anh muốn nhìn em. Em đã đi đến bên cạnh anh rồi, chẳng lẽ anh còn đuổi em trở về hay sao? Anh cũng không phải ba em, toàn tâm toàn ý muốn đuổi anh về Đài Loan, tránh cho anh bắt cóc em. . . . . ." Được rồi, nếu tới thì tới, cô có thể ở với anh, với người bị thương như anh cũng không phải không tốt.
"Anh đừng nói giống như đứa bé vậy." Tiếng oán trách của anh không rõ lắm. "Ba em đã không phản đối nữa, ngày hôm qua khi em quyết định đi đến Đài Loan, lòng của ông đã mềm nhũn rồi."
Đi tới cạnh cửa bật đèn lên, kéo rèm cửa sổ ra, để ánh mặt trời chiếu vào bên trong phòng bệnh. Ánh sáng chiếu vào phòng làm cho cảm xúc căng thẳng giữa hai người hòa hoãn xuống, ánh mặt trời cũng làm cho mùi thuốc sát trùng ở mũi không còn nặng nề như vậy.
"Anh không nghe lầm chứ?" Ông cụ mềm lòng! "Đây là lời an ủi phải không? Em yên tâm, anh không yếu ớt như vậy, chỉ xảy ra tai nạn xe, mà đã cần tới sự đồng tình của em, không cần cố ý nói dối để trấn an anh." Ánh mắt của anh mê mẩn di động theo bóng dáng cô.
"Em cần gì phải nói dối anh? Anh thật quá đáng, em lo lắng cho bệnh của anh, anh còn có thể nằm ở trên giường nói mát một chút, không suy nghĩ đến tâm trạng của em tí nào." Cô đi tới trước mặt anh rồi đứng lại, hai gò má phồng lên trừng mắt nhìn anh.
Lúc này, anh mới thấy rõ cô.
Cô hơi tiều tụy, đôi mắt xinh đẹp hiện đầy tơ máu, hiển nhiên là liên quan tới đêm qua chăm sóc anh nên cả đêm không ngủ, hơn nữa cặp mắt còn sưng lên, rõ ràng là dấu vết vừa mới khóc.
Môi mỏng tái nhợt bỗng dưng đóng lại thật chặt, trong lòng khẽ động, nhìn cô vì mình mà lo lắng, anh còn đau hơn so với đau đớn trên thân thể.
"Xin lỗi, anh không nói nữa." Đưa tay kéo cổ tay trắng nõn của cô, kéo cô lại gần mình, tay kia thương tiếc vuốt gò má lạnh lẽo của cô, vén sợi tóc rủ xuống ra sau tai. "Lăng, xin lỗi, tha thứ cho vì đã nói những lời khiến em tức giận."
Anh thấp giọng thỉnh cầu.
"Em có thể không tha thứ cho anh sao? Thấy anh yếu ớt nằm ở trên giường không thể đứng dậy, lòng của em đã không còn cứng rắn nữa rồi, sao có thể ở chỗ này náo loạn với anh." Cô kích động rơi nước mắt, khuôn mặt trắng noãn dán lên bàn tay của anh, vừa cọ vừa khóc.
Cô khóc không phải vì sự áy náy của anh, mà là vì thương thế của anh.
Hôm qua lúc A Mạch đến sân bay đón, đã nói với cô, lúc tai nạn xe cộ xảy ra hai chân của anh bị đè ở bên trong không thể động đậy, nhân viên cứu hộ nhanh chóng chạy tới đều lo lắng chân của anh có thể vì mắc kẹt quá lâu mà bị hủy.
May là chỉ bị gảy xương, sau khi giải phẫu và bó thạch cao, chỉ cần tĩnh dưỡng điều trị, mấy tháng sau có thể khôi phục bình thường, cử động tự nhiên.
"Chân của anh bị thương rồi, em còn dùng nước mắt đến giày vò lòng anh sao? Cái này chính là tăng hành hạ lên gấp bội nha! Nước mắt dính ướt bàn tay, anh thở dài, kéo cô vào trong ngực, giọng nói khàn khàn muốn cô đừng dùng nước mắt hành hạ anh.
"Được rồi, em không khóc." Gương mặt cọ vào ngực anh, lau nước mắt lên. "Lôi, em muốn ở lại Đài Loan chăm sóc anh, bây giờ cứ để Hân Nhi ở lại Tokyo, trước khi anh còn chưa xuất viện, bà vú sẽ ở trong nhà lớn chăm sóc con bé."