Thu Phục Dưới Chân Nữ Nhân

Chương 4: Vũ Gia




Một tên lính canh áp giải Cảnh Thư Nhiễm đến trước cửa thư phòng, mặt mũi lạnh lùng, nâng cao giọng: "Thiếu tướng, tôi đã đem người đến."

Bên trong phòng truyền ra âm thanh, có chút lười biếng.

"Cho vào đi."

"Tuân lệnh."

Cảnh Thư Nhiễm tay chân cứng ngắc bước vào trong, cánh cửa ngăn cách ánh sáng trong phòng rất nhanh liền đóng lại.

Bên trong, bầu không khí có chút áp lực.

Lò sưởi cháy tạo ra thanh âm giòn tai, chiếc tràng kỉ mạ bạc tạo thành điểm nhấn. Trên chiếc tràng kỉ ấy, thân hình người phụ nữ trưởng thành cứ tự nhiên phô ra. Nàng khoác hờ chiếc áo làm từ lông cừu thật dày, bên trong là áo sơ mi cùng quần âu, áo sơ mi tháo nút để lộ cần cổ vô cùng thanh mảnh.

Cảnh Thư Nhiễm chú ý đến trên cổ người phụ nữ, xăm một cái hình con bướm tinh xảo.

Có lẽ khi trước ở chiến trường thấy nàng ta mặc áo len dài che kín cổ, không phát hiện đằng sau lớp áo là một con bướm xăm ngay trên cần cổ.

Cổ người này trắng ngần, khung xương gầy, hình con bướm chạm khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết, dưới ánh sáng hắt ra từ ngọn lửa bên bếp sưởi, giống như đang linh động.

Cảnh Thư Nhiễm bị thu hút bởi hình xăm, không để ý đến người phụ nữ đối diện vẫn đang hướng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn đến mình.

Bên trong phòng độ ấm vừa phải, rất ấm cúng, căn phòng chỉ có duy nhất một nguồn sáng, tối tăm tĩnh mịch.

"Lại đây, cô bé." Thanh âm phá tan sự tĩnh lặng.

Cảnh Thư Nhiễm ngẩng đầu, ngoan ngoãn tiến lại gần. Cô đã sớm được người hầu thay trang phục khác, một chiếc váy làm từ lụa tay bồng, trắng tinh thuần khiết, khiến dáng vẻ của Cảnh Thư Nhiễm bớt đi sự ngang tàng khi còn ở chiến trường. Thay vào đó là sự ngây ngô đơn thuần, mới là dáng vẻ đích thực của một cô gái mười sáu tuổi.

Cảnh Thư Nhiễm nhìn đến gương mặt của nữ nhân đối diện, âm thầm cảm thán trong lòng.



Thật sự là một gương mặt khiến cả nam nữ đều phải điên đảo.

Xinh đẹp đến yêu nghiệt, lại tàn nhẫn hơn cả quỷ dữ.

Nữ nhân này, chính là nữ nhân này khiến quốc gia của Cảnh Thư Nhiễm diệt vong dưới chân nàng.

Tội không thể dung thứ.

Lúc này Cảnh Thư Nhiễm vẫn còn nhỏ tuổi, vậy nên dù cố gắng giấu diếm đến đâu, trong ánh mắt vẫn lộ ra tia thù hận không thể che đậy.

Hận đến xương tủy.

Người phụ nữ kia đọc được ánh mắt cô, cũng không có vẻ gì chán ghét hay tức giận, độ cong trên môi dường như lớn hơn vài phần. Nàng nửa nằm nửa ngồi trên chiếc tràng kỉ, đầu ngón tay thon dài làm ra kí hiệu ám chỉ lại gần, điệu bộ chút lười biếng quyến rũ, mị lực câu nhân.

"Quỳ xuống."

Chậm rãi, khiến Cảnh Thư Nhiễm mất đi tự tôn.

Mà Cảnh Thư Nhiễm, chỉ do dự trong vài giây, cuối cùng vẫn là không cam lòng quỳ xuống tấm thảm bằng da.

Ở góc độ rất gần này, nữ nhân gọi là thiếu tướng kia nhìn kĩ gương mặt cô. Kì thật Cảnh Thư Nhiễm có gương mặt thanh tú lại dễ nhìn, chỉ là ánh mắt có chút lạnh nhạt, tỏa ra khí chất bi lụy lại bướng bỉnh, mũi cao môi hồng, mái tóc đen dài xõa xuống. Khiến dáng vẻ cô nữ tính hơn nhiều khi còn trên chiến trường.

Chọc cho người khác muốn yêu thương.

"Nhớ tên ta chứ?"

"Vũ.. thiếu tướng, Vũ Gia."



Vũ Gia híp mắt, nói tiếp, trong ánh mắt không đoán ra được đang nghĩ gì.

"Nói xem, thân phận hiện tại, ngươi là ai."

Cảnh Thư Nhiễm hơi khựng lại, sau đó chậm rãi nói ra, giống như một cái máy phát không có cảm xúc.

"Nô lệ hèn mọn, xin được diện kiến Thiếu tướng. Từ giờ, mạng sống của ta... thuộc về người, nguyện cả đời dâng hiến cho Thiếu tướng, một lòng một dạ, đến chết không đổi."

"Lời này là ngươi nói."

Vũ Gia âm trầm đáp, nhìn đến đối phương nói ra bằng một biểu tình trên gương mặt vô cùng miễn cưỡng.

Nhưng nếu không có thái độ như vậy, hẳn cô đã sớm không tồn tại trên thế giới này.

Phải biết rằng, nô lệ sau chiến tranh, đồng nghĩa đến việc nhân quyền cũng không còn.

Cảnh Thư Nhiễm may mắn sống sót, đã là trời thương.

Ngoài kia xác chết la liệt, nô lệ rơi vào tay các quý tộc, tốt số thì làm tay sai nặng nhọc như trâu như ngựa, vất vả nhưng cũng hơn những nữ nô lệ bị làm nhục, cưỡng hiếp, trở thành thứ mua vui cho giới cầm quyền, chết trong nhục nhã.

Nô lệ.

Hai từ này, sức nặng vô cùng khủng khiếp.

Cảnh Thư Nhiễm tự hỏi, số phận của cô sẽ về đâu.

Vũ Gia lạnh lùng lên tiếng cắt ngang mạch suy nghĩ của cô, ngữ khí có chút lười nhác.

"Cởi váy ra."