Thu Phục Dưới Chân Nữ Nhân

Chương 14: Cảnh Thư Nhiễm kinh hãi rồi




Cảnh Thư Nhiễm bước vào trong căn nhà, liền cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cô lập tức xoay người, thế nhưng cánh cửa đã bị Frederic khóa lại.

Nụ cười treo trên môi hắn, thật đáng kinh tởm.

Cảnh Thư Nhiễm cố duy trì bình tĩnh, cuộn chặt nắm tay nhìn thẳng vào mắt hắn: "Tôi nghĩ rằng mình cần một lời giải thích."

Frederic tháo bỏ mặt nạ đạo mạo mà hắn cố đeo nửa ngày qua, nụ cười tắt ngấm cùng nét mặt vặn vẹo khiến hắn chẳng khác nào giống như một con quỷ: "Chẳng có lời giải thích nào cho một tù nhân chiến tranh đâu, con điếm!"

Sắc mặt Cảnh Thư Nhiễm tái nhợt lại.

Frederic xoa xoa tay, vết sẹo trên mặt ngày một dữ tợn. Hắn nhe hàm răng vàng ố, không hề giấu diếm dục vọng bỉ ổi đối với thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, chiếc lưỡi dài liếm môi khô khốc.

"Chắc mày đang tự hỏi sao tao biết được? Hoặc đang viện ty tỷ lí do bao biện?"

"..."

"Chà, đoán xem. Vũ Gia đại công tước phái người đi làm ăn với bọn thương nhân ngầm ở thị trấn, treo thưởng giá hậu hĩnh chỉ cần tìm được mày về."

"Lúc đầu tao cảm thấy nên giao nộp mày cho lũ người đó." Hắn híp mắt, không giấu được tia suồng sã trong lời nói.



"Thế nhưng một người đẹp như vậy, không nếm thử thật có chút đáng tiếc. Để cho bọn người công tước đoạt mất thì quả là lãng phí."

Cảnh Thư Nhiễm tay chân đột nhiên bủn rủn, cả người toàn thân như có một cỗ dục hỏa thiêu đốt, nháy mắt vô lực liền ngã khuỵu xuống nền đất. Cô túm chặt lấy chiếc áo lông trong tay, gian nan thở dốc, biến hóa trên cơ thể ngày một nghiêm trọng.

"Đồ khốn..! Ngươi tẩm thuốc vào rượu?!"

Frederic cười tươi vỗ tay, trông hắn lúc này thật ung dung, đối lập hẳn với dáng vẻ chật vật của Cảnh Thư Nhiễm đang quỳ trên sàn nhà.

"Vậy mà có kẻ thật ngu dốt thưởng thức nó, với thời gian như bây giờ đã ngấm vào người rồi, mày chạy không thoát đâu."

"Ngoan ngoãn nằm dưới thân tao đi!!"

Dứt lời Frederic đột nhiên bổ nhào tới Cảnh Thư Nhiễm như một con sói đói đang chực chờ con mồi béo bở. Hắn lao tới đẩy ngã Cảnh Thư Nhiễm trên sàn, tạo ra một âm thanh chấn động, toan định cởi váy cô ra.

Thế nhưng điều hắn có lẽ không ngờ tới, giây tiếp theo một đạo quang sáng chói sượt qua mắt hắn, một thanh dao găm găm chặt vào bả vai Frederic!

Máu tuôn ra ướt đẫm chiếc áo kaki.

Cảnh Thư Nhiễm vốn định nhằm vào mắt hắn, thế nhưng vì tác dụng của thuốc nhanh đến kinh người, đến việc đứng dậy đã vô cùng gian nan. Cô quật cường nhân lúc Frederic đang đau đớn gào thét như bị chọc tiết, vội lảo đảo đứng dậy chạy về phía cửa. Lời nói ra thì dài, thế nhưng diễn biến diễn ra chỉ vòn vọn vài giây.

Cửa mở ra, không khí lạnh ập vào kinh người.



Cảnh Thư Nhiễm hít một ngụm hơi, lục phủ ngũ tạng đều bị đông cứng, trong người nóng như lửa đốt, mặt đỏ ửng như đang sốt. Cô lảo đảo chạy ra ngoài, thế nhưng cũng chẳng đi được bao xa, tầm nhìn mịt mờ cùng cơ thể nóng lạnh luân phiên, dưới hai chân vô cùng khó chịu. Tóc Cảnh Thư Nhiễm bị gió thổi tung, hai gò má phiếm hồng vì trúng mị dược.

Nhưng chung quy lại, cô vẫn là đánh giá quá thấp hiệu quả của loại thuốc này.

Frederic từ đằng sau dần đuổi kịp, hai mắt hắn đỏ au long sòng sọc, vết thương trên bả vai vẫn đang rỉ máu, chỉ có con dao hiện đang cầm trên tay hắn. Hắn thở phì phò chạy với tốc độ kinh người, nháy mắt đã đè lên thân ảnh nhỏ bé của Cảnh Thư Nhiễm xuống nền tuyết, gấp rút cởi quần chính mình ra.

Cảnh Thư Nhiễm tận đáy lòng cảm thấy vô cùng run sợ.

Cô mới chỉ mười sáu tuổi, kể cả khi trên chiến trường vẫn có thể điềm tĩnh, giờ phút này thật sự bị dọa đến mặt mũi trắng bệch.

Đây chính là hiếp ***, nhưng thô bạo hơn nhiều, đối phương lại không phải Vũ Gia.

Frederic luồn tay vào trong váy Cảnh Thư Nhiễm, dễ dàng xé toạc nó ra như một mớ giẻ lau, mặc kệ Cảnh Thư Nhiễm điên cuồng hoảng loạn, hắn yêu thích sờ lấy da thịt trắng nõn mềm mại của thiếu nữ.

Cho đến khi tay chạm vào quần lót của cô, cự vật dưới háng liền muốn nhét vào.

Đột nhiên, một tiếng nổ vang tới, kinh thiên động địa.

Thời gian giống như, hoàn toàn ngừng trôi.

Máu tươi bắn ra, bắn đầy trên nét mặt đầy kinh hãi của Cảnh Thư Nhiễm.